Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 26 -> 30


Chương 26: Trở về Đài Châu

Chuyện Rose ký hợp đồng đất đai làm thiếu hụt một khoản cuối cùng cũng kết thúc hoàn hảo, đồng thời bị Thi Cảng Bác tống vào ngục giam, còn mảnh đất thuộc vệ chính quyền cũng ‘vật về chủ cũ,’ trả không ít tiền mới khai thông cho quan tòa để thắng, tổn thất vô vùng nặng nề. Nhưng đối với Thi Cảng Bác mà nói thì bình thường, tiền không có có thể kiếm lại, hơn nữa tiền kiếm cả đời không đủ, sao không đặt thời gian lên người trong lòng mình! lquydoon

Thi Cảng Bác nói lời giữ lời, quả nhiên hai ngày sau theo Tô Đậu trở về thành phố Đài Châu, lúc sắp xuống máy bay, Tô Đậu nắm ống tay áo Thi Cảng Bác hỏi: “Chú hai, chú thật sự sẽ không trở về Paris phải không?” Câu hỏi này từ đêm đó tới bây giờ hỏi không dưới chục lần, Thi Cảng Bác xoa huyệt thái dương đau nhức, hỏi ngược lại: “Chú hai có nói dối Đậu Đậu chưa?”

“… Không có!” Tô Đậu suy nghĩ một lúc, sau đó trả lời.

“Vậy được rồi, chú hai đồng ý với Đậu Đậu trong vòng nửa năm không về Paris thì sẽ không về Paris.” Nửa năm này, Thi Cảng Bác đầu tư một công trình, nếu nửa năm không đủ thì kéo dài thời hạn thành một năm, hơn nữa đã quyết định định cư ở thành phố Đài Châu rồi.

“Vâng!” Lúc này Tô Đậu mới thả lỏng người, vào lúc này máy bay cũng hạ cánh xuống sân bay Đài Châu, sau khi hai người xuống máy bay, từ xa đã thấy hai bóng dáng cao lớn, bên cạnh còn hai người xinh đẹp, bước tới gần Thi Cảng Bác vô cùng vui mừng, cười nhạo nói: “Ơ, sao dám phiền vị được trọng vọng này tới đón xuống máy bay?” Sau đó quay đầu giới thiệu với Tô Đậu: “Quan Kiệt, Dạ Huyên, Tô Đậu!”

“Anh Quan, chị Dạ Huyên, xin chào hai người!” Tô Đậu lập tức nở nụ cười ngọt ngào chào một tiếng.

“Cô bé, quả nhiên có mấy phần quyến rũ, mê hoặc Thi Cảng Bác điên đảo thần hồn, không tệ!” Quan Kiệt lập tức bị Dạ Huyên bên cạnh hung hăng nhéo một cái: “Em không thùy mị?”

“Có, về nhà thì có!”

“Quan Kiệt, anh đó nhé….” Dạ Huyên co quắp khóe miệng, có xúc động muốn tung nắm đấm nhưng ý thức được đang ở nơi công cộng, cuối cùng Dạ Huyện nhịn xuống, Tô Tần Thần ôm cô gái bên cạnh, nói hòa giải: “Đi ăn cơm đi, tẩy trần cho Cảng Bác.”

Một nhóm sáu người rời khỏi sân bay lên một chiếc xe chạy thẳng tới nhà hàng nổi tiếng nhất Đài Châu, quản lý nhà hàng dẫn bọn họ vào phòng VIP, sau khi gọi mấy món ăn ba người đàn ông nói chuyện thư giãn, còn ba người phụ nữ cũng không im ắng, nói chuyện cũng rất hăng say. Dạ Huyên nói với hai bạn cùng giới mọi sự khổ tâm, nói yêu Quan Kiệt là không đúng, quan trọng là khiến người ta không biết nói sao về thân phận của cô. Muốn kéo người đàn ông vào lễ đường, nhưng cô là phụ nữ đã có gia đình, nếu ly hôn thi hai nhà Dạ Mã mất hết mặt mũi, nếu không ly hôn, dây dưa không rõ đồng thời đứa con trong bụng phải trở thành con riêng, cô không danh không phận cũng không sao, nhưng đứa bé vô tội!

Tô Đậu nhìn chị dâu họ bên cạnh, vẻ thương hại hiện trên khuôn mặt bình thản, lúc Dạ Huyên muốn kể khổ cô ấy bị một đôi tay cường tráng kéo đi, trong miệng thốt ra hai chữ khốn kiến. Là họ Mã khốn kiếp hay là Quan Kiệt khốn kiếp, giờ phút này không phân biệt được, tóm lại là cả hai cùng khốn nạn như nhau, một không muốn ly hôn, một làm cho cô to bụng, đàn ông đều là lũ khốn kiếp!

Bữa cơm này cuối cùng cũng tốt đẹp, sau khi ăn uống no nê đoàn người rời khỏi nhà hàng, Tô Thần Tôn đưa vợ chồng bất hòa Quan Kiệt về nhà trước, sau đó đưa Thi Cảng Bác. Đến khu nhà Thi Cảng Bác anh nói, “Nhóm đầu tư của cậu đã phê duyệt, tầm thời gian nữa sẽ qua nói chuyện.”

“Ừ.!” Cửa xe mở ra, Thi Cảng Bác bước xuống xe trước rồi đỡ tay nhỏ bé của Tô Đậu xuống xe, sau đó đưa mắt nhìn Tô Thần Tôn lái xe nghênh ngang rời đi.

“Chú hai, chú muốn buôn bán với anh họ?” Đầu tư, đầu tư cái gì chứ? Chuyện đầu tư gợi Tô Đậu nhớ về thời gian, lần trước cô cho rằng chú hai lấy hình thức nghỉ phép về ở Đài Châu định cư nửa năm, hoàn toàn không nghĩ tới nguyên nhân chú hai về thành phố Đài Châu.

“Cứ xem như thế đi, sau này em sẽ biết, vào nhà đi.” Thi Cảng Bác cho một đáp án lập lờ nước đôi, sau đó ôm Tô Đậu vào nhà.

Chương 27: Không được bắt nạt người khác như vậy

Trường trung học phổ thông, lớp 5 năm hai (Lớp 11)

“Vân Hân, đây là quà cho cậu!” Thi Vân Hân vừa vào cửa phòng học Tô Đậu lập tức đi lên chặn lại, trên tay cầm quà đưa tặng.

Ánh mắt Thi Vân Hân phức tạp nhìn quà trên tay Tô Đậu, sau đó quét qua khuôn mặt chìm trong hạnh phúc của Tô Đậu, nói: “Cậu được chú hai tớ nhận nuôi?”

“……”

Tay đưa quà của Tô Đậu dừng giữa không trung, vẻ mặt nhất thời thu liễm lại, thu liễm sự xinh đẹp khiến người ta chướng mắt, Thi Vân Hân thở dài, đặt túi xách trên bàn học, sau đó kéo Tô Đậu đi ra góc sân trường vắng người: “Chỗ này không có ai, tớ muốn nghe lời nói thật!”

Nơi này đúng là nơi thích hợp để tâm sự, Tô Đậu quyết định nói từng chuyện nhỏ một cho Thi Vân Hân, không hề giấu giếm gì.

Sau khi Thi Vân Hân nghe xong suy tư tầm nửa phút, bộ dạng như bừng tỉnh, thật ra thì cô đã sớm phát hiện, không phải sao? “Chú hai vì cậu, ông nội từ Paris về thì tuyên bố với bên ngoài chú hai không còn là một thành viên của nhà họ Thi nữa rồi.” Chuyện này trả giá cỡ nào? Thi Vân Hân nghĩ lại thì biết bên trong có lý do, nhiều năm như thế ông nội hoàn toàn không đối xử với chú hai như con ruột, hiện tại biến thành cục diện này, đối với chú hai mà nói sẽ là một sự giải thoát.

“Tớ biết!” Chú hai cũng nói không sao, một chút cũng không sao? Trái tim chợt dâng lên cảm giác đau đớn, hốc mắt nhuộm ướt.

“Quà tớ nhận, có thể có điều kiện.” Thi Vân Hân hiểu được, đoạt lấy quà tặng, sau đó không chút khách khí mở ra.

“Cậu nói đi, chỉ cần cậu không giận tớ thì chuyện gì tớ cũng đồng ý.” Lời này có tính là lấy lòng không?

“Thứ nhất, giúp tớ chăm sóc tốt cho chú hai; thứ hai, chúng ta là bạn thân, tớ không thể là người cuối cùng biết chuyện của cậu được; thứ ba: không thể ăn kem trước mặt tớ!” Điều kiên cuối cùng dường như có chút quá đáng, Tô Đậu không được ăn kem quả thực như muốn mạng cô, trong tủ lạnh còn rất nhiều kem đấy, đủ các mùi vị, hiện giờ nhớ tới có hai giọt nước nhỏ xuống khóe miệng.

“Tô, Đậu!” Thi Vân Hân mang cả tên họ ra kêu gào, nhìn Tô Đậu tham ăn! “Nếu cậu không làm được, chúng ta tuyệt giao!”

“Vân Hân, không nên bắt nạt người ta như vậy.” Tô Đậu đáng thương nói.

“Tớ chính là muốn bắt nạt cậu, sao nào, cậu có ý kiến?”

Ý kiến có nhiều, nhưng tự biết mình đuối lý, sao Tô Đậu dám phản bác, không thể làm gì khác hơn là lắc lắc cánh tay Thi Vân Hân, làm nũng nói: “Vân Hân, tan học tới nhà chú hai, bảo chú hai nấu một bữa ăn ngon cho cậu có được không?” Nghe được ăn ngon, Thi Vân Hân không nói lời từ chối.

“Chú hai và cậu cùng nhau trở về thành phố?”

“Ừ!” Nói đến chú hai, Tô Đậu mặt mày hớn hở, bộ dạng này của Tô Đậu khiến Thi Vân Hân im lặng, các cô gái lâm vào yêu đương đều có bộ dạng này sao? Cô buồn bực, đồng thời trong đầu thoáng hiện qua bóng dáng cao ngất, tuấn tú đẹp trai, vẻ mặt tươi cười như có như không, đầu nhanh chóng thoáng hiện một hình ảnh, trong nháy mắt khuôn mặt xinh đẹp đỏ ửng. Tô Đậu lấy lại tinh thần, vươn ngón tay chọc vào gò má đỏ như lửa của Thi Vân Hân, hỏi: “Tiểu Duyệt Duyệt, hai má cậu đỏ quá, giống như bị lửa đốt ấy, cậu…”

“Cậu mới bị lửa đốt, tớ không đỏ mặt!” Thi Vân Hân lấy lại tinh thần, vội vàng cắt lời cô, lên tiếng phủ nhận.

Tô Đậu hừ lạnh, sau đó bị Thi Vân Hân kéo trở về phòng học học bài, mấy tiết buổi sáng Tô Đậu nghe giảng rất nghiêm túc, cho đến khi tiếng chuông tan học vang lên, Thi Vân Hân cầm laptop đưa cho cô, nói: “Một tuần cậu nghỉ phép, đây là tài liệu ghi chép, cậu chép lại đi, ngày mai kiểm tra nhỏ, cậu biết thất bại thì có hậu quả gì mà!”

Tô Đậu kìm lòng không được rên rỉ một tiếng, đó là tiếng kêu đau khổ, nghỉ phép một tuần trở lại thì gặp kiểm tra, nếu cô không đau khổ thì còn ai khổ? Đêm đó lúc ôn tập bài học, Tô Đậu lôi kéo Thi Cảng Bác dạy bù lại bài tập cho mình.

Chương 28: Cho giáo viên chút mặt mũi

Tô Đậu làm bù bài tập cả đêm, đối mặt với buổi kiểm tra trong lòng vẫn căng thẳng, tối hôm qua chú hai giảng bài rất cẩn thận, nhìn chung cô hiểu mỗi đề bài, nhưng lúc thi nếu căng thẳng sẽ rối loạn hoảng sợ, dĩ nhiên kỳ thi sẽ rất tệ, hậu quả chỉ có một, đó là thi lại!

Sau khi phát đề thi Tô Đậu đọc cẩn thận từng đề bài một, trong ấn tượng chú hai cũng từng giúp cô, gặp chỗ nào không hiểu chú hai cũng tỉ mỉ giảng giải một lần, với trình độ học bù như vậy Tô Đậu sẽ không sai sót, vấn đề nằm ở chỗ trong lòng khẩn trương, bài tập học ôn tối qua trở thành trống trơn, bạn nói cô có thể qua không?

Thời gian là hai tiết học, khi sắp thu bài kiểm tra, Tô Đậu ép mình tỉnh táo, hít sâu mấy cái, quả nhiên tỉnh táo không ít. Mặc dù vẫn còn trạng thái đầu óc trống rỗng, Tô Đậu lần nữa làm bài tập của mình, sau đó suy nghĩ tới phương pháp tối qua chú hai dạy cô, giải từng đề một. Trống vừa vang lên giáo viên nói thu bài, đại diện các tổ thu bài của toàn bộ học sinh lại. Tô Đậu ngồi ở tổ hai, đại diện tổ đi tới bên cạnh cô, muốn đưa tay rút bài thi của cô, nhưng đối mặt với khuôn mặt xinh đẹp của Tô Đậu, động tác hơi khựng lại, bước qua cô thu bài những học sinh khác. Sau khi Tô Đậu giải hết đề cuối cùng trong đề thi, chủ động giao tận tay bài thi cho đại diện tổ, nói: “Bạn học Đồng, cảm ơn bạn!”

“Hừ, không có lần sau đâu.” Đối mặt với gương mặt đáng yêu của Tô Đậu, mặt tổ trưởng đỏ lên, giọng độc ác cảnh cáo, sau đó lướt qua Tô Đậu đi lên bục giảng, giao bài cho giáo viên.

“Khụ khụ, mọi người yên lặng một lát!” Giáo viên cất bài thi xong, hắng giọng nói: “Bắt đầu từ ngày mai, thầy sẽ đến lớp năm nhất nhận lớp, lớp chúng ta và tiết quan trọng sẽ có giáo viên mới nhậm chức, các tiểu quỷ cô cậu đừng giở trò lưu manh trong lớp, biết không?” Dạy lớp này đã gần hai năm, đối mặt với mỗi học sinh đều có tình cảm, chợt bị điều tới năm nhất nhậm chức, trong lòng thầy tràn đầy không nỡ. Mặc dù đôi lúc giận bọn họ không nghe lời, nhưng thành tích của đám học sinh trong cả năm đều không tệ, ông làm giáo viên cũng cảm thấy tự hào, thôi được rồi, cái bọn tiểu quỷ này, người làm thầy là ông cảm thấy rất tự hào.

“Thầy, đừng đi!”

Phòng học yên tĩnh, trong thoáng chốc vang lên giọng nói thanh thúy, sau đó giọng thứ hai, thứ ba, thứ tư….. Phần lớn học sinh lớp đều không nỡ, bọn họ có giở trò lưu manh trong lớp nhưng thành tích đều không tệ, cho nên thầy dạy bọn họ cũng một mắt nhắm một mắt mở, còn có thể theo chân bọn họ, cái này gọi là tình cảm, một loại tình cảm không thể dùng ngôn ngữ biểu đạt!

“Thầy, chúng em không bỏ được thầy.”

“Thầy đi rồi, ai quản lớp chúng ta ạ?” Có học sinh ra ngoài đánh nhau, kết quả phải gọi phụ huynh, thầy âm thầm giúp một tay, học sinh nào trong lớp không biết chứ? Chẳng qua không ai nói toạc ra thôi. Điều giáo viên nhậm chức là kết quả sau khi hội đồng quan trị bàn bạc, thầy chỉ đành chấp nhận sự sắp xếp, “Yên tĩnh một lát, thầy chỉ chuyển đến lớp năm nhất mà thôi, các em nhờ thầy, lúc nào thầy cũng hoan nghênh các em đến thăm mà. Tóm lại, bắt đầu từ ngày mai các em phải cho thầy chút mặt mũi, đừng giở trò trước mặt giáo viên, biết không?”

“Dạ!”

“Tốt lắm, tan học đi.” Đã làm lỡ không ít thời gian, thầy giáo cầm bài thi đi ra khỏi phòng học, trong nháy mắt phòng học nhao nhao, mấy học sinh xấu ra ý trêu đùa giáo viên ngày mai mới nhậm chức. Giáo viên mới dạy môn chính, đồng thời là giáo viên chủ nhiệm, bọn tiểu quỷ yêu quái giở trò lưu manh có thể ra được bao nhiêu chiêu đùa bỡn đây?

Sau khi về nhà Tô Đậu kể chuyện giáo viên bị điều đi chỗ khác cho Thi Cảng Bác nghe, đầy bụng bất mãn.

Thi Cảng Bác dùng ngón tay chọt đôi má phấn bầu bĩnh của Tô Đậu, hỏi: “Sao vậy, không bỏ được giáo viên kia?”

“Thầy đã dạy bọn cháu gần hai năm, từ lúc mới nhập học đến bây giờ….”

“Đậu Đậu, thầy cũng đã nói, thầy nhậm chức lớp chọn, là lớp chọn, lớp bọn em….”

“Lớp bọn cháu sao?’

“Làm nền!”

A! Tô Đậu há to miệng, nhìn chằm chằm khuôn mặt phái nam vẻ vô tội, sau đó tức giận chạy đi, hành động ngây thơ này của Tô Đậu chọc Thi Cảng Bác vui vẻ, cô gái nhỏ của anh đúng là.

Chương 29: Chú hai là giáo viên

Cách một buổi tối Tô Đậu trở về trường học, gương mặt vẫn phụng phịu như cũ, Thi Cảng Bác thấy không khỏi bật cười, bàn tay dịu dàng chạm vào mái tóc mềm mại ngang vai, hôn khẽ như chuồn chuồn lướt nước lên trán Tô Đậu, nói: “Đừng nóng giận, tan lớp tôi dẫn em tới Đạm Thủy ăn hải sản.”

“Không muốn!” Mặc dù hải sản ăn rất ngon nhưng không phải món Tô Đậu thích ăn!

“Quán ven đường, thế nào?” Thi Cảng Bác vẫn dụ dỗ như cũ, khuôn mặt đẹp trai tuấn tú nở nụ cười cưng chiều.

“…..” Không muốn!” Tô Đậu tiếp tục từ chối, còn lắc đầu phồng má.

“Vậy…. Đi tới nhà hàng ăn kem?”

“Không…” Lúc chữ muốn sắp tuôn ra khóe miệng, Tô Đậu ép dừng lại, lớn tiếng nói: “Được!” Cô gái nhỏ từ trước tới giờ không chịu nổi kem dụ dỗ, thi Cảng Bác dùng tay ấn trán Tô Đậu.

********

Tiếng ồn ào huyên náo nổ tung bên tai, Tô Đậu kéo thần trí bay xa về, men theo tiếng động nhìn qua, mấy bạn trai đứng ở cửa vung tay múa chân, bên cạnh có một thùng nước, suy nghĩ cách treo lên, khi giáo viên vừa đẩy cửa bước vào thì dội lên người giáo viên. Ý kiến quê mùa này rất ôi thiu, nhưng hay được dùng để đối phó với giáo viên mới nhậm chức.

Tô Đậu dời lực chú ý từ trên người nam sinh, ánh mắt rơi trên bàn trước bên cạnh mình, mấy phút trước Thi Vân Hân bị mấy bạn học nữ kéo tới lớp chọn đến bây giờ còn chưa trở về lớp, lúc Tô Đậu lo lắng muốn tìm thì mấy người bạn học trở lại, phía sau còn có một giáo viên.

“Các bạn học….”

Giáo viên đưa tay đẩy cửa, trong nháy mắt bị thùng nước đổ xuống, toàn bộ nước trong thùng hất lên người giáo viên đó, toàn thân không sót chút nào, cả người ướt như chuột lột.

“Cô!”

Xong rồi! Tất cả bạn học trong lòng cùng kêu, lặng lẽ chờ trừng phạt, “Cô Tiền, khăn lông!”

“Cảm ơn, cảm ơn” Mặt cô Tiền đỏ au, nhận lấy khăn bông rồi chạy nhanh như làn khói. Thi Vân Hân tức giận liếc mắt nhìn người đàn ông cao lớn phía sau, sau đó trở lại chỗ ngồi của mình, kéo Tô Đậu nói: “Đậu Đậu, giáo viên mới là chú hai.”

“Hả?”

Quả nhiên Tô Đậu ngẩn ngơ, chỉ ngây ngốc nhìn người đàn ông đi vào phòng học, sau đó nhìn anh viết lên bảng ba chữ “Thi Cảng Bác!”

“Khụ!” Thi Cảng Bác hắng giọng, sau đó nói lời đầu tiên: “Nghi thức chào đón hôm nay vô cùng…. Đặc biệt, tôi họ Thi, bắt đầu từ hôm nay là giáo viên dạy toán các em, vậy trước hết để làm quen với lớp một chút, mọi người tự giới thiệu mình trước đi.”

“Vân Hân, có phải tớ đang nằm mơ không?” Tô Đậu lấy lại tinh thần, kéo tay Thi Vân Hân đưa lên mặt mình nhéo một cái: “A, đau, thì ra là thật, không phải là mơ.” Tô Đậu vuốt ve gò má bị đau, Thi Vân Hân dùng sức nhéo một cái, lập tức xuất hiện dấu vết đỏ au.

“Bạn học, bạn nói trước đi!” Mắt chim ưng chợt lóe, Thi Cảng Bác chậm rãi đi tới, nói.

“A?” Tô Đậu lại hơi mờ mịt, cuống quít đứng lên, cà lăm nói: “Em, em là Tô Đậu, năm nay mười tám tuổi, thích ăn kem, tốt nhất là ngày 3 ly lớn, còn có bánh ngọt, bánh cake….” Nhắc đến ăn Tô Đậu lại hăng hái, nói một tràng món mình thích ăn nhất, cả lớp bị cô thích ngọt dọa sửng sốt. Thi Cảng Bác tựa bên bàn nghe lại càng im lặng hơn, cô bé này quả thực ăn đồ ngọt thay cơm, ngây ngẩn mắt nhìn thẳng thân hình hơn tròn trịa, nhìn cặp môi mềm khẽ đóng mở, hạ thân lập tức nổi phản ứng, mắt Thi Cảng Bác u ám, cuống quít cắt ngang câu.

“Bạn học Tô, nói qua giấc mơ của em đi.”

Lập tức mấy chục ánh mắt đồng loạt ném lên người Tô Đậu, chờ cô nàng ham ăn trả lời.

“Ước mơ ư?”

“Hả?”

Bạn học cả lớp giống như tâm ý tương thông cùng phát ra tiếng, Tô Đậu cười ngây ngô, sau đó nói với Thi Cảng Bác: “Ước mơ của em là…. Ăn hết kem trong thiên hạ!”

Chương 30: Cô bé ngốc tham ăn

Bạn học cả lớp vừa nghe xong mơ ước của Tô Đậu, rối rít ném ánh mắt khi dễ, đây là mơ ước à, rõ ràng là ham ăn!

Khóe miệng Thi Cảng Bác co quắp, im lặng khiến Tô Đậu ngồi xuống, sau đó ngón tay vừa gõ vừa nói với Thi Vân Hân: “Bạn học, tự giới thiệu mình đi!”

Bị gọi đến tên Thi Vân Hân đứng dậy, giọng thanh thúy vang lên trong phòng học, “Em tên Thi Vân Hân, năm nay mười tám tuổi, thích dạo phố, xem phim, mơ ước là đi du lịch khắp các nước.” Giấc mộng này khá hơn giấc mơ ăn uống của Tô Đậu một chút, Thi Cảng Bác xem như hài lòng. Sau khi bảo cô ngồi xuống, thì chỉ đích danh từng học sinh một cho đến người cuối cùng, cả lớp gần 60 học sinh tự giới thiệu mình xong cũng là lúc tan học, một tiết toán học hoàn toàn kết thúc.

Thi Cảng Bác gom xong giáo trình sách học, sau khi nói tiếng vất vả, trực tiếp đi ra khỏi phòng học, trong lớp lại một lần nữa nhốn nháo, mấy bạn học tụ tập thành đám tranh luận ầm ĩ, mấy bạn học nữ hâm mộ không dứt, Thi Cảng Bác đúng là quá đáng yêu, Thi Vân Hân nhếch miệng khinh bỉ nói: “Bạn học Hoa, trường học có chế độ quy định thầy trò không thể yêu nhau, bộ dạng này của cậu mà còn muốn quyến rũ thầy Thi, tìm cái chậu đựng nước mà soi xem.”

“Thi Vân Hân, cậu nói cái gì? Có gan lặp lại lần nữa!” Cô gái tên là bạn học Hoa lập tức xông tới bên cạnh bàn Thi Vân Hân, từ trên cao nhìn xuống cô, sắc mặt dữ tợn khiến người khác chán ghét, Thi Vân Hân không sợ chết lặp lại một lần nữa, kết quả khi không có bất kỳ chút phòng bị nào bị ăn một cái tát.

“Bốp!”

Cái tát vang dội khiến mấy bạn trong lớp chấn động, đồng thời vang ra xa nơi hẻo lánh, lúc bạn học Hoa muốn giáng cái tát thứ hai xuống, Thi Vân Hân vung tay trả lại một cái tát kia, nói: “Nói cho cậu biết, tôi không phải là người dễ bị bắt nạt đâu!” Cái gì gọi là ăn miếng trả miếng, bây giờ hiện rõ trên người Thi Vân Hân, Tô Đậu bị hai người này “Động thủ với nhau” dọa sợ hết hồn, hoảng loạn vội kéo tay Thi Vân Hân đang muốn ra tay tiếp, nói: “Đừng đánh, cậu muốn đi gặp giáo viên sao?”

“Tớ đang giúp cậu dạy dỗ cô ta, cậu xin nghỉ phép một tuần, cậu không biết cô ta nói xấu khó nghe cỡ nào cậu sau lưng đâu.” Thi Vân Hân tức giận không có nơi phát tiết ép đến gần như điên rồi, hiện giờ rất vất vả mới chờ được cơ hội, sao cam tâm tình nguyện bỏ qua cho được?

“Miệng ở trên người người khác, để cô ta nói thôi, làm gì tính toán vậy?” Tô Đậu chẳng những rất xinh đẹp, tính tình cũng tốt, nói trắng ra là thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, cho nên không tính toán quá nhiều, sao người sống vui vẻ là được, chuyện ta ta làm mới là đạo lý đúng đắn nhất!

“Cậu đó, bị khi dễ vẫn không thấy đau khổ, cậu đúng là cô ngốc mà!”

“Ơ hay, là một cô ngốc tham ăn!” Tô Đậu chế nhạo mình đồng thời chọc cười Thi Vân Hân đang tức giận: “Buổi trưa tìm chú hai ăn cơm, có được không?”

“Tớ có thể nói không được sao?” Biết Tô Đậu cố ý nói sang chuyện khác, Thi Vân Hân ném ra ánh mắt khi dễ, bạn học Hoa biết có dây dưa nữa thì hai bên cũng không chiếm được kết quả tốt, hậm hực quay về chỗ ngồi. Trận ồn ào này cứ vậy đặt dấu chấm kết thúc, đúng lúc chuông vào học vang lên, thừa dịp giáo viên còn chưa tới mấy bạn học cùng lớp rối rít sửa sang lại bài vở, sau đó ngồi ngay ngắn.

Mấy phút sau, giáo viên từ bên ngoài đi vào, lúc này giáo viên đã đổi một bộ quần áo thể thao, tóc xõa xuống bờ vai, giáo viên như vậy có kiểu phong tình vạn chủng không nói ra được, đây là điều các bạn học chưa từng chứng kiến, học sinh nam mắt nhìn thẳng, đầy ngẩn ngơ.

“Đậu Đậu, giáo viên rất đẹp, đúng không?” Thi Vân Hân nghiêng người qua, nói nhỏ vào tai Tô Đậu.

“Ừ, thật sự rất đẹp!” Tô Đậu cũng không khỏi khen ngợi, giáo viên này vẫn luôn ăn mặc bảo thủ, sao lại như người đẹp lẳng lơ thế này? Tiết học này quả thực làm mê mẩn thần kinh thị giác, mắt bạn trai lặng lẽ chăm chú nhìn không chớp giáo viên trên bục giảng, mấy nữ sinh tâm ý tương thông, trong lòng nghĩ: Làm ra vẻ, sắc lang!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro