Ngoại truyện 11
Bữa cơm này, Đông Lôi ăn cũng không thoải mái, trên đường về nhà không nói một lời.
Đợi trở lại nhà, cô lên lầu tắm rửa, lúc ra ngoài sấy khô tóc, thấy Thần Huống đang bấm điện thoại, trước mặt đặt một ly trà, đang bốc hơi nước, lượn lờ rồi biến mất.
Ngọn đèn chiếu vào khuôn mặt anh, vẻ lạnh lùng, từng chút trở nên sắc sảo rõ ràng.
Cô chưa có trở về phòng, mà trực tiếp ngồi vào trước mặt anh, chuyện quan trọng nhất, còn chưa có nói.. Lại toát ra một ít chuyện làm cho người ta cảm thấy không vui, hôm nay có thể tính là một ngày không tốt?
Ngửi được mùi thơm, Thần Huống bấm hai ba lần liền bỏ điện thoại xuống, đặt di động lên bàn trà, không tiếng động nhìn cô, cô bé này đang ôm gối ôm, xem ra, tâm lý rất khẩn trương.
"Anh Thần, em có lời muốn nói với anh!"
"Ừ! Đúng lúc anh cũng có lời muốn nói!"
Anh gật đầu, đi lấy cho cô một ly nước.
Anh nghỉ cô cần uống chút gì đó, để hóa giải tâm tình.
Hai người song song ngồi.
"Nói đi! Em nói trước.."
Thần Huống nói, giọng nói ôn hòa.
Đông Lôi cúi đầu, suy nghĩ một chút, xoay mặt bốn mắt hai người chạm vào nhau.
Vẻ mặt cô rất chân thành, còn anh mãi là một vẻ mặt thâm trầm rất khó hiểu —— loại thâm trầm này, làm cho giữa tâm và tâm có một lhoarng cách vẫn không thể vượt qua.
"Mẹ đã nói với em, trước kia anh có một người bạn gái không công khai... Có phải hay không? Hơn nữa nhiều năm qua vẫn rất tốt!" Cô nhẹ nhàng hỏi.
Ánh mắt Thần Huống lóe lên, không có chần chờ nhẹ gật đầu, Hà Cúc Hoa đã hỏi qua, mà anh cũng thẳng thắn thừa nhận, việc này không có gì phải giấu giếm.
"Ừm!"
"Chính là cô ta đúng không? Lý Đồng?"
"Ừm!"
Đông Lôi nhớ lại một chút, người phụ nữ kia khoảng 26, 27 tuổi.. Lớn lên xinh đẹp quá.
"Anh thích cô ta chứ "
Cô nhẹ nhàng hỏi.
Thần Huống trầm mặc một chút.
Vấn đề này, Lý Đồng cũng đã từng hỏi anh.
Anh không có trả lời.
Nhớ ngày đó, anh và cô ta cùng một chỗ, chỉ có cô ta chủ động.
Sau đó, anh ngầm đồng ý mối quan hệ này.
Sự hiện hữu của nó, cùng yêu thích không quan hệ.
Nếu có một ý nghĩa nào đó, chỉ là một loại giải sầu.
"Không ghét!"
Anh nói ra ba chữ.
Đúng, không ghét, nếu không, cũng sẽ không gần gũi như vậy.
Cô sử dụng một ánh mắt là lạ đánh giá anh.
Đây coi như là một câu trả lời sao?
Anh bị nhìn đến tâm có chút bất an, cảm giác thật giống như chính mình phạm vào một tội tày trời, không nhịn được hỏi một câu:
"Làm sao vậy?"
"Em... em không hiểu!"
"Cái gì không hiểu?"
"Anh đã có bạn gái... Tại sao phải lựa chọn kết hôn với em?"
Cô vô cùng hoang mang hỏi.
Vấn đề này, hỏi thật hay!
Hỏi đến anh cũng không biết phải trả lời thế nào.
"Anh Thần, tại sao anh không nói chuyện? Vấn đề này, rất khó trả lời sao"
Cô buồn bực hỏi:
"Theo em, gả cho anh, anh có thể giúp Đông gia. Vậy còn anh, chẳng lẽ anh thật sự chẳng qua là đơn giản vì giúp đỡ nhà bạn tốt vượt qua cửa ải khó khăn sao"
Thần Huống dùng ngón tay trỏ cọ lên mũi, trầm ngâm, vẫn không nói.
Nói thật, thừa nhận mình thích một đứa nhóc, hình như là một chuyện rất thẹn thùng...
Đúng, rất thẹn thùng.
Nhất là, cô bé kia không có tình cảm đó với anh.
Thần Huống là một người đàn ông kiêu ngạo, niềm kiêu ngạo của anh, không cho phép anh thừa nhận nhanh như vậy.
Ít nhất phải qua một thời gian, dần dần chiếm giữ trái tim cô rồii nói cũng không muộn...
Dù sao anh nghĩ như vậy.
"Có chuyện, anh nghĩ anh phải nói rõ một chút.
"Chính là, anh và cô ta, không tính là người yêu, từ lúc mới bắt đầu, anh đã không nghĩ tới chuyện kết hôn...
"Nói như vậy, có lẽ thấy anh có chút vô tình.. Nhưng, đây là sự thật...
"Đây là hình thức ở chung rất tỉnh táo của người trưởng thành... Hợp nhau thì tiếp tục, không hợp thì bỏ qua tất cả...
"Lúc đó anh cũng đã nói với cô ta, không gặp lại, quả thật cũng không có gặp lại.
"Những chuyện kia đều là quá khứ rồi. Hôm nay gặp gỡ chẳng qua là ngoài ý muốn.
"Lôi Lôi, anh và cô ta ở chung vài năm, có dẫn cô ta đi ra ngoài ăn một lần... Cũng không nhớ rõ hôm nay là sinh nhật của cô ta..."
Ai biết Quỳnh Thành lớn như vậy, hôm nay bước ra ngoài thì gặp được.
Anh cũng có chúy buồn bực.
Về những chuyện đã qua này, anh cũng không muốn để cho cô biết rõ. Kết quả, vẫn biết.
Xưa nay Thần Huống nói chuyện quyết đoán, hành động dứt khoát gọn gàng, nhưng giờ khắc này, lúc nhắc tới chuyện này, trong lòng của anh vẫn có chút chột dạ.
Đông Lôi chăm chú nghe, đột nhiên cảm thấy Lý Đồng kia cũng thật sự đáng thương —— cũng là một bên tình nguyện.
Có lẽ anh cảm thấy đó chỉ đơn giản là hình thức ở chung của người trưởng thành, nhưng còn Lý Đồng thì xem anh là người đàn ông duy nhất.
Giống như Tô Trinh. Liều lĩnh đưa vào, rồi sau đó đổi lấy là mất cả vốn gốc.
Ngẫm lại, người đàn ông này cũng có chút làm cho người ta sợ —— trước sau hủy hai người phụ nữ, hiện tại, người đàn ông này lại thành chồng của cô.
Cô im lặng, cầm ly trà uống một ngụm, lại suy nghĩ một chút.
Thần Huống không nói gì nữa, trong lòng có chút khẩn trương.
Loại khẩn trương này, thật lâu chưa từng có rồi.
Dường như khi còn bé, tâm tình khi tham gia cuộc thi, sợ thi rớt, mà bây giờ, anh sợ cô sẽ vì chuyện này, giận dỗi với anh.
Sau khi uống nước, rốt cuộc Đông Lôi mở miệng nói chuyện:
"Anh Thần!"
"Ừm!"
"Anh cũng nói, hôm nay chẳng qua là ngoài ý muốn."
"Ừm"
"Sau này, chắc không còn chuyện ngoài ý muốn như vậy có phải hay không?"
"Ừm"
"Em nghĩ!"
"Nói!"
"Mặc kệ là anh, hay là em, những chuyện trước khi kết hôn, chúng ta cũng không giữ lời, nhưng.."
Giọng nói của cô đột nhiên thay đổi, ánh mắt trong vắt sáng ngời nhìn chằm chằm vào anh:
"Sau khi kết hôn, em sẽ không cho.. Phải, tuyệt không cho phép anh và bạn gái cũ gây phiền phữ cho gia đình. Chúng ta phải cùng nhau tạo nên một cuộc hôn nhân hạnh phúc. Phải toàn tâm toàn ý. Phải trung thành với hôn nhân. Phải chịu trách nhiệm với nhau.
"Em biết rõ, đàn ông đều thích nuôi dưỡng nhiều hồng nhan tri kỷ bên ngoài.. Em hi vọng chồng của em không phải loại người như vậy..."
Giọng nói của cô có chút bi thương, một màn vừa rồi, quá chói mắt ——
Người phụ nữ xinh đẹp kia ôm chặt lấy anh, nhưng anh không có đẩy người ta ra.
Những lời kia, cô cũng nghe được, vì cửa không khóa...
Người phụ nữ kia tuyệt đối là thích anh, thậm chí còn muốn tiếp tục làm tình với anh trên mặt đất.
Nếu như anh đáp ứng, nếu đáp ứng...
Cô nhớ lại liền phiền!
Thần Huống lẳng lặng nghe, đưa tay vuốt ve tóc mai bên tai cô như phác họa:
"Sẽ không!"
"Khẳng định?"
"Tuyệt đối khẳng định! Đừng có đoán mò!"
Anh muốn ôm cô vào lòng, cô lại tránh né, giống như trốn con ruồi.
Vì thế, Thần Huống nhíu mày một cái, trong lòng cười khổ.
Chính mình không tức giận với cô, cô ngược lại khó chịu với anh.
Aizz, quả nhiên ai yêu trước thì người đó thua hỏng bét,...
Anh rút tay từ không trung về, để trên đùi của mình cọ xát, vẻ mặt biến thành nặng nề.
Đông Lôi thấy thế, mới ý thức tới hành vi của mình quá kích động, lập tức nhẹ nhàng bổ sung một câu:
"Hiện tại không cho phép ôm em. Trên người của anh có mùi của cô ta. Đi tắm rửa trước!"
Cô ghét bỏ hương vị kia.
Điều này làm cho cô cực kỳ không thoải mái.
"Có sao"
Anh khẽ giật mình, ngửi ngửi.
"Có!"
"Nào có?"
"Nói chung là có!"
Được rồi!
Vợ nhỏ rất bắt bẻ, chẳng qua có một chút mùi thuộc về người khác mà thôi...
Ồh, cô bé này có phải chó nhỏ đầu thai hay không, mũi thính như vậy?
"Được được anh đi tắm!"
Anh thỏa hiệp, lần nữa vọt đi tắm, vì hùa theo tâm lý không được tự nhiên của cô vợ nhỏ cũng vì buổi tối có thể ôm ngủ... Aizz hiện tại cũng chỉ có thể ôm ngủ, nhưng có thể ôm cũng không tệ rồi...
Lúc đi ra, trên người đã nhẹ nhàng thoải mái rồi, Thần Huống về phòng trước, nhưng không thấy cô đâu, ngược lại đi sân thượng, quả nhiên nhìn thấy cô ngồi trên giường êm, đang nhìn ngôi sao trên trời, thân thể nho nhỏ, một đường cong duyên dáng, thật sự làm cho người ta yêu thích...
Anh đến bên cạnh cô, ôm cô vào lòng, cô lại muốn đẩy.
Sao anh có thể buông tha!
"Tắm sạch rồi, em ngửi xem!"
Anh trầm thấp nói bên tai cô.
Một mùi hương bạc hà xông vào mũi cô, mùi người phụ nự kia đã biến mất.
Vì vậy, cô không nhúc nhích nằm ở đó.
Anh thấy thế, lấy tay chống đỡ đầu, tay kia, nhẹ nhàng xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của cô;
"Còn căng khuôn mặt nhỏ nhắn? Thật là cô nhóc hẹp hòi."
Qua nhiều năm như vậy, vẫn là lần đầu tiên anh ăn nói khép nép với một người —— được rồi, ai kêu anh thích cô, phải dỗ dành cô vui vẻ, mình mới có ngày lành.
Cô ngồi xuống, ôm đầu gối của mình, liếc anh mới nói:
"Không có. Đều là chuyện đã qua, em không so đo với anh, nếu sau khi kết hôn anh còn như vậy, em sẽ tính sổ với anh..."
"Vậy vẻ mặt như anh thiếu em tám trăm vạn là sao?"
Anh chuyển người ôm cô, hôn xuống đỉnh đầu cô; lại đến thái dương hôn một chút.
Cảm giác mềm mại kia làm cho người ta cảm thấy không được tự nhiên, Đông Lôi vuốt nơi bị anh hôn qua, ngẩng đầu nói:
"Không phải bởi vì chuyện này."
"Em còn có chuyện khác?"
Anh hỏi.
"Ừm!"
Cô gật đầu: "Em còn có việc, muốn nói, nhưng nói, lại sợ anh tức giận!"
"A?"
Anh nhíu mày, ánh mắt mang theo chút nghiền ngẫm:
"Em lại gây họa gì rồi hả?"
Một đôi mắt sáng ngời ảm đạm xuống, còn có vẻ mặt cẩn thận:
"Em nói ra, anh không được tức giận! Vốn em cũng không muốn làm như vậy, ai biết anh vừa đi không trở về nhà, em lại không có chỗ để nghe ngóng... Em biết rõ, chuyện này, em căn bản không nên biết, nhưng mọi người có lòng hiếu kỳ, đúng hay không? Hơn nữa anh bận rộn thành như vậy, em nghĩ có lẽ em có thể giúp đỡ được gì đó? Vì vậy.."
Nói câu dài như vậy, còn chưa nói đến trọng điểm.
Có điều, Thần Huống là ai, đầu óc đó chỉ chuyển một cái nhanh đến hù chết người, tròng mắt hơi híp, lập tức đoán được một chút gì đó:
"Chuyện em muốn nói, có phải liên quan đến chiều hôm qua đột nhiên em mất liên lạc hai tiếng hay không?"
"Ừm!"
Nhìn đi có thể nghỉ tới, cô còn biết cắt đuôi bảo tiêu nữa!
"Em đi gặp ai hả? Cô Duy?"
Anh hỏi.
Cô giật mình một chút rồi bắt đầu kính nể.
Người đàn ông này quả nhiên là không ai gạt được, đơn giản có thể nói rõ ý cô.
"Ừm!"
Đông Lôi nhẹ gật đầu, lại cẩn thận liếc một cái.
Phản ứng của anh ngược lại rất bình tĩnh, chỉ hỏi:
"Số di động của em đã đổi lại, sao hắn liên lạc với em được?"
Người biết rõ số mới của cô không có mấy người, dù ba người bạn kia, cô cũng không có báo cho biết. Làm như vậy là vì cái gì, chính là ngăn chặn bất cứ cơ hội nago liên quan tới Cố Duy. Cũng không biết Chu Phục Linh từ đâu biết được số của cô.
"Là... Phục Linh gọi cho em, em đi rồi, mới biết được quả nhiên cô ấy do Cố Duy sai khiến."
"Ha, anh đang lo không bắt được hắn... Mấy ngày nay bận rộn, một nửa nguyên nhân cũng là bởi vì chuyện của hắn."
Thần Huống lẳng lặng nói, đương nhiên sẽ không tức giận, làm đàn ông, không được so đo nhiều, cô bé kia đã đủ sợ anh rồi, anh cũng không thể lại nghiêm mặt, dọa cô ấy.
"Hắn tìm em, vì chuyện gì?"
Mạo hiểm lớn như vậy để được gặp cô, nhất định là có mục đích quan trọng.
"Có!"
Cô từ trên giường nhảy xuống, vụt chạy vào trong phòng, trong chốc lát cô lại đăng đăng chạy ra, trên chân cái gì cũng không mang... Lấy một ổ cứng HDD sáng long lanh đưa tới.
"Vật gì?"
"Đây là đồ vật hắn đưa cho em, muốn em đưa cho anh xem. Em vốn muốn mở ra xem, mở lên mới biết được chỉ có phần mềm chuyên dụng mới có thể mở ra xem bên trong là gì. Bây giờ em không thể xác định trong đâ cất giấu vật gì? Trong chuyện này anh luôn lừa gạt em, lúc trước em đang do dự có muốn đưa cho anh hay không..."
Vừa nói, cô vừa xoa xoa tay, vừa nhìn mặt anh nói.
Thần Huống nghe xong, hỏi: "Trừ lần đó ra, hắn còn nói qua cái gì không?"
"Có, hắn nói: Viêc vượt ngục này, hắn là bị người hãm hại. Hắn muốn hợp tác với anh dụ người kia ra, còn hắn trong sạch.
"Hơn nữa, hắn còn nói, hắn giết người vì muốn cứu người, người hắn cứu là cô gái bị đấu giá trong Ôn Nhu Yến.
"Anh Thần, tổ chức Ôn Nhu Yến là do anh và anh hai xử lý phải không, em muốn hỏi một chút anh không rõ nội tình trong đó sao?"
Cô hỏi, thấy người đàn ông này lúc nghe tới Ôn Nhu Yến, ánh mắt chợt lóe lên, không biết có ý gì.
"A, trừ lần đó ra?"
Anh lại hỏi.
"Hắn nói, bên trong Ngôi Bang và Tứ Hải Bang có người cấu kết, muốn đưa hắn vào chỗ chết!"
"Ngôi Bang? Tứ Hải Bang?" Thần Huống cắn răng lặp lại năm chữ này một lần: "Lý do?"
"Tứ Hải Bang trong quốc nội!"
"A?"
Khuôn mặt người đàn ông rất âm trầm, không có hỏi lại cái gì, lập tức cầm lấy ổ cứng HDD đi vào trong phòng, tìm tới máy tính chuyên dụng khởi động máy, gắn ổ cứng vào, đăng nhập hệ thống quân đội, bắt đầu giải nén tài liệu bên trong ổ cứng, hiện ra hai văn bản tài liệu. Một cái trong đó là nhìn nhiều lần văn bản, sau khi nhấn kích [ấn vào], trên màn hình hiện ra hình ảnh của Cố Duy.
Một mặt tường màu trắng, một ghế dựa, trên ghế có một người đàn ông đang ngồi bắt chéo hai chân, đúng là Cố Duy, trán có ba khối tím xanh, hai tay cắm vào trong túi áo, một dáng vẻ du côn —— phải nói, người đàn ông này, rất ưu nhã du côn, nhìn, khóe môi mỉm cười, có thể làm cho mê đảo một đám com gái ngu ngốc.
Nhìn vào hình ảnh, hắn mở miệng lên tiếng chào hỏi:
"Này, Thần Huống, nếu như anh có thể thấy video này, đã nói lên một chuyện: Trong lòng Lôi Lôi còn có tôi."
Lời này vừa nói xong, còn lộ ra một nụ cười sáng lạn, vô cùng đáng ăn đòn.
Đông Lôi nghe nói như thế, không khỏi trừng lớn mắt.
Cái gì, cái gì, cái gì?
Cô giúp hắn như vậy, hắn lại châm ngòi ly gián?
Mặt vô đỏ lên, đưa mắt nhìn Thần Huống, gấp giọng kêu lên:
"Em không có..."
Trong video, người đàn ông kia, đột nhiên duỗi ra một ngón tay của hắn kêu lên:
"Aiz, Lôi Lôi, em đừng nói không có. Nếu là không có, em sẽ không chạy tới gặp anh..."
Nói xong, lại nở nụ cười tức chết người không đền mạng.
Đông Lôi tức giận đến tốn hơi thừa lời.
"Mới không phải như thế, mới không phải như thế!"
"Em không cần nói dối!"
Tên khốn kia chính ở chỗ đó rung đùi đắc ý nói.
Đông Lôi buồn bực.
Thần Huống thấy thế, vỗ vỗ tay của cô:
"Anh cũng không có giận, em tức giận cái gì?"
"Anh Thần, em..."
"Chúng ta xem tiếp đi!"
"Ừm"
Lúc này trong video, hắn đốt một điếu thuốc, phun từng đoàn từng đoàn khói trắng, nói:
"Thần Huống, để cho Lôi Lôi ra ngoài đi, chuyện của đàn ông, phụ nữ đừng đến nhúng tay vào. Em ấy tâm tư vô cùng đơn thuần, những chuyện dơ bẩn kia, tôi không muốn để cho em ấy biết rõ. Em ấy cũng không cần biết rõ. Em ấy chỉ cần đơn giản sống vui vẻ là được..."
Những lời này, rất có đạo lý.
Thần Huống nhẹ gật đầu, tỏ vẻ đã biết.
Đông Lôi lại không đồng ý, vội vàng lắc đầu, giật giật góc áo Thần Huống: "Em muốn biết. Đừng nghe hắn."
"Nhưng anh cảm thấy được, có nhiều thứ, em vẫn không nên biết tốt hơn!"
"Anh Thần.."
Cô trông mong nhìn qua.
"Ừm, vậy anh không xem!"
Thần Huống một tay lấy ổ cứng HDD rút ra, khép máy tính lại, duỗi lưng mệt mỏi, nói:
"Hơn mười giờ rồi, ngủ..."
Anh bỏ ổ cứng HDD vào trong ngăn kéo, khóa lại, quay người đứng lên, đi vào trong phòng.
Đông Lôi vô cùng buồn bực đứng bên cạnh máy tính trong chốc lát, đi theo trở về phòng, thấy anh đã nằm ở trên giường, trên tay cầm một quyển sách, đang là cuốn《 học giẫu phẩu cơ thể người》, anh lật vài tờ, nhíu mày:
"Lôi Lôi, làm bác sĩ rất tốt, có điều rất vất vả, hơn nữa đối mặt với rất nhiều sinh tử, lá gan em nhỏ như vậy, em muốn đi trên con đường này, em sẽ trả giá rất nhiều."
Nhất là một số khóa giải phẫu, nghe Kiều Sâm nói, lúc trước bọn họ cùng học với nhau, mặc kệ nam nữ, đều nói—— xem người như động vật để tiến hành giải phẫu, thật sự không phải một chuyện thú vị.
Cô từ bên kia bò lên trên giường, chộp tới chăn mỏng che hết người, vốn không muốn phản ứng, ngẫm lại lại cảm thấy giẫn dỗi như vậy quá trẻ con, vì vậy đè nén chút không vui trong lòng trả lời:
"Em biết rõ, nhưng em sẽ thích ứng. Một người, dù sao cũng phải tìm được một chuyện có ý nghĩa, mới có thể thấy cuộc đời mình có giá trị không phải sao, em chính là muốn khiêu chiến cực hạn của mình... Lúc trước, em đã lãng phí quá nhiều thời gian, sau này em muốn để cho cuộc sống của em tràn ngập ý nghĩa, mà không phải trở thành một vai phụ nào đó, hoặc bị người coi như đứa nhỏ không hiểu chuyện. Đợi một thời gian, em nhất định có thể trở thành bác sĩ chính, đóng vai chính trong cuộc đời này..."
Câu trả lời này thật sự để Thần Huống nhìn cô với đôi mắt khác xưa.
Thần Huống nhìn cô, cô bé này khi lớn lên, trước kia chỉ biết bảy mồm tám mỏ muốn trở thành một trợ thủ nho nhỏ bên cạnh Kiều Sâm, lấy thân thể một thiên kim, đi làm nghề y tá này, trong mắt người khác, đúng là một chuyện buồn cười, còn bây giờ, cô muốn trở thành bác sĩ chính, để cho người khác trở lại vây quanh cô.
Anh đưa tay ra, sờ đầu của cô:
"Vậy mới tốt chứ!"
"Anh Thần.."
Cô vẫn còn nhớ thương cái ổ cứng HDD kia.
"Chuyện khác, em đừng quản, sau này em cứ đọc sách của em, chuyện của Cố Duy bây giờ thuộc về chính trị, mấy chuyện như vậy, em tốt nhất không cần quản, quá phức tạp, liên lụy rất rộng, đã liên quan đến cơ mật quốc gia."
"Nhưng mà anh Thần..."
Một ngón tay áp lên bờ môi của cô,
"Nếu như em còn như vậy, anh thật sự sẽ hoài nghi em chưa dứt tình cũ, Thần phu nhân, em muốn cho một người ẩn hình châm ngòi ly gián biến thành sự thật sao
"Đã nói rồi, chuyện trước kia, chúng ta cũng không giữ lại lôi ra nhặt uống dấm chua, còn sau này, chúng ta phải toàn tâm toàn ý, phải trung thành với hôn nhân, phải chịu trách nhiệm với nhau, cùng nhau chia sẻ bỏ qua những chuyện không vui trước kia. Cho nên, em đừng quản được không?
"Em học chuyên ngành của em, an ổn làm Thần phu nhân, là chuyện tiếp theo trong cuộc sống em phải đối mặt, ngoài ra chuyện này và em, em phải từ bỏ, giao cho anh xử lý.
"Lôi Lôi, căn cứ vào thân phận đặc thù của anh, có một số việc, anh phải giữ bí mật với em, trong chuyện này, em nhất định phải thông cảm cho anh..."
Thần Huống chuyển người đến gần cô hơn, vuốt mặt của cô, rất kiên nhẫn nói.
Đông Lôi nhìn chăm chú vào anh, cuối cùng cúi đầu, nói:
"Nhưng anh phải đáp ứng với em một chuyện!"
"Nói!"
"Không giấu giếm chuyện gì, phải xử lý công bằng "
Cô cắn răng nói ra chữ công bằng.
"Ừm, vậy em nghĩ anh không công bằng."
"Em đâu có ý đó?"
"Thiết diện vô tư, đó là vẻ mặt thường của anh."
Cô rất hài lòng, đồng thời rất thức thời.
"Tốt! Em sẽ không hỏi đến chuyện này nữa."
"Ngoan, ngủ! Ngày mai không phải còn có đi học sao "
"Ngủ ngon!"
Cô quay đầu, tắt đèn bên kia, xoay người qua, hai mắt nhắm nghiền.
Thần Huống cũng tắt đèn, chẳng qua anh cũng không có ngủ.
Trong một mảnh đen kịt, anh mở to mắt, hai tay gối ở sau gáy, nghĩ đến ổ cứng HDD kia.
Khoảng hai giờ, anh xác định cô đã ngủ say, Thần Huống lặng lẽ trốn ra khỏi phòng ngủ, đi đến thư phòng, bước vào rồi khóa cửa lại, một lần nữa mở ra máy tính, cắm USB vào, nhìn lên đoạn video kia.
Kết quả chứng minh, trong video kia quả thật cất giấu một số chuyện không thể để cho Đông Lôi biết rõ.
Vài ngày sau, lúc Đông Lôi nói chuyện mình gặp mặt Cố Duy với Đông Lục Phúc và Hà Cúc Hoa, sắc mặt Hà Cúc Hoa lập tức thay đổi, lúc này trách mắng:
"Cố Duy bây giờ có thân phận đào phạm, sao con có thể lén lút gặp mặt hắn? Phải báo cảnh sát mới đúng! Nếu như bị người gặp được, truyền tin, con có mấy cái miệng cũng không nói rõ. Lôi Lôi, con và Tử Thuần đang tân hôn, làm việc phải cân nhắc đến hạu quả một chút. Đúng rồi, sau khi con nói chuyện này với Tử Thuần, nó có phản ứng gì?"
Đông Lôi nhớ lại một chút, cầm gối ôm vào người, nói:
"Anh áy chỉ nói để cho anh ấy xử lý chuyện này!"
"Không có tức giận sao?"
"Không có! Anh Thần không phải loại người nhỏ mọn."
Đông Lục Phúc không đồng ý nói:
"Đàn ông có tính khí lớn, có thể bao dung cháu tất cả; đàn ông cũng có thể rất nhỏ tính tình, làm một chút chuyện cháu cho rằng rất không có ý nghĩa, nhưng nó sẽ như rễ đâm vào tâm. Lôi Lôi, chuyện giữa nam nữ, rất vi diệu đấy."
"Nhưng anh ấy thật không có tức giận nha!"
Đông Lôi thấp giọng nói.
"Nếu nó không tức giận, đó là tốt nhất. Có điều, Lôi Lôi..."
Hà Cúc Hoa vuốt tóc của cô, rất nghiêm túc nói với cô:
"Có chuyện, con nhất định phải biết rõ ràng: Con và Cố Duy đã hoàn toàn trở thành quá khứ, bây giờ trong cuộc sống của con, chuyện quan trọng phải làm tốt nhất, là trở thành một người vợ ưu tú, đọc sách ngược lại đã thành chuyện tiếp theo.
"Hôn nhân là chuyện cả đời của phụ nữ, phải chăm chút nó thật tốt, chính là chuyện quan trọng nhất cả đời này của con.
"Đương nhiên, đây không phải là tỏ vẻ mẹ không ủng hộ con tiếp tục đi học.
"Trên thực tế, mẹ tuyệt đối ủng hộ con học tốt chuyên ngành này.
"Phụ nữ, không nên vẻn vẹn chỉ thuộc về gia đình, cần phải có sự nghiệp của mình, dùng hành động chứng minh giá trị của mình trong xã hội.
"Có điều, cũng cần phải có điểm cân bằng giữa gia đình và sự nghiệp, tuyệt đối là một chuyện sâu xa cần vắt óc suy nghĩ thật kỹ."
Đông Lôi trăm phần trăm đồng ý, cô ôm lấy người quan trọng hơn cả tính mạng của mình, nhấc tay thề, nói:
"Mẹ, con cam đoan, sau này, con nhất định nhất định sẽ không gặp mặt Cố Duy."
Hà Cúc Hoa cũng không vì lời cam đoan của con gái mà thả lỏng, có điều, trong miệng vẫn nói một câu:
"Vậy là tốt rồi!"
Sau này, Đông Lôi thật không có hỏi Thần Huống chuyện liên quan đến Cố Duy nữa.
Hai người đàn ông này, có thể hợp tác hay không?
Tứ Hải Bang và Ngôi Bang có thông đồng làm chuyện xấu hay không?
Sự kiện cướp máy bay có liên quan đến Ngôi Bang không?
Có thể tìm được cô gái trong Ôn Nhu Yến hay không...
Những nghi vấn này, trong lòng cô luôn có, nhưng cô biết phải vứt nó ra sau đầu.
Cô chỉ là một người con gái rất bình thường, không có cách quan tâm những chuyện không liên quan tới cô. Cũng không có ý định tìm cách khác đi làm rõ chân tướng chuyện này.
Từ phương diện truyền thông với báo chí, cấp trên cũng không vui khi dân chúng chú ý chuyện này. Từ lâu rồi, việc này, từ từ nhạt dần trong tầm mắt mọi người, tình huống như vậy mới đúng, cô cũng không quan tâm. Cô tin tưởng năng lực của Thần Huống, chắc chắn sẽ để cho chân tướng trồi lên mặt nước.
Sau này, Chu Phục Linh từng lén lút đi tìm cô, là liên lạc từ điện thoại.
Khi đó Chu Phục Linh đã bị đuổi về đại học Ba Thành, thân phận trao đổi sinh nửa đường bị cướp đoạt, nguyên nhân không rõ.
Một lần kia, trong điện thoại cô ta hỏi col: "Thần Huống có thể giúp đỡ Cố Duy hay không?"
Cô nói: "Không biết!"
Chu Phục Linhlại hỏi: "Sao giọng nói của cậu lại lãnh đạm như vậy, tuyệt không quan tâm là sao. "
Cô hỏi lại: "Tại sao phải quan tâm?"
"Một ngày ân ái trăm năm vợ chồng!"
Đương nhiên giọng điệu lại lần nữa hỏi lại:
"Bây giờ tôi là vợ của Thần Huống. Đi quan tâm chồng trước, cậu nghĩ là thích hợp sao, sau này đừng nói chuyện Cố Duy với tôi nữa. Nếu như cậu còn xem tôi là bạn. Bây giờ tôi thầm nghĩ làm một chuyện, bảo vệ tốt hôn nhân của tôi và Thần Huống."
"Nhưng cậu không yêu người đàn ông kia!"
Chu Phục Linh nói.
"À, cậu có ý gì? Chẳng lẽ cậu còn hi vọng tôi và Cố Duy hợp lại sao, cậu đã quên hắn đối xử với tôi như thế nào sao?"
Chu Phục Linh không đáp tiếp tục truy vấn:
"Có phải cậu..... Bởi vì chuyêhn sinh non, vẫn còn trách hắn, hận hắn?"
Đông Lôi trả lời: "Không, tôi không hận, cũng không yêu!"
Chu Phục Linh nói: "Tôi không tin!"
Đông Lôi nói: "Cậu tin hay không, không quan trọng, tóm lại, sau này tôi sẽ dùng tâm của mình đặt lên đoạn hôn nhân này."
Cô tin tưởng, cô có thể làm được.
Tháng 5 năm 2013, Đông Lôi bắt đầu khóa thực tập, có điều không có ở trường —— nếu như ông xã không muốn cô trọ ở trường, đương nhiên cô sẽ không trọ. Gia đình vui vẻ, rất quan trọng.
Từ đó, đi học, đã thành chuyện phải làm trong cuộc sống của cô, cô thoáng cái lại trở về thời còn học sinh, bốn phía là người tới người đi, tất cả đều là những nam nữ trẻ tuổi đầy thanh xuân với ước mơ bay cao.
Trong lòng họ ôm một giấc mộng, đối với tình yêu, ước mơ với hôn nhân, phấn đấu trong cuộc sống của họ: Vì tương lai có thể có được một công việc như ý mà học tập, vì có thể gả cho một người đàn ông để cho tất cả mọi người hâm mộ hoặc là lấy một người con gái có thể làm cho mình hạnh phúc cả đời, mà cố gắng thei đuổi giấc mộng của tuổi thanh xuân..
Cuộc sống đại học, làm cho cô tìm về bình tĩnh đã lâu.
Mặc dù khác với họ, bọn họ được tự do hưởng thụ tuổi thời còn học sinh, mà cô là người đã kết hôn.
Ở trường học, cô là một sinh viên bình thường.
Nhưng rời khỏi sân trường, cô phải đối mặt với cuộc sống gia đình một nam một nữ.
Cuộc hôn nhân thứ hai của Đông Lôi cùng với thời gian dần trôi qua, mà dần dần tốt đẹp hơn.
Không sánh được với cuộc hôn nhân đầu tiên chỉ vừa bắt đầu đã ngọt ngào ấm áp như vậy, trái lại, nó rất bình không có mùi vị gì cả, thậm chí không làm cho cô có ý muốn hướng tới tình yêu lần nữa.
Ừm phải nói, giữa cô và Thần Huống, căn bản cũng không có tình yêu nam nữ gì hết, nhưng hôn nhân đã bắt đầu trói buộc kéo họ lại gần nhau.
Cho tới nay, Đông Lôi cảm thấy, nam nữ ở chung, cần phải có chủ đề chung, mới có thể hiểu nhau thêm, mới có thể kéo gần khoảng cách của nhau, mới có thể dung nhập vào cuộc sống của đối phương
Có câu nói, yêu nhau thì đơn giản, ở chung rất khó khăn.
Người yêu nhau, đều sẽ cảm giác được nam nữ ở chung là một việc khó, huống chi hai người không yêu nhau.
Cô và Thần Huống, chênh lệch trọn vẹn 14 tuổi, có sự khác nhau là chuyện tất nhiên, khuyết thiếu đi chủ đề của hai người, càng là chuyện hợp tình hợp lý.
Thế giới của Thần Huống, không phải cô có thể biết, chuyện anh quan tâm không phải một chuyện a miêu a cẩu, chỗ cuời nói vui vẻ cũng là đang quyết định chuyện quốc gia đại sự, còn cô, chỉ là một người bình thường, thậm chí còn có chút đần độn, chuyện phiền não nhỏ bé như vậy, không đáng nhắc tới.
Có khi, Đông Lôi cảm thấy, người như Thần Huống, có lẽ nên tìm một người phụ nữ cũng trong chính trị và có thủ đoạn mới đúng.
Như vậy, đối với vợ chồng có thể nói phu xướng phụ tùy, mới có chung một mục tiêu, mới có thể có chung chủ đề, sinh hoạt mới có tư có vị.
Nói ví dụ như, Bộ thông tin quốc gia thì có một nữ bộ trưởng tương đối xuất sắc, dân chúng Đông Ngải Quốc có một lần cho rằng, vị nữ bộ trưởng trẻ tuổi này rất xứng đôi với phó Thủ tướng.
Ngay cả Đông Lôi đã từng cảm thấy, bọn họ nên đến với nhau mới đúng!
Kết quả ma xui quỷ khiến, cô đã thành vợ của Thần Huống.
Như vậy ngoài ý muốn, đủ kinh ngạc đầy quái dị.
Đến nay, cô vẫn không nghĩ ra, sao chuyện này lại phát triển thành như vậy.
Dù sao cũng phải nói, Thần Huống cũng không phải một người nói nhiều, trầm mặc ít nói, đúng bản tính của anh.
Đông Lôi ngược lại thích nói chuyện, nhưng cũng phải xem đối tượng, nói chuyện với mẹ cô có thể nói không hết lời, nói chuyện với bạn bè, các cô có thể nói mò trời cao biển rộng, nhưng lúc đối tượng biến thành Thần Huống, bởi vì chủ đề có hạn. Bọn họ có thể nói chuyện thật sự không nhiều lắm. Với lại thời gian của Thần Huống cũng thật sự rất ít.
Cho nên, quan hệ giữa vợ chồng bọn họ, bây giờ còn rất yếu ớt.
Chuyện duy nhất làm cho người ta may mắn, bọn họ song phương đều đang cố gắng.
Ít nhất cô biết rõ, anh đã rất dụng tâm rút thời gian quan tâm tới cô.
Nói ví dụ như, những ngày này, bọn họ gần như mỗi ngày cùng ra vào.
Buổi sáng trong lúc Thần Huống trên xe, đến gần đoạn đường đại học Quỳnh Thành, cô xuống xe, từ rương phía sau lấy ra xe đạp, cưỡi vào trường học, buổi tối năm sáu giờ, Thần Huống tan tầm, đến gần đại học Quỳnh Thành, đón cô về nhà. Có khi, hai người sẽ cùng đi ra ăn, có khi, ăn ở trong nhà ăn.
Ở trên đường, Thần Huống bình thường sẽ vội vàng xử lý chuyện hôm nay, cô thì nhìn phong cảnh bên ngoài.
Có khi, sẽ nói vài lời với cô, vui vẻ hỏi cô về chuyện học. Hai người đều rất để tâm trao đổi cuộc sống.
Có khi, bọn họ dứt khoát cái gì cũng không làm, anh sẽ ôm cô, làm cho cô dựa vào anh, nghỉ ngơi một chút, xe chạy ngắn ngủi chỉ hơn vài chục phút, chỉ là dựa sát vào nhau.
Giống như những đôi vợ chồng già, khi tình yêu mất đi nhiệt độ của nó, mọi người dùng những sinh hoạt để đơn giản bảo vệ, chính là tọa những chuyện bình thường để cứu chữa trong lúc hoạn nạn.
Cuộc sống như vậy, tuyệt đối không có nhiệt tình trong tân hôn nên có, nhưng cô vẫn thích ứng.
Khi ở cạnh nhau, cô sẽ không đeo mắt kính quái dị làm người phản cảm kia.
Đúng, đi học, cô sễ đeo mắt kính.
Lần đầu tiên, Đông Lôi đang chờ xe, Thần Huống nhìn thấy dáng vẻ hóa trang của cô, xem xét thật lâu, chỉ về phía mắt kính cô đang đeo:
"Từ đâu lấy ra kính như vậy thế?"
Theo ánh mắt của anh có thể nhìn ra được, anh cảm thấy xấu.
Mắt kính này cũng đúng là biến cô thành rồi.
"Kính nôbita, mua trên mạng đó. Em đeo kính này lên thì sẽ không có ai nhận ra em!"
Cô rất đắc ý, còn giơ tay thành chữ V.
"Xấu thì xấu xí một chút, có điều vẫn để cho anh có cảm giác an toàn!"
Lời này làm cho cô ngẩn ra, hỏi:
"Sao có thể làm cho anh có cảm giác an toàn?"
"Mặc như tiên nữ đi trường học, nếu đưa tới một đống người theo đuổi, ông xã của em vốn không có thuật phân thân, đến lúc đó chỉ sợ càng phải bể đầu sứt trán. Cho nên, bên ngoài xấu một chút ngược lại là một lựa chọn sáng suốt. Sau này, chỉ cần thật xinh đẹp ở trước mặt anh là được.."
Anh hài lòng, xoa đầu của cô.
Hành động này mang theo hương vị cưng chiều.
Cô nhớ rõ trước kia người này cũng thích xoa đầu cô, khi đó, anh cho cô ấn tượng là một người anh trai cao cả, còn bây giờ hương vị này đã biến vị rồi. Sau khi anh xoa đầu cô, sẽ hôn môi cô.
Đúng, nụ hôn của anh, rất nhiều lần.
Dần dần, cô đã không còn bài xích, hơn nữa, còn thử đang tiếp nhận.
Giữa vợ chồng hôn nhau là phải có, không có thân thể thân mật, thì không tính vợ chồng.
Có điều bây giờ bọn họ dù tiếp xúc thân thể, nhưng cũng không thâm nhập.
Nhiều nhất chính là hôn sâu.
Anh rất lịch sự tuân thủ nghiêm ngặt ước định trước đó của bọn họ, trong lúc trên giường chỉ có ôm chằm, nhưng chỉ vẻn vẹn là ôm chằm.
Anh rất kiên nhẫn chờ đợi cô, cũng không bắt buộc cô nhanh tiến vào hôn nhân thật sự.
Điều này làm cho cô rất an tâm.
Đối với Thần Huống mà nói, hôn nhân lần đầu tiên là vô cùng thất bại, khi đó, trọng tâm của anh tất cả đều đặt trong bộ đội, gần như không có kinh nghiệm chung đụng giữa vợ chồng, cái gọi là hôn nhân, chỉ là thùng rỗng kêu to.
Lúc này đây kết hôn, không giống với lần đầu.
Lần đầu, anh bài xích, còn giờ anh mong đợi.
Lúc nhỏ Thần Huống, được dạy dỗ rất nghiêm khắc, cuộc sống chỉ dừng chân trong quân sự, trong nhà bởi vì cha mẹ bận rộn, anh cảm nhận được gia đình ấm áp, cũng không nhiều. Cho nên, mới dưỡng thành anh cẩn thận tỉ mỉ, tất cả mọi chuyện giải quyết theo tính tình. Cuộc sống là khô khan và đơn điệu.
Lúc học Đại học, khi tất cả bạn cùng lứa tuổi đều nói yêu đương anh vẫn như cũ phóng tâm tư trong việc học.
Sau này anh gặp được một người con gái, khắc sâu yêu thượng, hơn nữa, vô cùng quý trọng, đáng tiếc, đoạn tình cảm này, cuối cùng lấy thất bại chấm dứt.
Khi tình yêu khô héo cuộc sống của anh lâm vào không có ý nghĩa, khi đó, anh không cách nào thích ứng trong lòng trống rỗng, cuối cùng, cưỡng bức chính mình một lần nữa trở về cuộc sống khô khan mà đơn điệu trong quân đội, không muốn chú ý chuyện khác.
Nhắc đến hôn nhân, anh không chút để ý tới, lại dưới tình huống này, mặc cho lệnh của cha mẹ, tùy ý đáp ứng cọc hôn sự kia.
Đối với đoạn hôn nhân đầu tiên, anh không có dụng tâm, cũng không thích gặp mặt Tô Trinh.
Kết hôn không bao lâu, anh liền hối hận.
Khi đó, anh đã cảm thấy cuộc hôn nhân này không nên tiếp tục nữa.
Bất đắc dĩ, một lần tiệc rượu, anh uống nhiều, hỏng việc, tạo thành hôn nhân thật, tạo ra một đứa nhỏ không nên tồn tại, cuối cùng. Đứa nhỏ này vẫn được sinh ra.
Một sinh mệnh nhỏ bé, cùng với cha mẹ không đồng ý ly hôn, nên cuộc hôn nhân này được gian nan duy trì vài năm.
Nhưng trong mấy năm đó, anh và Tô Trinh, gần như không có cùng xuất hiện.
Dường như người lạ trong cuộc sống, là thật đáng buồn, tâm trống rỗng, tìm không được nơi an ủi, bởi vì không chỗ giải tỏa, công việc trở thành ký thác duy nhất. Dần dần, khái niệm về nhà này, đã càng ngày càng mơ hồ.
Người có tuổi tác càng cao, càng không mê luyến với những hư ảo gì đó.
Dù bận rộn, nhưng cuộc sống của Thần Huống và Đông Lôi vẫn rất vui vẻ.
Việc học của Đông Lôi rất nhiều, áp lực rất lớn, còn Thần Huống, cũng là công tác đa dạng, hành trình chặt chẽ.
Ban ngày, bọn họ gần như không có cùng xuất hiện, chỉ có đến buổi tối, mới có thể gặp mặt nhau.
Cơm nước xong xuôi, bọn họ vẫn rất bận.
Thường thì hai người cùng ngồi trong thư phòng, cô làm công khóa của cô, nghiên cứu sách của cô, còn Thần Huống sẽ xử lý mấy tài liệu mang về nhà.
Ngẫu nhiên, anh còn có thể ở trong nhà gặp mặt mấy người.
Lúc này, Đông Lôi sẽ nhốt mình vào trong phòng đi đọc sách.
Từng có mấy lần, khi Thần Huống hết bận trở về phòng, thấy cô gái nhỏ đã ôm sách vở ngủ ở trên giường rồi, bình thường thì đã qua nửa đêm.
Lúc này, anh sẽ lặng lẽ lấy sách trên tay cô xuống, đỡ cô nằm ngủ ngon.
Còn anh, sẽ tiếp tục công việc thêm một lát, sau đó trở lại nghỉ ngơi, có khi sẽ kéo cô qua, ôm ngủ ——
Kỳ thật một đêm ngủ sẽ là một loại khảo nghiệm với anh: khảo nghiệm lực ý chí.
Nói chung, anh không phải không muốn làm quân tử, nhưng, tóm lại là một người đàn ông bình thường, giữa nam nữ ngủ gần như vậy, có cảm giác sẽ hiện trong đầu, đó là một phản ứng tự nhiên. Ăn không được tư vị, cũng không hơn gì. Anh chỉ có thể nhẫn nại.
Cuộc sống là có các loại kinh nghiệm tích góp từng chút mà thành, kinh nghiệm nhẫn nại như vậy, anh cảm thấy thật là một loại khiêu chiến.
Đang ở vị trí cao, có quá nhiều hấp dẫn, anh cần luyện thành kiên trì tự chủ.
Thần Huống thích ôm co ngủ, mặc dù rất tra tấn người.
Đông Lôi thích ngủ, buổi tối ngủ trễ, buổi sáng tất nhiên dậy không nổi, hơn nữa ngủ đặc biệt trầm.
Vô luận anh phá cô như thế nào, cô vẫn có thể bình thản chịu đựng gian khổ, ngủ được nồng.
Thần Huống cho rằng: thói quen tốt này, tốt nhất chính là giấc ngủ, có thể mang đến một ngày tràn đầy tinh thần cho người ta. Không giống anh, thường thường mất ngủ, mười năm này đến nay, có thể an an ổn ổn ngủ cả đêm, gần như không có.
Đúng vậy, chất lượng giấc ngủ của anh luôn rất kém.
Nói như vậy, chỉ có thể nhẹ nhàng ngủ một giấc, khoảng ba bốn giờ, ngủ sớm, ngủ đến giờ này, người sẽ tỉnh lại, sau đó cũng ngủ lại không được; ngủ trễ, sẽ thức sớm hơn.
Có khi, anh ngủ trên giường, chẳng qua nhắm mắt dưỡng thần, đại não căn bản cũng không có tiến vào trang thái giấc ngủ, chung quanh xảy ra chuyện gì, anh hoàn toàn rõ ràng.
Chứng mất ngủ này, trước kia bác sĩ cũng không có cách, còn bây giờ, lại là có một chút cải thiện.
Đây là cải thiện rất kỳ quái:
Chỉ cần mình làm công tác mệt mỏi, sau đó thừa dịp mỏi mệt, ôm bà xã ngủ, một giấc này, có thể ngủ rất say.
Thần Huống vô cùng thích cô ngủ giống như trẻ mới sinh, cô ngủ, đặc biệt ngọt ngào.
Anh không phải người thích chụp ảnh, nhưng những ngày này, anh thích chụp ảnh: Trên giường, dùng di động, chụp khuôn mặt ngủ say của cô, dáng vẻ ngu ngơ thấy thế nào cũng làm cho người ta thích.
Anh còn ôm cô, tự chụp mấy tấm, mà cô nhóc kia tùy ý anh làm ầm ĩ, vâcn ngủ say dường như mấy ngày mấy đêm cũng không có ngủ, hoàn toàn không biết mình bị anh làm gì.
Thần Huống có thói quen chạy bộ lúc sáng sớm, ba mươi năm như một ngày anh cho rằng, con người phải vận động, muốn có một khí lực khỏe mạnh, nhất định phải vận động nhiều.
Tháng 5 ngày 21, anh trước sau như một, sáng sớm rửa mặt, thay một thân quần áo thể thao, trước khi đi, lại trở về phòng, cầm điện thoại, không có cầm chắc, điện thoại rơi xuống đất, phát ra một tiếng vang lớn.
Anh đi nhặt.
Lúc này, người trên giường, đột nhiên tỉnh lại, tách, một tay bật đèn trong phòng sáng lên, dụi dụi con mắt, mờ mịt nhìn xung quanh, giọng hơi khàn hỏi:
"Làm gì? Sớm như vậy?"
"Thật có lỗi, anh đánh thức em..."
"Không sao, đêm qua uống nước quá nhiều..."
Cô đi tolet một chuyến, khi trở về nói xin lỗi. Vừa rồi cô đang nằm mơ, mơ tới mình tìm phòng vệ sinh chính là tìm tới tìm lui tìm không thấy, gấp đến độ trở lại đầu đầy mồ hôi.
Đông Lôi thấy anh mặc một thân vận động, còn là màu trắng, làm nổi bật khuôn mặt của anh nhìn trẻ lại không ít, ánh đèn sáng ngời chiết xạ rơi vào trên mặt anh, làm anh thoạt nhìn càng đẹp mắt, hỏi:
"Anh đi chạy bộ sớm vậy? "
"Ừm!"
Anh bước lên vuốt tóc ngắn của cô, hôn lên môi cô, kéo cô đến cạnh giường, đè người xuống nói:
"Còn sớm, ngủ một lát nữa đi. Anh sẽ gọi em sau."
Gần nhất, đều là anh kêu cô rời giường, chờ cô khoảng nửa tiếng sau đó cùng xuất phát.
"A!"
Anh đi ra ngoài.
Cô lại chui vào ổ chăn, vốn muốn tiếp tục ngủ, nhưng chẳng biết tại sao lật tới lật lui lại ngủ không được. Trong đầu đột nhiên nghĩ đến người đàn ông này làm việc đến nửa đêm, sáng sớm còn chạy bộ, còn cô thì ngủ vù vù ngủ suốt cả đêm, còn muốn ngủ nướng, thật mất mặt a... Không được, cô không thể để cho Đông gia mất mặt, đến lúc đó cô sẽ biến thành mèo bị chiều hư.
Trên thực tế, vốn cô có thói quen chạy bộ, chỉ là trước kia bởi vì mang thai, chuyện này không thể không bỏ, tiếp theo là sinh non, tâm tình luôn bị đè nén nên không tập lại.
Cô nghĩ, có lẽ cô nên luyện tập lại thói quen này.
Cô nằm trên giường suy nghĩ một chút, trở mình bò lên, thay một bộ quần áo thể thao, đăng đăng đăng chạy xuống lầu.
"Sao em dậy sớm vậy? Điểm tâm còn chưa làm xong đâu?"
Chị Ngôn hỏi.
Đông Lôi cười cười, bước đi như bay, giống như con thỏ nhảy ra ngoài, chỉ để lại hai chữ:
"Chạy bộ!"
Khu trung cư Vườn Ngọc Cảnh quả thật có phong cảnh đẹp nhất của quốc gia, ở gần đó đều là cán bộ cấp cao và người nhà, toàn bộ khu vườn đều có trồng rừng, tạo sông, làm giả núi, bố cục sân nhà chằng chịt hấp dẫn, làn xe rộng lớn, lối đi tập thể dục buổi sáng quanh co vòng vèo u tĩnh, vòng quanh cả tòan khu, đón gió chạy một giờ, mới có thể lượn quanh hết một vòng.
Lúc Đông Lôi chạy ra, trên đường tự nhiên đã không thấy Thần Huống. Dọc theo đường mòn cá cội chạy một hồi lâu, mới nhìn đến, bóng dáng của Lô Hà, đang không nhanh không chậm theo bóng dáng màu trắng.
Lô sông nghe được sau lưng có âm thanh, quay đầu nhìn thoáng qua, ngẩn người, gọi lại Thần Huống ở đằng trước không xa:
"Phu nhân đã tới!"
Thần Huống mãnh liệt dừng lại, vừa quay đầu.
Trên đường nhỏ uốn lượn, được trồng hoa cỏ nhiều màu sắc, nhiều đóa hoặc nụ hoa đã hé nở, hoặc đang ngạo nghễ nộ rộ, không khí ẩm ướt thoang thoảng mùi hương thơm, cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, đôi chân đạp từng bước, hai tay đong đưa trước sau, tinh thần dâng trào tới gần, mà trên mặt nở nụ cười như ánh nắng mặt trời.
Rất đẹp.
Đông Lôi vẫy vẫy tay, giọng nói nhẹ nhàng gọi:
"Chúng ta cùng thi xem ai chạy nhanh!"
Dường như có một làn gió nhẹ lướt qua mặt anh, giống như con bướm xinh đẹp.
Mí mắt của Thần Huống hung hăng nhảy một chút.
Lúc này, cô tràn ngập tinh thần phấn chấn đầy thanh xuân, annh nhìn khuôn măt tươi cười của cô, liền không dời mắt được.
Anh chạy theo, không nhanh không chậm, đã đến gần cô chỉ cách ba bước, nhìn cô thỉnh thoảng ngoái đầu nhìn lại nở nụ cười, ánh mắt trong suốt như ánh nắng ban mai chiếu lên sáng như tuyết... Khuôn mặt trắng nõn bởi vì vận động mà nhiễm hồng.
Ba mươi năm chạy bộ, lần đầu tiên anh cảm thấy vận động vốn không chút thú vị, đột nhiên, có đi một chút gì đó vui vẻ ấm áp, tâm tình kia, thật không hiểu nổi.
Như vẽ lên một bức họa, một nam một nữ, xuyên thẳng qua trong đó, vô cùng hài hòa.
Còn Lô Hà đi theo ở phía sau, nhìn phía trước mà cười, từng ấy năm tới nay lần đầu tiên hắn đột nhiên hắn thấy, có một người con gái chạy bộ với tư lệnh, hình ảnh kia thật đẹp.
Chạy xong một vòng thật là mệt mỏi, cùng chạy về nhà, Đông Lôi há miệng thở gấp, nói:
"Mệt mỏi, thật mệt mỏi, rất lâu không có chạy như vậy..."
Cả người cô đầy mồ hôi.
Thần Huống đi lấy khăn lông lau mồ hôi cho cô, nói:
"Chạy chậm thôi, sức chịu đựng của em cũng không tệ lắm! Chính là chạy quá nhanh..."
"Trước kia, em tham gia chạy ba ngàn mét, mỗi sáng sớm cũng sẽ chạy hai vòng trong Đông viên. Hiện tại thật lâu không có tập, quá mệt mỏi. Không được, em phải luyện tập trở lại. TAnhh Thần, sau này mỗi sáng anh chạy bộ nhất định phải kêu em."
Cô ngã vào ghế salon thì không muốn động, giọng nói từ sau khăn lau mặt truyền tới.
Thần Huống dừng lại động tác, hỏi:
"Không cảm thấy vất vả sao? "
"Kiên trì là một thái độ trong cuộc sống. Học tập em cần phải cố gắng, rèn luyện em cũng không thể rơi xuống. Có kế hoạch trng cuộc sống. Thì phải làm theo kế hoạch, cuộc sống mới có phương hướng. Mà không phải lâm vào mê mang, lúc trước, em đã mê mang một thời gian dài, sau này em muốn làm cho mình thoát thai hoán cốt, lần nữa góp nhặt niềm vui trong cuộc sống."
Đột nhiên Đông Lôi ngồi xếp bằng trên ghế salon, kéo khăn lau mặt ra, vừa lau mồ hôi, vừa nói, ý chí chiến đấu trong giọng nói vô cùng dâng trào.
"Ừm, không tệ, tâm tình vui vẻ, cuộc sống sẽ rất phong phú."
Thần Huống thưởng thức loại người như vậy, nhiệt tình năng động có ước mơ có hoài bão, ở khoảng tuổi này của cô cũng có quan hệ với gia đình của cô.
"Anh Thần, anh đang khích lệ em sao. Thật cám ơn anh!"
Đột nhiên cô đứng lên, không để ý hôn một cái trên mặt của anh, hì hì cười nói:
"Em đi tắm rửa, anh cũng tắm đi, cả người đều là mùi mồ hôi..."
Lần chủ động đầu tiên hôn người đàn ông này, cô có chút ngượng ngùng, lập tức giống như thoát khỏi câu cá vàng chạy vội lên lầu.
Trong lòng thì đang nghỉ, trên mặt người đàn ông này toàn thịt, thật cứng rắn...
Còn Thần Huống, hóa đá một hồi lâu, mới đưa tay vuốt ve chỗ được cô hôn, khóe môi cong lên, không tự giác nở nụ cười.
Có tiến bộ đúng không...
Biết hôn anh!
Đây là lần đầu tiên anh phát hiện, được hôn là một chuyện rất hạnh phúc.
Bên cạnh, chị Ngôn nhìn thấy hỗ động giữa hai vợ chồng họ, nhất là nhìn tới vẻ mặt của Thần Huống, rất kinh ngạc:
Nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên cô thấy người đàn ông lạnh như băng, lộ ra một nụ cười dịu dàng như vậy, giữa vợ chồng cũng không tệ lắm...
Xem ra phu nhân lo lắng cũng không đáng ngại...
Đông Lôi như gió xông vào phòng tắm, vọt lên mở vòi sen, tắm sạch một lần, sau khi lau khô, trùm khăn tắm đi ra, đứa nhỏ này rất bi kịch đã quên lấy quần áo vào tắm.
Mới vào phòng giữ quần áo, vừa vặn đụng phải người đàn ông này.
"A! Đau!"
Thần Huống đưa tay đỡ cô:
"Đi đường không cẩn thận một chút, đang nghỉ gì vậy?"
Tay phải đỡ eo manh khảng của cô, cách khăn tắm, cảm nhận được làn da nhẫn nhụi, đã xoa bóp một cái, vừa nhìn đến cánh tay trắng nõn mịm màn. Ánh mắt của anh không khỏi thâm sâu một chút.
"Em em em quên lấy quần áo!"
Đông Lôi có chút lắp bắp, cảm nhận được cánh tay trên thắt lưng, ôm chặt cô hơn.
Thần Huống cũng đã tắm xong, thay áo màu đen, đeo cà- vạt, anh uy nghi, anh sắc bén, anh nghiêm nghị không thể phạm, lại lần nữa lộ rõ khí chất bên trong người anh.
Đông Lôi phát hiện, người đàn ông này mặc quần áo thể thao, nhìn có cảm giác dễ gần hơn, người đàn ông này mặc đồ thành thục, thì khí chất liền thay đổi nhanh chóng mặt khiến người ta cảm giác vô cùng câu thúc, và khẩn trương.
Nhất là khi anh mặc đồ tây màu đen, càng làm cho cô cảm thấy e ngại.
Trên thực tế, anh mặc như vậy, vô cùng tuấn tú cứng rắn, nhưng trong lòng cô cảm thấy sợ.
Thần Huống cảm giác được sự khác thường của cô, cúi đầu hỏi:
"Làm sao vậy? Em... Đang sợ anh?"
Anh đã nhìn ra. Lúc trước anh mặc đồ tây đen, mắt của cô cũng đã từng lộ vẻ như vậy.
"Có một chút xíu!"
Đông Lôi khô khốc cười, nói.
"Nguyên nhân?"
Anh không hiểu.
Đúng vậy, tại sao phải có tâm lý này chứ?
Cô suy nghĩ một chút, đầu co rụt lại, nhìn nhìn, vẫn nói ra ý nghĩ trong lòng:
"Có thể bởi vì anh quá nghiêm túc."
Thần Huống: "..."
"Em vẫn nhớ khi còn bé, em ở cửa nhà anh, chờ anh trở lại, nhìn thấy anh đánh bay người phụ nữ kia, em cũng bị anh đánh luôn. Khi đó, anh cũng mặc đồ tây đen, khuôn mặt vô cùng đáng sợ, hoàn toàn là vặn vẹo luôn... Cho nên, bây giờ nhìn thấy anh mặc đồ tây đen, dường như em thấy được khuôn mặt hung thần dữ tợn ấy.. Aizzz, em biết rõ Quan Lâm là cấm kỵ trong lòng anh, nhưng là anh hỏi em trước. Nên không được tức giận đó."
Quả thật có rất ít người dám ở trước mặt anh nhắc tới Quan Lâm, đoạn tình yêu thời trẻ tuổi sớm đã tan thành mây khói, là vết thương anh không muốn đụng tới. Mà cô bé trước mắt này, lại từng tận mắt nhìn thấy anh chật vật nhất lần duy nhất trong cả đời mình.
Một năm kia, không có trở thành tội phạm giết người, không có hủy diệt tiền đồ, toàn bộ là vì bị cô ngây ngốc kéo lại bước chân anh.
"Nếu, anh tức giận? Em phải làm sao dỗ anh đây?"
Anh nghẹn cười hỏi.
"A? Em dỗ dành anh?"
Cô trừng mắt, người này rõ ràng nghiêm túc như vậy mà muốn cô đi dỗ dành anh?
"Em dỗ dành không được nha!"
"Trước kia em dỗ dành Kiều Sâm như thế nào?"
"Ách..."
Sao lại nhắc tới vị hôn phu trước kia của cô thế?
Đây là tình huống gì?
Lúc này, anh nở nụ cười, lấy tay vuốt vuốt tóc vừa mới sấy khô của cô, vẫn còn chút nóng:
"Lôi Lôi, làm sao mới có thể để cho em quên đi hình ảnh của anh khi còn bé em vô tình nhìn thấy đây?"
"Quên?"
Cô nghĩ, không có khả năng chỉ nguyện cả đời một đôi.
Cô nhỏ giọng nói thầm: "Em không quên được! Lúc đó anh giống như sói hận không thể xé nát người thành mảnh nhỏ, mắt lộ hung quang, thật đáng sợ..."
"Anh không đáng sợ như vậy được không? Em đã quên sao, anh dẫn em đi cỡi ngựa, ngồi vòng quay trên không trung, cùng em đỡ đẻ cho Bảo Bảo..."
"Ai kêu ngày đó anh đả thương em... Anh để cho em ấn tượng sâu sắc thật khó quên..."
Cô vô tội trừng mắt nhìn.
Anh lẳng lặng nhìn cô, chợt phát hiện ngực của cô, nửa ẩn nửa hiện, cô bé này, bên trong không có mặc gì cả.. Tim đập của anh đột nhiên gia tốc.
"Em phải... em phải mặc quần áo rồi..."
Theo ánh mắt của anh, cô nhìn thấy xuân quang của mình chợt hiện, vì vậy, một vòng rặng mây đỏ hiện lên trên mặt, cô vội vàng nói một câu.
Nhưng anh không có quân tử buông ra, mà ôm chặt cô vào ngực, kéo vào phòng giữ quần áo, lúc cánh cửa khép lại, anh đẩy cô lên trên ván cửa, cúi đầu hôn lên đôi môi hồng ướt át diễm kiều kia... Cắn môi cô cùng nhảy múa với lưỡi của cô, nhìn cô vừa sợ vừa thẹn nhìn mình chằm chằm.
Nụ hôn của anh cũng không có kỹ thuật cao siêu, không giống Cố Duy đơn giản có thể hôn đến người ta ý loạn tình mê.
Nhưng cảm giác anh hôn rất có lực lượng. Đặc biệt lúc anh mặc đồ này hôn cô, trên thị giác sẽ sinh ra cảm giác trùng kích mãnh liệt.
"Anh Thần, anh Thần..."
Lúc cảm nhận được tay của anh chiếm hữu da thịt của cô, cảm giác từng đợt sợ run tập kích lên người, khi lợi thế của cô từng chút từng chút mất đi, khi cô phát hiện khăn tắm không bảo vệ được cô, cô vội vàng gọi anh lại, khuôn mặt đỏ bừng, đáng thương kêu:
"Em không thở nổi...Em không thở nổi... Dừng lại dừng lại..."
Cô vội hít vào, thấy đáy mắt anh một mảnh lửa nóng, cô khẩn trương túm khăn tắm lại, bất an kêu lên:
"Còn có, em phải thay quần áo! Còn không đi xuống, chúng ta bị muộn rồi..."
"Được, vậy tối về chúng ta lại tiếp tục..."
Anh trầm thấp yêu cầu.
Cô trừng thẳng mắt.
Nhìn dánhg vẻ hoảng sợ của cô, anh muốn cười.
"Anh Thần chúng ta... Chúng ta ước định..."
"Chúng ta còn ước định sau này không được kêu anh Thần..."
Anh lấy lời này cắt ngang cô.
"Anh Thần..." Cô kêu lên.
"Kêu một tiếng Tử Tuần thì anh sẽ dừng, bằng không, hành trình sáng hôm nay, anh sẽ dời sang ngày khác! Còn em cũng không cần thay quần áo, chúng ta... Bây giờ trở về phòng..."
Cái gì?
Trở về phòng?
Anh muốn làm gì?
Trán của cô không khỏi đổ mồ hôi.
Người đàn ông này, có ý đồ bất chính a...
"Tử Tuần, Tử Tuần... Sau này em nhất định gọi anh là Tử Tuần... anh Thần, không đúng, Tử Tuần, anh đừng làm loạn được không..."
Cô vội vàng năn nỉ.
"Có thể! Có điều, có một yêu cầu..."
Thần Huống rất hưởng thụ tư vị đùa giỡn cô.
"Yêu cầu gì?"
Cô nhìn thấy, có chút sợ anh lại làm khó cô.
"Nụ hôn vừa rồi ở dưới lầu, hôn không tốt. Hôn lại một chút!"
A, người này có thể đừng vô lại như vậy hay không.
Sớm biết như vậy, vừa rồi sẽ không hôn rồi.
"Vậy sao mới tính tốt?"
"Không nên hôn trên mặt! Phu nhân!"
Anh nghiêm trang nói:
"Phải hôn môi! Em phải khiến anh hài lòng, anh mới bỏ qua cho em!"
"Nào có người xấu xa như vậy..."
Cô chống đỡ kêu to, trên mặt vô cùng xấu hổ.
"Hôn hay không? Không hôn có phải hay không? Không hôn, bây giờ anh liền..."
"Hôn nhẹ, em hôn!"
Cô đi cà nhắc, hôn nhẹ trên môi anh một cái.
"Em hôn như vậy sao gọi là hôn được!"
"Này, Thần Tử Tuần, anh có thể đừng vô lại không nói đạo lý như vậy được hay không?"
Cô tức giận trừng anh.
Lúc này, anh thật sự có tư chất lưu manh.
Sau một khắc, anh ôm cô lên.
"A.A.A.....Em hôn.. Em hôn... Anh để cho em mặc quần áo trước được không, rồi em sẽ hôn anh..."
"Không được."
"Vậy anh cúi mặt thấp một chút, em hôn không tới!"
Ngày hôm nay, cô bị người đàn ông này tính kế dâng lên nụ hôn đầu tiên...
Cuối cùng, trọn vẹn bị hôn năm phút đồng hồ, anh mới buông tha cô, nhưng lại không chịu đi ra ngoài, mà thay cô chọn một bộ quần áo, giống như đang chiếu cố người bạn nhỏ, đơn giản chỉ cần tự tay thay cho cô.. Cô kháng nghị hoàn toàn vô dụng.
Tóm lại, lúc này đây, cô xem như bị anh nhìn thấy hết.
Cùng nhau đi xuống dưới lầu, mặt cô đầy thủy triều mùa xuân, môi hồng sáng bóng.
Còn anh thì vẻ mặt vui sướng, khóe môi còn có dấu răng —— vừa rồi bị cô kháng nghị cắn nát.
7h, bọn họ ăn sáng xong rời nhà, 7h47, đưa mắt nhìn cô cưỡi xe từ xe của mình chạy nhanh về phía trước, anh tựa ở lưng ghế phía sau, vuốt khóe môi ngay chỗ vừa hôn kia, giống như một thằng nhóc mới biết yêu
Đúng vậy, anh như mê say hương vị trên người cô.
Ý nghĩ muốn cô, ngày qua ngày càng mãnh liệt.
Sáng ngày 22 tháng 5, từ bệnh viện truyền tới một tin tức làm cho người ta kinh hỉ, Đông Đình Phong tỉnh.
Thần Huống ngoài vui mừng, cũng có chút sầu muộn:
Tiếp theo, anh phải giải thích với bạn tốt chuyện của mình và em gái cậu ấy như thế nào đây?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro