Phần 105+106
Chương 105: Nắm chắc cơ hội, rung động toàn trường (5)
Trong lòng Lăng Mạt Mạt run lên, giương mắt nhìn về phía Trần Uyển Như, không biết mình suy nghĩ nhiều, hay là ảo giác, cô cảm thấy trong lời nói Trần Uyển Như cất giấu ý tứ khác.
Cái gì gọi là, nếu anh ấy không muốn mất mặt, tự nhiên sẽ không làm cho người ta có cơ hội ném người của anh ấy?
Lăng Mạt Mạt không tự chủ được nhớ đến đêm hôm đó ở biệt thự, mình nghe mấy lời nói ít ỏi của Lý Tình Thâm sau khi anh ấy nói ra về chuyện tình yêu cũ, lúc ở trên tầng, đột nhiên nghiêng đầu, hướng về phía cô trong lời nói ẩn dấu một câu "Đừng làm cho tôi quá mất mặt!"
Chẳng lẽ Lý Tình Thâm ngay từ đầu, biết cô sẽ làm cho anh mất mặt sao?
Đáy lòng Lăng Mạt Mạt nhất thời rối loạn, cô nhíu mày: "Chị Trần, em không hiểu ý của chị."
Nếu ngay từ đầu Lý Tình Thâm đã biết, vậy tại sao anh vẫn còn kiên quyết giúp đỡ cô công khai thân phận thần thoại của mình?
Trần Uyển Như từ từ quay đầu lại, Lý Tình Thâm này, có thể có trình độ lẩn đến như bây giờ, tuyệt đối không phải là người đơn giản gì, anh ta tất nhiên có thể đoán được chuyện Lăng Mạt Mạt bị thua.
Mặc dù không biết Lăng Mạt Mạt đến cùng đã xảy ra chuyện gì, nhưng chính xác đây là một cơ hội lớn, trơ mắt nhìn cơ hội tới tay mà vụt mất, không có gì tàn nhẫn nhất bằng đả kích như thế.
Cũng chỉ riêng đả kích như vậy, mới có thể làm cho người ta trở nên thông minh, chín chắn.
Chẳng qua, Lý Tình Thâm cũng thật là hạ vốn gốc, cầm danh hiệu thần thoại của mình, đến tay một cô gái lớn lên trên đường thượng một khóa.
Mặc dù dẫn đến bị người ta chê cười, cũng sẽ không tiếc!
Nhưng chỉ có cô gái tên Lăng Mạt Mạt này, mới có thể làm cho Lý Tình Thâm người lạnh lùng vô tình, nhọc lòng!
Tự nhiên, những thứ khổ tâm này, cô gái tên là Lăng Mạt Mạt này, lại làm sao có thể biết chứ?
Trần Uyển Như nhịn không được khẽ cười ra tiếng, hơi lắc đầu, suy nghĩ một chút, đột nhiên lại mở miệng: "Lý Tình Thâm này, tôi cũng không dám đi trêu chọc, cho nên, việc này, tôi khẳng định không giúp được cô rồi."
Lăng Mạt Mạt nghe Trần Uyển Như bình thản trực tiếp cự tuyệt, không nhịn được có chút giật mình.
Đáy lòng có chút xấu hổ.
Không khí trong phòng có chút cứng ngắc.
Lăng Mạt Mạt đứng ở đó, suy nghĩ mình có nên mở miệng từ biệt không.
Trần Uyển Như lại nghiêng đầu suy nghĩ một chút, đột nhiên lại mở miệng nói: "Nhưng tôi vẫn nói câu kia, tôi không thích nợ nhân tình của người khác, cô muốn tôi cho không được, nhưng cũng không có nghĩa là tôi không trả cái nhân tình này cho cô."
Trần Uyển Như vừa mới nói ra, thì cầm lấy điện thoại di động của mình ở một bên, ngón tay ở phía trên ấn vài cái, gọi một cú điện thoại ra ngoài.
"Trương tổng, tôi là Uyển Như "
Giọng nói Trần Uyển Như đặc biệt kiều mỵ, làm cho người ta nghe xong có một cảm giác tê dại, chỉ là vẻ mặt với giọng nói của cô ấy, hoàn toàn khác nhau, trên mặt của cô ấy, treo một nụ cười lạnh khinh miệt.
"Uyển Như còn nhớ tôi sao" Trong điện thoại truyền đến một giọng nam, tiếng nói đặc biệt ám muội, Lăng Mạt Mạt đứng lại có chút xa, vẫn có thể dễ dàng nghe thấy.
"Thân thể không thoải mái? Có cần gặp bác sĩ không? Uyển Như, cô cũng không thể làm khó tôi, tất cả đã chuẩn bị xong, cũng đều nói ra bên ngoài, đêm nay có một kinh hỉ, đều là diễn viên nổi tiếng, nếu thiếu cô, tôi sẽ mất mặt rất lớn!"
"Tôi biết Trương tổng đã chuẩn bị xong tất cả, nếu như thiếu tôi, sẽ rất khó coi, nhưng Trương tổng anh xem tôi đang bị bệnh, nếu quá gắng gượng, sợ là làm mọi người mất hứng, cho nên tôi đặc biệt sắp xếp toàn bộ xong rồi."
Editor: Hạ Tiểu Phong
Chương 106: nắm chặt cơ hội, rung động toàn trường (6)
"Tôi có một cô em gái, mặc dù không nổi danh, nhưng giọng hát cũng là hạng nhất, ngày đó, tiết mục của tôi hãy để cô ấy thay, tôi đảm bảo cô ấy sẽ không để cho anh thất vọng."
"Nếu là Uyển Như đề cử, tôi chắc chắn sẽ tin."
Trần Uyển Như cười khẽ, liếc mắt nhìn Lăng Mạt Mạt, tiếp tục nói: "Trương tổng, đây là em gái của tôi anh cũng không thể bạc đãi, ngày đó nên chiếu cố cô ấy thật tốt."
"Uyển Như, cô cứ thoải mái đi, em gái của cô, chính là em gái của tôi, tôi khẳng định sẽ an bài thật kỹ."
"Vậy thì tốt, Trương tổng, tôi cảm ơn anh trước, chờ thân thể tôi tốt lên rồi, tôi liền tới cửa nói lời cảm ơn với anh." Trần Uyển Như cắn chữ ái muội, ý vị sâu xa, chọc cho Trương tổng đối diện bộc phát vui mừng, sảng khoái đồng ý, hai người tiếp xúc, vừa nói chuyện sai lệch một hồi, Trần Uyển Như mới cau mày, mang theo vẻ mặt ghét bỏ cúp điện thoại, ném điện thoại di động qua một bên, liếc mắt nhìn Lăng Mạt Mạt, cười cười, thật đơn giản nói: "Tối mai lên, Trương tổng Tập Đoàn Phong Hoa tổ chức một bữa tiệc tư nhân, người được mời đều là phú hào phú thương, mời một vài minh tinh có mặt mũi lên biểu diễn, đêm đó tôi đó sắp xếp, hiện tại tôi để cơ hội cho cô."
Trần Uyển Như vừa nói, vừa đứng lên, rót một chén nước, chậm rãi uống, giống như là nói một chuyện không liên quan đến mình: "Loại chuyện khuyên giải thần thoại cần kỹ thuật cao, tôi không thể làm được, đều tôi có thể giúp cô chỉ là những thứ này, cô phải có năng lực, nếu đêm hôm đó không thể làm rung động toàn trường, sẽ có phú thương nhìn trúng cô, nếu được sẽ có người tìm cô làm hình tượng phát ngôn viên, đêm hôm đó người không giàu thì cũng quý, quảng cáo đều là đà truyền hình hoàng kim phát ra, nếu cô có thể thành công, tất nhiên lực ảnh hưởng cũng không ít."
"Cho dù buổi tối hôm đó cô không lấy được hình tượng phát ngôn viên, nhưng một số người của công ty ES cũng sẽ tham dự , chỉ cần cô biểu hiện tốt một chút, hát tốt, một cách tự nhiên cũng sẽ đem về mặt mũi của Lý Tình Thâm."
Lời nói Trần Uyển Như, một chút cũng không để ý.
Thậm chí giọng điệu lãnh nhạt lạnh đạm .
Vậy mà, Lăng Mạt Mạt trong những chữ đó , đánh hơi được một chút ám hiệu.
Lăng Mạt Mạt càng thụ sủng nhược kinh, phải biết lấy thân phận hiện tại của cô, làm sao có tư cách biểu diễn tại bữa tiệc tư nhân đó?
Chẳng qua là cô chỉ chăm sóc Trần Uyển Như khi cô say rượu, cô ấy lại cho cô một chỗ tốt như vậy, sẽ hay không có phần...
Trần Uyển Như tựa hồ như nhìn ra đáy lòng Lăng Mạt Mạt nghĩ cái gì, ngược lại không nhanh không chậm cười nói: "Cô không cần cảm thấy ngại khi nhận sự giúp đỡ của tôi, đây là cái cô nên có, hơn nữa đối với Trần Uyển Như tôi mà nói, cái đó cũng không tính là cái gì."
Sau khi Trần Uyển Như nói qua, liền duỗi lưng một cái, từ từ xoa trán, "Còn có chút không tỉnh rượu, tôi đi nghỉ trước đây."
Cô bỗng nhiên dừng lại, giống như là nhớ tới thứ gì vậy, còn nói: "A, đúng rồi, cô viết cách làm món cháo này lại, đặt ở trên bàn trong phòng khách. Lúc đi, nhớ giúp tôi khóa cửa." ——
Chương 107: nắm chặt cơ hội, rung động toàn trường (7)
Vừa nói, Trần Uyển như vừa đi vào trong phòng ngủ.
Một giây trước khi Trần Uyển Như bước vào phòng ngủ, trong lúc bất chợt Lăng Mạt Mạt hồi hồn, mở miệng: "Chị Trần."
Trần Uyển Như dừng chân, cũng không quay đầu lại.
Lăng Mạt Mạt lại mười phần thành ý nói: "Cám ơn chị!"
Trần Uyển Như không nói gì, bước đi, bước chân vào phòng ngủ, trở tay đóng cửa, trong nháy mắt khi cửa sắp khép lại, đột nhiên Trần Uyển Như dừng lại, hơi mở cửa ra một chút, nhìn Lăng Mạt Mạt, thình lình lên tiếng, nói: "Không nên dễ dàng trao tim mình cho người khác, bởi vì thế giới này người thật lòng rất ít. Nếu như gặp người thật lòng, cũng đừng dễ dàng phụ lòng, bởi vì trên thế giới này, có thể gặp được người thật lòng, thật rất may mắn."
Lời của Trần Uyển Như vừa dứt, cửa liền đóng lại.
Lăng Mạt Mạt đứng trong phòng khách, nhìn về phía cửa phòng ngủ, ngây ngô một chút, lúc này mới vội vàng tìm giấy bút, đem cách nấu cháo viết xuống, sau đó cầm đồ đạc của mình, rón rén rời đi.
**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**
Trần Uyển Như để Lăng Mạt Mạt thay thế cô tại bữa tiệc tư nhân, là buổi tiệc cử hành trong biệt thự, thời điểm Lăng Mạt Mạt đến, sắc trời đã tối.
Trước cửa biệt thự, lục tục có xe danh tiếng lái vào, Lăng Mạt Mạt lấy ra thư mời Trần Uyển Như đưa cho cô, lập tức có nhân viên làm việc dẫn cô vào một phòng hóa trang.
Nhân viên làm việc dẫn cô đến trước mặt một thợ trang điểm, liền rời đi.
Ngược lại thợ trang điểm rất là nghiêm túc, ý bảo Lăng Mạt Mạt ngồi xuống, liền giơ tay lên, nắm cằm Lăng Mạt Mạt tỉ mỉ nhìn qua một lần, ngay sau đó, liền dùng kẹp vén mái tóc của cô lên, nhanh chóng lấy ra dụng cụ hóa trang, ở trên mặt Lăng Mạt Mạt bôi bôi trét trét.
Lăng Mạt Mạt ngồi ở chỗ đó, giống như là một cái tượng gỗ, mặc cho người loay hoay, ước chừng qua nửa giờ, thợ trang điểm mới ngừng lại, Lăng Mạt Mạt chậm rãi mở mắt, nhìn về phía kính.
Vốn là Lăng Mạt Mạt ngũ quan cũng rất tinh xảo, lúc này ở dưới tay thợ trang điểm trang điểm, càng kinh ngạc chói mắt.
Ngay cả thợ trang điểm cũng không nhịn được nhìn cô nhiều mấy lần, sau đó gọi một người phụ tá, mang Lăng Mạt Mạt đi đổi quần áo.
Lăng Mạt Mạt mặc bộ áo quần dài thấp ngực, hợp với một đôi giày cao gót đơn giản tinh sảo, nổi bật lên vóc người cao gầy xuất chúng.
Lăng Mạt Mạt thay quần áo xong, lúc đi ra, bên ngoài đã có mấy ca sĩ, Lăng Mạt Mạt nhìn một vòng, phát hiện quả thật giống như Trần Uyển Như nói, đều là người nổi tiếng.
Thậm chí ảnh hậu năm ngoái cũng xuất hiện.
Bọn họ đều ở nơi đó trang điểm, Lăng Mạt Mạt khó tránh khỏi có chút khẩn trương, liền muốn đi phòng vệ sinh hóng mát một chút.
Lăng Mạt Mạt đứng ở trước gương phòng vệ sinh, cẩn thận nhìn cô ở bên trong gương suy nghĩ.
Mắt ngọc mày ngài, nét mặt tươi cười như hoa, khuynh quốc khuynh thành.
Cô nhìn mình trong gương, âm thầm tự nói với mình, tối nay, nhất định phải đem trạng thái cao nhất phát huy ra ngoài.
Lăng Mạt Mạt hơi nâng môi lên, muốn cho mình một cái mỉm cười, vậy mà, cánh môi mới vừa nâng đến một nửa, cách một gian phòng vệ sinh liền có cửa mở ra, có âm thanh giày cao gót thanh thúy truyền đến, Lăng Mạt Mạt vừa quay đầu, liền thấy được người quen.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro