Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 11 --> 15


Chương 11: Tiệc mừng thọ (3)

Thi Cảng Bác chen từng qua từng người khách một, mang theo Tô Đậu và Thi Vân Hân xuyên qua đám người, đi tới trước mặt hai người đàn ông cách đó không xa, đứng giới thiệu nói: "Tô Đậu, Đường Dật Sâm."

"Xin chào anh Đường!" Tô Đậu nở nụ cười ngọt ngào, chào hỏi Đường Dật Sâm.

Tô Đậu và Thi Vân Hân điển hình cho kiểu mẫu khác nhau, Tô Đậu là cô gái có nét đặc trưng đáng yêu khiến người ta vừa nhìn thì có cảm giác trong sáng thuần khiết xinh đẹp, mặc dù vóc dáng hơi đẫy đà một chút nhưng lại tương xứng với thân hình của cô; còn Thi Vân Hân thuộc về kiểu cao xinh đẹp, vì xuất thân từ hào môn thế gia, nên có hơi thở của thiên kim tiểu thư. Còn vóc dáng hơi cao, hơi mập, có thể thể chất hơi đặc thù nên dù uống nước cũng có thể béo phì, mấy đồ ngọt linh tinh gì đó Thi Vân Hân cực ít đụng tới.

"Chào cô!" Đường Dật Sâm thu hồi ánh mắt, cũng chào lại, quay đầu hỏi Thi Cảng Bác: "Ở lại mấy ngày?"

"Ba tới năm ngày, sao vậy, cậu cũng về?" Đường Dật Sâm cũng ở Newyork quanh năm, nếu không phải đại thọ 80 tuổi của ông Thi, thì anh ta cũng chẳng bỏ lại tất cả công việc để về Đài Loan một chuyến! Một năm gặp nhau không hơn một lần, Thi Vân Hân vốn không gặp Đường Dật Sâm, người bằng tuổi chú mấy lần, chớ đừng nói gì tới có cảm tình với anh ta.

"Ừ, đang bận thiết kế một bộ áo cưới, nếu gặp may thì thiết kế cả lễ phục thảm đỏ." Đường Dật Sâm là một nhà thiết kế nổi tiếng ở Newyork, rất nhiều quan chức quyền quý, nghệ sĩ nổi tiếng tìm anh ta thiết kế trang phục, còn anh ta ai đến cũng không từ chối, chỉ cần có giá!

Hôm nay lễ phục Thi Vân Hân mặc trên người là một sản phẩm của Đường Dật Sâm thiết kế, giá cả không hề rẻ, nếu không phải có chút quan hệ sâu xa với nhà họ Thi thì Đường Dật Sâm sẽ không phục vụ miễn phí."Minh tinh nào, quý nhân nào cần cậu phải ra giá cao?" Tô Thần Tôn nhạo báng hỏi, đối với người anh em như quỷ hút máu người không nhả xương này, Tô Thần Tôn cũng có mấy phần khen ngợi, hơn nữa thiên phú thiết kế khiến người ta ngạc nhiên, hâm mộ ghen tỵ và cả hận!

"Đoạn Mạc Nhiên, Hoa Nhan." Đường Dật Sâm nhàn nhạt nói ra hai cái tên.

"Bọn họ ở Newyork?" Thi Cảng Bác hỏi, nở nụ cười yếu ớt, hai người họ quanh đi quẩn lại cuối cùng cũng ở chung một chỗ, cái này gọi là vận mệnh sắp đặt duyên phận. "Năm ngoái không phải Hoa Nhan đã rút lui khỏi làng giải trí rồi sao? Sao giờ lại tái xuất?"

Ba người đàn ông nói chuyện phiếm, Tô Đậu và Thi Vân Hân nghe mà không hiểu, người trong miệng mấy người đàn ông nói bọn cô không biết là ai, nghe không cảm thấy hứng thú, hai cặp mắt linh động nhìn một vòng. Tô Đậu thừa dịp Thi Cảng Bác không để ý lập tức đẩy bàn tay bên kia eo ra, sau đó đi tới chỗ khác với Thi Vân Hân.

Thi Cảng Bác cưng chiều cười một tiếng, không đuổi theo cái người mà muốn tránh khỏi anh, ở lại cùng Tô Thần Tôn, Đường Dật Sâm. Tô Đậu rời khỏi phạm vi quản lý của Thi cảng Bác, sau khi tìm thức ăn lấp đầy bụng, cuối cùng người có buổi mừng đại thọ của nhà họ Thi cũng ra sân, lên sân khấu, có con cả con dâu và vợ cùng lên sân khấu, sau đó phát biểu

"Hoan nghênh mọi người đến dự buổi mừng thọ của tôi, đón tiếp không được chu đáo, mọi người ăn nhiều một chút." Nói xong ông cụ Thi đi xuống sân khấu, xuyên qua đám người, mời rượu từng người một.

Hội trường buổi yến tiệc mừng thọ tiếng ồn ào huyên náo không ngừng, chị em Tô Đậu và Thi Vân Hân cầm ly Champagne, chúc mừng ông cụ Thi: "Chúc ông nội Thi sinh nhật vui vẻ, thân thể khỏe mạnh, đây là quà con chọn cho ông nội, hi vọng ông sẽ thích." Cái miệng nhỏ nhắn của Tô Đậu nói ra lúc nào cũng có thể khiến ông Thi thích thú, là thích từ tận đáy lòng.

Chương 12: Nước phù sa không chảy ra ruộng ngoài

“Đậu Đậu, ông giới thiệu với con.” Dâu cả nhà họ Thi nhận được ánh mắt của bố chồng lập tức tránh đường, một bóng dáng cao gầy xuất hiện trước mặt, đó là anh cả của Thi Vân Hân, là người không ở Đài Loan, năm nay 26 tuổi, sau khi thi đậu bác sĩ thì định cư ở Washington Seattle, làm phó tổng giám đốc một tập đoàn doanh nghiệp nổi tiếng.

Tuổi trẻ tài cao, tuyệt đối không thua kém những người đàn ông khác trong nhà họ Thi, nguyên nhân khiến ông cụ Thi hài lòng là cuộc sống riêng rất điều độ, trên phương diện tình cảm cũng bảo thủ và hết sức chung thủy, người cháu đích tôn này ông rất thích, không phải là ông thiên vị mà vì người cháu này rất khá, không thể soi mói được gì. Lê quy đôn:

“Anh cả, anh đã về!” Thi Vân Hân thấy anh cả đã lâu không gặp lập tức chạy tới, nắm tay anh làm nũng: “Đậu Đậu, giới thiệu với cậu, anh trai lớn của tớ, Thi Hạo Hạo.”

Thi Hạo Hạo cưng chiều vuốt tóc Thi Vân Hân, nở nụ cười ấm áp như ánh mặt trời, lên tiếng: “Em gái Tô Đậu, chào em!”

“Anh Thi, chào anh!” Tô Đậu nở nụ cười ngọt ngào với bất kỳ ai, đáng tiếc đối với người kia thì ngoại lệ, Thi Cảng Bác đứng từ xa nhìn thấy chướng cả mắt. Kể từ khi đón anh ở sân bay đến giờ này chưa từng cười với anh như vậy, lòng ghen tỵ thiêu đốt lý trí Thi Cảng Bác, làm mặt lạnh sải bước đi tới, hai người Tô Thần Tôn và Đường Dật Sâm mắt thấy có kịch vui liền hấp tấp đi theo.

“Ba, sinh nhật vui vẻ!” Từ trước tới giờ Thi Cảng Bác không nói quá hai câu với ba mình, 30 tuổi anh nên lập gia đình rồi, nhưng ông cụ Thi không quan tâm tới hôn sự của anh chút nào cả, đồng thời cũng không muốn giới thiệu Tô Đậu cho người con thứ hai là anh, Thi Cảng Bác cũng không hi vọng xa vời ông có thể chú ý tới mình: “Đậu Đậu, quà tặng cho ông nội hả?”

“Vâng, chú hai!” Vì Tô Đậu cùng tuổi với Thi Vân Hân, tự nhiên gọi Thi Cảng Bác một tiếng chú hai, một câu gọi rất bình thường đơn giản, nhưng Thi Cảng Bác nghe vào trong tai thấy hết sức chói tai. Một tiếng chú hai này, Tô Đậu hoàn toàn không xem anh là đàn ông mà xem anh như là chú hai của mình vậy. Trước mặt Tô Đậu, Thi Vân Hân cùng trang lứa, Thi Cảng Bác vốn quả thực ở bậc chú, nếu như thành đôi… hình như chênh lệch khá xa!

Thi Cảng Bác đè nén lửa giận cuộn rào, ánh mắt rơi vào trên người Thi Hạo Hạo, tất cả người thân trong nhà họ Thi quan hệ với nhau hết sức tốt đẹp, duy chỉ có anh là không thân với đại gia đình mình. Từ lúc còn nhỏ tới bây giờ anh không thân thiết với gia đình, sau khi học xong thì rời nhà đi, nếu không phải tiệc mừng thọ ba thì anh sẽ không bước vào nhà này nửa bước. Cái nhà này có thể nói là hết sức xa lạ với Thi Cảng Bác, chính xác mà nói thì chưa từng cảm nhận được sự ấm áp từ gia đình này, khi còn bé có cảm giác ăn nhờ ở đậu, hiện tại cũng vậy!

“Chú hai, ông nội giới thiệu Đậu Đậu cho anh cả, chú có chịu không?” Trai tài gái sắc, trời đất tạo nên một đôi tiên đồng ngọc nữ, Tô Đậu rất xứng với anh cả của cô. Một câu nói vô tâm của Thi Vân Hân làm Thi Cảng Bác tỉnh táo, mắt chim ưng đen nhánh quan sát Thi Hạo Hạo. Về tuổi, khoảng cách giữa cậu ta và Tô Đậu không lớn, về sự nghiệp, 26 tuổi đã đảm nhiệm công việc phó tổng giám đốc. Quả thực là thanh niên tài giỏi đẹp trai, nói sao cũng thấy xứng đôi, nhưng Tô Đậu là của anh, ngoài Tô Đậu ra thì cái gì cũng có thể nhường!

“Chú hai?”

“Con có ý kiến gì?” Mắt đen ông Thi tối xuống, vẻ mặt vui sướng không còn.

“Chú hai, cháu thích Tô Đậu!” Thi Hạo Hạo trực tiếp nói thích Tô Đậu, nhưng vẻ mặt người trong cuộc mơ hồ, Tô Đậu nhìn tới nhìn lui khuôn mặt mọi người, có vui sướng, có thất vọng. Tô Thần Tôn và Đường Dật Sâm cùng nhau xem cuộc vui thì nhíu mày, bọn họ không phủ nhận Tô Đậu là cô gái người gặp người thích, ai nhìn cũng sẽ thích, cho dù là anh em anh ta cũng không tự chủ thích, nhưng chỉ đơn thuần là thích, không phải là thích giữa nam và nữ, xem ra bây giờ người anh em gặp phải tình địch nặng ký rồi.

Im lặng một lúc lâu, Thi Cảng Bác quay ra hỏi Tô Đậu: “Em thích Thi Hạo Hạo không?”

Tô Đậu, anh chỉ có em mà thôi, câu trả lời của em đừng làm anh thất vọng, Thi Cảng Bác thầm nghĩ trong lòng.

Chương 13: Về nhà của chúng ta

Tô Đậu cảm thấy trả lời vấn đề này có chút khó khăn, với người nhà họ Thi cô chưa bao giờ dám hi vọng xa vời, sao tham gia yến tiệc này lại biến thành buổi xem mắt? Tô Đậu níu chặt vạt áo, rồi nhìn vẻ mặt đầy hi vọng của người nhà họ Thi, khi ánh mắt chuyển sang vẻ mặt nghiêm túc lạnh lùng của Thi Cảng Bác thì cô chép miệng, yếu ớt hỏi ngược lại: “Chú hai, có thể không trả lời được không?”

“Đậu Đậu, chú hai không có ý ép em trả lời tôi, tôi thích em, rất muốn qua lại với em.” Thi Hạo Hạo thản nhiên nói khiến khuôn mặt trái xoan của Tô Đậu đỏ lên, bây giờ thật sự là từ chối cũng không phải mà đồng ý cũng không xong, quả là tiến thoái lưỡng nan.

“Ba muốn nhận định Tô Đậu làm cháu dâu nhà họ Thi, con là trưởng bối, cũng nên ủng hộ.” Giọng lạnh lùng của ông cụ Thi tràn đầy quả quyết, trong đó gồm một ý nghĩa khác, muốn Thi Cảng Bác chủ động rút lui, đừng ngăn cản quyết định của thanh niên. Thi Cảng Bác bị đè lên hai chữ trưởng bối có chút không thở nổi, sắc mặt trầm xuống ba phần.

“Ông nội Thi….” Tô Đậu thấy Thi Cảng Bác xoay người rời đi, cô lập tức đuổi theo, nắm lấy áo anh, quay đầu nói với ông Thi: “Thật xin lỗi!”

Thật xin lỗi, cô sẽ không gả vào nhà họ Thi làm cháu dâu đâu;

Thật xin lỗi, cô sẽ không lui tới với Thi Hạo Hạo đâu;

Thật xin lỗi, làm ông nội Thi thất vọng về cô;

Ba chữ “Thật xin lỗi” đủ để người nhà họ Thi biết câu trả lời của cô, cùng với quyết định của cô; mặc dù ông Thi rất thất vọng nhưng chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng; nhìn bóng dáng một lớn một nhỏ biến mất vào trong đám người không chút dấu vết, Thi Hạo Hạo có chút ghen tỵ, hai tay không tự chủ nắm chặt thành quyền, đồng thời tận đáy lòng vang lên: Đoạt lấy cô ấy, đoạt lấy cô ấy từ tay chú hai mày!

Giọng nói và lý trí cùng chiến đấu kịch liệt, cuối cùng giọng nói chiến thắng lý trí, Thi Hạo Hạo nhìn khuôn mặt khiến người ta không thể dời mắt được, ra quyết định.

Buổi tiệc vẫn tiếp tục như trước, âm nhạc vẫn đinh tai nhức óc như thế, tiếng ồn của khách khứa bên này bên kia vang vọng, Thi Cảng Bác tránh đám đông đứng nơi ban công dưới màn đêm. Tô Đậu vẫn nắm chặt áo Thi Cảng Bác không buông, hiện giờ hai người đứng sóng vai cũng không còn suy nghĩ muốn buông ra. Tô Đậu để ý không rõ vì sao mình lại có động tác đó, tại sao lúc thấy Thi Cảng Bác muốn rời đi trong lòng sinh ra khủng hoảng, cho nên lập tức đuổi theo, nói với người nhà họ Thi quyết định của cô.

Đúng, quyết định cô nói với nhà họ Thi là cô không thích Thi Hạo Hạo, hai ngày nay lòng cô có một người đàn ông là chú hai Thi Cảng Bác, hơn nữa còn là người giám hộ cô!

“Có thể về nhà không?” Tô Đậu kéo áo Thi Cảng Bác, yếu ớt hỏi.

Về nhà, trong lòng Thi Cảng Bác xúc động, thu hồi suy nghĩ xa xăm, hỏi: “Trở về nhà nào?”

Về nhà nào? Câu hỏi này giành cho Tô Đậu, đúng nhỉ, về nhà chú hay là về nhà cô đây? Giờ phút này trong lòng cô có tiếng hỏi: Cô muốn trở về nhà chú không? Muốn tiếp tục ăn nhờ ở đậu không? Quyền giám hộ nằm trong tay người đàn ông này, trở về nhà anh mới đúng, dĩ nhiên là về nhà anh rồi!

Tô Đậu nghe theo tiếng lòng, không chút do dự nói: “Về nhà chú, nhà của chúng ta!”

Được rồi, nhà của anh là nhà của bọn họ!

“Được, chúng ta về nhà!” Tô Đậu trả lời làm Thi Cảng Bác cười tươi như hoa, tay trái cầm bàn tay nhỏ bé xinh đẹp đi ra khỏi ban công, sau đó rời khỏi buổi tiệc. diễn đàn lequydonn

Dọc đường đi, tâm tình Thi Cảng Bác rất tốt, Tô Đậu cũng cảm nhận được dường như trong lòng mình rất vui, thì ra trong hai ngày ngắn ngủi tâm tình Thi Cảng Bác có thể thay đổi theo hỉ nộ ái ố của cô, cô không muốn nhìn thấy khuôn mặt yêu chiều kia có biểu tình thất vọng đau lòng, đó không phải là điều cô muốn thấy.

Chương 14: Ăn đậu hũ đã ghiền

Sau khi hai người về nhà, chuyện đầu tiên Tô Đậu muốn làm chính là xông thẳng vào nhà bếp tìm món cô thích nhất ….. Kem!

Thi Cảng Bác để chìa khóa xuống bàn trà, nhíu mi nhìn kem trên tay Tô Đậu, mỗi ngày cô gái này phải ăn mấy que nhưng không mập, tóm lại thân hình cô bây giờ không đẫy đà lắm, ngược lại ăn kem khiến là da cô càng non mềm, cảm giác sờ vào nhẵn nhịn như đậu hũ, vẫn khiến người ta nghiện như thế.

“Cô bé, đừng ăn nhiều như vậy!”

“Que đầu tiên ngày hôm nay.” Tô Đậu vừa liếm vừa giơ kem trên tay lên, hàm hồ nói.

Nhìn động tác liếm này khiến Thi Cảng Bác miếng đắng lưỡi khô, hạ thân căng cứng, có xúc động muốn buông thả. Thi Cảng Bác đi đến gần, đưa tay cướp kem Tô Đậu đang hăng say liếm, trên tay bỗng không còn kem Tô Đậu lập tức đứng dậy nhào vào cướp, nhưng đành chịu vì chiều cao khác biệt khiến Tô Đậu nhảy lên cũng không với tới kem mà Thi Cảng Bác giơ lên cao, vì động tác nhảy nên ngực Tô Đậu vô ý ma sát vào ngực Thi Cảng Bác, khiến anh càng có suy nghĩ linh tinh.

“Hừ…” Thi Cảng Bác hừ lạnh một tiếng, cảnh cáo nói: “Đừng động đậy, động nữa tôi sẽ ăn nó.” Tô Đậu vừa nghe thấy lập tức không dám động đậy, sau đó đáng thương nói: “Chú hai, tôi đứng im, chú mau trả lại kem cho tôi!” Nhìn kem sắp bị tan chảy, trái tim Tô Đậu rỉ máu, tan ra thì không có mà ăn nữa, hơn nữa mùi vị ăn không còn ngon như lúc đầu.

Ăn, ăn, ăn…. Trong đầu Tô Đậu đầy là từ ăn, nhưng khổ cho Thi Cảng Bác kìm nén dục vọng xuống, nếu như không phải sợ hù cô sợ, Thi Cảng Bác không phải chỉ hôn nhẹ, ăn đậu hũ cô đơn giản như vậy!

“Không được, bây giờ em đang thời kỳ dậy thì, không thể ăn nhiều kem như thế.” Thi Cảng Bác không chịu thỏa hiệp, nói như đinh chặt sắt.

“Nhưng… Hôm nay tôi không ăn nhiều, tôi đồng ý với chú hai, mỗi ngày ăn một que!” Vì ăn, Tô Đậu cố gắng dây dưa, còn lúc lắc cánh tay Thi Cảng Bác nũng nịu. Nhìn bộ dạng tham ăn mà cố chịu đáng yêu mê người, khiến Thi Cảng Bác không tự chủ nghiêng người hôn cô, làn môi lành lạnh như băng khiến Tô Đậu cảm nhận như kem, sau đó vô tình liếm lên, động tác vô tâm của Tô Đậu hoàn toàn là đổ thêm dầu vào lửa, thiêu đốt lý trí Thi Cảng Bác không còn một mống.

Kem từ trong tay Thi Cảng Bác rớt xuống, sau đó rơi lên sàn nhà, tan chảy tràn ra đầy đất, Tô Đậu bị đè vào ghê salon, ánh mắt chạm vào que kem chảy toe toét trên đất, trái tim nhỏ máu, ô ô….. Kem của cô!

Tô Đậu còn chưa kịp mặc niệm, cái lưỡi cô đã bị dây dưa, mút, lợi dụng lúc này Thi Cảng Bác cởi từng nút áo cô ra, trong nháy mắt lộ ra áo ngực đáng yêu.

“Chú hai…” Bị hôn đến thở không nổi Tô Đậu vươn tay đánh vào lồng ngực rắn chắc, Thi Cảng Bác như một ngọn núi đồ sộ, khiến Tô Đậu gần như hít thở không thông.

Vì thiếu dưỡng khí nên gương mặt Tô Đậu đỏ ửng, Thi Cảng Bác luyến tiếc buông đôi môi mềm ra, lưỡi dài một đường đi xuống, hôn lên xương quai xanh, sau đó hôn lên ngực vẫn còn đang dậy thì, kiềm chế dục vọng khiến toàn thân Thi Cảng Bác đau đớn, trán rỉ mồ hôi. Bây giờ anh rất muốn xuyên qua phía dưới, nhưng đành chịu, đối với chuyện tình cảm cô bé này không biết gì cả, anh thật sự ngại hù cô hoảng sợ, sau đó trốn cách xa anh.

Ngón tay dài đưa lên, áo ngực Tô Đậu bị vạch ra một khe nhỏ, Thi Cảng Bác nhìn hạt đậu màu đó, cúi đầu ngậm vào, trằn trọc mút. Cảm giác dời núi lấp bể xa lạ xông vào trong lòng Tô Đậu, toàn thân tê dại như bị điện giật, luồng cảm giác khiến Tô Đậu không nói ra lời, khó có thể dùng ngôn ngữ biểu đạt từng cơn khoái cảm đập vào tim Tô Đậu, sau đó một tiếng rên hừ nhẹ từ trong miệng nhỏ cô khẽ phun ra. Tiếng rên này kích thích hành động bú mút của Thi Cảng Bác từ dịu dàng đến hơi thô bạo, lúc bàn tay có điện dọc theo đường cong xinh đẹp đi xuống, bầu không khí mập mờ bị tiếng chuông cắt ngang trong nháy mắt, đồng thời tiếng chuông này kéo lý trí hai người trở về, Thi Cảng Bác lập tức nghe máy, còn quần áo gần như đã thoát khỏi cơ thể Tô Đậu, mặt trái xoan đỏ bừng, xấu hổ sửa sang lại quần áo.

Ô ô… Chú hai là đại sắc lang! Nhưng, cô không ngăn cản, cũng không sợ chú hai chạm vào, ngược lại… Nơi lồng ngực thấy mất mát, đúng rồi, cú điện thoại đáng chết phá hư cô và chú hai thân mật! A a…. Cô nàng thuần khiết biến thành tiểu sắc nữ rồi!

Chương 15: Tôi nguyện ý

Thi Cảng Bác cầm máy đi về phía bên cửa sổ, chờ đối phương nói chuyện, tròng mắt chim ưng đen nhánh dừng ở hình ảnh phản chiếu của cửa sổ thủy tinh, Tô Đậu xấu hổ cúi thấp đầu, tay cài cúc áo, cảnh ngực đẹp dần dần bị giấu dưới lớp quần áo, ngăn trở đường cong nóng bỏng, ánh mắt thâm thúy tiếp tục quan sát.

“Tổng giám đốc, đã xảy ra chuyện, mảnh đất ký hợp đồng với Rose tất cả đều thuộc về chính phú, tiền hợp đồng đã chuyển đi.” Bên kia điện thoại truyền tới giọng nói dồn dập, sau khi Thi Cảng Bác nghe xong sắc mặt lập tức lạnh xuống, dặn dò trợ lý đặc biệt: “Điều tra tình trạng Rose gần đây, giúp tôi đặt vé máy bay chuyến sớm nhất.”

“Vâng, tổng giám đốc!” Trợ lý đặc biệt nhận được chỉ thị lập tức tắt máy, triển khai hành động điều tra, đồng thời nhanh chóng đặt vé máy bay đi Paris. Sau khi Thi Cảng Bác cúp máy, sắc mặt cũng không dịu xuống, tối mặt nói với Tô Đậu: “Công ty xảy ra chút chuyện, tôi về Paris đã, em ngoan ngoãn chờ tôi trở lại.”

“Mấy ngày?” Tô Đậu thấy sắc mặt Thi Cảng Bác âm u kinh người, hoảng sợ hỏi, nhưng cô đi theo sát Thi Cảng Bác trở lại phòng ngủ chính, giúp anh sửa soạn hành lý.

“Mau thì một tuần, chậm thì một tháng nói không chừng, tóm lại, em ngoan ngoãn chờ tôi trở lại.” Thi Cảng Bác rất muốn mang Tô Đậu về Paris, nhưng lại sợ Tô Đậu không muốn, nghĩ tới nghĩ lui vẫn là nên thôi, đành chờ Tô Đậu cam tâm tình nguyện đi cùng anh.

Tô Đậu kéo khóa, đưa hành lý trao tay Thi Cảng Bác, sau đó nắm vạt áo, nói: “Tôi sẽ ngoan ngoãn chờ chú trở về.” Suy nghĩ sắp chia lìa, trong lòng Tô Đậu nhất thời dâng lên cảm giác lưu luyến không nỡ, rất nhớ, rất muốn đi cùng với anh….

“Lúc tôi không có ở nhà thì có thể về nhà chú em, nhớ đừng để tôi lo lắng, hửm?”

“Tôi sẽ ở nhà chờ chú về!” Cô không đi đâu cả, cô phải ở chỗ này chờ anh trở về, nơi này mới là nhà của bọn họ!

“Đậu Đậu.” Thi Cảng Bác gọi một tiếng, Tô Đậu lập tức nâng đôi mắt đỏ hoe lên nhìn, chờ Thi Cảng Bác nói: “Em nguyện ý cùng về Paris với tôi không?” Cuối cùng, Thi Cảng Bác hỏi ra miệng, vì không nỡ, vì không muốn, nhưng hơn hết là anh sợ, sợ Tô Đậu ở một mình thì bị những ong bướm kia nhào vào.

“Tôi….” Tô Đậu chần chừ hai giây, sau đó kiên định gật đầu, nói: “Tôi đồng ý, chú hai dẫn Đậu Đậu cùng nhau về Paris.” Hốc mắt Tô Đậu vẫn đỏ ửng, trong lòng kích động, Thi Cảng Bác nghe thấy ba chữ kia của Tô Đậu, dĩ nhiên tâm tình kích động không ít hơn Tô Đậu, nghĩ tới Tô Đậu còn học trung học, Thi Cảng Bác thấy mâu thuẫn.

“Sau khi Đậu Đậu tốt nghiệp trung học, chú hai dẫn Đậu Đậu đi, trong khoảng thời gian này em ngoan ngoan chờ chú hai trở về, nhé?”

“Vâng!” Nhất thời chia lìa khiến Tô Đậu biết quý trọng, hai người lên xe, Thi Cảng Bác lái xe về phía sân bay, trên đường gọi điện cho Tô Thần Tôn nhắn phải trông chừng chặt chẽ Tô Đậu từng giây từng phút. Nhìn người đàn ông vào khoang máy bay, Tô Đậu đau lòng khóc, Tô Thần Tôn đứng bên cạnh an ủi.

“Cô bé, đừng khóc!”

“Vâng!” Tô Đậu hít hít lỗ mũi ê ẩm, hai người bước ra khỏi sân bay, sau khi ngồi lên xe, Tô Thần Tôn mở miệng hỏi: “Trở về nhà chú hả? Ngày mai em phải đi học.”

“Vâng.” Tô Đậu khẽ gật đầu một cái, Tô Thần Tôn lái xe chạy theo hướng về nhà, bận lòng chăm chú nhìn em họ bên cạnh, cô bé này, biết đau khổ chờ đợi rồi? Để cô nếm thử sự khổ cực mà người khác chịu đựng quả không tồi, con người sẽ lớn lên, hơn nữa trong thời gian chia lìa càng trưởng thành hơn, hiểu biết nhiều hơn, cũng biết quý trọng hơn.

Tô Đậu về nhà chú, đêm đó là đêm đầu tiên không có cái ôm ấm áp của Thi Cảng Bác…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro