Chap 11
Tony nguyễn
Sao? Chuyện gì mà mày trông ghê thế?- Hằng cười cười.
_Tao hận! Tao hận!
_Tao biết! Nhưng mà để chút nữa rồi hận! Giờ mày không vào học ah?
_Ừ hai đứa vào lớp đi! Tí ra về có phi vụ đấy!- Hoàng huơ huơ bức thư- Khá thú vị!
_OK! Gặp anh hai sau!
_Chào anh!- Hằng vẫy tay chào rùi kéo nhỏ đi.
Vào đến giảng đường, nhỏ vẫn còn cười. Công nhận nhỏ thay đổi nhanh thật, cái mặt mới nhăn nhó đó, giờ lại cười hí ha hí hửng. Hằng lắc đầu chào thua con nhỏ bạn khác người của mình.
_Nè, bị gì cười mãi thế?
_Mày không nghe ah? Có phi vụ đấy!
_Vậy mà làm tao cứ tưởng!
_Tưởng gì?
_Tưởng có chồng thích lắm!
Ngơ ngác trước câu nói của Hằng vài giây, hiểu ra, nhỏ ré lên:
_Điên hả mày?
_Mày mới điên đó! Bộ muốn bị la hả?
_Xì cái ông thầy có cặp mắt kiến chút chai đó, thấy gì đâu mà la!
_CỐP!!!!!
_Trời, gì thế?- Nhỏ ôm đầu kêu lên.
_Nút chai này!
Ngước lên, nhỏ bắt gặp ngay anh khuôn mặt giận dữ của ông giảng viên "nút chai ". Biết mình hố nặng, nhỏ vội cười, phô hàng răng đều như hạt bắp:
_Dạ em có nói gì đâu thầy! Em chỉ nói là...là em thích chơi nút chai thôi mà!
_Liệu hồn em đấy!
Trừng mắt nhìn nhỏ một cái, ông ta bước nhanh lên tiếp tục bài giảng. Nhột nhạt bởi ánh mắt của mọi người, nhỏ cúi gầm mặt xuống, thầm trách cái tính ham ăn ham nói của mình.
Tính ra thì Hoàng lớn hơn nhỏ hai tuổi. Anh là sinh viên năm ba của đại học kinh tế. Nhỏ thì năm nay là lình mới của trường. Hằng cũng vậy. Thế nhưng cả cái trường này không ai không biết nhỏ và Hằng cả. Quậy quá mà! Cùng với Hoàng, hai đứa đã làm mưa làm gió ở cái trường này gần hai năm rồi.
Thiện tắt máy, vươn vai một cách uể oải. Cuối cùng cũng kết thúc một buổi sang với hàng tá công việc. Ai bảo làm giám đốc là sướng chứ đối với anh thì mệt kinh khủng luôn. Vậy mà người ta cứ tranh giành nhau, có lẽ cuộc sống là vậy chăng? Phải chăng nó là một chuỗi những bon chen, giành giật với nhau mà đống tiền cơ hồ trở thành một thế lực vạn năng? Vớ lấy cái áo, Thiện lắc đầu cho những suy nghĩ lung tung văng khỏi đầu, anh còn phải đi đón Tiểu Phong và Minh Kỳ nữa.
"Một cánh bướm trắng, thấp thoáng trong chiều nắng...", điện thoại reo, nhìn vào màn hình, Thiện nở một nụ cười nửa miệng. Bật máy, anh nói:
_Bộ "con nít " bị lạc ah?
_Nghĩ sao zạ?
_Hay là "con nít " nhớ "người lớn "?- Thiện vẫn giữ giọng trêu chọc.
_Nhớ nhớ nhớ cái con khỉ!- Nhỏ dấm dẳng.
_Hahahaha! Không biết con khỉ nào xui xeo bị cô nhớ nữa?
_Ờ...chắc con khỉ..."trâu"!
_Chưa nghe bao giờ!
_Thì là con khỉ "trầu già " đó!
_Hỗn đí đó!- Thiện nghiêm giọng. Sao mà anh ghét cái câu "Trâu già khoái gặm cỏ non " đến thế nhỉ? Mà anh tự nghĩ mình đâu đã già, hai tám thôi mà- Chờ đó đi, tôi sẽ đến đón cô ngay!
_Ấy da, thôi khỏi!- Nhỏ cuống quít- Tôi gọi ông cũng vì việc này đó!
_Sao?
_Không cần phải đón tôi đâu, cả bé Kỳ nữa! Tí nữa tôi đưa nó đi ăn và mua ít đồ luôn!
_Rãnh quá hen? Cô không biết nắng ah?
_Bộ ông quan tam tui hả?
_Nè, còn sáng mà sao mơ sớm zậy? Tôi chỉ lo cho con tôi thôi!
_Xì! Thôi, ông nhớ xin mẹ giúp tôi! Tôi cúp máy đây!
Nhỏ cúp máy cái "cụp ". Thiện cười. Lạ! Dạo này anh hay cười. Mặc dù hơn nửa tháng qua không nói chuyện với "cô vợ " của anh bao nhiêu nhưng anh cứ cảm thấy dường như mình có nhiều thay đổi từ khi có cô. Ít nhất thì cuộc sống của anh cũng bớt tẻ nhạt hơn. Và một điều may mắn cho anh nữa là Tiểu Phong thật sự yêu thương Minh Kỳ, một điều mà có ít cô gái nào làm được.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro