Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 36 - chương 40

Chương 36: Khám thai

Cố Hề Hề ko chú ý tới ánh mắt kì quái của Doãn Tư Thần, sau khi uống xong mới vuốt ngực: "Suýt chút nữa thì nghẹn chết."

"Ăn từ từ thôi, ko có ai cướp với em, ko đủ lại làm thêm." Doãn Tư Thần nói

Từ trước đã biết ăn khuya là ko tốt nhưng đêm nay ăn lại rất hăng say. Nhất là bữa khuya đơn giản như đêm hôm nay, ăn vào mà giống như đang hưởng thụ bữa tiệc lớn.

Cố Hề Hề nhìn cháo trong bát đã bị mình uống hết, nhất thời cảm thấy hơi xấu hổ. Ngay cả khi cô cũng ko hiểu tại sao khẩu vị của mình lại tốt như vậy.

"Tôi xuống lấy thêm cháo cho anh nhé?" Cố Hề Hề bất an nói: "Hình như tôi ăn hơi nhiều."

" Doãn gia nuôi nỗi." Doãn Tư Thần từ tốn nói. Nhất thời Cố Hề Hề có cảm giác quẫn bách.

Doãn Tư Thần ăn xong tao nhã lau miệng, sau đó ngẩng đầu thấy Cố Hề Hề bất an cắn cắn môi.

Lần nữa nhìn vào đôi môi đỏ hồng của cô, ko biết tại sao lại nhớ đến nụ hôn lúc ở trên xe. Cảm xúc rõ ràng như thế, đó là trải nghiệm trong đời anh chưa bao giờ cảm nhận qua. Lần đầu anh biết thì ra nụ hôn chuồn chuồn lướt thế mà có thể làm cho linh hồn mình run rẫy.

"Anh làm gì mà nhìn tôi như vậy? Có phải mặt tôi dính gì không?" Cố Hề Hề thấy Doãn Tư Thần nhìn chằm chằm mình, còn tưởng trên mặt mình có gì đó ko thích hợp. Doãn Tư Thần híp mắt, làm bộ như ko để ý.

"Em còn chưa tẩy trang."

Lúc này Cố Hề Hề mới nhớ tới vừa về nhà liền thay quần áo đi nấu bữa khuya, vậy mà lại quên tẩy trang rồi.

"A a, a... cái trí nhớ thối nát của tôi."" Cố Hề Hề lập tức đứng lên, nhanh như chớp chạy về phòng ngủ, tháo trang sức xuống.

Nhìn bóng lưng hoảng hốt như vậy của Cố Hề Hề, Doãn Tư Thần ko nhịn được cười khẽ. Tầm mắt lại nhìn vào bát dĩa sạch sẽ trên bàn, trong mắt Doãn Tư Thần đầy nhu hòa.

Cố Hề Hề cũng ko muốn để mấy thứ trang điểm này trên người lâu, dù có là mĩ phẩm đắt tiền nổi tiếng, cô cũng ko muốn mấy đồ hóa học này làm tổn thương đến Bảo Bảo ở trong bụng cho nên nhanh chóng rửa sạch lớp trang điểm này. Tẩy trang, thuận tiện tắm rửa một chút.

Aiya, thật thoải mái. Nhìn bản thân trong gương, bụng dưới vẫn giống như bình thường. Ko biết bộ dạng của Bảo Bảo như thế nào rồi.

Dựa theo lịch trình, ngày mai nên đi bệnh viện khám thai. Đương nhiên, từ đầu cô dã ko hi vọng Doãn Tư Thần cùng mình đi khám thai, vẫn nên bảo lái xế đưa mình đi thì hơn. Cố Hề Hề chuẩn bị tốt đồ dùng mang theo để đi khám thai, sau đó lên giường ngủ.

Cảm giác ngủ thật là thoải mái. Bất quá điều duy nhất ko thoải mái đó chính là tối qua hình như có một cái gối ôm lớn. Có phải là thím Trương để cho cô hay ko? Có thời gian lại hỏi bà ấy một chút.

Sáng hôm sau, Cố Hề Hề thu dọn xong, thay một bộ quần áo bằng vải bông, trang điểm nhẹ nhàng, đẩy cửa phòng ra chuẩn bị kêu lái xe đưa mình đi bệnh viện khám thai. Cố Hề Hề vừa ra khỏi cửa liền thấy Doãn Tư Thần tinh thần sảng khoái đi tới.

"Chào buổi sáng." Cố Hề Hề cười tít mắt vẫy tay chào hỏi, mặc kệ như thế nào, mình cũng đang ở trong nhà người khác, nên lễ phép vẫn phải lễ phép thôi.

"Chào buổi sáng." Doãn Tư Thần híp mắt, đáy mắt có ý tứ hàm súc ko rõ.

Cố Hề Hề nhìn thấy Doãn Tư Thần ko có ý rời đi cũng ko biết nên nói gì cho phải. Kết hôn được mấy ngày, thời gian hai người ở chung cộng lại đều có thể đếm trên đầu ngón tay, cô vẫn ko thể tìm được đề tài để nói chuyện với đối phương. Doãn Tư Thần nhìn xuống thấy được đồ trong tay Cố Hề Hề. Hàng lông mày khẽ chớp, nhẹ nhàng hỏi: "Hôm nay em đi khám thai sao?"

"Ừ." Cố Hề Hề gật đầu. "Hôm nay là ngày khám thai, tôi... tôi đi khám thai trước, sau đó trở về học lễ nghi có được ko?"

Nhìn Cố Hề Hề vừa cẩn thận, chân tay luống cuống, đôi mắt Doãn Tư Thần càng híp hơn, che đi một nửa phong tình trong ánh mắt. "Nếu hôm nay là ngày khám thai, tôi đưa em đi." Doãn Tư Thần lập tức nói.

"A... Hả...?" Đột nhiên Cố Hề Hề mở to mắt: "Anh đưa tôi đi sao?"

Có phải hôm nay mặt trời mọc nhầm hướng rồi ko? Vậy mà anh lại nói muốn đưa mình đi khám thai? Nhất thời Cố Hề Hề cảm thấy lỗ tai mình nhất định có vấn đề rồi.

"Cần để bụng đói sao? Nếu cần thì chúng ta đi, vừa lúc khám xong là có thể qua chỗ bà nội để ăn cơm trưa." Doãn Tư Thần cầm lấy đồ trong tay Cố Hề Hề, sau đó xuống lầu.

Cả người Cố Hề Hề ngây dại. Thật sự Doãn Tư Thần muốn đi khám thai với cô sao? Ko phải cô gặp ác mộng đấy chứ?Cố Hề Hề đưa tay vỗ vỗ khuôn mặt mình, tỉnh táo lại, cô nên giữ vững tinh thần, ko cần trêu chọc làm anh tức giận.

"Còn thất thần làm cái gì?" Doãn Tư Thần bước đi, phát hiện Cố hề Hề ko đi theo liền nhẹ nhàng xoay người cười, nói với cô: "Như thế nào? Sợ sao?"

Cố Hề Hề ra sức suy luận, Doãn Tư Thần đang cười, anh ko tức giận. Nhưng mà vì sao cảm thấy lúc anh cười còn quỷ dị hơn lúc anh nổi gian vậy!

Cố Hề Hề khẩn trương đi theo, trong lòng càng mơ hồ. Hôm qua Doãn Tư Thần nổi giận, hôm nay lại vui vẻ? Đúng là thái độ thay đổi thất thường. Chẳng lẽ nói hôm nay anh vui vẻ là vì đứa bé này sao? Nếu giống như lời giải thích này thì cũng có thể hiểu được. Dù sao đây cũng là đứa con đầu tiên của anh, anh để ý một chút cũng là thường tình.

Cố Hề Hề tìm lí do cho mình, xong lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.

"Hôm nay xét nghiệm máu, cho nên phải để bụng đói." Cố Hề Hề giải thích.

Doãn Tư Thần gật đầu, để thím Trương chuẩn bị xe tự mình đưa Cố Hề Hề đi khám thai.

"Thím Trương gọi điện cho bà nội, nói một tiếng là khám thai xong chúng tôi sẽ đến chỗ bà nội ăn cơm. Bữa sáng ko ăn nên báo cho bên kia chuẩn bị sớm một chút." Doãn Tư Thần ra đến cửa liền dặn dò thím Trương.

"Vâng, thiếu gia." Thím Trương nhìn thấy thiếu gia lo lắng cho thiếu phu nhân, gương mặt bà cũng nở nụ cười.

"Phiền toái cho bà rồi thím Trương." Cố Hề Hề mỉm cười với bà.

"Thiếu phu nhân khách khí rồi. Thím Trương thấy Cố Hề Hề như vậy càng vừa lòng. Quả nhiên, khắp thiên hạ này cũng chỉ có thiếu phu nhân mới làm cho thiếu gia thay đổi như vậy. Lão phu nhân đúng là quá anh minh!

Doãn Tư Thần lái xe đưa Cố Hề Hề tới bệnh viện. Bởi vì biết Cố Hề Hề và Doãn Tư Thần sẽ tới khám thai cho nên tất cả các bác sĩ và y tá đã chuẩn bị kỹ càng từ sớm. Cố Hề Hề xuống xe liền thấy y tá trưởng cười rạng rỡ mang theo một nhóm y tá chào hỏi mình: "Chào buổi sáng thiếu phu nhân!"

Tuy Cố Hề đã tới bệnh viện mấy lần nhưng lần này quay lại làm kiểm tra đúng là bị dọa sợ vô cùng.

"Chào buổi sáng, tổng giám đốc!" Các y tá lại chào hỏi với Doãn Tư Thần.

Doãn Tư thần gật đầu. "Đã chuẩn bị xong chưa?"

"Tất cả đã chuẩn bị xong rồi." Y tá trưởng cung kính nói: "Tổng giám đốc, thiếu phu nhân, mời."

Doãn Tư Thần cùng Cố Hề Hề đi trước, phía sau một đám người đi theo. Vừa vào phòng kiểm tra, viện trưởng và bác sĩ ra chào hỏi: "Tổng giám đốc, thiếu phu nhân."

Doãn Tư Thần gật đầu: "Nên kiểm tra như thế nào thì làm nhanh đi, buổi sáng ko ăn cơm nên nhanh một chút."

Nghe thấy tổng giám đốc chu đáo với thiếu phu nhân như vậy, viện trưởng và bác sĩ làm sao dám thất lễ, nhanh chóng rút máu cho Cố Hề hề, sau đó làm các kiểm tra. Bởi vì toàn bộ các khoa đều phục vụ cho Cố Hề Hề cho nên mới chỉ một tiếng đã làm xong hết thảy các kiểm tra.

Doãn Tư Thần biết Cố Hề Hề và đứa nhỏ không sao nhưng bản năng vẫn rất khẩn trương. Dù anh chưa bao giờ ở trước mặt người khác lộ ra cảm xúc, chỉ đứng yên lặng. Khi anh nghe đc tiếng tim thai đập, đôi mắt thâm sâu ko thể nào che giấu được nhu hòa.

Kiểm tra nhanh chóng hoàn thành, Doãn lão phu nhân đương nhiên cũng rất vừa ý. Buổi sáng cháu trai gọi điện qua bảo trưa nay về ăn cơm cho nên đại trạch của Doãn gia từ sáng đã bắt đầu bận rộn.

Cố Hề Hề và Doãn Tư Thần đến đại trạch Doãn gia, cô đã thấy Doãn gia hết sức bận rộn. Doãn Tư Thần đứng bên cạnh Cố Hề Hề, co khuỷu tay lại.

Hiện tại Cố Hề Hề đã quen động tác này, ngay lúc anh co tay lên thì sẽ khoác vào tay anh, nếu khoác muộn anh sẽ tức giận. Cho nên cô ngoan ngoãn khoác tay anh, muốn nghe lời bao nhiêu có nghe lời bấy nhiêu.

Nhìn Cố Hề Hề ngoan ngoãn như vậy, lúc này Doãn Tư Thần mới hài lòng, dắt cô đi vào.

"Thiếu gia, thiếu phu nhân." Quản gia đón tại cửa.

"Lão phu nhân đã chuẩn bị xong cơm trưa, lão phu nhân nói buổi sáng thiếu phu nhân ko ăn gì nên cơm trưa ko nên ăn đồ quá nhiều mỡ, vì thế đã chuẩn bị đồ ăn nhẹ, nếu thiếu phu nhân cần gì khác thì có thể bảo."

"Không cần, thanh đạm một chút cũng tốt."

Tuy Cố Hề Hề mang thai đứa nhỏ thế hệ thứ tư của Doãn gia, nhưng cô ko dám ở trước mặt Doãn gia bày ra thân phận của mình. Quản gia lập tức lui xuống.

Từ xa Cố Hề Hề đã thấy được Lão phu nhân, lập tức cung kính chào: "Bà nội, chúng cháu đã trở lại."

Doãn lão phu nhân rất vừa lòng nhìn Cố Hề Hề, tuy mới kết hôn được mấy ngày nhưng dường như hai người họ ở chung ko tệ. Cháu trai mình mỗi ngày trừ bận rộn công việc thì vẫn là bận rộn, ít khi về nhà ăn cơm. Hiện tại có vợ có con, quả nhiên là khác rồi. Xem ra mình để nó kết hôn là lựa chọn quá chính xác rồi.

"Được, có thời gian thì thường xuyên về, một mình bà lão như ta ở trong nhà cũng rất cô đơn."

Doãn lão phu nhân mỉm cười gật đầu "đi, đi vào ăn cơm."

Cố Hề Hề hơi bất an đi theo Doãn Tư Thần vào phòng ăn.

Chương 37: Học tiếng Hàn

Đại trạch Doãn gia đương nhiên rất tráng lệ và tôn quý. Chỉ là nhà cửa quá lớn cho nên trông cực kì vắng vẻ.

Cố Hề Hề nhìn bộ bàn ăn nhất thời líu lưỡi. Bộ bàn ăn lớn như vậy để ăn cơm chỉ sợ ngay cả gương mặt đối phương cũng nhìn ko rõ ràng rồi.

Vì chỉ có ba người ăn cho nên ko ngồi xa mà ba người ngồi gần. Cố Hề Hề vụng về dùng nghi thức trong bữa ăn từ từ dùng cơm. Doãn lão phu nhân nhìn bộ dạng vụng về của Hề Hề, nhịn ko được nhíu mày.

"Có chuyện này." Doãn lão phu nhân buông dao nĩa xuống, nhẹ nhàng nói.

Cố Hề Hề khẩn trương buông dao nĩa xuống "Bà nội có gì chỉ dạy ạ?"

"Bên Hàn Quốc đã gửi tin tức tới, xác nhận cuối tuần sẽ có cuộc họp mặt, tuần này cháu ko cần đi làm, ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, thuận tiện học lễ nghi luôn"

Giọng nói của Doãn lão phu nhân vô cùng bình tĩnh: "Bà sẽ cho chuyên gia dạy nghi lễ qua dạy bảo cho cháu, lễ nghi của cháu quá kém rồi."

Cố Hề Hề đỏ mặt. Từ nhỏ cô xuất thân là người bình thường, sao có thể biết nhiều như vậy chứ. Cô ko dám phản bác, chỉ rầu rĩ cúi đầu ko nói gì.

Đối với chuyện như vậy trước kia Doãn Tư Thần sẽ ko để ý nhưng hôm nay nhìn thấy bộ dạng luống cuống chân tay như vậy của Cố Hề Hề, lập tức nói: "Lễ nghi đâu thể ngày một ngày hai là có thể học được, từ từ rồi sẽ xong."

Doãn lão phu nhân nhíu mày, ánh mắt đảo qua đứa cháu trai mà bà đắc ý nhất. Xem ra thím Trương nói ko sai, con ngựa hoang này của Doãn gia thật sự đã bị thuần phục.

Cố Hề Hề ko nghĩ tới Doãn Tư Thần sẽ nói giúp cô, tràn đầy cảm kích nhìn anh. Bất quá nhìn thế thôi nhưng Doãn Tư Thần đều ko liếc mắt đến cô một cái.

Nhất thời Cố Hề Hề cảm giác giống như mình đi tặng lễ nhưng bị đóng cửa cho đứng ngoài chờ, chỉ có thể ngượng ngùng cúi đầu nhìn đồ ăn.

Khó khăn lắm mới ăn xong bữa cơm này, Cố Hề Hề có cảm giác thật muốn bỏ trốn khỏi Doãn gia. Căn biệt thự mình ở đã đủ lớn rồi, nhưng ra khỏi đại trạch này của Doãn gia quay đầu cũng nhìn ko hết.

Đại trạch Doãn gia tinh mỹ rộng lớn như vậy làm cho Cố Hề Hề cảm giác ngoại trừ áp lực thì vẫn là áp lực. Cô thà về nhà ăn mì ăn liền cũng ko muốn ở lại chỗ này. Đương nhiên Doãn Tư Thần nhìn ra đc Cố Hề Hề muốn đi, bởi vì anh cũng ko muốn ở lại lâu, liền mang cô rời đi...

"Bà nội ko có ý gì đâu." Doãn Tư Thần vừa lái xe vừa nói.

Cố Hề Hề mờ mịt quay đầu nhìn Doãn Tư Thần: "Hả?"

Sao tự nhiên anh lại nói vậy? Có ý gì? Nhìn Cố Hề Hề như con chuột đồng mờ mịt, Doãn Tư Thần cảm thấy đáy lòng mềm mại.

"Lúc trưa ăn cơm, bà nội ko phải ghét bỏ em, cho nên em ko cần cảm thấy tự ti."

Doãn Tư Thần thản nhiên nói: "Nếu có chuyên gia dạy lễ nghi, thời gian một tuần tuy ko thể hoàn toàn dạy xong, nhưng một chút cơ bản về đối nhân xử thế vẫn có thể làm được."

Lúc này Cố Hề Hề mới phản ứng kịp, Doãn Tư Thần đang nói tới chuyện gì. Thật ra cô ko lo lắng về vấn đề này. Cô đag lo lắng sau khi đứa bé sinh ra sẽ ở lại biệt thự với mình hay là bị mang tới căn phòng âm u của đại trạch Doãn gia. Bất quá vấn đề này hình như hơi sớm, mình lo lắng quá nhiều rồi.

Cố Hề Hề nghe Doãn Tư Thần giải thích xong mới cắn môi nói: "À, tôi ko phải suy nghĩ nhiều đâu, chỉ là lần này chủ tịch và phu nhân từ Hàn Quốc tới, thật sự là tôi ko thể ko tham dự sao?"

Doãn Tư Thần gật đầu :"Đó là do bên phía Hàn Quốc đích danh yêu cầu."

Cố hề Hề thầm nghĩ, hết sức trịnh trọng trả lời: "Tôi sẽ cố hoàn thành tốt công việc."

Doãn Tư Thần rất muốn nói với Cố Hề Hề ko cần xem đó là công việc. Chỉ là lời nói đến bên miệng lại nuốt xuống, cô gái này đối với công việc vẫn luôn cẩn thận, nếu nói cho cô biết đó ko phải là công việc, cô liệu có trốn tránh ko?

Đã như vậy thì cứ để cho cô tiếp tục hiểu lầm đi.

Mấy ngày tiếp theo, Cố Hề Hề quả nhiên dưới sự dạy bảo của chuyên gia, nghiêm túc chăm chỉ học tập lễ nghi. Tuy rằng học tập gấp rút nhưg ko thể ko nói Cố Hề Hề rất thông minh, rất nhanh có thể nắm vững.

Doãn Tư Thần tan tầm trở về, vừa vào cửa liền nhìn thấy Cios Hề Hề đang lẩm bẩm tiếng Hàn: "Sa rang he yo." (Phiên âm từ tiếng Hàn nghĩa là "em yêu anh")

Nghe Cố Hề Hề đọc một câu này, trái tim Doãn Tư Thần nhảy dựng. Con chuột đồng nhỏ này, rốt cuộc em có biết những lời này là ý gì ko?

Cố Hề Hề vẫn tiếp tục đọc: "An nhon ha se yo..."

Doãn Tư Thần đi tới, cố ý hỏi: "Tiếng Hàn câu "Em yêu anh" nói như thế nào?"

"Sa rang he yo." Cố Hề Hề theo bản năng trả lời.

"Hả? Chưa nghe thấy?" Doãn Tư Thần cố ý nói

"Sa rang he..." Cố Hề Hề ngẩng đầu lên nhìn liền nhìn thấy Doãn Tư Thần, nhất thời thốt lên: "Anh đã về!"

Ôi, thật là dọa người! Hai ngày nay mình đang học mấy câu ngắn, nói vẫn chưa đúng chuẩn lắm.

Cô nhớ rõ từng thấy Doãn Tư Thần trực tiếp dùng tiếng Hàn gọi điện thoại, đã biết trình độ tiếng Hàn của anh giỏi như thế nào.

"Vì sao lại muốn học câu này?" Đôi mắt Doãn Tư Thần lóe sáng, chính anh cũng ko biết mình đang mong chờ điều gì.

Cố Hề Hề mờ mịt trả lời Doãn Tư Thần: "Ko biết, chuyên gia lễ nghi dạy, tôi cứ học thôi."

Ánh sáng trong mắt Doãn Tư Thần chợt tắt, ko nói một câu liền xoay người rời đi. Cố Hề Hề nháy mắt, nhìn bóng lưng của Doãn tư Thần, rất lâu cũng ko lấy lại đượcc tinh thần.

Tại sao anh lại tức giận? Mình nói ko đúng sao? Vậy mình phải trả lời như thế nào đây? May mà mình đã quen với tính cách thất thường của Doãn Tư Thần, cũng lười phản ứng lại anh.

Buổi tối lúc ăn cơm, hình như Doãn Tư Thần vẫn rất tức giận, còn Cố Hề Hề thật sự nghĩ ko ra rốt cuộc mình đã nói sai cái gì.

Cố Hề Hề nghĩ nghĩ, mình còn phải phối hợp với anh để tiếp đón chủ tịch Hàn Quốc và phu nhân, nếu mình và anh cứ chiến tranh lạnh như vậy thì làm sao hoàn thành công việc? Cố Hề Hề chần chừ một chút liền đưa tay gắp một chiếc bánh bao nhỏ cho Doãn Tư Thần.

Từ tối hôm đó hai người ăn cực kì vui vẻ, bánh bao hấp trở thành món ăn hằng ngày rồi. Vốn Doãn Tư Thần vẫn đang tức giận nhưng nhìn thấy Cố Hề Hề chủ động gắp thức ăn cho mình liền nhớ tới bữa ăn khuya hôm đó. Tức giận trong người anh cũng từ từ tiêu tan, tự mình gắp lấy ăn.

Cố Hề Hề tràn đầy mong chờ nhìn anh, ăn bánh bao mình gắp cho lúc này đã nguôi giận chưa nhỉ?

Nhìn ánh mắt mong đợi của Cố Hề Hề, vẻ mặt Doãn Tư Thần nhu hòa đi rất nhiều. Cô dùng ánh mắt lấp lánh nhìn anh, tức thì đã thỏa mãn sự kiêu ngạo của anh.

"Như thế nào? Bộ dáng trông mong như vậy là có chuyện gì cần nhờ tôi sao?" Giọng nói Doãn Tư Thần trầm thấp, điều này làm cho anh thậm chí còn có cảm giác thỏa mãn ko hiểu đc.

Ánh mắt Cố Hề Hề lấp lánh gật đầu, sau đó lại lắc đầu. Doãn Tư Thần nhíu mày ánh mắt đảo qua gương mặt của Cố Hề Hề, tiếp tục cúi đầu ăn: "Nói đi."

Cố hề Hề cắn môi: "Bà nội nói cuối tuần này chủ tịch bên Hàn Quốc và phu nhân đến, hôm nay tôi cũng hiểu, hình như tôi ko có thiên phú học tiếng Hàn."

"Thì sao?" Doãn Tư Thần đã đoán đc Cố Hề Hề muốn nói gì, đáy mắt lóe lên sự vui mừng, sau đó như muốn thay lời cô, tự hiểu cô sẽ nói xin anh dạy cho cô đi! Tiếng Hàn của anh quả thật tốt hơn chuyên gia dạy lễ nghi kia nhiều.

Cố Hề Hề nhìn tâm tình của Doãn Tư Thần hình như rất tốt, rốt cuộc cũng thu hết can đảm nói: "Đợi đến lúc chủ tịch và phu nhân tới, tôi có thể chỉ mỉm cười mà ko cần mở miệng nói chuyện được ko?"

Sự vui mừng nơi khóe miệng của Doãn Tư Thần cứng lại. Ko mở miệng nói chuyện? Thà ko mở miệng nói chuyện cũng ko muốn nhờ anh dạy tiếng Hàn sao?

Tâm tình Doãn Tư Thần trong nháy mắt cứng lại nơi khóe môi, đôi đũa trong tay đập xuống bàn, ko ăn nữa.

Cố Hề Hề mờ mịt nhìn Doãn Tư Thần đột nhiên đứng lên, xoay người rời đi.

Mình lại nói sai rồi? Mình nói những lời này có vấn đề gì sao? Ko phải lúc nãy anh rất cao hứng sao? Như thế nào có thể nói tức giận là tức giận vậy? Ôi trời ơi! Mình sắp điên rồi! Rốt cuộc mình phải làm như thế nào thì anh mới có thể bình thường một chút đây?

Cố Hề Hề hít một hơi thật sâu, lại nhìn đồ ăn trước mắt, hầu như chưa hề động tới, nhưng mà cô bị tức cũng no rồi.

Thím Trương tràn đầy lo lắng: "Nghe Tiểu A nói từ giữa trưa thiếu gia đã ko ăn gì, buổi tối lại ko ăn nhiều, thân thể làm sao có thể chịu được đây?"

Cố Hề hề ở trong lòng cắn chặt răng một trận. Cái tên gia hỏa kia... mặc kệ nói như thế nào thì Cố Hề Hề vẫn là vợ của Doãn Tư Thần, đương nhiên cô ko thể giả vờ xem như ko có chuyện gì xảy ra đc. Nếu mình xem nhẹ chuyện anh ta ko ăn cơm có lẽ thím Trương sẽ trực tiếp cáo trạng tới chỗ bà nội sao? Thôi, hiện tại ở cùng dưới mái nhà với người ta, ko thể ko cúi đầu. Cũng ko phải lần đầu tiên mình cúi đầu, cúi đầu thêm một chút nữa thì có sao?

Cố Hề Hề hít một hơi: "Ko ăn cơm sao có thể được? Phiềm thím Trương lấy cho tôi một cái khay, tôi mang một ít thức ăn cho anh ấy."

Thím Trương vui vẻ chạy đi lấy khay, một món ăn đều gắp một ít, trông chờ nhìn Cố Hề Hề.

Từ ngày thiếu phu nhân làm đồ ăn khuya cho thiếu gia, thiếu gia ăn sạch sẽ. Sau đó thím Trương liền biết chỉ có thiếu phu nhân mới có thể làm cho thiếu gia dù đang tức giận nhưng vẫn chịu ăn.

Cố Hề Hề quả thật là đang cầu xin Doãn Tư Thần, ko dám thất lễ, nhanh chóng bưng thức ăn lên lầu.

"Cốc, cốc cốc..." Cố Hề Hề đẩy cửa thư phòng.

Ko phải cô ko đợi anh ra mở cửa mà trong tay cô cầm nhiều thứ, cô sắp ko chịu đc nữa rồi.

Doãn Tư Thần nhíu mày nhìn Cố Hề Hề tự mang bữa tối tới thư phòng của anh, anh chỉ nhìn cô mà ko nói gì, cũng ko đuổi cô đi. Doãn Tư Thần tiếp tục cúi đầu nhìn máy tính, ngón tay ko ngừng gõ bàn phím.

Cố Hề Hề ko nhịn được mà sốt ruột trong lòng, cho dù tính cách Doãn Tư Thần có cổ quái, nhưng vì phúc lợi của bản thân cũng chỉ có thể cắn răng chịu thôi. Lần này Cố Hề Hề chuẩn bị hai bộ đồ ăn, như ý nói phải ở chỗ này.

Cố Hề Hề ko nói gì mà để đồ trước mặt Doãn tư Thần, sau đó kéo ghế ngồi đối diện với anh, bắt đầu yên lặng ăn.

Chương 38: Dạy em tiếng Hàn

Ngón tay Doãn Tư Thần dừng lại, đôi mắt hẹp dài ngẩng lên, gương mặt anh tuấn tà mị bừng sáng.

Lá gan con chuột đồng nhỏ này càng ngày càng lớn, dám ko mời mà tự đến ngồi đối diện mình ăn uống.

Cố Hề Hề ăn một miếng, ngẩng đầu liền đón lấy tầm mắt của Doãn Tư Thần. Cô lập tức làm bộ dạng nịnh nọt lấy một bộ đồ ăn, dùng thìa mới múc một thìa nước canh đưa đến bên miệng Doãn Tư Thần.

Cô muốn xúc cơm cho anh ăn sao? Đáy mắt Doãn Tư Thần lập tức cân nhắc, như thế nào đây, còn ko phải nhịn ko được mà nhờ anh dạy tiếng Hàn cho cô sao?

Cố Hề Hề tràn ngập chờ mong nhìn Doãn Tư Thần, chiếc thìa trong tay đặt bên khóe miệng anh. Đôi mắt Doãn Tư Thần rung rung, hàng mi dài cụp xuống, uống hết thìa nước canh Cố Hề Hề múc cho.

Nhìn anh uống hết canh mình múc, nhất thời Cố Hề Hề như được ủng hộ, lại lấy cái này lấy cái kia cho anh ăn.

Cố Hề Hề đút một hồi liền nghĩ: Hiện tại cũng dỗ xong rồi phải ko? Mình có thể cầu xin sau khi chủ tịch Hàn Quốc và phu nhân tới, mình chỉ mỉm cười mà ko nói chuyện có được ko?

Cố Hề Hề vừa muốn mở miệng thì thấy Doãn tư Thần lại tiếp tục cúi đầu làm việc. Cô thấy anh ko thèm để ý mình cũng xấu hổ, chỉ có thể cúi đầu rầu rĩ ăn gì đó.

"Canh.!"

Đột nhiên Doãn Tư Thần mở miệng. Nhất thời Cố Hề Hề ko phản ứng kịp, mờ mịt ngẩng đầu nhìn Doãn tư Thần. Ánh mắt anh nhìn vào bát canh trước mặt cô, lúc này cô mới phản ứng ra là anh muốn uống nước canh!

Đúng thật là, chẳng lẽ anh ta ko có tay hay sao? Còn muốn cô múc cho? Bất quá trong lòng oán than nhưng cô vẫn ngoan ngoãn dùng thìa múc canh đưa đến bên miệng anh.

Doãn Tư Thần cúi đầu nhìn, khóe miệng nhếch lên ý cười khó thấy: Cố hề Hề quên đổi thìa, đó chính là thìa của cô.

Doãn Tư Thần cúi đầu uống hết: "Lại thêm một thìa nữa." Cố Hề Hề khẩn trương tiếp tục múc canh cho anh uống.

Uống xong canh, cô muốn mở miệng nói thì Doãn Tư Thần đã bắt đầu gọi điện thoại: "Phương án thu mua công ty Hoa Đằng ra sao rồi? Một kế hoạch nho nhỏ còn làm ko đc, làm ko tốt thì cút đi!"

Cúp điện thoại, Doãn Tư Thần tiếp tục gọi cuộc gọi thứ hai: "Sáng ngày mai tôi ko thấy kết quả phân công phòng thí nghiệm mới, tất cả các người nghỉ hết đi!"

"Ai thiết kế như vậy? Đường đường là tập đòan tài chính Doãn thị ngay cả trình độ thiết kế cũng chỉ đến mức này."

"Nói cho giám đốc của các người, ngày mai anh ta có thể lĩnh tiền hưu rồi!"

Cố hề Hề nghe Doãn Tư Thần ra mệnh lệnh xong chỉ có thể ngoan ngoãn ngậm miệng lại. Thôi vậy, xem ra tối nay mình ko có cơ hội đưa ra ý kiến, vẫn nên yên lặng mà học tiếng Hàn vậy.

Cố Hề Hề khép nép ngồi trên ghế sofa, ôm cuốn sách tiếng Hàn sơ cấp khó khăn đọc: "An nhon ha se yo... cam sa ham ni ta... oppa! Sa rang he yo."

Ngón tay đang gõ bàn phím đột nhiên dừng lại, vừa ngẩng đầu liền thấy Cố Hề Hề nhắm mắt cố gắng đọc sách tiếng Hàn sơ cấp.

Đúng là con chuột đồng nhỏ quật cường! Rõ ràng là muốn mình dạy cô tiếng Hàn vậy mà lại kìm nén đến chết cũng ko chịu nói! Nghe xem đang đọc cái gì? Lộn tùng phèo như thế có chỗ nào là tiếng Hàn chứ? Thôi, nhìn cô múc thức ăn cho mình, liền chủ động dạy cô một lần vậy!

Cố Hề Hề đang hết sức cố gắng, đột nhiên có một bàn tay cướp sách trong tay cô, trực tiếp ngồi xuống bên cạnh.

Doãn Tư Thần trực tiếp dùng tiếng Hàn nói với Cố Hề Hề: "Ai dạy em phát âm như vậy? Nói ra lại làm tôi xấu mặt! Đến đây, sửa phát âm cho đúng như tôi."

Cố Hề Hề ngẩn ngơ, anh... làm gì vậy? Anh đang muốn dạy cô tiếng Hàn sao? Trời ạ, đúng là khó tin mà! Chỉ cần anh đồng ý để mình ko phải mở miệng là tốt rồi!

Ngay sau đó, Doãn Tư Thần bắt đầu dùng tiếng Hàn chuẩn đối thoại với Cố Hề Hề.

Từ từ đã, anh vừa nói gì? Này, anh nói chậm một chút, tôi nghe ko hiểu, này!

Nhìn Cố Hề Hề lần này đến lần khác dùng ánh mắt con chuột đồng nhỏ nhìn mình, Doãn Tư Thần cảm thấy có gì đó kích thích muốn tự tay bóp mặt cô.

"Tôi nói, vì ko muốn em ra ngoài tự làm xấu mặt mình, tôi sẽ dạy tiếng Hàn cho em."

Doãn Tư Thần ngồi bên cạnh Cố Hề Hề, thân mình cao lớn lập tức tiếp sát cô, tràn đầy khí thế bức người, trong nháy mắt bẻ gãy mọi giac quan của cô. Cố Hề Hề cảm thấy cổ họng khô khốc. Khí thế bức người cường đại như vậy ngồi bên cạnh, sao có thể ko ảnh hưởng?

Cố Hề Hề cảm thấy có gì đó ko được tự nhiên, mà dường như Doãn Tư Thần ko cảm giác như vậy. Ngược lại anh còn lại gần cô thêm một chút nữa...

"Còn thất thần làm gì? Bắt đầu đọc theo tôi." Khóe mắt Doãn Tư Thần liếc nhìn biểu tình ngu ngơ của Cố Hề Hề, khóe miệng hơi nhếch lên.

Lúc này Cố Hề Hề mới hoàn hồn, được rồi, cô ko muốn học cũng ko được đúng ko!

Cố Hề Hề khó khăn đọc theo Doãn Tư Thần. Thời gian từng chút trôi qua, hai cái đầu càng ngày càng dựa gần vào nhau. Cuối cùng, Doãn Tư Thần trực tiếp nắm lấy ngón tay của Cố Hề Hề chỉ vào chữ trên sách: "Em chú ý một chút có được ko? Chưa thấy ai ngốc như vậy, những câu này có ý là..."

Hai người lập tức phản ứng lại.

Nhiệt độ từ ngón tay truyền đến làm cho trái tim hai người đã lỡ một nhịp. Cố Hề Hề lập tức rút ngón tay lại, máu toàn thân điên cuồng kêu gào, chỉ cảm thấy nhiệt độ trên mặt tăng lên, ko dám nhìn Doãn Tư Thần nữa.

Đôi mắt Doãn Tư Thần tối lại, yết hầu lên xuống cũng bán đứng tâm tình luống cuống lúc này của anh.

Cố Hề Hề ko biết vì sao lại như vậy, ngay lúc Doãn Tư Thần cầm lấy ngón tay của cô, cả người cô ko nhịn đc mà run rẩy! Loại cảm giác như có dòng điện chạy qua như vậy làm cho cô cảm thấy vô cùng xấu hổ.

Cố Hề Hề ko dám nhúc nhích, theo bản năng rút ngón tay của mình ra khỏi bàn tay của Doãn Tư Thần. Doãn Tư Thần cảm thấy ngón tay mềm mại từ trong lòng bàn tay mình bị rút ra, đáy lòng cảm thấy mắt mát. Loại cảm giác bị mất mát này thực sự ko dễ chịu chút nào.

"Tôi... có phải tôi ngu dốt lắm ko... tôi sẽ tự mình từ từ học cũng đc." Cố Hề Hề hoảng hốt đứng lên, ko đợi Doãn Tư Thần trả lời liền bối rối xoay người rời khỏi thư phòng.

Nhìn bóng lưng Cố Hề Hề, đôi mắt Doãn Tư Thần tối lại, bắt quá khóe miệng lại nhếch lên.

Cố Hề Hề chạy về phòng lập tức ngồi lên giường, một lúc sau vẫn chưa lấy lại tinh thần.

Cố Hề Hề, chuyện gì vậy? Mày có cảm giác khác thường với người đàn ông kia sao? Ko phải mày đã tuyệt vọng với tình yêu rồi sao! Làm sao mày lại có cảm giác với người đàn ông dùng tiền để mua mày chứ!

Cố Hề Hề lại cảnh báo bản thân thầm trong lòng, cô và Doãn tư Thần chỉ là vợ chồng hợp đồng mà thôi, ko hơn ko kém.

Ko ngừng củng cố lại tâm lý của mình mười mấy lần, Cố Hề Hề mới có thể bình tĩnh lại. Thôi, ko học nữa, đi ngủ thôi.

Cố Hề Hề rầu rĩ lên giường chuẩn bị đi ngủ. Ko đợi đến lúc cô tắt đèn đi ngủ liền nghe thấy cửa phòng mở ra, một giây sau bóng dáng cao lớn của Doãn Tư Thần xuất hiện trong phòng. Cố Hề Hề nhất thời kinh hãi ngồi dậy, lắp bắp nói: "Anh.. anh muốn làm gì...?"

Doãn Tư Thần vừa đi tới vừa cởi quần áo.

Cần cổ thon dài như thiên nga cùng với cơ ngực khỏe mạnh sáng bóng rất kích thích thị giác, cơ bụng sáu múi cùng với đường cong trong lớp quần áo như ẩn như hiện. Cố Hề Hề ko nhịn đc mà nuốt nước miếng.

Mặc kệ cô ở trong lòng củng cố lại tâm lý bản thân nhưng vẫn như cũ, ko thể ko thừa nhận Doãn Tư Thần đúng là quá mức hoàn mỹ. Ko chỉ dung nhan ko tì vết, sự nghiệp ko tỳ vết, khí chất ko tỳ vết, giáo dưỡng ko tỳ vết mà thể năng... cũng ko tì vết, ngoại trừ tính cách hơi cổ quái thì đúng là hoàn hảo vô khuyết. Nhưng mà người đàn ông hoàn hảo ko tỳ vết như vậy chạy vào phòng mình, còn ở trc mặt mình cởi áo... muốn làm gì vậy?

Doãn tư Thần ko bỏ qua ánh mắt chợt lóe lên sự kinh diễm rồi biến mất của Cố Hề Hề.

Cho tới bây giờ anh ko thèm để ý vẻ bề ngoài của mình. Chỉ là có rất nhiều người phụ nữ chảy nước miếng với khuôn mặt của anh, làm cho anh vô cùng chán ghét. Sở dĩ anh tôn trọng Dina vài phấn vì Dina là cô gái duy nhất ko bày ra vẻ chảy nước miếng với khuôn mặt của anh.

Bất quá hiện tại hình như anh ko ngại chuyện con chuột đồng trên giường bày vẻ mặt kinh hãi còn chảy nc miếng trc dáng người của anh.

Cố Hề nuốt từng ngụm nc miếng, cô rất nhanh điều chỉnh lại tâm tình, khẩn trương nhìn Doãn Tư Thần: "Tôi... tôi muốn đi nghỉ."

"Đương nhiên là muốn thay quần áo, nếu ko em cho là gì."

Doãn Tư Thần lập tức đi vào phòng thay quan áo, mở tủ ra, bên trong bày một bộ tây trang Armani thủ công chế tác còn mới.

Thay quần áo? Buổi tối thì thay quần áo gì? Cố Hề Hề Hề ngẩn người: "Anh muốn ra ngoài sao?"

Doãn Tư Thần đưa lưng về phía cô, khoảng cách khá xa, Cố Hề Hề chỉ nhìn thấy tấm lưng Doãn tư Thần, lại ko nhìn thấy ánh mắt và tâm tình tốt đẹp của anh.

"Ừ tôi ra ngoài xã giao." Doãn Tư Thần nhanh chóng thay quan áo.

Nghe nói anh muốn ra ngoài, Cố Hề Hề thở phào nhẹ nhõm. Nếu ko cô thật sự ko biết nên ở chung một phòng với Doãn Tư Thần như thế nào.

"Em có chuyện gì muốn nói với tôi sao?" Doãn Tư Thần nhíu mày nhìn Cố Hề Hề, trong mắt lóe lên sự giảo hoạt.

Cố Hề Hề nghĩ nghĩ: "À... uống ít rượu, về nhà sớm một chút."

Tuy lời nói bình thường nhưng vào tai Doãn Tư Thần lại trở nên êm tai.

"Biết rồi." Doãn tư Thần từ trong phòng thay quần áo đi ra, gương mặt rạng rỡ hẳn lên, thần thái phấn chấn làm cho Cố Hề Hề nhìn mà muốn mù mắt.

Trong lòng Cố Hề Hề theo bản năng chua xót: Ăn mặc đẹp trai như vậy, bộ dáng cao hứng như vậy xem ra là đi gặp người quan trọng phải ko?

"Em đi ngủ sớm một chút đi." Doãn Tư Thần nghe cô dặn dò, đáy lòng thầm nở hoa. Cho nên nói chuyện với cô cũng ôn hòa hơn. Cố Hề Hề nghe lời, đáy mắt lóe sáng, ma xui quỷ khiến mở miệng: "Muốn đi với tôi ko?"

Chương 39: Tiếp đón chủ tịch và phu nhân

Cố Hề Hề ngẩn ngơ, cuộn mình ở trong chăn rầu rĩ trả lời: "Ko đc, tôi phải nghỉ ngơi, anh đi sớm về sớm."

Doãn Tư Thần nghe câu trả lời như vậy, trong mắt anh hiện lên sự thất vọng, bất qua lập tức đáp lại: "Được rồi, cô đi ngủ sớm một chút."

Nói xong Doãn Tư Thần xoay người ra khỏi phòng. Cố Hề Hề nhìn thấy anh đã rời đi nhưng lại ko ngủ đc, nhịn ko được bò dậy, chạy đến cửa sổ nhìn ra ngòai, vừa lúc thấy Tiểu A lái xe chở Doãn tư Thần rời đi.

"Muộn như vậy mà còn ăn mặc lòe loẹt..."

Cố Hề Hề nhịn ko đc lẩm bẩm: "Nói cái gì mà mang tôi đi cùng, chỉ là khách khí đúng không? Cố Hề Hề, mày đang nghĩ gì vậy? Doãn Tư Thần và mày chỉ là vợ chồng hợp đồng mà thôi, anh ta muốn gặp ai, ra ngoài lúc nào thì liên quan gì đến mày."

Cố Hề Hề càng nghĩ càng rầu rĩ hơn. Leo lên giường, lăn qua lăn lại rất lâu mới ngủ được. Tuy trước lúc ngủ có hờn dỗi nhưng nửa đêm ngủ say thì cãi gối ôm lớn lại quay trở lại.

À, thím Trương, bà thật tốt! Có phải bà biết đêm nay tôi cảm thấy lạnh cho nên mang gối ấm lớn đến đây đúng ko?

Buổi sáng rời giường, Cố Hề Hề vừa xuống lầu liền nghe thấy tiếng Tiểu A nói với thím Trương: "Thím Trương, đây là Hải Dương Chi Tâm, tối qua Tổng giám đốc đột nhiên gọi cho tôi bảo tôi đến đón cậu ấy. Nói là có buổi đấu giá quan trọng, bộ Hải Dương Chi Tâm này giá ba trăm ngàn đô đấy!"

Vẻ mặt thím Trương đầy ý cười: "Thì ra là vì thiếu phu nhân!"

Cả người Cố Hề Hề dán lên bức tường, cô ko cố ý nghe trộm bọn họ nói chuyện.

Thì ra tối qua anh ta đi hội đấu giá mua Hải Dương Chi Tâm, mà ko phải đi gặp người nào đó... Trong lòng Cố Hề Hề ko hiểu sao lại cảm thấy ngọt ngào.

Nháy mắt đã đến chủ nhật rồi. Hôm nay là ngày đón chủ tịch Hàn Quốc và phu nhân đến. Sáng sớm trong nhà tất bật như gà bay chó sủa.

À thật ra chỉ có một mình Cố Hề Hề giống như gà bay chó sủa thôi, những người khác đâu vào đấy làm việc của mình.

"Thiếu phu nhân, đừng gấp, từ từ ăn thôi, vẫn còn kịp giờ mà." Thím Trương vừa bưng cốc sữa nóng qua vừa tranh thủ khuyên Cố Hề Hề đang ăn sáng.

"Ôi, quá phiền toái, có thể ko làm móng đc ko?" Cố hề Hề ko nhịn đc oán giận, Doãn tư Thần ko nói sớm hôm nay sẽ đi nghênh đón, mình còn tưởng là ngày mai.

"Ko đc đâu thiếu phu nhân, móng tay và trang sức phải đồng bộ."

"Trang sức đẹp như vậy tôi chưa bao giờ thấy, thiếu phu nhân thật có phúc khí!"

Cố Hề Hề muốn thổ huyết. Nếu cô sớm biết Doãn tư Thần mua cho cô bộ Hải Dương Chi Tâm cần làm cả móng tay để đồng bộ thì nói gì cô cũng ko chọn nó. Hơn nữa ko phải chỉ ở thành phố N đón chủ tịch và phu nhân thôi sao? Sao lại đến thành phố S nghênh đón? Thành phố N cũng có sân bay mà? Nếu ko phải vì đến thành phố S, mình cũng ko cần khẩn trương như vậy. Từ thành phố N đến thành phố S lái xe còn mất 3 giờ!

Doãn Tư Thần đi xuống lầu liền nhìn thấy hình ảnh tất bật gà bay chó sủa như vậy. Chuyên viên đang làm tóc cho Cố Hề Hề, người làm móng quỳ dưới đất làm móng cho Cố Hề Hề, thím Trương thì đang chuẩn bị đồ ăn cho cô.

Một đám người vội vã xoay quanh Cố Hề Hề. Cố Hề Hề nghe thấy tiếng bước chân của Doãn Tư Thần từ đằng sau, lập tức lắc lắc bàn tay phải: "Sắp xong rồi, chờ tôi một chút!"

Doãn Tư Thần nhướn mày: "Ko kịp rồi, vừa ngồi trên xe vừa làm."

Doãn thiếu gia ra lệnh một tiếng, cả đám người kéo nhau rời đi.

Cố Hề Hề bị kéo lên chiếc xe Hummer dài, ko đợi phục hồi tinh thần đám người kia đã kéo tới, tiếp tục phục vụ cho cô.

Aaaaa, Cố Hề Hề rất muốn hét lên, chỉ đi đón khách thôi mà, khoa trương đến mức này sao?

Nhìn bộ dạng hiện tại của cô mà xem, bộ trang sức Hải Dương Chi Tâm giá ba trăm ngàn đô, giá trị đồng bộ cũng đến một trăm vạn, chỉ tính đôi giày dành cho phụ nữ có thai dưới chân cô tất cả đều là hàng thủ công may tỉ mỉ từng chút, một giá cũng đến mấy chục vạn rồi. Cố Hề Hề cảm thấy ko còn là chính mình nữa rồi.

"Doãn Tư Thần tôi có thể ko cần chuẩn bị như thế này ko?" Cố Hề Hề bất đắc dĩ nhìn Doãn Tư Thần: "Tôi ko quen."

Doãn Tư Thần ngồi phía đối diện vẫn đang cúi đầu xem báo cáo: "Ăn mặc quá tùy tiện, em cảm thấy đó là tôn trọng chủ tịch và phu nhân sao?"

"Nhưng mà... tôi thật sự không quen." Cố Hề Hề dùng ánh mắt đáng thương nhìn Doãn Tư Thần.

Doãn Tư Thần ngẩng đầu liền thấy ánh mắt cô ngập nước nhìn anh, biểu tình cực kì giống con chuột đồng nhỏ. Hai mắt Doãn Tư Thần híp lại, đôi môi nhếch lên.

Mấy cô gái đang sửa soạn cho Cố Hề Hề bị nụ cười của Doãn tư Thần làm cho ngừng lại, ko hẹn mà cùng dừng lại việc trong tay.

Doãn Tư Thần vốn thuộc kiểu không cười đã tuấn tú, cười càng đẹp trai hơn. Nụ cười nhẹ của anh làm cho mấy cô gái này kinh diễm, trái tim đập thình thịch.

Doãn Tư Thần nhìn thấy ánh mắt của mấy cô gái này nhìn mình, nháy mắt trầm xuống, ánh mắt lạnh lùng: "Xuống xe."

Mấy người phụ nữ kia giống như đang ở mùa xuân tháng ba nháy mắt rơi vào mùa đông khắc nghiệt, đồng loạt rùng mình, nhao nhao cúi đầu xuống.

Xe dừng lại, cửa xe mở ra, mấy người phụ nữ kia đều phải xuống xe. Cố Hề Hề nhìn Doãn Tư Thần cho phép mình ko cần mặc trang phục lộng lẫy, thở phào nhẹ nhõm, định cởi bộ Hải Dương Chi Tâm xuống, nghĩ nghĩ vì bộ trang sức này quá đẹp, thôi, giữ lại cái vòng cổ vậy.

Doãn tư Thần để máy tính trên tay xuống, nhìn Cố Hề Hề gỡ xuống bộ Hải Dương Chi Tâm khiến bao cô gái nằm mơ cũng muốn có được, sau đó lại nhìn thấy cô buông xõa tóc, tự lấy tay làm lược tết tóc. Nhìn cô như thế, tuy ít đi một chút vẻ trang trọng nhưng lại xinh đẹp hơn mấy phần.

Cố Hề Hề thấy trong đống trang sức có một cặp đồng hồ hiệu Vacheron Constantin, đây là đồng hồ tình nhân. Cô cảm thấy đồng hồ này rất hợp với bộ quần áo hôm nay của mình, nhưng một mình cô làm sao có thể đeo vào chiếc đồng hồ này.

Khi cô đang suy nghĩ với chiếc đồng hồ thì nghe thấy giọng nói của Doãn Tư Thần vang lên trên đỉnh đầu: "Đưa cổ tay cho tôi."

Cố Hề Hề sửng sốt, ngẩng đầu liền nhìn thấy gương mặt tuấn tú của Doãn Tư Thần đang rất gần trước mặt mình. Anh... anh muốn làm gì! Vì sao anh đột nhiên đến gần!

Không đợi Cố Hề Hề phản ứng lại, Doãn tư Thần đã chủ động kéo cổ tay cô, đeo đồng hồ vào cho cô.

À, thì ra là muốn đeo đồng hồ cho cô.

Một giây sau, Doãn Tư Thần lập tức cởi đồng hồ trên tay anh ra, ko thèm liếc nhìn mà tiện tay vứt đi, lại đưa cổ tay đến trước mặt Cố Hề Hề. Cố Hề Hề mờ mịt nhìn Doãn Tư Thần, đây là ý gì?

Ánh mắt Doãn tư Thần nhẹ nhàng dạo qua chiếc đồng hồ nam cùng cặp với đồng hồ Cố Hề Hề đang đeo, sau đó nhíu mày nhìn cô. Muốn đeo đồng hồ đôi với cô sao? Cũng phải, hôm nay cô cùng anh đóng vai vợ chồng son ân ái, đeo đồng hồ đôi là bình thường.

Rốt cuộc Cố hề hề cũng phản ứng lại, nhanh chóng cầm đồng hồ lên, vụng về đeo cho anh. Cổ tay của anh lớn hơn cổ tay cô nhiều, Cố Hề Hề luống cuống chân tay, ngón tay vô ý chạm vào cổ tay anh.

Doãn Tư Thần híp mắt, nhìn xuống ngón tay xinh xắn trắng mịn của Cố Hề Hề. Rõ ràng là một cô gái ngốc nghếch, nhưng mà anh không hề có một chút gì là ko vui... nếu bình thường bên cạnh anh là một người ngốc nghếch như vậy, nói ko chừng sớm đã bị mắng chửi rất nhiều rồi.

Doãn Tư Thần tùy ý để Cố hề Hề đeo đồng hồ cho anh, sau đó kéo cổ tay Cố Hề Hề, cùng cổ tay của anh song song một chỗ.

Ừ, nhìn ko tệ.

Cố Hề Hề hơi quẫn bách, hôm nay Doãn Tư Thần diễn xuất hơi sớm, nhưng mình lại ko thấy cảm giác thâm tình, ko cách nào sắm vai đang yêu.

Đột nhiên Doãn tư Thầnvươn tay, tách tách chụp cảnh hai người mang đồng hồ đôi.

"Từ giờ trở đi chúng ta phải sớm vai vợ chồng ân ái. Nhớ, ko được phá hỏng." Doãn tư Thần thấy vẻ mờ mịt của Cố Hề Hề lập tức nhắc nhở: "Đây là hợp đồng mấy trăm triệu, làm hỏng nó em nên biết hậu quả!"

Nghe Doãn Tư Thần nói vậy, trong lòng Cố Hề Hề hiện lên sự thất vọng. Có gì mà thất vọng chứ? Rốt cuộc mày đang nghĩ cái gì vậy? Đang diễn thôi mà! Doãn Tư Thần kết hôn với mày một là vì đứa bé hai là vì bản hợp đồng này.

Cố Hề Hề cười cười, nụ cười có biết bao miễn cưỡng . Đúng vậy, mấy ngày nay đối tốt với cô bất quá để cô phối hợp cho tốt, diễn thật tốt vai này. Doãn Tư Thần, anh yên tâm, tôi sẽ ko làm hỏng buổi kí hợp đồng của anh.

Doãn Tư Thần chụp hình ko chút nghĩ ngợi đã tải lên blog cá nhân của anh. Trong nháy mắt blog của anh muốn long trời lở đất.

Trời ạ, đường đường là người thừa kế tập đòan tài chính Doãn thị Doãn Tư Thần, lần đầu tiên lên blog cá nhân khoe ân ái. Vô số fan và truyền thông đều đang suy đoán, người cùng mang đồng hồ tình nhân với Doãn tư Thần là ai. Doãn Tư thần đại khái cũng ko nghĩ tới, chỉ hưng phấn tiện tay tải lên blog vậy mà có thể trong vòng một tiếng câu đến triệu lượt xem.

Rốt cuộc cũng đến điểm hẹn ở thành phố S. Ngay lúc xuống xe, suýt chút nữa Cố Hề Hề bị choáng ngợp.

Trước mặt là tòa cao ốc 88 tầng cao vút tầng mây, dòng chữ cực lớn dưới ánh mặt trời phát sáng: Tập đoàn tài chính Doãn thị. Cố hề Hề nhịn ko được ngẩng đầu lên nhìn, cổ sắp phát mệt giống như ko thể nhìn thấy tầng cao nhất ở nơi nào.

Quản gia Doãn gia đứng dưới lầu rất lâu, nhìn thấy Doãn Tư Thần và Cố hề Hề tới, lập tức ra chào hỏi: "Thiếu gia, thiếu phu nhân."

Doãn Tư Thần gật đầu đi về phía trước. Cố Hề Hề hoàn toàn ngây người đứng tại chỗ rất lâu vẫn chưa lấy lại tinh thần.

Chương 40: Chủ tịch và phu nhân

Tuy cô biết trụ sở tập đoàn Doãn thị ko ở thành phố N, nhưng chưa bao giờ nghĩ Tổng bộ của tập đoàn này lại to lớn và khí phái như vậy. Cả tòa cao ốc tạo hình khác biệt độc đáo, diện tích cực kì lớn. Trên đường ko ít du khách nhao nhao tới nơi mà chụp ảnh lưu niệm.

Tập đoàn tài chính Doãn thị từng tạo ra kì tích, dù đã qua nhiều năm nhưng vẫn là chuyện cũ được mọi người kể mãi.

Đã từng có người nói nếu tập đoàn tài chíng Doãn thị đóng cửa thì thành phố S sẽ phá sản. Nói cách khác, tổng số nhân viên của tập đòan này đã chiếm 1/3 nhân khẩu của thành phố S rồi. Thậm chí ko ít gia đình cả nhà đều làm nhân viên công ty con của tập đoàn tài chính Doãn thị. Đây là tập đòan tài chính Doãn thị, là bá chủ tài chính thật sự.

Doãn tư Thần đi được mấy bước phát hiện Cố Hề hề vẫn chưa đi theo, đột nhiên quay đầu lại thấy cô đứng đó ngẩn người. Con chuột đồng nhỏ này lại phát ngốc cái gì vậy?

Doãn Tư Thần xoay người đi tới trước mặt Cố Hề Hề, đưa tay nắm lấy bàn tay cô.

Cố Hề Hề sửng sốt, nháy mắt hoàn hồn lại, tầm mắt nhìn xuống nơi Doãn Tư Thần đang nắm lấy.

Lần trước nắm trọn bàn tay như vậy là lúc ở quê cô... Anh ta nói dù là diễn cũng phải diễn cho giống... Lần trước là diễn còn lần này... đương nhiên cũng chỉ là diễn mà thôi.

Cố Hề Hề ko vùng vẫy, mà nghe lời đi theo anh vào công ty. Nhìn cô nghe lời mà phối hợp Doãn tư Thần cực kì vừa lòng.

Nhân viên Tổng bộ tập đòan tài chính Doãn thị quả nhiên là khác với công ty khác. Hai người cứ việc đi vào, toàn bộ nhân viên vẫn chỉnh tề cung kính, gương mặt trừ nghiêm túc thì ko hề lộ ra vẻ gì khác. Phản ứng của bọn họ như vậy, đáy lòng Cố Hề Hề cũng yên ổn một chút. Nếu bọn họ bày ra dáng vẻ ngạc nhiên thất kinh, cô sẽ cảm thấy vô cùng xấu hổ.

"Xin chào Tổng giám đốc, xin chào Tổng giám đốc phu nhân." Tất cả nhân viên tổng bộ đều đã được thông báo trước, cho nên đương nhiên biết thân phận của Cố Hề Hề. Tổng giám đốc phu nhân... khóe môi Doãn Tư Thần nhếch lên, hình như anh cũng rất thích xưng hô này. Cố Hề Hề cảm thấy ko được tự nhiên, đành cúi đầu đi theo Doãn Tư Thần.

"Yên tâm đi, nhân viên của tổng bộ đều rất biết thân phận." Doãn Tư Thần nhìn ra Cố Hề Hề bất an, giải thích cho cô: "Ko ai dám nói bậy đâu."

Đương nhiên là bọn họ ko dám. Nếu bị tập đoàn tài chính Doãn thị sa thải thì ở thành phố S này ko ai dám nhận. Thử hỏi xem ai dám đối nghịch với tập đòan tài chính Doãn thị? Ko phải muốn chết thì là gì?

Ở thành phố S, Doãn Tư Thần tuyệt đối là đế vương! Bởi vì anh là Doãn Tư Thần, bởi vì anh là tổng giám đốc của tập đoàn tài chính Doãn thị. Cố hề Hề nhẹ nhàng thở ra, thật ra cô ko để ý những chuyện đó, cô chỉ cảm thấy mất tự nhiên mà thôi.

Đúng là cô chưa thấy tình cảnh như vậy bao giờ. Thật là cừ khôi, nhân viên tổng bộ có lẽ cũng trên vạn người nhỉ? Quả nhiên là bá chủ một phương!

Doãn Tư Thần trực tiếp dắt Cố Hề Hề đi tới thang máy chuyên dụng cho Tổng giám đốc, đi thẳng lên tầng thượng. Lúc này Cố Hề hề mới phản ứng lại: "Vì sao chúng ta lại ở đây tiếp đón chủ tịch và phu nhân?"

"Chúng ta lên tầng cao nhất để tiếp đón." Doãn Tư Thần trầm tĩnh trả lời.

Tầng thượng? Cố Hề Hề mở to hai mắt. Lần đầu tiên nghe nói đón khách ở tầng thượng. Cố Hề Hề đi theo Doãn Tư Thần lên tầng thuợng, cằm đều muốn rơi xuống đất vì kinh ngạc!

Chỉ thấy trên đây rất rộng, đc thiết kế thành một vòng vây. Giữa khu vực đang đậu ba chiếc máy bay, có tận sáu đường băng. Cố Hề hề ko còn từ gì để hình dung được suy nghĩ lúc này, có phải quá khoa trương rồi ko?

Doãn Tư Thần cúi đầu nhìn Cố Hề Hề trợn tròn mắt, ko nhịn được mà mỉm cười. Con chuột đồng nhỏ này, em có biết được gả cho người chồng như thế nào ko hả? Dù gì cô cũng là nhân viên tập đòan tài chính Doãn thị, rốt cuộc có biết cái gì tên là tập đoàn tài chính Doãn thị hay ko vậy?💜

"Lau sạch nước miếng đi, sắp chảy ra rồi kìa." Doãn Tư Thần cố ý trêu.

Cố Hề Hề theo bản năng muốn đưa tay lên lau nước miếng, mới phát hiện ngón tay của mình và Doãn Tư Thần vẫn nắm chặt chưa hề tách ra. Mặc kệ là dưới lầu hay là trong thang máy, cuối cùng là tầng thượng, vậy mà vẫn nắm chặt tay nhau chưa từng tách ra. 

Cố Hề Hề muốn rút tay mình ra, nhưng với sức lực đối phương nắm rất chặt căn bản rút ko ra. Cố hề Hề chỉ có thể trừng mắt nhìn Doãn tư Thần, dùng bàn tay còn lại lau nước miếng.

Ko có nước miếng mà! Mình bị lừa rồi!

Ánh mắt Doãn Tư Thần liếc thấy Cố Hề Hề đang nhìn mình chằm chằm, tâm tình anh rất dễ chịu. Quản gia cung kính đứng sau hai người lên tầng thượng, vệ sĩ ở phía sau biểu tình nghiêm túc giống như ko nhìn thấy gì. Nhìn tình cảm của Doãn Tư Thần và Cố hề Hề tốt như vậy, quản gia thỏa mãn lộ ra ý cười.

Lúc này quản gia nghe thấy trong tai truyền đến âm thanh , liền tiến lên báo với Doãn tư Thần: "Thiếu gia, máy bay của chủ tịch và phu nhân năm phút nữa sẽ tới"

"Biết rồi." Doãn Tư Thần híp mắt, vẫn nắm tay Cố Hề Hề như cũ, đôi mắt lóe lên ý cười ko rõ. Cố Hề Hề nghe xong, đưa mắt nhìn ra xa, đúng là phong cách ở đây rất đẹp.

Từ nơi này có thể nhìn được phong cảnh của toàn bộ thành phố S. Xung quanh là mặt sông từ phía Đông đến Tây đúng là vô cùng đồ sộ. Kiến trúc hai bên bờ sông phong cách độc đáo riêng biệt, chỉ tiếc có tập đoàn tài chính Doãn thị ở đây có độc đáo hơn nữa cũng ko thể bày ra mị lực rồi.

Đường lớn phía sau xe cộ nhộn nhịp, từ trên cao nhìn xuống có thể thấy được mấy chục con phố. Các tòa nhà thành thị phồn hoa đều ở dưới chân. Cái loại cảm giác này thậy kì diệu.

"Nhìn cái gì vậy?" Doãn Tư Thần nhìn ánh mắt lóe sáng của Cố Hề Hề, nhịn ko được mở miệng hỏi.

"Tôi đang nhìn xem có tòa kiến trúc nào vượt qua tòa cao ốc này hay ko." Cố Hề Hề theo bản năng trả lời, nghe được Doãn Tư Thần nói liền quay đầu nhìn anh: "Ko phải nơi này là nơi cao nhất thành phố S đấy chứ?"

Nghe Cố Hề Hề hỏi như vậy Doãn tư Thần vẫn ko trả lời, những người khác đều nhịn ko đc ý cười đầy kiêu ngạo.

Quản gia cúi đầu trả lời: "Thưa thiếu phu nhân, tập đoàn tái chính Doãn thị là kiến trúc cao nhất thành phố S, cũng là kiến trúc cao nhất cả nước. Nơi chúng ta đang đứng là tầng 88, phía dưới mặt đất còn có mấy chục tầng kiến trúc."

Cố Hề hề hung hăng hít một ngụm khí lạnh. Dưới mặt đất vẫn còn có tầng sao?

"Được rồi, đứng cho vững, máy bay sắp tới rồi." Doãn Tư Thần nhỏ giọng nói.

Cố Hề Hề khẩn trương đứng vững quy củ bên cạnh Doãn Tư Thần. Doãn Tư Thần cảm thấy bàn tay trong lòng bàn tay mình buộc chặt, liền biết con chuột đồng nhỏ này bắt đầu khẩn trương rồi.

Quả nhiên một phút đồng hồ sau, một chiếc máy bay tư nhân vững vàng đáp xuống. Cố Hề Hề cứng ngắc nhấc chân theo sát Doãn tư Thần đi tiếp đón.

"Chủ tịch, phu nhân, hoan nghênh đại giá quang lâm tới tập đoàn tài chính Doãn thị." Doãn tư Thần lập tức dùng tiếng Hàn thành thục chào hỏi đôi vợ chồng đang từ trên máy bay xuống. Cố Hề Hề cũng dùng tiếng Hàn sứt sẹo của mình chào hỏi: "Xin chào, hoan nghênh tới chơi!"

Cố Hề Hề ngẩng đầu nhìn qua chỉ thấy chủ tịch và phu nhân cầm tay nhau, bộ dáng vợ chồng ân ái.

"Thật ko nghĩ tới Doãn tổng so với trong ảnh còn tuấn tú hơn, vị này là phu nhân sao? Thật xứng đôi với Doãn tổng."

Phu nhân hiền lành vừa xuống máy bay đã chủ động ôm Cố hề Hề rồi nói: "Doãn tổng thật có phúc khí, phu nhân thật đẹp."

Cố Hề Hề đỏ mặt, cô ko hiểu lời này là có ý gì. Bất quá suy nghĩ một chút có lẽ là khen cô. Trong mắt Doãn Tư Thần mang theo ý cười bắt tay với chủ tịch, ôm chào phu nhân đáp lời: "Vâng, đó là vợ tôi, cô ấy tên là Cố Hề Hề, tiếng Hàn của cô ấu ko tốt, xin lượng thứ."

Cố Hề Hề cũng bắt tay với chủ tịch, lắp bắp nói: "Hoan nghênh đại giá quang lâm tới tập đoàn tài chính Doãn thị." Doãn tư Thần ho khan, đè thấp âm thanh nói nhỏ: "Phát âm sai rồi"

"Sao cơ?" Cố Hề Hề mờ mịt ngẩng đầu nhìn Doãn Tư Thần, vẫn chưa kịp phản ứng lại. Ngược lại chủ tịch cùng phu nhân nở nụ cười trước, dùng tiếng Trung chào hỏi: "Doãn phu nhân quả nhiên là người thú vị."

Thì ra bọn họ biết tiếng Trung. Hừ, tên xấu xa, chuyện quan trọng như vậy mà dám gạt cô ko nói. Cố Hề Hề nhịn ko đc trừng mắt với Doãn Tư Thần.

"Xấu hổ quá, là tôi gặp chuyện gì cũng nước đến chân mới nhảy, học tiếng Hàn được ba ngày mà thôi." Cố hề Hề ngược lại ko sợ trực tiếp thẳng.

"Ko sao, tôi sẽ nói tiếng Trung." Phu nhân lôi kéo Cố hề Hề: "Doãn phu nhân ko biết ko sao, tôi sẽ dạy cô."

Tầm mắt chủ tịch nhìn vào đồng hồ tình nhân trên cổ tay Doãn Tư Thần và Cố Hề Hề, quả nhiên đáy mắt hiện lên sự ưng ý.

Chỉ có tình cảm phát ra từ trong lòng vợ chồng thì mới có thể từng giây từng phút muốn cùng đối phương chia sẻ điều mình thích nhất. Ông vẫn tin tưởng một điều, chỉ có người đàn ông quý trọng và hiểu đc gìn giữ gia đình, thì mới là người đàn ông chân chính có thể làm chuyện lớn, mới đúng là người bạn đáng tin tưởng kết giao.

Doãn Tư Thần nói: "Chúng ta ko cần đứng ở đây nói chuyện, đi xuống dưới nghỉ ngơi một chút thế nào?"

"Được." Chủ tịch đưa tay nắm lấy tay phu nhân, đồng thời đi xuống.

Doãn Tư Thần dùng ánh mắt nhìn Cố Hề Hề, Cố Hề Hề khẩn trương đi theo, cũng học theo bộ dáng của chủ tịch phu nhân, chủ động đưa bàn tay nhỏ vào lòng bàn tay của anh.
Doãn Tư Thần cực kì hài lòng nhìn Cố Hề Hề chủ động như vậy, nắm bàn tay nhỏ của cô. Đến phòng khách, lập tức có người cung kính đưa trà lên. Cố Hề Hề nghe thấy Doãn Tư Thần và chủ tịch đang trò chuyện nên chỉ có thể bày ra bộ dạng cười vui vẻ ngồi bên cạnh lắng nghe. Chủ tịch phu nhân nhìn ra Cố Hề Hề ko hứng thú lập tức tạo chủ đề hỏi: "Bình thường Doãn phu nhân thích làm những gì?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro