Chương 1: Sự thật
Bạch Tâm Vũ ngồi trên toa xe điện, đi xuyên qua đường phố tấp nập.
Hôm nay là sinh nhật Thiếu Hoa, cô cố ý xin nghỉ phép nửa ngày định về nhà chuẩn bị bữa tối thịnh soạn cho anh, cùng anh ăn mừng sinh nhật.
Vào ba năm trước, lúc bà lão người mà cô vẫn xem như bà nội mà đối đãi qua đời, đã đem cô giao cho Ôn Thiếu Hoa, để anh chăm sóc cho cô cả đời, cũng vì vậy, cô trở thành vị hôn thê của anh.
Trong ba năm, cô xem anh như mọi thứ cô có được, mỗi việc cô làm đều luôn nghĩ đến anh.
Chỉ còn vài ngày nữa, bọn họ chính thức kết hôn, cô đã hết kỳ vọng của mình vào việc này.
Trên mặt Bạch Tâm Vũ mang theo nụ cười hạnh phúc, sau đó ra khỏi toa xe điện, đến một khu chung cư yên tĩnh, xe dừng lại ở bãi đậu, cô lấy nón bảo hiểm xuống, không để ý đến đầu tóc rối tung của mình, mà nhanh chóng chạy lên lầu.
Giờ là ba giờ chiều, người trong nhà chắc đều đã đi ra ngoài làm việc, cho nên cô không cần nhấn chuông cửa, trực tiếp dùng chìa khóa mở cửa ra.
Khi vừa vào cửa, thấy trên sàn nhà trải đầy quần áo, cô bị chấn động ngay lập tức, cho rằng có trộm lẻn vào.
Nhưng khi nhìn kỹ lại, đồ đáng giá trong phòng khách vẫn còn, hơn nữa cũng không mất mát cái gì, duy nhất trên sàn nhà có nhiều quần áo, chắc chắn không phải bị trộm.
Từ phòng khách đến phòng ngủ, trải đầy quần áo trên sàn, có quần áo đàn ông với phụ nữ, ngay cả quần áo lót cũng có.
Lúc này, trong phòng ngủ truyền đến âm thanh kích tình mờ ám.
Cửa phòng không khóa, cô đứng bên ngoài có thể nhìn thấy được tình hình bên trong rất rõ ràng.
Trong phòng, vị hôn phu của cô với cô bạn thân của cô, trắng trợn ở trên giường mây mưa triền miên, không cần hỏi gì, không cần nói gì, tất cả mọi việc đều diễn ra rõ ràng trước mắt.
Tim cô, đột nhiên đau đớn vỡ vụn.
Sống trong mộng ba năm, nháy mắt đã vỡ tan tành.
Người trên giường đang triền miên với nhau, hình như nhận ra có việc gì khác thường, lập tức dừng lại.
Ôn Thiếu Hoa thấy có người bên ngoài, trong ánh mắt liền thoáng qua tia đau lòng cùng hốt hoảng, nhưng rất nhanh tan biến, từ từ bước xuống giường, cầm quần áo ngủ bên cạnh mặc vào.
Trình Hạ Giai cũng phát hiện ra có người bên ngoài, vội vàng cầm chăn lên che thân thể trần trụi của mình, căng thẳng đến cà lăm: "Ai ngoài đó, là Tâm Vũ sao, Tâm Vũ, sao bạn lại trở về vậy?"(Trần: mặt dày wa!!!! Muốn cho ăn dép wa!!!)
Giờ mới ba giờ chiều, bình thường Tâm Vũ đến sáu giờ mới tan ca trở về, sao hôm nay đột nhiên lại về sớm chứ?
(Trần : để bắt gian chứ chi, muốn cào nhỏ này ghê)
"Nếu tôi không trở về sớm, e rằng cả cuộc đời này của tôi sẽ không thể nhìn thấy tiết mục đặc sắc như vậy?" Bạch Tâm Vũ kìm nén nước mắt, mỉm mai hỏi.
Cô thật không muốn xin nghỉ, vì khi cô xin nghỉ sẽ mất đi tiền thưởng chuyên cần trong một tháng. Hôm nay vì sinh nhật của vị hôn phu, cô đành xin nghỉ, buồn cười nhất lại nhìn thấy anh và bạn thân đang lúc lửa tình bốc cháy.
Trình Hạ Giai có chút khẩn trương, trong mắt ánh lên vẻ không phục, thúc đẩy Ôn Thiếu Hoa tiến lên, để cho anh tự mình đi giải thích.
Nhưng cô rất hy vọng anh ta sẽ đem mối quan hệ của bọn họ nói rõ ra.
Ôn Thiếu Hoa mặc dù là vị hôn phu của bạn cô, nhưng hai người họ đã chung sống với nhau gần bốn năm, tình cảm nhạt như nước lã, đừng nói xảy ra quan hệ nam nữ, ngay cả nắm tay cũng là việc khó khăn.
Ở trong xã hội phóng khoáng hiện đại, nào có cặp tình nhân như vậy, so với bạn bè bình thường còn thấy bình thường hơn rất nhiều.
Cũng chỉ vì cô ta quá bảo thủ, cho nên Ôn Thiếu Hoa mới bị cô làm cho động lòng, hai người liền quan hệ lén lút với nhau, mà cô cũng thật sự rất thích anh ta.
Mặc dù Ôn gia không phải là gia đình giàu có nhất, nhưng cũng được xem như là một gia đình khá giả, nếu gả cho anh ta, nói thế nào thì cô cũng là thiếu phu nhân của một gia đình quyền quý.
"Tâm Vũ, nếu cô đã phát hiện, tôi cũng không muốn giấu giếm cô nữa, tôi không có một chút tình cảm nào với cô cả, nếu không phải do hai bên gia đình đã định sẵn hôn hai ước cho chúng ta, bằng không chúng ta đã không thể nào có chuyện kết hôn này." Ôn Thiếu Hoa bất đắc dĩ nói, cố gắng nói ra hết tất cả những lời được giấu tận trong đáy lòng của anh suốt mấy năm qua.
Cô không phải loại phụ nữ anh thích, cô quá bảo thủ, làm vợ chồng chưa cưới gần mười năm, ngay cả một nụ hôn cũng không được hôn, nhiều lắm chỉ nắm tay nhẹ mà thôi.
Cái này có thể được xem như là vị hôn phu, vị hôn thê sao?
"Anh không thích em, tại sao đến bây giờ anh mới chịu nói ra chứ?" Bạch Tâm rống to chất vấn, tâm tình rất kích động, giận đến muốn đánh người.
Ba năm, đã ba năm trôi qua, thì ra cô đều sống trong trò lừa bịp.
"Nếu như tôi không lấy cô, ba tôi sẽ không để cho tôi thừa kế gia sản của ông ta, nói một cách khác, không cưới cô, tôi sẽ trở thành người trắng tay. Tôi biết làm như vậy rất ích kỷ, nhưng tôi cũng đã từng thử tiếp nhận cô, nhưng tôi lại không thể nào chịu nổi, tôi ghét nhất loại phụ nữ đơn thuần giản dị như cô. Dĩ nhiên, tôi hiểu rõ cô không phải là người hay giả bộ, nhưng cô năm nay đã 22 rồi, cùng chồng chưa cưới nắm tay nhau mà còn ngại ngùng mắc cỡ như cô nữ sinh mới lớn, ở trong mắt tôi, đây chính là giả tạo. Nếu như không phải ba cứ ép buộc tôi mãi, cho đến bây giờ tôi vẫn không thể nào đồng ý chấp nhận kết hôn với cô."
Ôn Thiếu Hoa càng nói càng tức giận phẫn nộ, giống như mình chính là người đã chịu nhiều uất ức khổ sở.
"Anh không thích tôi, anh có thể sớm nói cho tôi biết, tôi tuyệt đối sẽ buông tay ra. Nhưng chỉ vì thừa kế gia sản, mà nhẫn tâm làm uổng phí hết ba năm thanh xuân của tôi, Ôn Thiếu Hoa, anh quả thật là một tên khốn kiếp." Bạch Tâm Vũ rất đau lòng, người cảm thấy bị uất ức là cô mới đúng, vì vậy liền bước thẳng vào trong phòng, hung hăng quăng cho anh một cái tát đau rát.
Chát——
Thanh âm cực kỳ vang dội.
Ôn Thiếu Hoa đứng bất động, dù bị một cái tát tay, nhưng lại không có chút tức giận.
Trình Hạ Giai đối với việc này rất bất mãn, vì vậy tức giận nói: "Tâm Vũ, điều này không thể nào trách chỉ mình Thiếu Hoa được, những năm nay anh ấy cũng rất đau khổ, anh ấy không thích cậu chút nào, lại phải ép buộc chính mình duy trì quan hệ vị hôn phu với cậu, điều đó thật không dễ dàng đối với anh ấy."
"Nói như vậy giống như người sai chính là tôi? Vị hôn phu của tôi cùng bạn thân của tôi vụng trộm, kết quả người sai lại là tôi, thật đúng là buồn cười mà!"
"Bất kể ai đúng ai sai, tôi hôm nay cũng phải nói rõ. Nếu như cô có thể tiếp nhận những gì đã xảy ra vào hôm nay, hôn lễ của chúng ta sẽ tiến hành theo đã định, nhưng nếu như cô không thể tiếp nhận nổi, vậy thì cô cứ chủ động hủy hôn đi." Ôn Thiếu Hoa không muốn nói thêm lời nào nữa, lạnh lùng ném cho cô hai lựa chọn.
Đối với người đàn bà này, anh thật đã chịu đủ rồi.
Cùng một người phụ nữ không thích cứ giữ quan hệ suốt ba năm, những ngày đó anh dường như sống trong địa ngục.
"Nếu như tôi chủ động hủy hôn ước, anh có thể thừa kế gia sản, phải không?"
"Không sai."
"Tâm Vũ, nếu như cậu và Thiếu Hoa hủy hôn ước rồi, mình sẽ cùng anh ấy kết hôn. Nếu như cậu cố ý muốn cùng anh ấy kết hôn, sau khi Thiếu Hoa cưới cậu xong cũng sẽ đến ở cùng mình thôi, thay vì như thế, chi bằng cậu cứ nên tự mình chủ động hủy bỏ hôn ước này đi." Trình Hạ Giai kéo cánh tay Ôn Thiếu Hoa, trông rất thân mật.
Ôn Thiếu Hoa không đẩy cô ra, mặc dù anh đứng bất động, nhưng lại làm cho người ta thoáng cảm giác anh rất phối hợp.
Thấy tình cảnh như vậy, Bạch Tâm Vũ không thể tiếp tục chịu đựng được nữa, hét lớn lên: "Được, tôi hủy bỏ hôn ước này."
Nói xong, cô khóc rống chạy ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro