Chap 9
- Thiếu Hàn...con hồ ly tinh nào đây ?
Mẹ anh từ trong nhà bước ra, ánh mắt khó chịu xăm xoi nhìn cô
- Mẹ, là Tuyết Ân, mẹ quên cô ấy rồi ư?
- À ha, hoá ra là Lạc tiểu thư, nhưng hình như bây giờ cô bị ngốc thì phải - Lãnh phu nhân cười cười, nhìn cô khinh bỉ
Anh im lặng, kêu người đưa cô lên phòng, bảo cô nghỉ ngơi. Vừa thấy bóng cô khuất, anh liền cáu lên
- Cô ấy là con dâu của mẹ...
- Mẹ biết, nhưng chỉ là trước kia, còn bây giờ thì không, cô ta bị ngốc, không thể sinh con nối dõi cho nhà họ Lãnh chúng ta...
-....
- Con mau lo liệu chuyện này, con bé sắp về nước rồi đấy
Mẹ anh quay lưng đi thẳng, để mặc anh đứng lặng thinh một mình. Anh biết chứ, cô ngốc, nhưng chắc chắn sẽ trị khỏi được. Chỉ là bây giờ không phải lúc...
Mẹ anh nói vậy, ý muốn anh li hôn, bà chỉ nghĩ cho thanh danh dòng họ, nào có quan tâm tới cảm nhận của con bà. Ngày trước chính bà ép anh lấy cô, khi anh yêu cô rồi thì lại bắt anh li hôn...Anh đâu phải con rối cho bà chỉ đạo, thích làm thế này, muốn làm thế kia...
Anh cười, đau chứ, con ruột bà còn chẳng quan tâm, huống gì con dâu...
[...]
Cô ở trong phòng, nghe tiếng quát, vội giật mình chạy ra, thì lại nghe được câu chuyện của mẹ và anh, lòng không khỏi rối rắm...
Mẹ nói vậy, nghĩa là không cần cô nữa, liệu anh có vứt bỏ cô không...
Ngồi thụp xuống nền nhà, hai tay cô bịt kín để không phát ra tiếng nấc, nước mắt cô lăn dài trên gò má...
Đau...
Là cảm giác của cô bây giờ, tim như có hàng vạn mũi dao xuyên qua, cắt từng miếng thịt trên cơ thể cô, đau đớn đến rỉ máu...Tiếng khóc không thể kìm nén đã bật ra khỏi miệng, cô khóc nức nở
Anh vội vã chạy vào phòng, nhìn thấy thân cô tàn tạ, anh không khỏi xót xa
- Ân...ngoan, đừng khóc nữa
- Huhu chồng ơi, mẹ không cần vợ nữa, có phải chồng cũng không cần vợ đúng không ? - cô oà lên, nước mắt thấm đẫm chiếc áo của anh
- Không phải, anh sẽ không bỏ em, sẽ bên cạnh em...
Anh khóc rồi, giọt lệ nóng hổi chảy xuống má, rơi xuống môi cô...
Mặn thật, cũng đắng nữa...y như cảm giác của cô bây giờ...
[...]
Khuya...
Mãi mà cô chẳng thể nào chợp mắt nổi, tâm như bị ai đó giày vò, liền đi ra ngoài ban công hóng gió...
- Mẹ nói vợ vô dụng...
- Mẹ nói vợ không thể sinh con cho chồng...
- Mẹ nói chồng li hôn với vợ...
Cô cắn chặt môi, ngăn tiếng khóc nghẹn ngào tràn ra khỏi miệng, ánh mắt xa xăm nhìn lên trời...
- Có lẽ vợ nên ra đi, chồng sẽ bớt được gánh nặng, mẹ cũng sẽ không phải lo âu...
[...]
Sáng hôm sau...
- Ân...em có muốn chúng ta cùng đ...i...d...ạ...o....
-...
Mặt anh trắng bệch nhìn thân thể nhỏ bé nằm trên vũng máu, cổ tay bị dao lam rạch một đường sâu, máu từ đó tràn ra như suối...thấm đẫm chiếc váy ngủ của cô...
- Ânnnnnnnn....
#Jen ☘️
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro