Chương 31-40
**Mê Ly (1)**
Đột nhiên anh phát hiện dáng vẻ bình thường của đối phương, thế mà khiến anh lưu luyến quên đường về, đôi mắt thâm thúy chuyển qua nụ cười cưng chiều.
Nhìn thấy cô bình an vô sự, lòng anh nhẹ nhõm rất nhiều, giống như đem bom trên người hủy đi, có lẽ Cụ Duệ Tường nói rất đúng, cô gái nhỏ này đã vô hình đi vào lòng anh.
Anh chưa bao giờ phát có loại tâm tình này, giống như không ghét, hơn nữa không giống cảm giác từng có trước đây.
Khóe miệng anh nâng lên nụ cười hài lòng, nghiêng người đặt một nụ hôn lên má cô.
Lạc Tình Tình xuất hiện, cô thấy, Đơn Triết Hạo ích kỷ muốn nhìn phản ứng của cô!
Không thể không thừa nhận anh đang rất cảm thụ Giản Nhụy Ái!
Anh không biết tại sao mình phải làm như vậy?
Ba giờ khuya chạy tới đây quan tâm người khác, đây là chuyện từ trước đến nay anh chưa bao giờ làm, cũng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện sẽ làm nó. Thế nhưng hôm nay anh lại giống như một nam sinh trẻ trung, Đơn Triết Hạo có phải gặp vận ác gì không. Hay đây là chuyện ngoài ý muốn?!.
"Ừ. . . . . ." Giản Nhụy Ái duỗi ngón tay, lông mày nhíu thật chặt, vẻ mặt khó chịu, giống như nằm mơ thấy chuyện không vui: "Đừng. . . . . ."
Nét mặt của cô trở nên kinh hoàng, giọng nói run rẩy, làm cho Đơn Triết Hạo cực kỳ đau lòng.
Anh ngồi xuống ở đầu giường, vuốt ve đầu của cô, nói lời trấn an: "Không sợ, đừng sợ. . . . . . anh ở bên cạnh em rồi!"
Giản Nhụy Ái hốt hoảng bắt lấy cánh tay Đơn Triết Hạo, mặt không ngừng hướng về cánh tay anh cọ qua cọ lại, trong mộng cô rất sợ, giống như bắt được cọng cỏ cứu mạng, vẻ mặt hoang mang dần lấy lại bình tĩnh.
Đơn Triết Hạo nhìn Giản Nhụy Á như gặp nguy hiểm tìm được chỗ trú an toàn, cái loại mèo nhỏ bị hoảng sợ, từ từ khiến tâm nóng nảy của anh nguội lạnh.
Anh cầm cổ tay của cô, mở chân ra, nằm xuống, mỗi động tác đều rất cẩn thận, chỉ sợ làm Giản Nhụy Ái kinh sợ.
Đơn Triết Hạo không biết mình cũng có một mặt dịu dàng như thế! Nhẹ nhàng đem Giản Nhụy Ái kéo vào trong ngực.
Giản Nhụy Ái đang sợ hãi giống như tìm được cảm giác an toàn, theo bản năng hướng về nơi ấm áp.
'xoạt' Đơn Triết Hạo đột nhiên căng thẳng, cả người cứng lại!
Anh ôm thân thể mềm mại, cô gái nhỏ không hiểu chuyện rồi, cứ nè nheo trong lồng ngực anh, khiến thân dưới của anh trở nên phấn chấn.
Mà Giản Nhụy Ái đang ngủ lại như không biết chuyện gì xảy ra? Nhưng thân thể giãy giụa, muốn tìm nơi ấm áp hơn, tựa như chim Yến qua mùa đông, đang liều mạng tìm kiếm đất sống cho mình.
Cô nhàn nhạt phun hơi thở lên quần áo Đơn Triết Hạo, không có ý thức hành động của mình, thành công trêu đùa tính nhẫn nại của Đơn Triết Hạo .
Đơn Triết Hạo đã không nén được sự đói khát khó hiểu của mình, lật người đè lên cơ thể Giản Nhụy Ái, che môi của cô lại. . . . . .
Giản Nhụy Ái từ trong mộng thức tỉnh, nhìn thấy người đàn ông đang ôm ấp yêu thương trên người mình, mắt không khỏi trừng lớn!
Đơn Triết Hạo! Làm sao anh lại xuất hiện ở phòng của cô? Từ trong đôi mắt anh cô có thể đoán ra biểu cảm, loại cảm xúc kia khiến Giản Nhụy Ái đỏ mặt.
"Ừ. . . . . ." Hai mắt cô nhìn cánh tay cường tráng của anh, kháng cự sự xâm phạm của anh.
"Không nên cử động!" Đơn Triết Hạo ra lệnh.
Giọng nói như mệnh lệnh rất có lực, khiến Giản Nhụy Ái đang giãy giụa, lập tức dừng lại, hai người với bốn con mắt cùng chạm nhau.
Đơn Triết Hạo cúi người ngậm môi của cô, mùi vị trên cơ thể cô vô cùng tốt đẹp, hương vị ngọt ngào hấp dẫn lòng người, anh từ từ đẩy cánh môi của cô lên, cay hàm răng của cô ra, hút dịch vị ngọt ngào của cô.
"Ưmh. . . . . ." Giản Nhụy Ái không ngăn được mình hả miệng ra, cử chỉ hôn hít của anh, khiến cô từ từ lạc mất chính mình.
Chiếc lưỡi nhàn nhạt từ từ kích thích khát vọng trong lòng Đơn Triết Hạo, nụ hôn đơn giản như thế này không thỏa mãn được dục vọng của anh, anh dùng lực hôn thật mạnh, hút chặt lấy, nhưng hút như thế nào cũng thỏa được ham muốn!
Giản Nhụy Ái đưa ánh mắt mê ly nhìn anh, nụ hôn của anh luôn bá đạo như thế, nhưng cũng dễ dàng khiến lửa tình dịu dàng trong cô bùng cháy.
Lòng cô trở nên hoảng loạn, trong nháy mắt bị nụ hôn bá đạo lắp đầy, nội tâm mất cảm xúc, chỉ để mặc cho Đơn Triết Hạo trêu đùa.
Đơn Triết Hạo khẽ chạm cánh môi cô, hô hấp của hai người hòa làm một, Giản Nhụy Ái không nhịn được cổ họng tràn ra một tiếng rên rỉ.
Cô tham lam uống từng ngụm khí, thời gian nghỉ ngơi, bàn tay Đơn Triết Hạo xâm nhập vào cổ áo cô, cánh môi đầy đặn chạm lên môi cô, dùng lưỡi không ngừng trêu đùa cánh môi đỏ, sau dò xét trong khoang miệng.
Đơn Triết Hạo thiết tha muốn đoạt lấy, cắn nuốt vào khiến nó dần đau đớn, nụ hôn khiến cho thần hồn điên đảo, kích thích đến thần kinh của cô, cũng đem cô từ trong mộng đánh thức.
-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
**Mê Ly (2)**
Giản Nhụy Ái phát hiện mình đang mê loạn trong lòng anh, gương mặt khẽ ửng hồng.
Lòng cô run lên, nhớ tới chuyện trong bụng cô có một đứa bé, không thể làm chuyện 'vợ chồng', đặc biệt là ba tháng đầu.
" Đơn Triết Hạo, đừng!"
"Tại sao?" Giọng nói của Đơn Triết Hạo trở nên khàn khàn, trong lời nói bao hàm cả sự bất mãn khi cô cự tuyệt, lồng ngực anh cường tráng, theo hô hấp mà phập phồng không ngừng, phát ra hơi thở của bậc Đế vương.
"Em......" Giản Nhụy Ái cà lăm không biết nên nói như thế nào, ánh mắt cô lóe lên một ánh sáng: "Em....tới ngày nghỉ lễ rồi."
Cô không có cách nào nói sự thật, đối mặt với Đơn Triết Hạo, cô không có cách nào nói chuyện mình đang mang thai.
Lạc Tình Tình, cô thực sự muốn hỏi anh, anh có tình cảm gì đối với Lạc Tình Tình.
Giản Nhụy Ái không dám hỏi, cô không có dũng khí! Cô sợ nghe được đáp án mình không mong muốn!
Đơn Triết Hạo đưa mắt nhìn gương mặt xấu hổ của Giản Nhụy Ái, trên mặt tươi cười, đem cô ôm đến bên ngực.
Ngay cả khi mình rất muốn cô, nhưng anh chọn cách sẽ phối hợp với cô.
Tự dưng anh thuận theo tự nhiên, trở nên quan tâm cô như thế.
Ôm cô trong ngực, thân thể không xương mềm mại, phát ra mùi thơm ngào ngạt, để trong lòng anh bình tĩnh hơn rất nhiều, vật đang giơ lên cao kháng nghị, liều mạng nhịn được.
Đáng chết! Lúc nào không đến? Lúc này, mấy ngày sẽ không được 'tiếp đãi', nên làm cái gì đây?
"Cảm ơn......." Đơn Triết Hạo yên lặng nói.
"A!" Giản Nhụy Ái không nghĩ đến anh nói như thế, liền bị Đơn Triết Hạo đánh một cái, đau đến trong hốc mắt ẩn nhẫn dòng nước mắt.
Đơn Triết Hạo đem Giản Nhụy Ái đỡ dậy, hai người dựa vào thành giường, Giản Nhụy Ái rúc đầu vào lồng ngực của an, nghe nhịp tim mạnh mẽ khiến cô đau lòng.
Một màn hòa hợp, chưa từng có cảm giác an ủi, hai người giống như đã cố lặn lội đường xa đi lên đỉnh núi, rốt cuộc đi lên một cơn bão.
Giản Nhụy Ái không dám ngẩng đầu, cô sợ mình bừng tỉnh, cô sẽ cho đây chỉ là một giấc mộng, mộng tỉnh cô sẽ không có gì!
"Vết thương trên người, đau không?" Anh ân cần hỏi.
"Em không sao!" giọng nói mê man trả lời.
Đơn Triết Hạo buôn lỏng một hơi,cảm giác nội tâm ê ẩm được buông xuống.
Sau khi cùng Giản Nhụy Ái trải qua thời khắc sống còn, Đơn Triết Hạo sẽ dịu dàng đối đãi với cô, sự dịu dàng của anh đến nằm mơ cô cũng chưa từng mơ đến, nhưng cô thích cảm giác sống trong mộng này.
Thời gian dừng lại đi! Không cần đi tiếp nữa!
Lời nói ở vách núi đó, lần nữa quay về bên cạnh cô, lần đầu tiên có người tự nhủ, chết cũng không buông tay, đây là lời cô hy vọng được nghe nhất cuộc đời mình, điều đó càng khiến cô thêm cảm động.
Một giọt nước mắt rơi vào lồng ngực của anh, nước mắt không kìm chế được mà chảy dài, cô hiểu nội tâm của chính mình, cô đã yêu người đàn ông cao cao tại thượng này.
Lòng anh sâu không lường được, cô đoán không ra anh đang nghĩ gì! Điểm này lại để cho cô bàng hoàng!
Tròng mắt Đơn Triết Hạo như gương mặt cô đã bị nước mặt bọc quanh, nhưng bộ dạng vẫn dịu dàng và đáng yêu, làm cho người ta đau lòng.
Anh giống như đang cầm bảo bối, tay chạm vào mặt của cô, khhoong hiểu vì sao cô lại khóc.
Bàn tay lau đi nước mắt của cô: "Em khóc cái gì thế? Đừng khóc."
Thời điểm nước mắt bắn ra, sẽ khiến lòng anh đau đớn, nhìn thấy nước mắt Giản Nhụy Ái, tim của anh đau thắt.
Giản Nhụy Ái thút thít, đem gương mặt đẫm nước mắt vùi vào trong ngực Đơn Triết Hạo, mặc kệ bẩn, cả khuôn mặt vọt trong áo anh, nước mắt nước mũi của cô đều lau trên lồng ngực anh.
"Đơn Triết Hạo, tại sao anh lại bỏ cả sinh mạng của mình để cứu em? Anh xem em giống như đồ chơi, nếu như thế thì cần gì phải hy sinh như vậy, cũng không cần tốt với em như thế, đừng đối xử dịu dàng với em, em sẽ không chịu được sự hấp dẫn của anh."
Giản Nhụy Ái sợ bị bỏ lại một mình, cô sợ Đơn Triết Hạo đối với cô dịu dàng, nhưng khi biết Lạc Tình Tình một lần nữa trở về bên cạnh anh, vậy nó sẽ biến thành một giấc mộng.
Mấy ngày nay, đều giống như người sống trong mộng! Tất cả đều giống một câu chuyện hoang đường!
Đơn Triết Hạo nâng mặt của cô lên, bá đạo hôn lên dòng nước mắt của cô, tay nhè nhẹ vuốt ve gương mặt tinh tế của cô, ngón tay từ từ chuyển qua bờ môi mềm mại, an tĩnh xem xét nét xinh đẹp ấy.
"Nhìn vào mắt anh!" Anh dùng một giọng điệu như ra lệnh.
Giản Nhụy Ái bị buộc phải nhìn vào mắt anh, đưa mắt nhìn ảnh phản chiếu qu tròng mắt anh, giống như trong nháy mắt dung nhập vào thế giới của anh.
"Giản Nhụy Ái, làm bạn gái thực sự của anh, anh sẽ yêu thương em, bảo vệ em được không?"
Những câu lời nói vang lên rất có lực, cũng là lời tâm huyết của Đơn Triết Hạo, không chút nào gọi là qua loa.
Giản Nhụy Ái không thể tin được, Đơn Triết Hạo đang thổ lộ với cô.
Cái người bá đạo từng chiếm đoạt cô, lại nói lời thề son sắt với cô gái anh ép buộc, anh bá đạo chưa từng dịu dàng như thế, có thể nói nếu cầm súng chỉa vào đầu anh thì anh cũng kiên định chết không thương lượng, lại hy sinh mạng mình vì cô, thà chết cùng cô quyết không cam chịu.
Anh là truyền thuyết của thành phố A, còn cô là một đứa trẻ mồ côi chẳng có tiếng tăm gì, anh lại thổ lộ ới một đứa trẻ mồ côi.
Tất cả.....tất cả, cũng không phải là sự thật?
"Chẳng lẽ em không muốn.............." Đơn Triết Hạo đợi thật lâu cũng không thấy Giản Nhụy Ái trả lời, anh chưa từng nói với cô gái nào những lời buồn nôn như thế, thế mà người trong cuộc lại không nói lời nào khiến anh tức giận à nha.
Một cỗ dịu dàng mãnh liệt bao vây khắp cơ thể Giản Nhụy Ái, đôi tay trắng như tuyết của cô choàng qua ôm lấy cổ Đơn Triết Hạo, gương mặt tinh tế áp sát vào vai anh.
"Em nguyện ý, em nguyện ý....." Cô hạnh phúc đến khóc lên.
-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
**Giản Nhụy Ái, Là Bạn Gái Của Tôi**
Tâm Giản Nhụy Ái thật lòng nguyện ý, từng tế bào đều nguyện ý làm bạn gái Đơn Triết Hạo.
Đơn Triết Hạo hài lòng ôm lấy cô, một bàn tay to lớn choàng qua hông cô, một bàn tay cô giúp cô lau nước mắt.
"Đừng khóc, nhìn thấy nước mắt của em, anh cảm thấy như ngày tận thế đang đến vậy, Địa Cầu diệt vong; đừng khóc, lòng của anh sẽ đau chết mất, sau này sẽ không để cho em khóc nữa, anh sẽ cố gắng khiến cho em hạnh phúc, để cho em trở thành cô gái hạnh phúc nhất thế giới."
"Đơn Triết Hạo!" trái tim Giản NhụynÁi như nở hoa, rúc vào trong ngực Đơn Triết Hạo.
"Gọi anh là Hạo, anh gọi em Tiểu Nhụy, có nghe hay không, Tiểu Nhụy. . . . . ."
"Hạo. . . . . ." mặt Giản Nhụy Ái đã ửng hồng rồi, miệng cười thật tươi: "Hạo. . . . . ."
"Hiện tại ngủ một giấc đi, nghỉ ngơi thật tốt, thân thể mới có thể hồi phục." Đơn Triết Hạo nói xong, đứng lên muốn rời đi.
"Chờ một chút. . . . . ." Giản Nhụy Ái không nhịn được thở nhẹ.
Cô đưa mắt nhìn mặt của anh, muốn nói cho anh, chuyện đứa nhỏ, lời đến khóe miệng, không biết nên nói như thế nào: "em. . . . . ."
"Được rồi, em không rời anh được sao? Đứa ngốc, anh ở sát vách, sẽ không đi nơi nào? An tâm ngủ đi!"
Giản Nhụy Ái không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt lại, ngoài miệng nâng lên nụ cười, cả người bị hơi thở ấm áp của anh xuyên qua, đây chính là cảm giác mà cô thích.
Dù là anh không quan tâm cô nhiều, cả người cô vẫn cảm thấy như mình là cô gái hạnh phúc nhất thế gian.
Quyền Hàn ngồi ở ghế dài trước phòng bệnh, tức giận nhìn Đơn Triết Hạo, người lúc nào cũng ôn hòa và có chừng mực như Quyền Hàn, đối mặt với Đơn Triết Hạo, gương mặt anh tuấn cũng mang vẻ tức giận, đỏ mắt hồng, râu trên mặt nhô ra, hiển nhiên ngủ không được ngon giấc.
Đơn Triết Hạo đóng cửa lại, thấy bóng dáng Quyền Hàn vẫn xem thường rời đi.
"Đơn Triết Hạo, rốt cuộc cậu muốn làm cái gì?"
Nếu như không phải vì người trước mắt, mọi chuyện cũng sẽ không xảy ra, Giản Nhụy Ái được anh bảo vệ nhiều năm thế mà lại rơi vào tay người khác, tâm cũng cảm thấy đau.
Đơn Triết Hạo cùng anh đối mặt, nhìn chằm chằm vào Quyền Hàn, khinh miệt nói: "Tôi làm chuyện gì, không cần xin phép anh!"
"Đơn Triết Hạo, cậu đừng có mà không nhìn cao thấp nhé!" Quyền Hàn bị Đơn Triết Hạo chọc giận, rống to.
"Ai cao ai thấp?" Đơn Triết Hạo khẽ cau mày, bĩu môi: "Tôi rất ghét ai dùng từ không cụ thể!"
"Đơn Triết Hạo, cậu không thích Giản Nhụy Ái, thì rời xa cô ấy đi!"
"Tôi có thích hay không, không có quan hệ gì với anh, huống chi Giản Nhụy Ái yêu tôi, anh cảm thấy tôi có thể rời khỏi cô ấy sao? Vậy thì anh thích Giản Nhụy Ái, anh muốn dùng thủ đoạn, để cho tôi rời đi!" Mi mắt Đơn Triết Hạo trở nên lạnh lẽo, tự nhiên nói ra.
Thích, giống như cây kim khiến dây thần kinh anh đau nhói, đôi tay tạo thành quả đấm, ánh mắt như kẻ sắp giết người, thở hổn hển, cắn răng nghiến lợi nói: "Tôi không cho phép cậu làm tổn thương cô ấy, nghe rõ chưa!"
"Vậy tôi nói cho anh biết, anh không có tư cách trông nom chuyện của tôi." Đơn Triết Hạo cười lạnh, ánh mắt khóa chặt Quyền Hàn, trong mắt thoáng qua một tia giễu cợt.
Quyền Hàn biết trên thương trường Đơn Triết Hạo là một người ngang ngược, không ai bì nổi, không ngờ gặp anh ta, anh ta cũng bá đạo như thế, lạnh lùng, khiến anh tức đến xanh mặt, đôi tay nắm thành quả đấm, nếu như không phải vì nghĩ cho Giản Nhụy Ái, anh thật muốn ra tay với anh ta.
"Tôi không quan tâm chuyện tình cảm của cậu, nhưng cậu làm tổn thương Nhụy Ái, tôi phải nhúng tay vào!"
Tùy, Đơn Triết Hạo dùng tay nắm lấy cổ áo của Quyền Hàn, không khách khí nói: "Giản Nhụy Ái, cô ấy là người phụ nữ của Đơn Triết Hạo, về sau không cần chú ý đến cô ấy, anh tốt nhất cút xa một chút cho tôi."
Tiếp theo, nhẹ buông tay, Quyền Hàn lảo đảo mấy bước, nhếch nhác lo lắng, giống như gà trống thua trận, vô lực ngã trên ghế.
Anh rõ ràng biết Giản Nhụy Ái yêu Đơn Triết Hạo, còn anh thủy chung là người nằm ngoài cuộc tình của họ.
Đơn Triết Hạo lạnh lùng quét nhìn ngồi trên ghế, sau đó xoay người rời đi.
. . . . . . . . . . . . . . . . . .
Hôm sau, Giản Nhụy Ái xuất hiện tại phòng bệnh của Đơn Triết Hạo, cô ngồi đầu ở giường giúp Đơn Triết Hạo gọt táo .
Y Thiếu Thiên nhìn một màn ấm áp, đùa giỡn nói: "Không ngờ Giản Nhụy Ái gấp như thế, đã chuẩn bị thành bà Đơn rồi à, đem Đơn tổng chăm sóc kỹ thế."
Cụ Duệ Tường phối hợp quăng ánh mắt đi tới.
Khiến trái táo trong tay Giản Nhụy Ái có chút vội vã, suýt tự cắt vào tay mình, 'a!'
Đơn Triết Hạo khẽ cau mày, trừng mắt nhìn Y Thiếu Thiên một cái, Y Thiếu Thiên cũng không dám chọc nữa.
Anh kéo tay Giản Nhụy Ái, quan sát cẩn thận: "Như thế nào?"
Giản Nhụy Ái nhìn Đơn Triết Hạo đang quan tâm mình, trong lòng 'hồi hộp' một phen, bốn con mắt đều nhìn cô, mặt khẽ ửng hồng, xấu hổ rút tay về: "Em . . . . . em không sao."
Đơn Triết Hạo kéo Giản Nhụy Ái qua, đặt tay lên eo cô, làm hại Giản Nhụy Ái lảo đảo mấy bước, tựa vào người của Đơn Triết Hạo.
Anh hướng về phía hai người bạn mình, tuyên bố: "Tôi nói cho các người biết một chuyện?"
"Chuyện gì?" Y Thiếu Thiên nghi ngờ nhìn Đơn Triết Hạo.
Cụ Duệ Tường hứng thú nghiêng đầu nhìn bọn họ, đợi lời nói kế tiếp của Đơn Triết Hạo.
"Cô ấy." Đơn Triết Hạo đem cây dao gặm và quả táo trên tay Giản Nhụy Ái đặt ở đầu giường, ôm cổ của cô, động tác hù cô sợ, cảm giác Đơn Triết Hạo có cái gì đó không đúng, câu nói kế tiếp của Đơn Triết Hạo, càng làm cho người ta kinh ngạc đến ngây người .
Thấy anh nói: "Từ nay về sau, cô ấy chính là bạn gái của tôi." Anh chính thức tuyên thệ chủ quyền.
"Oa ồ! Quá tuyệt vời!" Y Thiếu Thiên liền nói, cười ha ha.
"Chúc mừng hai người!" Cụ Duệ Tường chân thành chúc mừng, từ khi Lạc Tình Tình rời đi, chẳng thấy Đơn Triết Hạo đối đãi với cô gái nào như thế.
Đến phiên Giản Nhụy Ái mờ mịt, thấy bọn họ mỉm cười, cô cảm thấy thật xin lỗi, muốn biểu đạt chút cảm xúc, trong phòng bệnh đột nhiên có một người nữa bước vào.
"Hạo, em đã trở về."
-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
**Không Thể Đuổi Con Anh Đi**
Kể cả Đơn Triết Hạo cũng bất ngờ!
Chỉ thấy cô gái vóc người cao gầy, mặc chiếc áo đầm màu lam nhạt, đôi mắt sáng, đi giày cao gót, mỗi bước đi đều khiến căn phòng vang lên âm thanh, chiếc mắt kính to che mất đôi mắt của cô ta.
Nhưng vẫn có thể cảm nhận được vẻ đẹp của cô ấy, đôi môi vẽ ra một đường cong tuyệt mỹ, trên tay cầm một bó hoa tươi.
Giản Nhụy Ái đưa đôi mắt nhìn về phía cô ta, dò xét cẩn thận cô gái kia, cô biết rõ người đó là ai, tâm cô như bị sét đánh giữa trời quang, lòng đau nhói.
Đơn Triết Hạo kinh ngạc nhìn ra cửa, ngay cả Giản Nhụy Ái khẽ kêu lên, anh cũng như không nhìn thấy, đưa mắt nhìn chằm chằm người ngoài cửa.
Lạc Tình Tình!
Thân thể to lớn của Đơn Triết Hạo bỗng chấn động, trong mắt kinh ngạc, không ngờ cô ta biết mất lâu như thế, lại có thể bình tĩnh đứng trước mặt anh như vậy.
Trên người cô vẫn tồn tại dáng vẻ dịu dàng, chỉ là vẻ mặt tái nhợt, so với gương mặt đỏ thắm trước kia, có chút khác biệt, coi như cô ta trang điểm để che giấu, nhưng son phấn nhiều đến mấy, cũng không che đậy được, cô tiều tụy.
Chỉ thấy Lạc Tình Tình tự nhiên đi vào, bỏ qua sự chú ý của tất cả mọi người, đi đến trước mặt Đơn Triết Hạo, tự nhiên đem hoa đặt bên cạnh Đơn Triết Hạo, chuyên tâm đem hoa cắm vào bình, động tác thuần thục giống như cô mới chính là chủ nhân của căn phòng này.
Cả căn phòng không tiếng động, lẳng lặng nhìn cô, suy đoán phản ứng của cô.
Lạc Tình Tình hạ mắt xuống, ngay sau đó, nước mắt lưu lại trên khuôn mặt xinh đẹp, lẩm bẩm nói: "Hạo, em đã trở về."
Vẻ ngoài điềm đạm và đáng yêu, nhìn chằm chằm vào gương mặt lạnh lẽo của Đơn Triết Hạo.
Đơn Triết Hạo đem tất cả dò xét một lần, cuối cùng đưa ánh mắt dừng lại trên người Giản Nhụy Ái, lại thấy một đôi mắt đầy vẻ ưu thương.
Cô biết Lạc Tình Tình sao?
Khi anh nhìn thấy vẻ đau lòng của cô, trong lòng anh giống như xẹt qua một vết thương.
Lạc Tình Tình biết ánh mắt Đơn Triết Hạo đang nhìn người nào, hướng về phía Giản Nhụy Ái, mỉm cười nói: "Cám ơn cô đã chăm sóc Hạo, về sau tôi sẽ gọt táo cho anh ấy!"
Lời của cô thành công gieo vào không khí một quả bom lợi hại, trong nháy mắt đem đầu óc Giản Nhụy Ái nổ thành tro bụi. Trong giây lát đó, vật trên tay cô đã rơi vào tay Lạc Tình Tình.
Giản Nhụy Ái giật mình đứng nơi đó, không biết làm sao, linh hồn đã bị người ta lấy hết, cô nhìn Lạc Tình Tình, không biết cô ta đang tính làm gì?
Nhưng nhìn cô ta bình tĩnh, tự cấp cho mình quyền gọt táo cho Đơn Triết Hạo ăn, hai người thoạt nhìn vô cùng xứng đôi. Ý nghĩ như vậy khiến Giản Nhụy Ái nổi điên, ghen tỵ, tâm tình thiện lương nay bị xé thành trăm mảnh!
Không chỉ có Giản Nhụy Ái kinh ngạc, Y Thiên Thiên và Cụ Duệ Tương đứng bên cạnh cũng kinh ngạc!
Đơn Triết Hạo đang nằm trên giường, trong lòng như bị rách ra mảnh lớn, sóng đánh ầm ầm, thân thể to lớn ngồi dậy, hung hăng đoạt lấy cây dao trong tay Lạc Tình Tình.
Anh nhìn chăm chăm vào Lạc Tình Tình, giận dữ hét: "Lạc Tình Tình, cô đang muốn làm gì? Cô chạy trốn, tôi còn chưa tính sổ với cô, hiện tại cô đến đây làm gì?"
Nước mắt lặng lẽ rơi trên mặt Lạc Tình Tình, cô nhìn chăm chăm Đơn Triết Hạo, trong mắt không cần nói cũng biết, toàn là tia đau lòng, giống như nó bao hàm quá nhiều đau thương trong câu chuyện xưa.
"Hạo, em có nguyên nhân nên mới xa anh, nhưng anh phải tin tưởng em, em yêu anh, anh nhất định phải tin tưởng em."
Nói dứt lời rồi, cô liền liều mình nhào vào lồng ngực Đơn Triết Hạo, động tác thân mật như vậy, làm cho tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Đơn Triết Hạo dùng sức kéo Lạc Tình Tình ra, quắc mắt trừng mi rống giận: "Lạc Tình Tình, tôi không đánh phụ nữ, nhưng cô đừng có chọc giận tôi."
"Hạo, làm sao anh có thể nói những lời làm người khác đau lòng như thế? Từ nhỏ đến lớn, anh không bao giờ lớn tiếng với em, sẽ không đánh em. Hôm nay anh lại muốn đánh em, cũng bởi vì em không nói lời giả dối, anh muốn đánh em, em hiểu anh... Anh không muốn em rời khỏi anh?"
Y Thiên Thiên đem Lạc Tình Tình kéo ra: "Lạc Tình Tình, cô không cần quá đáng như thế, không nói đạo lý. Tổng giám đốc Đơn đã có bạn gái khác, cô còn ôm tổng giám đốc Đơn như thế, bạn gái anh ấy sẽ nghĩ như thế nào."
"Phụ nữ... bạn gái?" Lạc Tình Tình lườm Giản Nhụy Ái một cái, nghiêng đầu nhìn Đơn Triết Hạo: "Anh... Chúng ta chưa chia tay, làm sao anh lại tìm bạn gái khác? Anh thật quá đáng."
"Trước, chỉ vì cảm thấy cô hiểu được tôi, nên mới cùng cô qua lại, ngày đó cô chọn rời đi, cũng biết hậu quả, tôi không muốn làm khó cô... tốt nhất cô nên thức thời một chút, rời khỏi đây cho tôi."
Đơn Triết Hạo giận dữ hầm hừ, ánh mắt lạnh lùng nhìn Lạc Tình Tình một cái, cũng cảm thấy bẩn.
Giản Nhụy Ái kinh ngạc đến ngây người nhìn bọn họ, cô mím môi nhìn tất cả, tay mất tự nhiên, giống như lòng của cô, níu thật chặt lấy đau thương.
"Y Thiên Thiên, kéo cô ta ra ngoài, tôi không muốn nhìn thấy cô gái điên này ở trong phòng tôi nữa, lôi đi." Tròng mắt Đơn Triết Hạo đầy tức giận, lộ ra tia không nhịn được.
Y Thiên Thiên nhận được mệnh lệnh, không chờ đợi, mở cửa đuổi người: "Lạc Tình Tình, cô không cần nổi điên. Tổng giám đốc Đơn đã không còn thích cô, cô nên nhanh chóng rời đi, tránh cho mọi người lúng túng!"
"Tôi... Không cần đi, Hạo, em biết sai lầm của mình rồi, em nên đối với người lớn nói nhỏ nhẹ một chút. Em hiểu rõ mình sai rồi, cầu xin anh đừng đuổi em đi. Em không thể rời xa anh, cầu xin anh."
"Y Thiên Thiên, cậu ăn cơm chùa sao..."
Lạc Tình Tình nhìn Đơn Triết Hạo tuyệt tình như thế, nhưng từ nhỏ hai người đã cùng lớn lên, ít nhiều cũng hiểu rõ tính tình của Đơn Triết Hạo. Đơn Triết Hạo thích mềm không thích cứng, anh sẽ không tha cho ai phản bội mình, tự mình chấp nhận phản bội anh, nhất định anh sẽ không tha thứ cho người đó.
Không có được sự tha thứ của anh, chỉ là người khác, đó không phải là chuyện liên quan đến cô.
"Hạo, anh không thể vô tình như thế, anh có thể đuổi em đi, nhưng anh không thể đuổi con của mình đi..."
Lạc Tình Tình ngã quỵ trong phòng bệnh, trước ánh mắt của mọi người, cô bất tỉnh.
-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
**Nguyên Nhân Rời Đi**
Đơn Triết Hạo ôm lấy Lạc Tình Tình, bế cô đi về phía giường lớn, hướng về phía Y Thiếu Thiên đang sửng sốt, quát: "Nhanh lên một chút, gọi bác sĩ!"
Giản Nhụy Ái kinh sợ, cô nhìn thấy Đơn Triết Hạo nhổ hết kim tiêm trên mình, bất chấp tất cả chạy đến ôm Lạc Tình tình, nhìn thấy vẻ lo ấu trên mặt anh, một khắc kia cô biết Lạc Tình Tình vẫn tồn tại trong lòng Đơn Triết Hạo.
Thân thể yếu đuối của cô bỗng chấn động, trong mắt tràn ngập nước mắt, cố nén để nó không chảy xuống.
Bác sĩ chạy tới, trong lòng cô khẩn trương nhìn bác sĩ, thấy lông mi ông cau chặt: "Tổng giám đốc Đơn, vị tiểu thư này, thân thể rất suy yếu, đã trải qua căn bệnh nặng, nhưng là bệnh gì phải quan sát một thời gian và kiểm tra tổng quát mới rõ, chỉ có thể xác định chuyện, vị tiểu thư này đã mang thai."
Giản Nhụy Ái cảm thấy cơ thể mình rơi xuống một hố sâu vạn kiếp, bên trong không có ánh sáng, chỉ có bóng đen ngự trị.
Cô lảo đảo mấy bước, dựa vào vách tường bên cạnh, cắn cánh môi đang run rẩy.
Y Thiếu Thiên nhìn người trên giường bệnh: "Tổng giám đốc Đơn, không nên bị lừa, đây có khả năng là quỷ kế của Lạc Tình Tình, đứa bé không nhất định là của anh."
Đơn Triết Hạo không nói gì, con ngươi nhìn về phía Giản Nhụy Ái, không biết nên giải thích như thế nào?
"Hạo, Hạo. . . . . ." Lạc Tình Tình thức tỉnh, vừa ngồi dậy liền nhào vào trong ngực Đơn Triết Hạo.
"Lạc Tình Tình, thế nào. . . . . ." Đơn Triết Hạo bất ngờ thức tỉnh, theo bản năng nhìn về phía sắc mặt tái nhợt của Giản Nhụy Ái.
Giản Nhụy Ái hạ thấp tầm mắt, cố gắng không nhìn tới hình ảnh bọn họ yêu thương nhau, nó sẽ khiến tim cô đau nhói.
Nội tâm Đơn Triết Hạo kinh ngạc, anh đẩy Lạc Tình Tình ra khỏi lồng ngực mình, chờ Lạc Tình Tình giải thích rõ.
"Hạo." Giọng nói của Lạc Tình Tình hơi run rẩy, ánh mắt khóa chặt Đơn Triết Hạo.
Đơn Triết Hạo nhìn Lạc Tình Tình đang đau đớn, tình cảm trong lòng trở nên phức tạp, muốn hỏi cô rốt cuộc mang theo bao nhiêu bí mật?
"Hạo, lúc anh vừa định cầu hôn với em, là lúc em biết mình ngã bệnh, hơn nữa còn là bệnh không trị được, loại vi khuẩn có thể từ từ ăn mòn cơ thể em.
Khi đó em không muốn liên lụy anh, cho nên em chọn rời đi.
Một ngày kia, anh vui mừng tổ chức buổi tiệc cầu hôn long trọng cho em, nhưng bệnh tình của em tái phát, tin tưởng ông trời cho em quyết định, rằng em phải rời khỏi anh, không thể liên lụy anh.
Em lựa chọn đi qua Mĩ điều trị, nếu như chữa khỏi, em lại trở về với anh, nếu như không trị hết, em sẽ chết ở đất Mĩ.
Nhưng bác sĩ lại nói cho em biết, em đang mang thai, nghe được tin dữ ấy em không biết làm sao, thân thể em, em còn lo không xong, bác sĩ đề nghị em hủy đứa bé đi.
Nhưng đứa bé chính là máu mủ của em và anh, em không nhẫn tâm giết đứa bé? Nếu bỏ đứa bé đi, việc em trở về hay không, đứa bé này anh cũng có quyền được quyết định, em trở về đây là muốn hỏi ý kiến của anh. . . . . ."
Lạc Tình Tình nói không ra lời, nước mắt ướt nhẹp con ngươi, gương mặt điềm đạm và đáng yêu bỗng chốc trở thành thê lương.
"Cái gì, em nói cái gì? Em nói lại một lần nữa cho anh nghe." Giọng nói của Đơn Triết Hạo trở nên chấn động, bàn tay to của anh nắm lấy bả vai Lạc Tình Tình, trong mắt đều là tia khiếp sợ.
Lạc Tình Tình nhìn Đơn Triết Hạo đang kích động, nước mắt như trân châu chảy xuống gương mặt nhỏ, rơi vào ga giường trắng: "Hạo, anh hiểu em mà, em không lừa gạt anh, trước kia cũng như thế, chưa bao giờ em muốn nói dối anh, em hiểu rõ cuộc đời này anh ghét nhất là phản bội."
Không, không thể nào! Đơn Triết Hạo không thể đứng vững, thân thể bỗng lay động, chuyện biến thành như vậy, anh như trở thành một đứa con nít!
Tay Đơn Triết Hạo bóp chặt vai LạcTình Tình, nếu như cô phản bội anh, có lẽ anh rất dễ tiếp nhận, nhưng kết quả như thế này, anh không thể chịu đựng nổi!
Con mắt lạnh lẽo nhìn chòng chọc vào Tình Tình, hình như muốn nhìn thấu cõi lòng cô, mi mắt nhíu chặt lại vì không thể thì thấy bất cứ gì bên trong!
Lạc Tình Tình ở bên cạnh Đơn triết Hạo nhiều năm, cũng biết tâm tư của anh, cô nhẹ nhàng rúc vào trong ngực của anh, nói: "Hạo, anh biết không? Mấy tháng qua, mỗi ngày em đều phải đấu tranh với bệnh tật, đã sớm khôi phục, liền trở về bên cạnh anh.
Thời gian chữa bệnh, trong lòng em chỉ nghĩ đến anh, vì muốn được sống bên cạnh anh mới tiếp thêm dũng khí cho em."
Mỗi câu nói của cô đều như thanh kiếm sắc bén, đâm vào trong tâm Giản Nhụy Ái.
Giản Nhụy Ái cố đè xuống những mất mát và đau đớn trong lòng xuống, nhẹ giọng nói: "Hạo, em... em đi trước."
Cô không tiếp tục nghe nổi nữa, trước kia, cho là Lạc Tình Tình vứt bỏ Đơn Triết Hạo, không ngờ cô gái kia lại chịu đau thương như thế.
Giản Nhụy Ái không muốn thương tiếc cho cô ta, nhưng cô không khống chế được mình, mắt đẹp nhìn chằm chằm vào cô gái đáng thương ấy.
Đơn Triết Hạo khẽ giật mình, nhìn Giản Nhụy Ái đang rời đi, vội vàng đứng lên, tay gắt gao cầm tay Giản Nhụy Ái: "Đừng đi."
Anh xoay người nhìn cô, nhìn con mắt bi thương của cô, có thể đọc hiểu lòng của cô.
Giản Nhụy Ái thê lương cười một tiếng, hất tay Đơn Triết Hạo ra, nước mắt không che giấu được, giống như nước biển tràn ra, cô chạy đi ra ngoài.
"Tiểu Nhụy. . . . . ." Đơn Triết Hạo bất chấp tất cả đuổi theo.
-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
**Tình Cảm Tan Vỡ**
Đơn Triết Hạo mặc kệ mọi chuyện, hiện tại anh biết rõ mình cần cái gi? Chuyện của Lạc Tình Tình nếu là đúng sự thật ngay cả anh biết mình sai thì anh cũng không quan tâm, bởi anh không muốn buông tay Giản Nhụy Ái.
Trước kia anh chưa từng yêu cô gái này, hiện tại càng không thể, trước chỉ là cảm thấy cô thích hợp lam vợ của Đơn Triết Hạo, nhưng khi biết Giản Nhụy Ái thì anh đã hiểu được lòng mình.
Đêm hôm đó, anh đã xác minh nội tâm của mình.
_ Hạo, chẳng lẽ anh không yêu em sao? Chẳng lẽ lòng của anh đã chứa đựng một người phụ nữ khác?
Lạc Tình Tình đưa dôi mắt xót xa nhìn Đơn Triết Hạo, cả khuôn mặt tái nhợt giống tờ giấy, cộng thêm bệnh tình, nên cả người toát ra vẻ tiều tụy.
Đúng! Cô đang lợi dụng sự đồng tình, để giữ chân Đơn Triết Hạo!
Cô rõ ràng biết Đơn Triết Hạo không chỉ thuộc về cô, nhưng cô sẽ không buông tay anh.
"Thật xin lỗi, Tình Tình, anh hiểu rõ anh đã phụ em, chờ đứa bé ra đời, anh sẽ nhận trách nhiệm nuôi dạy con; nhưng giữa chúng ta đã trở thành quá khứ. Hiện tại Giản Nhụy Ái mới là bạn gái của anh, hi vọng em hiểu điều đó." Đơn Triết Hạo nói xong, liền xoay người rời đi.
"Đơn Triết Hạo......" Lạc Tình Tình nhin theo bóng lưng Đơn Triết Hạo rời đi, ánh mắt tối sầm lại, nước mắt cũng tuột xuống.
Giản Nhuỵ Ái chạy về phòng mình, cũng không khống chế được tâm tình của mình, nằm lỳ ở trên giường, bật ra tiếng khóc lớn, con ngươi xinh đẹp bị nước mắt lấp đầy, thân thể mềm mại co rút.
Lạc Tình Tình trở về, hơn nữa hiểu lần giữa bọn họ được giải quyết, bọn họ sẽ yêu nhau hơn nữa,vậ thì cô phải làm gì đây? Cô nên giải quyết con của mình như thế nào?
Có lẽ cô nên may mắn cảm thấy khi chưa nói chuyện mình có thai cho Đơn Triết Hạo nghe.
Nếu không Đơn Triết Hạo sẽ nghĩ cô dùng đứa bé trói chặt chân anh, như thế cô sẽ chẳng còn chút tôn nghiêm nào trước mặt Đơn Triết Hạo cả.
Hơn nữa cô cũng không muốn gây khó khăn cho Đơn Triết Hạo! Nhìn anh tìm được chân tình, cô cũng cảm thấy mình nên chúc phúc hai người.
Nhưng tại sao tâm cô lại khó chịu như thế? Giống như sắp hít thở không thông vậy!
Lông mày cô khẽ cau chặt, thân thể khó chịu: "Ưmh..........."
Cơn buồn nôn cảm giác dâng trào trong cơ thể cô, Giản Nhụy Ái vội vàng chạy đến toilet, nôn ọe.....
Cô không biết vì sao lại buồn nôn dữ dội như thế? Lục phủ ngũ tạng như trào ra ngoài, nước mắt cũng ướt đầy trên gò má, cô cũng hiểu phụ nữ có thai đều bị như thế!
Sau khi Giản Nhụy Ái cảm thấy thoải mái hơn, dung nước mát vỗ vỗ lên gương mặt, cô nhìn chằm chằm vào người con gái trong gương, thật là nhếch nhác mà: "Bảo bảo, có lẽ ba con sẽ không trở lại tìm chúng ta? Có lẽ ba con đã tìm được chân tình của mình rồi?"
Nghĩ rồi lại nghĩ, nước mắt như mưa rơi tí tách trên mặt, trở về giường, vô lực ngồi ôm gối, chìm vào khoảng mênh mông.
Đột nhiên cửa mở ra, Đơn Triết Hạo xuất hiện, ánh mặt trời chiếu vào cơ thể cao ngạo, đem chiếc bóng của anh kéo dài ra.
"Tiểu Nhụy!" Đơn Triết Hạo nhìn chằm chằm mặt của cô, dùng giọng điệu đầy lo âu lên tiếng.
Giản Nhụy Ái trợn mắt nhìn Đơn Triết Hạo, nước mắt trong hốc mắt trào ra.
Đơn Triết Hạo đi mấy bướ đến bên cạnh cô, ôm chặt lấy cô, bởi vì anh biết Giản Nhụy Ái muốn chạy trốn khỏi cảm xúc của anh, nhưng cuộc đời này anh không thể mất cô.
"Buông ra, buông ra....." Giản Nhụy Ái đẩy mình ra khỏi lồng ngực anh, vì cô biết lồng ngực này không thuộc về cô.
Món đồ đã không phải của mình, có níu giữ thì nó cũng không phải là của mình, nếu nhất định đã không thể, vậy thì không cần giữ lấy, vì như thế sẽ càng làm cô tổn thương thêm mà thôi!
"Không thả, anh không thả........." Đơn Triết Hạo ôm chặt Giản Nhụy Ái, muốn đem cô vậy chặt trước trái tim của mình.
Giản Nhụy Ái giãy giụa mấy cái không có kết quả, hung hăng cắn bờ vai của anh.
Hiện tại anh đang làm gì vậy? người anh yêu đã trở về rồi mà, hay anh nghi ngờ cô có đứa bé, nên mới qua đây tìm cô?
"Buông tôi ra, người anh yêu đã trở về, anh đến chỗ này làm gì? Anh nên về đó, ở với cô ấy mới đúng?"
Trong nháy mắt, thân thể Đơn Triết Hạo trở nên cứng ngắc, đẩy Giản Nhụy Ái ra, trong lòng anh ngổn ngang. Giản Nhụy Ái không biết cảm thông cho anh, mà cố tình gây sự là sao.
"Giản Nhụy Ái, em không cần càn quấy...." Đơn Triết Hạo rống to, sắc mặt bỗng thay đổi, đứng bên giường, con ngươi thô bạo tràn đầy tức giận.
Trên người anh tản ra một luồng khí lạnh, thân thể Giản Nhụy Ái không khỏi run rẩy.
Cô ngẩng đầu nhìn vẻ mặt tức giận của Đơn Triết Hạo, sự dịu dàng hôm qua đã bị Lạc Tình Tình đáng vỡ, người yêu của anh đã trở lại, Đơn Triết Hạo không cần cô nữa.
Nên anh cũng chẳng cần dịu dàng để lấy lòng cô, đau lòng giống như xuyên qua trái tim: "Đơn Triết Hạo, em hiểu rõ người anh yêu là Lạc Tình Tình, cô ấy đã trở về, anh cũng nên buông tay em đúng không?"
Giọng Giản Nhụy Ái trở nên yếu ớt, giống như con mèo nhỏ bị rơi xuống nước, nhỏ đến mức không thể nhỏ hơn nữa, hung hăng đâm vào trong lòng Đơn Triết Hạo.
Đơn Triết Hạo biết giọng mình quá nặng, có thể hù dọa Giản Nhụy Ái, nhẹ giọng nói: "Tiểu Nhụy, anh và Lạc Tình Tình đã là chuyện quá khứ, nếu anh nói thích em, để cho em làm bạn gái của anh, anh tự nhiên có nghĩa vụ bảo vệ em."
Anh đi tới trước mặt cô, nhẹ nhàng ôm lấy cô, muốn truyền cho cô sự ấm áp, khiến biết cô không thể rời đi.
Đơn Triết Hạo dịu dàng như vậy, cũng là lần đầu tiên anh nhìn thấy, cuộc đời này, đây là cô gái đầu tiên làm thay đổi tính cách anh.
Giản Nhụy Ái rúc vào trong ngực anh, tâm đau đớn chưa từng vơi đi.
Quả nhiên, anh không yêu cô, hơn nữa cô cũng phải tự nhủ với lòng không được yêu anh, anh chỉ nói rằng cô là sẽ chịu trách nhiệm với cô mà thôi.
Chẳng lẽ, anh hối hận?
-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
**Đủ Chứng Cớ**
Ghen tị và hâm mộ giống như một con hổ dữ cuốn tới, xâm chiếm lấy ý thức của cô .
Ở trong lòng Đơn Triết Hạo, Lạc Tình Tình chiếm cứ vị trí quan trọng, vị trí này mãi mãi không thuộc về cô.
Cô ghen!
Giản Nhụy Ái ngây thơ cho là kinh nghiệm của mình nhiều lắm. Cô nghĩ đến chuyện đêm hôm đó Đơn Triết Hạo dịu dàng với cô, chính là vì yêu cô; có lẽ cô sai lầm rồi, sai rất nhiều, những hình ảnh mới vừa rồi, lúc Đơn Triết Hạo nghe Lạc Tình Tình ngã bệnh, cái vẻ mặt đau lòng đó, cô vĩnh viễn không quên.
Anh yêu Lạc Tình Tình, còn đối với cô thì anh chỉ có hứng thú mà thôi.
Trái tim cô đột nhiên bị đau thương đâm vào, cô có thể nghe được cõi lòng mình đang rỉ máu, một giọt . . . . một giọt. . . . . .
Sắc mặt cô trở nên tái nhợt, cô nhớ lại chuyện trên vách núi đá, Đơn Triết Hạo đã không màn mọi chuyện mà cứu cô, còn nguyện ý cùng cô xuống địa ngục, cô ngây ngốc liền cho rằng Đơn Triết Hạo đã thật lòng với cô, ngu ngốc trao tim mình cho anh.
Làm sao Giản Nhụy Ái có thể dễ dàng tin tưởng, Đơn Triết Hạo chẳng thể nào yêu cô; vậy mà ngày trước cô vẫn cho là Đơn Triết Hạo yêu cô, chỉ là anh không biểu đạt ra ngoài.
Nhưng hôm nay, Lạc Tình Tình xuất hiện, khiến cho cô tỉnh mộng, Đơn Triết Hạo không thuộc về cô.
Đơn Triết Hạo không thể quên được Lạc Tình Tình, hiện tại Lạc Tình Tình đã vượt qua căn bệnh hiểm nghèo, lại còn mang thai đứa con của anh, cô ta dường như đã phải đánh đổi cả mạng của mình vì đứa con trong bụng!
Với một câu chuyện tình cảm động như thế, nhất định Đơn Triết Hạo sẽ trở về bên cạnh cô ta.
Bọn họ đã ở bên nhau một thời gian, cô biết Đơn Triết Hạo sẽ không vì cô mà từ bỏ máu mũ của mình.
Giản Nhụy Ái cảm giác ngực mình quặn thắt, cô đẩy Đơn Triết Hạo ra, tay nhỏ bé che ngực, buồn bực trở thành khó chịu, khiến cô không thở nổi.
"Đơn Triết Hạo, anh quay về bên cạnh Lạc Tình Tình đi! Lời nói đêm hôm đó, em sẽ xem như chưa từng nghe thấy, em hiểu rõ tính sĩ diện của anh, nói ra, nhất định sẽ làm cho bằng được, thật ra thì không cần, nếu anh đã chọn Lạc Tình Tình, thì anh hãy về bên cạnh cô ấy đi!"
Cô không chớp mắt, nhìn chằm chằm vẻ mặt biến hóa của Đơn Triết Hạo; từ nhỏ đến lớn, cô đã được giáo dục rằng nếu không phải là đồ của mình mà cứ lấy, khi bị phát hiện sẽ bị viện trưởng đánh; Đơn Triết Hạo không phải là của cô, cô không giữ nổi.
Cô cũng sợ cảm giác bị mất đi, cảm giác đau lòng kia cô đã chịu quá nhiều rồi.
Đơn Triết Hạo không ngờ Lạc Tình Tình xuất hiện, Giản Nhụy Ái lập tức liều mạng lùi bước, cô không tin tưởng vào tình yêu của bọn họ sao? Tâm luống cuống, anh kích động đến muốn giết người, đôi tay nắm chặt.
Đối mặt với Giản Nhụy Ái đang muốn lùi bước, anh chẳng dám nhìn nữa, anh sợ mình không thể kiềm chế được dục vọng của mình mà bóp chết cô.
Anh cố nén sự lo lắng trong lòng, kéo cửa phòng ra, bực tức bước đi. . . . . .
"Rầm. . . . . ."
Tiếng đóng cửa thô lỗ, trái tim Giản Nhụy Ái vỡ vụng ra.
Cô không đuổi theo anh, cũng không có dũng khí chạy ra bên ngoài, chỉ vô lực tựa vào thành giường, tay gắt gao ôm gối đầu, thân thể nhỏ nhắn khẽ run rẩy.
Lạnh quá, tại sao trời lại lạnh như thế? Vì sao ông trời cứ bắt cô chịu đựng đau đớn.
Cô không có gì xứng đáng để được Đơn Triết Hạo yêu thương, hơn nữa còn là tình yêu sâu đậm, yêu là khổ sợ như vậy sao?!
Bây giờ cô nên làm gì? Cô không có dũng khí để đối đầu với Lạc Tình Tình? Cô có thể đối đầu với người đang mang bệnh nặng như thế sao?
Hai mắt đỏ ửng nhìn vào vách tường màu trắng, nước mắt lặng lẽ chảy xuống.
Mặc dù Đơn Triết Hạo vẫn còn đang tức giận chuyện của Giản Nhụy Ái, nhưng hai hôm nay anh không có làm việc, khiến công việc của công ty ứ đọng như núi khiến anh mệt mỏi, thân thể anh vẫn chưa hồi phục, không thể xuất viện, chỉ có thể bảo Y Thiếu Thiên mang công việc đến bệnh viện cho anh xử lý.
Anh tặng phòng bệnh của mình lại cho Lạc Tình Tình, chuyển qua căn phòng sát vách.
Đơn Triết Hạo vừa ký chữ ký cuối cùng trên chồng tài liệu, thì Y Thiếu Thiên đã đến.
Khi Y Thiếu Thiên đi đến, anh đã đem bút máy của mình ném lên bàn, sau đó cầm một điếu xì-gà thượng hạng lên.
Xì-gà, anh rất ít hút, chỉ khi nào tâm có chuyện phiền não, mới lấy ra làm vài cây, dùng nó để hóa giải muộn phiền trong lòng.
Đem xì-gà đốt, sau đó Đơn Triết Hạo đưa đôi mắt sắc bén nhìn về phía Y Thiếu Thiên, chờ đợi đối phương lên tiếng.
Y Thiếu Thiên nhìn điếu xì-gà trong tay Đơn Triết Hạo, biết tâm tình của anh không được tốt, cũng không dám khuyên, chỉ có thể đặt một số báo cáo lên bàn.
"Đây là tài liệu tớ thu thập được, phía trên là những hoạt động cụ thể của Tình Tình trong thời gian qua, quả thật cô ấy đã đi nước Mĩ, cũng đến bệnh viện tại Mĩ khám chữa bệnh, hơn nữa vẫn luôn ở trong bệnh viện. Phía bệnh viện bên kia chứng thật Lạc Tình Tình có bệnh loạn thần kinh, gọi chứng thần kinh vận động; thần kinh vận động mãn tính có thể gây ra bại liệt, cơ thể teo rút, triệu chứng tứ chi cứng lại, rất khó vận động, còn không cũng không nhanh nhẹn được như người bình thường."
Tròng mắt Đơn Triết Hạo khẽ run, ngón tay thon dài giữ lấy tập tài liệu, chuyện này quá bất ngờ, anh đã bảo người tin tưởng nhất tìm chứng cứ, thế là những lời Lạc Tình Tình nói là thật sao, giờ thì anh phải làm gì? Lần đầu tiên trong đời Đơn Triết Hạo không dám tin vào sự thật.
Anh nhìn những bằng chứng trước mặt, vì sao anh lại sợ!.
Lần đầu tiên trong đời anh cảm thấy sợ hãi vì một điều gì đó!
"Tổng giám đốc Đơn, tổng giám đốc Đơn. . . . . ." Y Thiếu Thiên vì vẻ mặt hoảng hốt của Đơn Triết Hạo, lo lắng gọi mấy tiếng.
"Tiếp tục, nói tiếp!"
Y Thiếu Thiên chăm chú nhìn Đơn Triết Hạo, cúi đầu nhìn tài liệu trên bàn, tiếp tục nói: "Cũng chứng thật Lạc Tình Tình đã có thai. . . . . ."
Mấy giây sau, Đơn Triết Hạo đem tài liệu trong tay đóng lại, tay đè lên trán, con ngươi thâm thúy và đầy vẻ ảm đạm, hít sâu một hơi: "Cậu ra ngoài trước, tôi muốn yên tĩnh."
Y Thiếu Thiên nhìn Đơn Triết Hạo, thở dài một tiếng, xoay người rời đi.
Đơn Triết Hạo nhìn tài liệu trên bàn, còn hình tấm ảnh của Lạc Tình Tình, 'chứng thần kinh vận động' cứ xoay quanh đầu anh.
Hai tay anh cầm sấp giấy lên, bóp nát tài liệu trong tay rồi quăng vào sọt rác.
Anh đứng dậy, đi tới bên cạnh cửa sổ, nhìn cảnh sắc bên ngoài, đôi mắt âm trầm giờ phút này như đang đóng băng.
Trong lúc vô tình, dưới chân anh nhiều hơn vài tàn thuốc, anh nhắc giày da của mình lên, nhìn tàn thuốc trằn trọc dưới chân, rồi dùng giày da đè bẹp nó.
-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
**Cho Em Nụ Hôn Ly Biệt**
Giữa đêm khuya, bệnh viện khong hề có bất cứ người nào, chỉ có ánh trăng toả ra vầng sáng mờ ảo.
Chuyện xảy ra ngày hôm nay, khiến Giản Nhuỵ Ái không ngủ được, muốn ra ngoài một chút, thừa dịp Quyền Hàn và Trác Đan Tinh đã ngủ, lặng lẽ rời đi.
Gió nhẹ thổi thê lương, thân thể nhỏ khẽ rung, lông mi dài cong vút.
Giản Nhuỵ Ái bước ra khỏi cửa, trên lầu thoáng qua một đôi mắt âm trầm.
Đơn Triết Hạo đứng ngoài cửa sổ, điện thoại di động đột nhiên vang lên, mày anh khẽ cau, nhận điện thoại.
.....
"Này, Lạc Tình Tình?" giọng nói của anh không mang theo bất kỳ cảm xúc nào.
"Hạo, em muốn nói chuyện với anh một chút, nói xong, em sẽ không làm phiền anh nữa." Trong loa truyền đến một giọng nói đầy thê lương, thoáng qua đầu Đơn Triết Hạo là chuỗi bệnh tình của cô ta, không cách nào cự tuyệt lời yêu cầu của cô ta.
Trên sân thượng của bệnh viện, bốn phía đều là cỏ cây, hương hoa nhè nhẹ bay trong gió, Lạc Tình Tình mặc một bộ quần áo mỏng manh, gương mặt xinh đẹp, thân thể mảnh khảnh, xem ra càng động lòng người.
"Lạc Tình Tình." Giọng nói của anh lạnh lẽo đánh vỡ màn đêm yên tĩnh.
Ánh trăng chíu lên vóc dáng hoàn hảo, lộ ra thân thể to lớn.
Anh nhìn thấy thân thể yếu ớt của Lạc Tình Tình, dường nhưu không thể trụ vững trước gió lớn.
Lạc Tình Tình đột nhiên xoay người, dựa lưng vào ánh trăng, giọng nói của cô trở nên yếu đuối và run rẩy: "Hạo, anh đã đến rồi."
Đơn Triết Hạo cho là mình quá lạnh lùng, không ngờ nhìn thấy Lạc Tình Tình tiểu tuỵ như thế, tình cảm trong lòng anh vẫn phức tạp. Thấy cô, trong lòng sinh ra cảm giác áy náy, bởi vì anh đã phụ bạc cô.
Trươc kia anh không có chú ý đến thân thể Lạc Tình Tình, cũng chẳng có gì ngoài liếc cô một cái, rồi để mặc cô phải đối mặt với căn bệnh quái ác, dẫu anh cũng biết thân thể của cô không thể tự mình đối kháng với bệnh tình.
"Hạo, tại sao trong thời gian ngắn ngủi như vậy, anh lại thay đổi nhiều như thế? Em luôn tự hỏi mình, nếu như em không rời đi, em nói sự thật với anh, Hạo, có phải anh sẽ vẫn ở bên cạnh em không?"
Lạc Tình Tình đi tới trước mặt của anh, trong mắt trang bị đầy đủ thâm tình, cô ngẩng đầu nhìn anh, hốc mắt tràn ngập nước mắt, đôi mắt tạo thành những thỏi óng ánh, chảy dài xuống gương mặt xinh đẹp.
Thân thể Đơn Triết Hạo cứng lại, im lặng định thần trong vài giây, mới lên tiếng: "Thật xin lỗi, là anh đã phản bội em, anh nợ em, anh sẽ bảo người tìm cho em một đội bác sĩ tốt nhất, tới thay anh chăm sóc em, em sẽ không có chuyện gì đâu."
Lạc Tình Tình không trả lời, thê lương nói: "Hạo, có phải anh cảm thấy em không có tiền chữa bệnh, cho nên mới cho em tiền chữa bệnh không? Trong lòng của anh, em rẻ mạt như thế sao?"
"Em hiểu lầm rồi, anh không có ý như vậy, chỉ là anh muốn cứu sống em, anh không có ý gì khác." Đơn Triết Hạo giải thích rõ, nhưng không biết an ủi cô như tế nào.
Dù sao anh cũng là người có lỗi với cô.
"Hạo, anh không cần phải giải thích, em hiểu tất cả mọi chuyện đều là lỗi của em, em sai." Trên mặt Lạc Tình Tình nở một nụ cười thê lương, cô đưa tay nắm lấy tay Đơn Triết Hạo: "Là em tự ý bỏ đi, tất cả đều là lỗi lầm của em, em không có quyền trách người khác, chỉ có thể trách số phận của mình, không được đi theo anh đến suốt cuộc đời."
"Tình Tình!"
"Hạo, rất lâu không được nghe anh gọi như thế rồi. Anh còn nhớ lần đầu tiên anh gọi em như thế là khi nào không?"
"Lạc Tình Tình, về sau anh sẽ gọi em là Tình Tình, em đừng khóc, anh sẽ chăm sóc em cả đời." Đơn Triết Hạo nhớ không sót một chữ.
Ngày bé, bọn họ vô cùng đơn thuần, không hiểu cái gì là cả đời, không hiểu lời cam kết đó nặng cỡ nào.
Trên mặt Lạc Tình Tình khẽ mỉm cười: "Không ngờ anh còn nhớ".
Tử nhỏ Đơn Triết Hạo đã mất cả cha lẫn mẹ, là bà nội nuôi dưỡng anh, một tay bà gầy dựng công ty Đơn thị, vì muốn cho Đơn Triết Hạo một cuộc sống tốt nhất.
Bà nội biết Đơn Triết Hạo cô đơn, khi đó nữ quản gia trong nhà cũng có một đứa cháu gái, chính là Lạc Tình Tình, nên bà bảo đứa bé đến chơi cùng Đơn Triết Hạo, từ đó về sau, bọn họ cùng nhau lớn lên.
Trong lòng Đơn Triết Hạo thoáng qua một tia không đành lòng: "Nhớ, đó là phút giây vui vẻ nhất của chúng ta."
Anh sẽ không quên, khi bé vì anh không có ba mẹ nên bị gọi là con hoang. Tám tuổi, Đơn Triết Hạo chỉ biết đánh nhau, khi có một đứa bé cầm ly rượu tính đạp vào đầu anh, là Lạc Tình Tình đã chạy ra cản lại, cũng vì thế đẻ lại trên vai cô một vết sẹo.
"Hạo, cảm ơn anh vẫn còn nhớ, như thế đã quá đủ rồi! Hiện tại trong lòng anh đã có một cô gái khác, mặc dù em không cam tâm, nhưng chỉ cần nhìn thấy anh hạnh phúc là em vui rồi, em sẽ không đi quấy rầy cuộc sống của anh nữa. Hôm nay, tiểu thư Giản đã hiểu lầm em, cho em gửi lời xin lỗi đến cô ấy..."
Lạc Tình Tình nói trong tiếng nấc, nước mắt ướt nhẹp gương mặt, thân thể vô dụng khẽ run rẩy.
"Tình Tình!" Đơn Triết Hạo nhìn vẻ điềm đạm và đáng yêu của Lạc Tình Tình, trong lòng cũng tự nhiên khó chịu, anh bước tới, bàn tay đặt lên vai cô, nhẹ nhàng ôm cô vào ngực mình.
"Hạo!" Lạc Tình Tình rúc vào trong ngực của anh, hơi thở quen thuộc bao phủ lấy thân thể cô.
"Tình Tình, khuya lắm rồi, anh đưa em về phòng!" vài phút sau, anh kéo thân thể cô ra.
Đó là tói quen ngày trước, hôm nay lại không thể để nó thành thói quen.
Khoé mắt Lạc Tình Tình quay sang, nhìn thấy bóng người đang đứng trong góc khuất, khoé miệng nâng lên một nụ cười, nhỏ giọng khóc thút thít, mà Đơn Triết Hạo đứng dưới anh trăng, đưa lưng về phía bóng dáng kia.
"Hôn em!" Lạc Tình Tình nhìn Đơn Triết Hạo: "Hôn em, hãy cho em một nụ hôn ly biệt, em đủ thoã mãn rồi, Hạo, chỉ cần một lần, một nụ hôn thôi. Nó khó khăn đến thế sao?"
-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
**Mưu Tính**
Một bộ dáng điềm đạm đáng yêu, khiến Đơn Triết Hạo không cách nào cự tuyệt, cộng thêm cảm thấy áy náy với Lạc Tình Tình, khiến anh càng khó cự tuyệt hơn.
Anh dịu dàng đem cô ôm vào trong ngực, cúi đầu hôn môi của cô.
Lạc Tình Tình nhắm mắt lại, từ từ hưởng thụ nụ hôn của anh, đôi tay quấn quanh tấm lưng anh, thân thể giống như bạch tuộc, dán thật chặt vào lồng ngực anh, chặt chẽ không rời.
Đơn Triết Hạo từ từ buông cô, muốn đẩy cô ra, lại thấy cô càng quấn lấy mình chặt hơn, không vui khẽ cau mày.
"Hạo, cho em ôm anh một chút, một chút thôi." Lạc Tình Tình tham lam hút lấy hơi thở của anh, ánh mắt nhìn vào bóng đêm âm thầm, trong mắt đẹp tràn đầy khiêu khích, đôi môi không khỏi giương lên.
Thật ra thì cô nhìn thấy Giản Nhụy Ái lên, mới gọi Đơn Triết Hạo đến, cố ý diễn tuồng cho Giản Nhụy Ái xem, muốn làm cho Giản Nhụy Ái tự động thối lui.
Giản Nhụy Ái muốn cướp người đàn ông của cô, còn non tay lắm!
Chỉ là cô không thể chịu đựng được khi mất người ưu tú như Đơn Triết Hạo, đưa mắt nhìn khắp mọi nơi, ngoài miệng nâng lên một tia khinh thường, nếu Giản Nhụy Ái muốn đấu, phải tu luyện thêm mấy năm nữa!
"Đi thôi! Anh đưa em về." Chốc lát, Đơn Triết Hạo đánh vỡ không khí yên tĩnh.
Lạc Tình Tình biết nên thu tay về, dù sao Đơn Triết Hạo cũng không phải đồ đần, cứ dây dưa chỉ là cho cô nhanh bại trận hơn.
Cô lắng tai nghe một chút, ngoài miệng lộ ra nụ cười gian trá: "A! Bụng của em thật là đau."
Đơn Triết Hạo nhìn Lạc Tình Tình đang ngồi dưới sàn, giọng thê lương làm người ta lo lắng
Đơn Triết Hạo nhíu chặt lông mày, anh ngồi chồm hổm xuống: "Đi thôi! Anh đỡ em trở về rồi sẽ gọi bác sĩ." Đơn Triết Hạo đưa tay của mình ra, muốn dìu cô đi.
Lạc Tình Tình nhìn Đơn Triết Hạo một chút, cầm tay Đơn Triết Hạo, muốn đứng lên, nhưng không có hơi sức đứng lên: "Hạo, bụng thật khó chịu, có thể là bệnh cũ tái phát, anh có thể xuống gọi bác sĩ giúp em không."
"Không được!" Đơn Triết Hạo không yên lòng khi để một mình cô trên sân thượng bệnh viện, trên mặt thoáng qua những tia quan tâm, nhìn trời sắc chuyển đổi, nhìn đồng hồ tay một chút, không ngờ thời gian đã trễ như vậy, trên mặt lộ ra sự rối trí không biết phải làm sao.
Vốn quyết định nói rõ mọi chuyện với Lạc Tình Tình, sau đó anh sẽ đi giải thích rõ ràng với Giản Nhụy Ái, không để cho cô phải nản chí với tình cảm của bọn họ, nhưng giờ có xuống tìm cô, cũng quá muộn, chắc cô đã ngủ thiếp đi rồi
Nghĩ tới đây, trong lòng anh lập tức thiếu kiên nhẫn!
Thật sự không có biện pháp! Anh nhẹ nhàng kéo thân thể Lạc Tình Tình, liền ôm lấy cô: "Anh ôm em đi tìm bác sĩ như thế sẽ nhanh hơn."
Giản Nhụy Ái nhìn những hình ảnh trước mắt, dòng nước ấm áp trong mắt cô do không kiềm chế được mà chảy xuống, hung hăng xuyên thấu lòng của cô, linh hồn như bị đông cứng lại.
Máu toàn cơ thể cô chảy ngược lên.
Cô lẳng lặng nhìn vào đôi mắt Đơn Triết Hạo, khi anh ôm Lạc Tình Tình chạy về phía cô, mỗi bước chân của Đơn Triết Hạo, giống như một lần búa hung hăng gõ bể tim của cô, tan nát cõi lòng. Phải như thế nào mới quay lại được đây?
Cô nhanh chóng nhắm mắt lại, nước mắt chảy xuống, Giản Nhụy Ái nghĩ sẽ khóc lớn lên, nhưng cô không khóc nổi, cảm giác toàn thân lạnh lẽo, lạnh từ đầu đến chân, thậm chí cơn lạnh len lõi vào từng tế bào trong người cô. . . . . .
Đơn Triết Hạo hơi sửng sốt, anh không có ngờ Giản Nhụy Ái lại xuất hiện tại nơi này, nhìn cô khóc thút thít, ánh mắt đau lòng như rơi vào địa ngục, khiến tim anh đau nhói.
Giản Nhụy Ái không có dũng khí đối mặt với anh, xoay người che mặt lại, sau đó rời đi, cô chạy như bay, đau đớn trong lòng không giảm bớt một phần, chuỗi âm thanh tàn nhẫn phía sau lưng càng khiến tim cô đau nhói.
"Hạo, tiểu thư Giản hiểu lầm, em nghĩ mình cần đi giải thích với cô ấy một chút."
"Không cần, tính tình con nít." Đơn Triết Hạo nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Giản Nhụy Ái, toàn thân đều là lạnh lẽo, không vui nói.
Quyền Hàn và Trác Đan Tinh nhìn thấy Giản Nhụy Ái đang khóc thầm, chạy về phòng bệnh, bọn họ lo lắng hỏi "Nhụy Ái, xảy ra chuyện gì thế?"
"Làm thế nào đây? Lạc Tình Tình trở lại, hai người bọn họ ở chung với nhau, tớ vẫn là người ngoài cuộc, rốt cuộc cũng phải rời đi, tại sao lòng của tới đau như vậy?"
Trác Đan Tinh nhìn thân thể nhỏ nhắn đang bò lên giường, cứ run rẩy, cô ngồi xuống bên cạnh, ôm Giản Nhụy Ái vào lòng, an ủi: "Đừng khóc, Nhụy Ái, tự nhiên sao cậu khổ như thế, tại sao không buông tay? Yêu là chuyện của hai người, nếu như chỉ một người cứ tìm cách dây dưa, đứng một chỗ đợi chờ tình yêu, như vậy chỉ là mồ chôn của bản thân mà thôi."
"Tớ có thể bỏ, nhưng đứa bé thì phải làm sao? Tớ không có tư cách quyết định sẽ phá nó, Đan Tinh, lòng tớ rất khó chịu, giống như đã chết, anh ấy lựa chọn quay lại bên cạnh Lạc Tình Tình, thế thì tớ phải làm thế nào đây?"
Giản Nhụy Ái càng khóc càng lớn, nhờ bầu trời đêm yên tĩnh che giấu.
"Nhụy Ái, đừng khóc, không có tình yêu, còn có tụi anh, anh và Đan Tinh sẽ bảo vệ em cả đời, đừng khóc."
Nghe được câu khuyên nhủ của Quyền Hàn, 'hù... hù' Giản Nhụy Ái theo thói quen lại tựa lên vai của Quyền Hàn mà khóc thúc thít, từ nhỏ đến lớn, mọi khi cô được khóc trên bả vai anh, nước mắt sẽ từ từ dừng lại.
Nhưng hôm nay tại sao nước mắt không ngừng được? Nước mắt cứ như nước suối lạnh giá không ngừng chảy xuống.
"Anh Quyền Hàn, có phải em rất ngu ngốc không? Biết rất rõ ràng Đơn Triết Hạo không có để em trong lòng anh ta, thế mà em lại cứ rơi vào đó, hiện tại em mong tất cả chỉ là giấc mơ, cuộc đời sẽ cho em thêm nhiều hy vọng?"
Trước kia, Giản Nhụy Ái tin tưởng dưới ngọn đèn tàn là hy vọng mới, tin tưởng vào tình yêu, tin tưởng vào giấc mơ, cũng tin tưởng ông trời sẽ mang đến đời cô một kỳ tích, càng thêm tin tưởng, có một ngày sẽ xuất hiện một người, anh ta sẽ dang rộng vòng tay đón cô
Bởi vì hạnh phúc không phải là nhìn đối phương là ai, mà là hai người tay trong tay cùng nhìn về một chỗ.
-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
**Ép Đơn Triết Hạo Đến Điên**
Đơn Triết Hạo đưa Lạc Tình Tình đưa về phòng bệnh, sau đó lập tức gọi y tá đến chăm sóc cô.
Miệng nói không quan tâm đến Giản Nhụy Ái, trong lòng lại không ngừng lo lắng, khuôn mặt anh tuấn mang theo ưu sầu, nhưng đứng ở cửa phòng bệnh của Giản Nhụy Ái, nghe được câu nói 'mong tất cả chỉ là giấc mơ, cuộc đời sẽ cho em thêm nhiều hy vọng ' khiến tâm anh đau đớn.
"Tiểu Nhụy. . . . . ." Anh đứng ở cửa phòng, nhẹ nhàng gọi tên cô.
Đơn Triết Hạo nhìn thấy Giản Nhụy Ái rúc vào ngực Quyền Hàn, trong lòng sinh ra sự khó chịu, nhưng anh cố gắng ngăn cản lửa giận sắp bộc phát, anh đến đây là muốn giải thích mọi chuyện với cô.
Anh không thể mang uất ức như thế, lần đầu tiên anh chịu cúi đầu trước người khác.
Anh khắc chế tròng mắt, không cho nó nhìn chầm chầm vào cánh tay đang đặt bên hông Giản Nhụy Ái, như thế mắt anh rất khó chịu, nếu như mắt có thể giết người, tay Quyền Hàn đã sớm bị chặt ra làm tám khúc, không nhịn được nữa, anh lên tiếng: "Các người ôm đủ chưa?"
Giản Nhụy Ái giống như là trong mộng, ngẩng đầu nhìn thấy Đơn Triết Hạo đang đi đến, cúi đầu đưa mắt nhìn cô và Quyền Hàn, sau đó đẩy Quyền Hàn ra khỏi ngực của cô.
Động tác phủi sạch của Đơn Triết Hạo khiến tim Quyền Hàn đau nhói, anh chỉ có thể giả bộ không hề để ý, đối với anh chỉ cần Giản Nhụy Ái vui là được, mặc kệ ai là người bên cạnh cô? Quyền Hàn chỉ muốn cô được vui vẻ sống qua ngày.
Anh mang theo Trác Đan Tinh lặng lẽ rời khỏi phòng bệnh, trước khi đi còn tới bên cạnh Đơn Triết Hạo nói: "Đơn Triết Hạo, không nên làm cô ấy thương tổn."
Đơn Triết Hạo im lặng cho đến khi hai người rời khỏi phòng bệnh: "Tiểu Nhụy, anh không hy vọng em ôm người đàn ông khác như thế." Anh nhìn thấy những giọt nước mắt đang rơi trên mặt Giản Nhụy Ái, đau lòng ngồi xuống bên cạnh cô, bàn tay lớn của anh vây trọn thân thể nhỏ nhắn của cô, đem cô đến trước lồng ngực vững chải của anh.
Giản Nhụy Ái cố nén nước mắt xuống, gắt gao cắn môi, mặc cho Đơn Triết Hạo đang ôm ấp cô, mặt của cô áp sát vào ngực anh, lại nhớ hình ảnh lồng ngực dịu dàng này mấy giây trước đã ôm ấy phụ nữ khác.
Cô vốn là người yêu thích lồng ngực này, nhưng hiện tại, nơi đây lại khiến cô đau lòng
Tâm, như bị ai bốp thật chặt, đau, anh rất đau
"Đứa ngốc, mới vừa rồi Lạc Tình Tình gọi anh ra ngoài, là muốn nói cho anh biết, cô nghĩ thông rồi, cô sẽ rời khỏi quan hệ của chúng ta, chúng ta không cần vì cô ấy mà cãi nhau nữa." Đơn Triết Hạo nhìn gương mặt tiều tụy của cô, trong lòng bỗng đau xót, cưng chiều ngắt chóp mũi cô một cái.
Giản Nhụy Ái không thể tin được ngước mắt nhìn anh, bật thốt lên câu nghi vấn: "Tại sao anh phải ôm cô ấy?"
"Bệnh cũ của cô ấy tái phát, anh ôm cô ấy về phòng bệnh, chẳng lẽ em muốn anh ném cô ấy trên đó, mặc kệ tất cả sao? Được! Về sau cô ấy có phát bệnh trước mặt anh, anh sẽ vứt cô ấy ở đó!"
"Em. . . . . . Không để cho người kia sao làm?" Tròng mắt Giản Nhụy Ái hốt hoảng, nhỏ giọng lẩm bẩm nói.
Đơn Triết Hạo than nhẹ một tiếng, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, cưng chiều ngắt bên má cô, thâm tình nói: "Tiểu Nhụy, nha đầu ngốc, anh đã nói với em, anh và Lạc Tình Tình đã trở thành quá khứ, tụi anh không thể nào tiếp tục, em không cần đau lòng lung tung, về sau chỉ cần tin tưởng anh là được?"
Thật! Giản Nhụy Ái là cô nên tin tưởng lời nói của Đơn Triết Hạo sao? Đầu thoáng qua hình ảnh hai người hôn nhau, tại sao anh lại hôn cô ta? Coi như phát bệnh, hôn có ý gì? Chẳng lẽ nụ hôn có thể trị bệnh sao?
Coi như điều anh nói là sự thật, thông thường Đơn Triết Hạo không kể những chi tiết nhỏ nhặt, nhưng những chi tiết kia mới quan trọng, cô nghe được giọng nói ấy mà tan nát cõi lòng, anh đang nói dối cô đó thôi.
Tình yêu không phải nên tin tưởng lẫn nhau sao?
"Tiểu Nhụy. . . . . ." Đơn Triết Hạo thận trọng gọi cô, phát hiện Giản Nhụy Ái không tin mình, không ngờ có một ngày anh lại rơi vào hoàn cảnh này, đi tìm cô giải thích, trong mắt cô chỉ toàn là hiểu lầm, ánh mắt hiểu lầm ấy lại khiến anh nổi giận.
Đơn Triết Hạo không hề thương tiếc đẩy Giản Nhụy Ái ra, giận dữ hét: "Giản Nhụy Ái, rốt cuộc em muốn thế nào? Anh đã giải thích tất cả với em, em lại không tin anh là sao?"
Giản Nhụy Ái không nói gì, ngẩng đầu lên nhìn Đơn Triết Hạo, trong mắt lóe lên một ngôi sao mang theo nước mắt
Giọt nước mắt này rơi vào trong lòng Đơn Triết Hạo, trước kia Lạc Tình Tình cũng khóc như thế, anh cảm thấy phiền não, bây giờ, mọi khi nhìn thấy một giọt nước mắt là thần kinh anh lại đau thắt.
Đơn Triết Hạo không khỏi thở dài: "Tiểu Nhụy, muốn anh nói như thế nào em mới có thể tin tưởng anh đây, người anh yêu chính là em, anh và Lạc Tình Tình không còn quan hệ gì nữa?"
Anh cúi người, nhắm mắt lại, muốn đặt lên môi cô một nụ hôn
Giản Nhụy Ái cố bỏ mặc tình yêu của mình, cắn chặt môi, không muốn nói chuyện với Đơn Triết Hạo.
Cô thật sự muốn nói mình nhớ anh, muốn nói cho anh biết sự thật, kỳ lạ là cô lại không thể nói ra, nếu hai người muốn ở chung một chỗ thì đều quan trọng nhất chính là phải tin tưởng đối phương.
Nhưng động tác này của cô lại chọc giận đến Đơn Triết Hạo: "Không thể hiểu nổi phụ nữ mà."
"Dạ, đúng là lòng dạ phụ nữ rất khó đoán, chỉ có Lạc Tình Tình mới thật sự là tri kỷ của anh, là người thích hợp với anh nhất, cô ấy hiểu anh, vậy thì anh cứ ở bên cô ấy đi, đừng đến chỗ em chịu tội? Không ai trách anh đâu."
Cô khóc thút thít, hầm hừ, Đơn Triết Hạo chưa nói với cô được mấy câu, lại tức giận là sao?
Đơn Triết Hạo hoàn toàn không có tính nhẫn nại, nắm đấm trong tay đã nổi gân xanh, khuôn mặt anh tuấn lộ ra chút tức giận, anh không thích một Giản Nhụy Ái bề ngoài vô cùng yếu đuối nhưng nội tâm lại quật cường, đều đó bức anh phát điên
Nếu anh không nghỉ ngơi một chút, anh cũng sẽ điên mất, anh hít một hơi thật sâu, đè nén lửa giận: "Tiểu Nhụy, trong lòng anh chỉ là mình em, những thứ khác anh không yêu, em tin hay không thì tùy em".
'ầm' cửa phòng bệnh bị Đơn Triết Hạo dùng sức đóng lại.
Giản Nhụy Ái nhìn cánh cửa bị đóng thật chặt, cô cố nén nước mắt đang tuông rơi.
-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro