chương 9
Cuộc sống cũng giống như nhịp tim vậy. Lúc lên lúc xuống, lúc thăng lúc trầm. Tình yêu cũng như thế, khi thì khổ đau, khi thì hạnh phúc.
Đã gần ba tuần tôi ở biệt thự chỗ Phương. Vết thương của tôi cũng đã khỏi hẳn. Trong những ngày đó, anh ta luôn ở bên cạnh, quan tâm, chăm sóc, lo lắng và bầu bạn với tôi. Phương cũng giống như tôi, hoàn cảnh chúng tôi giống nhau, đều mất cha mất mẹ. Anh cô độc, bản thân anh cũng rất muốn mình kiếm một người bạn để giãi bày tâm sự. Thời gian qua, tôi ở nhà anh, anh cũng chịu mở lòng, nói chuyện với tôi nhiều hơn. Cũng nhận tôi làm em gái.
Đã ba tuần rời khỏi Trịnh gia, không biết đám người Trịnh hưng như thế nào rồi? Họ có an toàn không? Có hoàn thành giao dịch không?
Cứ mỗi lần suy nghĩ là tôi lại nhớ anh ta, nhớ con người tàn ác, lạnh lùng ấy. Nhớ vòng tay anh ta ôm khi ngủ, không biết từ khi nào tôi lại quan tâm anh ta đến như vậy.
- Phương, em muốn ra ngoài chơi ( tôi nói với Phương(
- không được, đợi khoẻ hẳn rồi đi
- em khoẻ rồi mà
- đợi vài hôm nữa. Giờ anh có việc ra ngoài, em ở nhà ngoan nhé ( phương nói rồi mỉm cười với tôi, lên xe rời khỏi biệt thự)
Còn mình tôi ở nhà, biệt thự ở đây thật cô lập, như tách biệt hoàn toàn với bên ngoài. Tôi không ra ngoài nên cũng không có bấy kì thông tin nào của bọn họ cả. Không biết bọn họ có tìm tôi nữa không? Những câu hỏi quanh đầu tôi, làm tôi càng thêm lo lắng. Tôi lên phòng, lấy máy tính bảng, cố tình thâm nhập hệ thống bảo vệ của Trịnh gia. Hy vọng Tam long có thể hiểu và đoán được.
- lão đại, bên Singapore lần này có giao dịch khá lớn ( Nhị long nói)
- các chú cứ đi đi
- Tam long, thâm nhập hệ thống tìm kiếm thông tin của bọn họ đi ( anh ta nói, muốn giao dịch thành công thì phải thật hiểu đối tác)
- vâng
Tam long nhanh thoăn thoắt thâm nhập mạng lưới của bên đối thủ.
- có người thâm nhập hệ thống thông tin của Trịnh gia chúng ta ( Tam long nói, khi anh ta đang địng thâm nhập bên kia thì hệ thống bên này báo nhiễu)
Nhị long hỏi.
- hệ thống này do cậu thiết lập mà cũng có người thâm nhập được sao?
Nhất long thấy vậy, nhếch môi nói.
- không phải cậu là hacker giỏi nhất thế giới sao? Vậy mà lại để người khác làm nhiễu dễ dàng như vậy
- có người giỏi hơn cậu sao? ( Nhị long hỏi)
- có
- ai vậy?
- Mộc linh
Nghe đến tên Mộc linh, Trịnh hưng quay lại hướng Tam long.
- chú chắc chắn chứ?
- lão đại, chắc chắn
Làm sao anh ta không dám chắc chắn. Từ lần đầu tiên khi cô vô hiệu hoá fly cam anh ta đã đoán cô không phải người bình thường. Hacker số một thế giới ư? Danh hiệu này vốn dĩ không thuộc về anh, mà nó phải thuộc về cô. Ngày thi đấu hacker đoạt số một thế giới, hacker với biệt danh LM là đối thủ đáng gờm nhất, bản thân anh cũng chẳng phải đối thủ của người đó. Nhưng đến giây cuối cùng, người đó không thi đấu nữa. Chính vì người đó rút lui, anh mới dành được danh hiệu đó. Người ngoài cho rằng anh thắng, anh là niềm tự hào của họ. Nhưng anh đã thua, còn người đó thua trên chiến thắng của anh. Từ hôm đó, anh vào phòng đóng cửa tự luyện tập khả năng nhưng vẫn thua người đó. Và hôm giao dịch ở hongkong, khi cô bảo anh cùng cô thâm nhập hệ thống làm nhiễu. Cô đã nói " thao tác nhanh một chút" điều đó làm anh nghi ngờ. Anh là người nhanh nhất mà cô còn nhanh hơn. Khả năng hacker giỏi như vậy thì không còn nghi ngờ gì nữa. LM là tên viết ngược của Mộc linh.
- thật là cô ta? ( Nhất long hỏi)
- đúng vậy, Mộc linh cô ấy rất giỏi
- vậy đây chẳng phải là tín hiệu cua Mộc linh sao? ( Nhị long thắc mắc)
Tam long không phá sự nhiễu của tôi, mà để yên xem như thế nào thì một lúc sau màn hình hiện lên chữ Singapore sự nhiễu vụt tắt, trở lại bình thường. Tam long nói.
- Singapore là dòng chữ cuối cùng cô ấy để lại
- vậy là cô ta đang ở Singapore? ( Nhất long hỏi)
- lão đại.....
- đi Singapore ( anh ta nói, anh phải đi Singapore tìm cô về. Hỏi cho ra nhẽ mọi chuyện)
- chuẩn bị đi, vài ngày tới chúng ta sẽ đi
Nói rồi anh ta bỏ ra ngoài.
Nghe anh ta nói vậy, đám người Nhất long cũng nhẹ lòng hơn. Có thông tin của Mộc linh thì chuỗi ngày sống trong nỗi sợ cũng giảm bớt đi. Không còn run rẫy mỗi khi anh ta hỏi về cô nữa.
Buông máy tính ra, cô nằm thở dài, không biết dòng chữ cô để lại, Tam long có hiểu không? Hơn nữa anh ta cũng không ngăn cản sự xâm nhập của tôi, vậy chắc chắn anh ta hiểu. Nếu hiểu được, mấy ngày nữa họ sẽ đến. Tôi nên rời khỏi để tránh gây rắc rối cho Phương. Nghĩ vậy, tôi liền viết một lá thư để sẵn trên bàn. Đến khi tôi đi, Phương sẽ đọc lá thư này.
Tối đến anh về, nhìn anh khá mệt mỏi
nhưng vẫn luôn vui vẻ với tôi. Đã rất nhiều lâng tôi hỏi anh làm gì, anh chỉ cười rồi nói là anh chỉ mở một công ty bình thường.
- chuẩn bị đi, mai anh đưa em đi chơi ( Phương nói)
- đi chơi? Ở đâu vậy?
- đi biển
- được, em rất thích ( tôi cười nói, đây là cơ hội tốt để tôi ra ngoài)
Tôi hứng khởi lên phòng chuẩn bị đồ dùng cầ thiết để mai đi. Mai có lẽ là buổi tối cuối cùng tôi đi chơi với anh, tôi sẽ cảm ơn anh. Nhưng công việc của tôi sợ liên lụy anh, nên rời đi sớm vẫn là tốt nhất. Nghĩ đến mai đi biển, tôi bất giác mỉm cười. Không biết bao lâu rồi tôi chưa đi biển. Bản thân bao nhiêu năm nay lao vào làm việc, không biết cảm giác nghỉ ngơi hưởng thụ là như thế nào.
Sáng sớm hôm sau tôi dậy đi biển, không khí ngoài biển thật thích. Mùi mặn mặn của nước biển làm tôi thật thoải mái và dễ chịu. Chẳng biế trong đời tôi có thể đi như vậy được hay không? Bởi sau chuyến đi này, tôi sẽ rời đi, đến lúc tôi phải thanh toán món nợ mới Cao Phong, đến lúc tôi phải trả thù cho ba mẹ tôi.
- aaaa thích thật ( tôi cười nói)
Ánh nắng chiếu vào tôi khiến tôi phải híp mắt lại.
- đội vào ( Phương cười, tiến lại gần đội chiếc nón cho tôi khỏi nắng)
- em không sao mà
- em còn yếu lắm
- em khoẻ hơn anh đó ( tôi cười rồi hất nước biển lên người anh)
- a dám khiêu khích hả ( Phương nói rồi đuổi theo tôi)
Hai người cứ đuổi rồi té nước nhau trên bờ biển, khung cảnh ấy thật đẹp. Kí ức ấy, kỉ niệm ấy là điều đẹp nhấy đối với tôi. Và cũng là kí ức đẹp nhất của tôi và anh.
Tôi ngồi nghỉ trên bãi cát than thở.
- haiza mệt quá
Phương mỉm cười xoa đầu tôi. Ước gì cứ mãi như thế này.
- sao phải ước?
- không sao đâu? ( tôi cười xuề xoà)
- nói anh nghe, anh sẽ giúp em
- không giúp được em đâu. Vì đây là chuyện cá nhân mà. Nếu được ước, anh sẽ ước gì?
- nếu là em, em sẽ ước gì ( Phương không trả lời mà hỏi lại tôi)
- em a, em sẽ ước sống một cuộc sống bình thường như bao người con gái khác
- còn anh, ước được mãi ở bên em như thế này
- em..em ( tôi ngại ngùng quay đi)
- vào nhà chuẩn bị bữa tối thôi ( Phương lên tiếng phá vỡ bầu không khí ngại ngùng ấy)
- vâng
Ăn xong tôi lên phòng con Phương nói ra ngoài có việc. Anh xin lỗi tôi vì công việc khá đột xuất, muốn dành trọn mấy ngày nghỉ cho tôi nhưng lại có công việc ra ngoài một lát.
- anh cứ đi đi, không sao đâu. Không phải lo cho em
Khi anh ta vừa đi, tôi cũng lấy đồ rời đi. Để lại lá thư tôi viết hôm trước tôi định để trên phòng. Nhưng anh nói đưa tôi đi du lịch nên tôi mang theo luôn, để tiện lúc rời đi bỏ lại cho anh.
- tạm biệt, người anh trai tốt của em ( tôi mỉm cười nói)
-------
- có chuyện gì ( một giọng nói lạnh lẽo vang lên)
- Trịnh hưng đến Singapore
- sao hắn đến đây? Hắn đánh hơi được gì à?
- hắn có giao dịch ở đây
- giao dịch?
- đúng vậy, nhưng giao dịch này không lớn. Mà anh ta lại đích thân đến giao dịch,chúng ta.....
- rút quân về, lực lượng ở đây khá mỏng không thể đấu lại. Nếu đấu chỉ mang tổn thất
- vâng
Trịnh hưng, anh đối đầu với Lăng gia chúng tôi sao? Mấy ngày gần đây anh đã thâu tóm các khu vực rồi. Âm mưu đã lần lộ hơn rồi. Trận chiến giưa nhà Lăng-Trịnh cũng nên đến hồi kết rồi.
-----
- lão đại, chúng ta đã đến nơi ( nhất long nói)
- liên lạc với người của ta ở singapore và các khu vực lân cận, tìm kiếm tung tin của Mộc Linh..
.....
.......
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro