Chap 32 : Nhã Linh
Nghĩ là làm , cô đánh răng rửa mặt sạch sẽ xong , ra tủ quần áo , lựa à một chiếc áo phông trắng , khoác ngoài là áo khoác mỏng . Mặc nốt quần bò vào , tặc lưỡi soi mình trong gương một cái rồi cô bước xuống nhà .
- Uyển Hi , cháu mau xuống ăn sáng ! Ông chủ đợi cũng lâu rồi _ mắt vừa thấy cô , quản gia Phàm nhỏ tiếng với cô , ánh mắt không khỏi cố ý nhìn vào trong
- À vâng , bác cũng vào ăn luôn đi ạ ! Gọi thêm cả dì Hân nữa
- Hôm nay em định đi đâu sao ? _ anh nhìn cô bước vào , mặt có chút không vui . Ở bên anh chưa đủ hay sao mà còn muốn đi lung tung nơi khác ?
- Em định đi thăm ông một chút _ cô nhìn mặt anh có chút không được nhịn cười . Chỉ là đi ra ngoài thôi mà có cần phải trưng cái bộ mặt như đưa tang kia không chứ ?
Nghe cô nói vậy , sắc mặt anh cũng dịu đi không kém . Vỗ nhẹ vào ghế bên cạnh :
- Em ăn sáng đã rồi đi đâu thì đi !
- Anh có đi cùng không ? _ cô nghe vậy cũng nhẹ nhàng tiến tới , ngồi xuống ghế liền kề anh
- Chứ nhỡ may em đi đu thằng đàn ông khác thì sao ? _ anh nhướng mày hỏi , giọng nói có chút trêu chọc cô
- Quả là người thông mình ! Em sẽ không chỉ đi đu mà còn đưa nhau đi trốn nữa kìa _ cô cho miếng trứng vào mồm , nói lại anh . Dám trêu cô ư ? Không dễ đâu !
- ..._ anh im lặng , mặt tối sầm lại . Tưởng được nhìn một phe cáu kỉnh của cô ai ngờ bản thân to lớn này còn " hạ súng " trước . Thật xấu hổ ...!
Cô nhìn được cảnh này không khỏi bật cười thành tiếng . Hé hé , xem ra cô bắt đầu mặt dày giống anh rồi . Để xem , anh còn vô sỉ nữa không ?
Dưới ánh nắng nhè nhẹ của chút hè , má cô hơi ửng hồng lên .
- Em không phải nghĩ về chuyện đêm qua đấy chứ ? _ anh đưa mắt thách thức nhìn cô .
- A...anh ! Không nói nữa _ cô vừa nghe anh nhắc tới chuyện đêm qua liền ngượng chín mặt . Chưa kể trong đây còn có dì Hân và cả quản gia Phàm nữa
Đúng là không thể nhìn mặt bắt hình dong được mà ! Núi cao còn có núi cao hơn , tức chết cô mà ...
Còn quản gia Phàm với dì Hân đôi lúc lại đưa mắt nhìn hai con người kia . Thi thoảng tủm tỉm cười , mới ngày nào cô mới về đây thế mà bây giờ đã như này !
Thời gian trôi qua nhanh thật nhanh như con chó chạy ngoài đồng a ~
-------------------
Nhà ông nội ..... Điềm Khắc Vỹ ca ca ~
- Ông nội !! Cháu nhớ ông quá à _ xe vừa dừng chân trước cổng , cô liền chạy thẳng một mạch vào , ôm chầm lấy ông .
- Hô hô , hôm nay trời gặp bão buổi sáng , bảo sao cháu gái rượu của ta đến thăm ! Thật quý hoá quá ...!
- Ông này , cứ trêu cháu ! _ cô xụ mặt xuống , giả vờ giận dỗi
- Cháu chào ông _ anh gửi xe vào sân , rồi mới bước vào trong nhà . Trên tay cầm hai túi quà ... Chả là lúc nãy đi đường , cô tia được một quán bánh xốp rất ngon a ~ thế là hại anh suýt bị công an tóm vì đỗ quá lâu dưới làn đường
[ Xuỳ , anh mà bị công an tóm thì ... chậc chậc , chắc chắn ngày hôm sau mồ họ mọc cỏ xanh hết rồi ]
- Ai da , quà cáp gì chứ ? Chỉ cần đến là lão già này vui rồi ! Mau mau ngồi xuống đi_ ông nói
- Con bé này cũng thật là , láu ta láu táu . Sao không chờ chồng rồi cùng vào luôn ?
- Hừm , không phải vì nhớ lão ông đẹp trai nhất trên đời này sao ?
Anh vừa nghe đến câu này , mặt tối sầm lại . Cô dám khen người khác giới là đẹp trai sao ? Được lắm ... tay khẽ siết chặt lấy vòng eo cô , dụng ý nhắc nhở
[ E hèm đó là ông nội của vợ mình đó anh ! Vậy cũng không tha sao ? ]
- A ? Anh Vũ đâu rồi ạ ? _ cô bỗng chợt nhớ đến một người nào đó . Bảo sao thấy cứ thiếu thiếu làm sao ?
- Haizz , dạo này nó mới quen được một con bé , có bề ngoài khá ưa nhìn nên suốt ngày long nhong ở ngoài thôi à _ ông nội nói , uống nhẹ một hớp trà
- Một thằng anh bất hiếu _ cô nghe vậy có chút chửi rủa . Lần trước đã một lần rồi .Nhưng thực ra trong lòng cô cũng có chút vui vui ....
- Vâng , thằng anh bất hiếu này về rồi đây _ bên ngoài có tiếng người . Chính là Điềm Long Vũ !
Từ ngoài Điềm Long Vũ thong thả bước vào , tay còn dắt theo một cô gái vào
- Nhã Linh ?! _ cô chợt thốt lên . Đúng chính là Nhã Linh ! Đây là cô bạn thân của cả cô và Thiên Y . Cả ba chơi chung với nhau đến khi ra trường thì mất liên lạc với Nhã Linh
- U...Uyển Hi ??? Là cậu sao ? Ô , lão công của tớ _ Nhã Linh nhìn cô trong lòng không khỏi xúc động . Mặc lệ Lòng Vũ đang nắm tay , nó liền buông ra mà chạy lại , đẩy anh sang một bên rồi ôm chầm lấy cô
- Được rồi , lão nương ! Chúng ta lên phòng tâm sự _ cô mỉm r cười , xong liền dắt tay nó lên phòng
[ Ta xưng hô Nhã Linh là nó còn Thiên Y là nhỏ cho dễ phân biệt nheeee ]
Hai cô nàng cứ thế tung tăng lên tầng , để lại cho hai người đàn ông nào đó mặt càng ngày càng đen ....
------------------------
Nhớ tương tác nhiều nhé ! Hôm nay hai chap là đủ rồi nhaaaa . Dù sao ta cũng thức dậy sớm để ngồi viết cho các nàng nè . Ủng hộ ta nhiều lên ....
Hai chap này trên 40⭐️ ta ra tiếp nha , giờ thì đi ngủ bù đây . Hiu hiu ~
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro