Chap 1
Nhà Thiên Bình
Ông ơi, làm sao đây công ti của ta sắp phá sản rồi.- mẹ TB.
Bà im đi tôi đang suy nghĩ. Đúng rồi chúng ta hãy cầu cứu tập đoàn Ge.- ba TB.
Lỡ anh ta đòi hỏi gì thì sao?- mẹ TB
Cho anh ta mọi thứ để anh ta giúp mình.- ba TB
Đc như vậy đi.- mẹ TB
Bây giờ tôi sẽ đi.- ba TB
Bên tập đoàn Ge
Ba TB chạy tới bàn tiếp tân.
Có thể cho tôi gặp chủ tịch Ge ko?
Ông có hẹn trước ko ạ?- anh tiếp tân hỏi.
Ko, nhưng hiện giờ chủ tịch có ở đây ko? Hiện ngài ấy có rãnh ko?- ba TB
Có, tôi sẽ gọi chủ tịch.- anh tiếp tân
5 minute later.
Chủ tịch nói ông hãy lên tầng cao nhất gặp ngài.- anh tiếp tân
Cảm ơn cậu.- ba TB
Ông ta đi lên tầng cao nhất. Sau đó bước tới phòng chủ tịch gõ cửa.
"Cốc, cốc, cốc" Mời vào.- Song Tử nói vọng ra.
Ông ta nghe xong lao vào quỳ xuống cầu xin.
Xin cậu hãy giúp công ti của tôi.- ba TB( khỏi viết tên mẹ đi mỏi quá).
Vì sao tôi phải giúp ông. Giúp ông tôi đc gì?
Tôi... tôi... tôi sẽ cho cậu cưới con tôi. Đây là hình nó.
Ông ta đưa bức hình cậu vừa nhìn vào liền đứng hình đồng ý giúp ông ta.
Ông ta vui mừng chạy về nhà. Trên đường về nhà ông ta cười ngoác mồm khiến ai cũng nghĩ ông ta bị điên.
Sau khi về ông ta cởi bỏ giày lên phòng. Phóng lên phòng nó.
Con khốn kia, mày đâu rồi ra đây tao nói chuyện.
Ông kêu tôi.- một giọng băng lãnh vang lên từ phía sau ông ta khiển ổng giật thót tim.
Tao đã gã mày cho thằng này. Mày phải đồng ý.- nói rồi đưa ảnh hắn ra. Nó nhìn có thấy 1 tí quen thuộc nên chấp nhận.
Mày vào nhà đó phải lm nó phá sản cho tao.- ông ta nói tiếp.
KO. BAO. GIỜ. TÔI. LÀM. CHUYỆN. ĐÓ.- nó gằn giọng từng chữ.
Mày ko nghe lời tao sao con đĩ chó.- ông ta chửi.
Ừ, rồi sao. Cô ta ko nghe lời ông giết cô ta à.- 1 giọng băng lãnh hơn nó ngàn lần vang lên khiến ông ta hoảng hốt.
Chủ tịch Ge. Cậu tới đây làm gì?
Tôi tới để rước vợ tôi về nhưng lại nghe những lời này của ông. Tôi sẽ hủy lời hứa bì nhưngc lời đó của ông và con ông vẫn sẽ thuộc về tôi
Nói xong qua chỗ nó. Nhìn nó ko đẹp như bức hình nhưng hắn biết nó hóa trang.
Tôi xấu xí vậy mà anh vẫn muốn cưới tôi?
Đúng. Dù cô có xấu xí cỡ nào thì cô vẫn chỉ là tiểu mỹ nhân nhỏ của tôi thôi.
Tiểu mỹ nhân. Aaaaa... đau đầu quá. Sau đó ngấy luôn.
Hắn cuối xuống bế nó đi ra xe và " véo" về nhà hắn.
Còn cô sau khi xỉu.
"Em xấu xí như vậy mà anh vẫn yêu em?"
"Tiểu mỹ nhân à, em hóa trang tệ quá. Dù em có xấu xí anh vẫn yêu. Em cướp trái tim anh ngay lúc chúng ta gặp gỡ rồi."
"Anh nhận ra em hóa trang?"
"Ừ. Tiểu mỹ nhân nhỏ à"
Cô giật mình choàng tỉnh quay lên và thấy anh đang ngân nga bài hát mà lúc ngủ cô đều mơ và ngân nga khi tỉnh dậy. Cô tự hỏi anh là ai mà sao biết bài này.
Khi bình minh xuống anh đã gặp em.
Dưới trời đỏ em như tỏa sáng.
Cô bé ngây thơ, dịu dàng khiến anh rung động.
Dù xấu xí cỡ nào anh cũng yêu. Tiểu mỹ nhân nhỏ à.
Anh...
Hử, cô tỉnh rồi à?
Anh là ai sao biết bài hát này?
Em hãy tự nhớ ra tôi đi tiểu mỹ nhân nhỏ. Về nhà rồi này.
Cô mắt chữ A miệng chữa O
Wow, không ngờ nhà anh to thật, còn đẹp nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro