chương 9 - Bị rơi xuống nước
Tống Nguyệt Linh dựa vào lan can ,phóng tầm mắt xuống hồ bơi xanh biết , buổi tiệc được tổ chức ở lầu 2 nên có thể nhìn tổng quát bên dưới của khách sạn , một cơn gió lùa qua thổi phớt lên mặt của Tống nguyệt Linh , cô nhắm mắt cảm nhận hơi lạnh vuốt ve trên mặt cô . Trong đầu hiện lên ánh mắt của Nghiêm Hạo nhìn cô , cô phiền não , hắn đã có vị hôn thê . Một cô gái xinh đẹp quyến rũ như vậy , thật xứng đôi với hắn , hy vọng cô và hắn sẽ không dính dáng tới nhau nữa .
Một chiếc áo khoát lên người cô , tỏa mùi nước hoa nam tính , cô giật mình quay lại bắt gặp đôi mắt tràn đầy ý cười của Sở Thiên Duệ .
-"Cẩn thận coi chừng lạnh cô bé "
-"Cảm ơn Sở Tổng" __Tống nguyệt Linh khách sáo nói.
-"Gọi anh là Thiên Duệ được rồi, chăm sóc phái đẹp là nhiệm vụ của đàn ông tụi anh không cần cảm ơn . Anh rất muốn làm bạn với cô bé xinh đẹp như em."__ Sở Thiên Duệ vừa nói vừa nháy mắt đào hoa với Tống Nguyệt Linh , làm cô phải phì cười.
-"Sở Tổng! mắt anh bị bụi bay vào sao?"__ Tống Nguyệt Linh trêu ghẹo nói ! gương mặt Sở Thiên Duệ méo xẹo .
-"Cô bé lần đầu gặp mặt đừng đả kích anh như vậy có được không ? Anh sẽ tổn thương đó" __nói xong ôm ngực nhăn nhó đau khổ !
Hai người trêu chọc nhau , không khí rất nhanh trở nên thân thiện gần gũi, đối với Tống Nguyệt Linh , Sở Thiên Duệ là người đàn ông ga lăng vui tính ,còn Tống Nguyệt Linh trong mắt Sở Thiên Duệ là một cô gái phóng khoáng tự nhiên , anh có thể thấy cô xem anh như một người bạn bình thường xã giao , không một tia ngưỡng mộ hay mê luyến thứ mà anh luôn nhìn thấy ở những cô gái khác khi nhìn anh.
Làm cho anh thấy thoải mái khi ở bên cô , khi trò chuyện anh phát hiện ra Tống Nguyệt Linh rất hiểu biết , đề tài nói chuyện hai người chính vì thế mà có tiếng nói chung , giống như Tống Nguyệt Linh thích xem hội họa và anh cũng thích , hai người đều thần tượng chung một nghệ sĩ hội họa nổi tiếng ,càng tiếp xúc Tống Nguyệt Linh khiến anh càng ngạc nhiên và thích thú.
__"Chu Tổng không phải là bạn trai thật sự của em đúng không ? "__Sở Thiên Duệ đột nhiên hỏi.
-"Anh nhìn ra được sao ? Xem ra em không làm diễn viên được rồi" __vì thân thiện nên Tống Nguyệt Linh đổi cách xưng hô với Sở Thiên Duệ
-"Em diễn khá lắm cô bé , nhưng chính vì tự nhiên nên anh nhìn ra hai người không phải là người yêu , vì trong mắt em Chu Hàn Quân như một người thân thiết chứ không có tình yêu nam nữ. " __Sở Thiên Duệ khẳng định nói , anh có thể thấy Chu Hàn Quân cũng thích cô , nhưng trong mắt cô chưa chấp nhận ai hết , phát hiện điều này khiến anh vui mừng , một chúc mong chờ hy vọng!
Tống Nguyệt Linh chỉ cười không nói ,cô sống hai đời người chưa biết yêu là gì , nên cô không muốn nói về nó , có thể cô là người vô duyên với tình yêu , buổi tiệc hôm nay cô hy vọng có thể gặp được cha mẹ hoặc là Tống Luật , xem ra công ty ba cô người ta không xem trọng . Tống Nguyệt Linh hơi thất vọng , cô rất nhớ họ , cũng lâu rồi cô không ghé nhìn họ , cùng chưa gặp lại người em trai của cô lần nào.
Sở Thiên Duệ thấy Tống Nguyệt Linh bổng nhiên yên lặng ,trên mặt hiện lên cô đơn , không hiểu sao khiến hắn đau nhói , cô bé vừa mới vui tươi với hắn bây giờ lại buồn bã như vậy , tính lên tiếng an ủi cô , thì điện thoại chợt reo.
-"Ừ tôi biết rồi ,tôi vào ngay đây"
-"Anh có việc vào trong , em muốn vào cùng anh không ?" _Sở Thiên Duệ thấy cô một mình ở đây thì không đành lòng .
-"Em muốn ở đây một lát nữa ,anh vào truớc đi ạ " .__Tống Nguyệt Linh mỉm cười , dường như nét cô đơn lúc nãy không phải hiện trên mặt cô !
-"Không ngờ cô có bản lĩnh thật ,không biết Chu tổng nghĩ gì khi thấy bạn gái mình quyến rũ người khác "
Nghiêm Hạo từ trong gốc khuất bước ra , hắn ra đây hút một điếu thuốc không ngờ gặp cô gái này ở đây vui vẻ trò truyện với Sở Thiên Duệ , nhìn cô vui vẻ hắn không nhịn được bước ra châm chọc .
Tống Nguyệt Linh gương mặt trầm xuống , không trả lời cất bước vào trong , cô không muốn đối mặt với hắn .
-"Tôi đang nói chuyện với cô đó "__ Nghiêm Hạo nắm cánh tay cô lại cô gái này không để hắn vào mắt điều này làm hắn khó chịu .
-"Tôi và Nghiêm Tổng có quen sao ? Tôi không có chuyện gì để nói với Nghiêm Tổng !"__Tống nguyệt Linh lạnh nhạt nói .
-"Mới 2 tháng trước còn nằm dưới thân tôi , mà bây giờ phủi sạch nhanh vậy cô bé ? Tôi không ngại nhắc cho cô bé nhớ , tiện thể cho mọi người đàn ông hứng thú với cô biết hương vị cô mất hồn như thế nào" __Nghiêm Hạo tà ác nói !
Tống Nguyệt Linh tức giận , sống hai đời người cô chưa từng chán ghét ai tới vậy , người này là ông chồng đạo mạo của cô sao ? Nhìn thế nào cũng giống một tên tiểu nhân , ức hiếp người !
-"Tùy ngài thôi , sẵn tiện có thể cho mọi người biết chúc về sở thích trẻ vị thành niên của Nghiêm Tổng , tôi tin tưởng mọi người sẽ hứng thú muốn biết hơn so với chuyện của tôi , nhất là phu nhân của ngài , Tống Nguyệt Linh khiêu khích"
-"Vậy sao ? Xem ra cô bé rất hiểu sở thích của tôi!"__ Nghiêm giận quá hóa cười ."Tôi có thể hiểu đây là cô quan tâm tôi không "
-"Không ngờ Nghiêm tổng còn mắc bệnh tự luyến nữa chứ" .Tống Nguyệt Linh cười lạnh !
-"Xin lỗi tôi không thể tiếp chuyện với Nghiêm Tổng được , bạn trai tôi đang đợi "__ Tìm một lý do rời đi , ở chung một chỗ với hắn cô thấy khó thở .
-"Lo sợ bạn trai cô bắt gặp ?" __Nghiêm Hạo ánh mắt tối lại .
-"Chuyện của tôi không nhọc Nghiêm Tổng quan tâm "__Tống nguyệt Linh không kiên nhẫn bước đi .
Nghiêm Hạo nắm tay cô xoay người cô lại , lưng cô dựa vào thành lan can ,hắn ép sát người cô , môi để kế vành tay cô thì thầm
-"Tôi chỉ tò mò một người chê tiền của tôi là người như thế nào thôi , giờ tôi đã hiểu cô bé câu được một ông chủ lớn , nên không đem tiền Nghiêm Hạo tôi vào mắt , điều ấy làm Nghiêm Hạo tôi đây rất khó chịu , cô nghĩ tôi phải làm gì với cô đây ?".
Tống Nguyệt Linh tức giận đến run rẩy , cả người hắn to lớn ép sát cô , giọng nói cao ngạo vang vẳng bên tai cô , làm cô hít thở khó khăn ,cô vô cùng không thích , đẩy hắn ra , nghiêm giọng nói .
-"Nghiêm Tổng xin ngài buông tôi ra ,nếu để vị hôn thê của ngài thấy không hay "
Nghiêm Hạo ôm thân thể nhỏ xinh của cô , hương thơm nhẹ nhàng dể chịu,hôm nay cô thật đẹp , từ lúc cô bước vào cùng Chu Hàn Quân hắn đã nhận ra cô , gương mặt trong sáng , bộ váy phồng ôm eo tăng thêm đường cong non nớt của cô , bàn chân xinh xắn với đôi giày thủy tinh , cô như một tiểu thư nhỏ bướng bỉnh , giờ phút này hắn nổi lên dục vọng với cô ,hắn rất muốn hôn lên đôi mọng của cô , luôn đối chọi với hắn nghĩ là làm Nghiêm Hạo cúi xuống.
Bất thình lình bị hắn hôn , Tống Nguyệt Linh ngẩn người , sau đó là sự phẫn nộ kiềm chế bộc phát , dựa vào cái gì mà hắn có quyền khi dễ cô như vậy . Tống Nguyệt Linh phản kháng ,giãy dụa , tay đánh lên lồng ngực Nghiêm Hạo , miệng bị hắn bịt kín chỉ có thể
Ư ..ư !
Nghiêm Hạo vốn dĩ chỉ muốn chừng phạt cô một chúc , nhưng khi chạm vào môi mềm của cô hắn không tự chủ được mà si mê hương vị ngọt ngào của cô , bàn tay lần vào trong váy cô vuốt ve.
Tống nguyệt Linh há miệng cắn thật mạnh vào lưỡi hắn , vị máu tươi tỏa ra , Nghiêm Hạo tức giận càng muốn chinh phục cô bé này .
-"Nghiêm Hạo tôi sẽ không để cho anh như ý "__nói xong lạnh lùng nhìn hắn ngã người ra sau rớt xuống .
Nghiêm Hạo sửng người hốt hoảng giơ tay ra định bắt lấy tay cô nhưng đã muộn . Tống nguyệt Linh rơi thẳng xuống hồ bơi .
-"Ầm"nước văng tung tóe ,mọi người hốt hoảng chạy ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro