Phần 52+53
Chương 52: tôi bảo đảm tôi không có bệnh (2)
Lý Tình Thâm vươn tay, cởi dây an toàn của cô, cũng không thèm nhìn Lăng Mạt Mạt một cái, giọng nói lạnh lùng: "Cút ————"
Lý Tình Thâm lạnh lùng, không để lại cho người khác nửa đường sống, giống như đem tất cả mọi người cách li ra ngàn dặm.
Nhất là, đáy mắt anh lúc này không nóng không lạnh lại mang theo một phần giễu cợt, thêm với vừa rồi trực tiếp nói "Cút" như vậy, làm người khác rất đau đớn.
Lăng Mạt Mạt nhíu mày, vẻ mặt có chút bi thương, nghĩ đến mình là học sinh của anh, khắp nơi đều cần đến anh, vẫn là cắn môi, nhếch miệng cười, lộ ra vẻ lấy lòng: "Thầy, thật ra thì, mới vừa rồi em chỉ là nói bậy, người tuyệt đối đừng hẹp hòi"
Lý Tình Thâm cau mày, liếc mắt nhìn Lăng Mạt Mạt.
Lăng Mạt Mạt dừng lại một chút, vừa muốn mở miệng, liền thấy Lý Tình Thâm đẩy cửa xe ra xuống xe.
Lý Tình Thâm vòng qua xe, đi tới bên Lăng Mạt Mạ, dứt khoát mở cửa xe ra.
Lăng Mạt Mạt hình như ý thức được Lý Tình Thâm muốn làm cái gì, đáy mắt nhìn Lý Tình Thâm thoáng hiện một chút hốt hoảng.
Lý Tình Thâm nhìn thấy rõ ràng đáy mắt hoảng hốt đó của cô, tay đưa ra khẽ dừng lại chốc lát, nhưng mặt vẫn đen lại, dùng lực gấp mấy lần bình thường ném cô ra xe.
Rồi sau đó, bóng dáng thon dài của người đàn ông lần nữa chui vào bên trong xe, kèm theo tiếng cửa xe đóng lại, chiếc Bugatti uy phàm không chút chậm trễ chạy như bay ra ngoài.
**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**
Lăng Mạt Mạt bị Lý Tình Thâm vứt bỏ ở khu biệt thự trên xa lộ cao tốc.
Ngay cả một chiếc taxi cũng không có.
Nơi Lý Tình Thâm ở là cảnh khu, hữu sơn hữu thủy, nhiệt độ so nội thành hơi thấp, Lăng Mạt Mạt mặc một chiếc váy đơn giản, gió thổi qua, vẫn là có mấy phần lạnh lẽo.
Lăng Mạt Mạt đứng yên thật lâu, vẫn chưa thấy một chiếc xe taxi, một người đứng ở nơi đó, cũng có mấy phần đáng thương.
Lăng Mạt Mạt nhìn Cảnh Sơn phía xa, còn có một Bích Hồ trải dài, Sơn Thủy giao dung, cực kỳ mỹ lệ, Lăng Mạt Mạt hơi ngẩn người.
Thật ra thì, những phong cảnh kia nhìn như rất gần, nhưng cô lại biết, thật ra nó rất xa.
Giống như là cô và Lý Tình Thâm.
Mặc dù cô là học sinh của anh, quan hệ giữa cô và anh tựa như rất gần, nhưng cô lại biết khoảng cách giữa bọn họ, không cách nào kéo dài ra .
Cô và anh tiếp xúc lâu như vậy, đã cho rằng mình hiểu tính tình của anh, mọi chuyện theo anh, mà có thể cùng anh hảo hảo chung sống, nhưng bây giờ cô lại mới phát hiện, cô căn bản không hiểu anh.
Thời gian một năm này, so với thời gian 19 năm quá khứ của cô đều phải sống mệt mỏi, sống khổ.
Cô tuyệt không muốn đi lấy lòng một người, nhưng thực tế bức bách người, cô không thể không da mặt dày hết sức lấy lòng Lý Tình Thâm, thật ra thì khi cô lấy lòng, anh không phải không biết thậm chí có thời điểm, cô cũng có thể cảm thấy trong ánh mắt của anh để lộ ra vẻ khinh miệt.
Nói thật, thỉnh thoảng nhớ tới, cô lại tổn thương rất nặng , chỉ là không để ý tới mà thôi.
Lý Tình Thâm cao ngạo như vậy, không đem người để trong mắt, mặc dù bọn họ quen biết hơn nhiều năm, nhưng cô lại không biết làm thế nào cùng anh chung đụng.
Trước kia gặp mặt, cô đều ngoan ngoãn làm một đứa bé, ở trước mặt của anh diễn một tuồng kịch.
Nhưng là bây giờ, thường xuyên chung đụng, cô chưa từng thấy qua người đàn ông như vậy, thanh cao không ai bì nổi, cho nên, cô ở ngoài trừ mặt dày mày dạn, căn bản không tìm được phương thức chung đụng khác tốt hơn.
Chương 53: tôi bảo đảm tôi không có bệnh (3)
Nhưng là bây giờ, thường xuyên chung đụng, cô chưa từng thấy qua người đàn ông như vậy, thanh cao không ai bì nổi, cho nên, cô ở ngoài trừ mặt dày mày dạn, căn bản không tìm được phương thức chung đụng khác tốt hơn.
Có lúc, cô cảm thấy, anh là ghét cô đi
Nhưng là, có lúc, cô lại cảm thấy, nếu như anh thật sự ghét cô, thì tại sao để cho cô nhận anh làm thầy, tại sao phải giúp cô tranh thủ cơ hội?
Lăng Mạt Mạt nghĩ, cho tới bây giờ mình vẫn không hiểu Lý Tình Thâm.
Hoặc là nói, cho tới bây giờ là Lý Tình Thâm không cho bất kỳ ai có cơ hội hiểu anh.
Lăng Mạt Mạt thở dài một cái, không nhịn được ôm lấy thân thể của mình, tiếp tục chờ xe taxi.
**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**
Cửa sổ xe có bóng dáng đơn bạc của một cô gái.
Tốc độ xe của Lý Tình Thâm càng lúc càng nhanh.
Vẫn lái đến khi bóng dáng của cô hoàn toàn biến mất, mặt anh mới từ từ giản ra.
Chỉ là vẻ mặt vẫn như cũ rất khó coi, cau mày, cằm được buộc thật chặt.
Là ghen tỵ, là đau lòng, là không nhịn được muốn đem cô gái đang đau lòng vì người khác mà ôm trong ngực.
Tuy nhiên không có cách nào làm.
Có một số thứ, biết rõ mình chưa đủ tự chủ, cho nên không nên chạm vào.
Bởi vì một khi chạm, sẽ không cách nào khống chế.
Cho nên anh không để cho cô chạm vào anh, cũng không phải anh ghét cô, mà là sợ sau khi chạm vào, anh sẽ không thể rời bỏ.
Cho nên anh không để cho cô tự tiện đi vào phòng của anh, sợ cô biết được bí mật của anh.
Cho nên thời điểm anh ghen tỵ đau lòng, cách duy nhất có thể sử dụng là vô tình lạnh lùng đẩy cô ra.
Anh không tìm được phương pháp chung đụng với cô, anh rõ ràng yêu, lại chỉ có thể sử dụng một loại cảm xúc khác để che giấu tình cảm chân chính của mình.
Giống như là hiện tại, ở trước mặt cô, biểu hiện hung thần ác sát, nhưng ở sau lưng, lại chậm rãi lấy điện thoại di động ra, bấm số công ty xe taxi, kêu một chiếc xe đưa cô trở về khu thành phố.
Anh chỉ có thể im lặng đối tốt với cô mà không cách nào có thể quan minh chính đại!
**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**
Lăng Mạt Mạt bị Lý Tình Thâm ném ra xe, vốn cho là mình xui xẻo, tuy nhiên không nghĩ tới, trời cao còn rất sủng ái cô!
Cư nhiên sau khi đợi được nữa giờ, có một xe taxitroosng đi từ đằng xa tới.
Lăng Mạt Mạt vui mừng khác thường lên xe, báo địa chỉ nhà mình, nhưng nghĩ lại, đồ dùng trong nhà mấy ngày nay dùng hết rồi, vì vậy liền đổi thành Siêu thị gần Liễu Gia.
Lăng Mạt Mạt đi dạo siêu thị, tốc độ rất nhanh, nhìn những nhàn hiệu thường dùng, thấy liền lấy.
Xếp hàng, tính tiền.
Trước cô là một đôi tình nhân nhỏ.
Khi đi ngang qua quầy hàng tự do, cô gái bất chợt nắm lấy áo chàng trai, hơi ngượng ngùng chỉ chỉ dụng cụ tránh thai phong phú bên cạnh, nhẹ giọng nói: "Nhà chúng ta sử dụng hết rồi!"
Chàng trai bừng tỉnh hiểu ra, đi đến gần lựa chọn.
Cô gái hiển nhiên có chút ngượng ngùng, vặn cánh tay chàng trai thúc giục anh nhanh lên một chút, chàng trai ngược lại cười lên: "Anh xem một chút cái nào mỏng nhất, thật ra thì anh không thích dùng bao ! Tuyệt không thoải mái!"
Mặt của cô gái lập tức đỏ lên , cô vươn tay vờ đánh chàng trai một cái: "Anh còn nói, tối qua anh không dùng bao! Chúng ta cũng không có thuốc tránh thai, không biết em có mang thai hay không!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro