66 - 68 END
CHƯƠNG 66:
Anh, Giúp Em
Mấy ngày tiếp đó, sóng êm gió lặng, Lâm Phàm từ từ buông lỏng tâm tình, thầm cầu trời cho ba cô đừng gây ra chuyện gì nữa.Hai cu mập còn chìm trong thế giới chocolate, bất quá mập lớn Việt Trạch phát hiện có một thứ còn hấp dẫn hơn cả chocolate.Tiền.Bởi vì lúc hai đứa chui vào nhà chocolate chơi đến quên trời đất thì, Việt Trạch vô ý nghe được đoạn đối thoại của Đậu Tử đang thèm thuồng nhìn và Lí Phương."Mẹ, con cũng muốn nhà chocolate ~" Nước miếng Đậu Tử sắp chảy xuống đất luôn, cả căn nhà mở máy lạnh ra tràn ngập mùi chocolate thơm nức.Tường căn nhà chocolate xen lẫn hai màu đen trắng, ống khói trên nóc nhà là chocolate vị chuối tiêu màu vàng, trước cửa nhỏ còn có hai chậu hoa màu nâu, đóa hoa màu hồng, lá cây màu xanh.
Nhóc đã ngửi được mùi café, ô mai và trà xanh từ nãy.Lí Phương bất lực vỗ đầu con thì thào "Mấy thứ này đều do ông chủ bỏ tiền thuê người ta làm, mẹ không có nhiều tiền như vậy, mua cho con một cái nhỏ thôi được không?"Nói rồi kéo nhóc muốn đi, lo nó nhìn sẽ càng khó chịu hơn.Đột nhiên Chí Trạch chui từ trong nhà ra, miệng ngoạm một miếng chocolate nhìn như cái chân bàn, ậm ờ gọi "Đậu Tử, Đậu Tử, vào nhà tớ chơi!"Nói xong kéo Đậu Tử định chen vô nhà mình, lại phát hiện bên trong không đủ chỗ chứa hai đứa.
Nghĩ ngợi một chút, rộng rãi nhường cho Đậu Tử chui vô, mình thì chạy qua nhà anh trai kế bên, kiễng mũi chân lên thè lưỡi, liếm liếm ống khói nhà anh trai một cách khoái trá.Việt Trạch vừa khéo chui ra thấy màn này, giật mình đẩy nó "Ai cho em ăn nhà anh!"Chí Trạch đang liếm say sưa, bị nó đẩy một cái không kịp đề phòng, ngã ngửa ra sau đè lên nhà mình, căn nhà không chắc chắn nháy mắt đổ rầm.Đậu Tử đang ngồi chồm hổm bên trong nhai bàn, ngơ ngác nhìn mọi người tự dưng xuất hiện trước mặt mình, còn có Chí Trạch ngã bổ chửng bên cạnh, vội vàng vất chocolate đi muốn đỡ nó dậy.Lí Phương hấp tấp xông lên bồng Chí Trạch té xong phát ngốc lên, Việt Trạch thì lúng túng, không dè mình đẩy có một cái mà lại mạnh tay như thế.Rốt cuộc Chí Trạch hoàn hồn, đờ đẫn nhìn căn nhà đã biến thành đậu hũ của mình, gương mặt nhỏ nhắn nháy mắt thay đổi.Đau lòng muốn chết, bắt đầu khóc ré lên, khóc đến nỗi trán nổi gân xanh, tiếng khóc xé ruột xé gan làm người ta nghe mà rơi lệ.
Mọi người ở dưới lầu nghe cục cưng khóc thảm thiết như thế, cuống quít chạy lên lầu xem tình hình.Nhất thời Lí Phương cũng hoảng hốt, nếu Chí Trạch không kéo Đậu Tử vào nhà, cũng sẽ không đi ăn nhà của Việt Trạch, Việt Trạch cũng không tức giận.
Tất cả tội cuối cùng vẫn quy về Đậu Tử.Ông Tần càng già càng dẻo dai chạy tới đầu tiên.
Xông vào phòng, nhìn Chí Trạch được Lí Phương bồng trong lòng, lại nhìn hai đứa nhỏ lúng ta lúng túng đứng nguyên tại chỗ cúi đầu, đang định hỏi xem có chuyện gì thì thấy cháu lớn bĩu môi, đột nhiên cũng bắt đầu nức nở.Bà Tần, Lâm Phàm, Tần Vịnh tới sau ngơ ngác như từ trên trời rớt xuống, sao cả hai tiểu ma đầu đều khóc rồi? Không lẽ hung thủ là Đậu Tử? Nhưng từ nhỏ Đậu Tử đã ngoan ngoãn hiểu chuyện, không thể nào có chuyện tranh giành được.Cuối cùng, sau khi nghe Chí Trạch thút tha thút thít tố cáo, mọi người biết chuyện gì xảy ra đều dở khóc dở cười.Bà Tần bước lên bế Đậu Tử đã sợ hãi run rẩy lên, đau lòng trách ông Tần "Ông có đầu óc không vậy, nhà chocolate có đứa nhỏ nào không thích, sao ông đặt có hai cái?!"Ông Tần thấy thế cũng ái ngại, vỗ đầu mình, quả thật là việc này mình xử sự không chu đáo, cười nói với Đậu Tử "Tiểu Đậu Tử đừng sợ, ông nội Tần kêu người làm cho con một cái thật lớn, Việt Trạch đẩy em đáng bị phạt, con nói nên phạt sao đây?"Lí Phương vội vàng lên tiếng "Ông chủ không làm thế được ạ!"Nhưng không ai đếm xỉa đến lời chị, mạnh ai nấy dỗ bọn trẻ.
Việt Trạch mới nghe mình sẽ bị phạt, khóc càng lớn hơn.Tần Vịnh chịu không nổi ma âm, len lén ngồi xổm xuống che miệng nhóc, nói nhỏ "Con ngoan, đừng khóc, ba cứu con!"Đậu Tử siết tay mình, cúi đầu không dám nói.
Mẹ luôn dạy nhóc ở nhà này nhất định phải nghe lời, mặc kệ đúng sai đều phải nhường hai cậu chủ nhỏ.Nhưng các cậu chủ nhỏ rất tốt với bé, có gì cũng chia cho bé một phần, đi chơi cũng dắt theo, nếu bị phạt đương nhiên cũng phải chịu phạt theo!Nhóc sợ sệt nói "Ông nội Tần ~ tại con tham ăn... mới..." Còn nhỏ nên bé thực sự không nói được những câu đại loại như muốn phạt thì phạt con, .v.v.
chỉ biết cố gắng bày tỏ ý nghĩ của mình.Ông Tần cảm động, định lên tiếng, La Trữ đột ngột xuất hiện ở cửa, quét mắt một vòng sau đó dừng lại trên người Tần Vịnh."Anh, giúp em." Giọng điệu dửng dưng này thật tình không giống như đang nhờ vả.Tần Vịnh thả tay đang bịt miệng Việt Trạch ra, đưa mắt ra hiệu cho Lâm Phàm.
Lâm Phàm hiểu ý vội vàng ngồi xuống bịt thay hắn, nhỏ nhẹ dỗ "Đừng khóc, ngoan, ông nội dọa con thôi.""La Trữ, sao vậy?" Tần Vịnh hỏi, mọi người nháy mắt dời sự chú ý, tò mò nhìn La Trữ đứng ở cửa.La Trữ hơi mím môi, khàn giọng nói "Em... tìm thấy cô ấy rồi, nhưng em không vào được..."Mọi người nghe mà mờ mịt, Chí Trạch khóc xong đang nấc cụt, vội vã gào lên "Con ức, ức, con biết! Ức ~ hôm qua chú ~ ức ức ức ~""Được rồi, con đừng nói nữa! Việt Trạch con biết không?" Tần Vịnh nghe mà nhói tim, vội hỏi con lớn, hai đứa nhỏ này cả ngày dính lấy nhau, không có gì là bí mật cả.Việt Trạch vừa thấy cơ hội thể hiện tới, lật đật chùi hết nước mắt nước mũi lên người mẹ, nghiêm trang đáp "Hôm qua chú La dẫn bọn con đi viện hải dương chơi, sau đó bỏ tụi con chạy mất! Chạy theo một nàng tiên cá muốn chạy ra đằng sau cái phòng thật lớn, nhưng người ta không cho chú vào ~"Nói xong kể với Lâm Phàm "Mẹ, nàng tiên cá đó có cái đuôi lớn chừng này! À không, chừng này này! Nếu mà kho lên chắc chắn ăn ngon lắm!" Vừa nói vừa quờ tay diễn tả lớn tới cỡ nào."Em muốn ăn chua ngọt..." Chí Trạch nói nhỏ, Việt Trạch nghĩ nghĩ, cảm thấy hôm nay là lỗi của mình, chu môi hơi ấm ức nói "Vậy cũng được, chúng ta ăn chua ngọt."Cứ thế, hai anh em lại hòa hảo.Người lớn đều nhốn nháo, nghe Việt Trạch giải thích xong càng hoang mang hơn.May mà, trước đây Lâm Phàm là lính đặc chủng, sở hữu năng lực phân tích và suy luận cực kỳ mạnh lại thêm lời khai của người chứng kiến, mọi người cho ra được đáp án, cộng thêm La Trữ cũng gật đầu khẳng định suy đoán của Lâm Phàm.Sự tình rất đơn giản, mấy ngày trước La Trữ có nói mình thích nàng tiên cá, hôm qua tình cờ bắt gặp ở viện hải dương, hắn muốn chui vào phòng làm việc ở hậu trường lại bị cản lại.Hắn hi vọng mượn sức Tần Vịnh, để hắn chui vào hậu trường thành công.Chuyện này đối với Tần Vịnh mà nói nhỏ như muỗi, gọi điện thoại mấy cú là sắp xếp thỏa đáng, cười "dâm" nói với hắn "Em à, nàng tiên cá này... chỉ có một cái đuôi à, sau này hạnh phúc của mày... không cần hả?"La Trữ nghĩ nghĩ, nghiêm túc đáp "Nếu cô ấy là người cá thật, em có thể không cần, nhưng nếu cô ấy bằng lòng, thì còn có miệng."..."La Trữ, chuyện này hoãn lại đã, ngày mai Lâm Lỗi kết hôn, con còn phải làm phù rể." Bà Tần thu xếp đám trẻ con xong vừa xuống tới phòng khách, lên tiếng nhắc nhở, sợ hắn không chịu nổi chạy thẳng tới viện hải dương.La Trữ ngẩn ra, "dạ" một tiếng.Lâm Phàm ở bên lại rầu rĩ, lật tới lật lui mấy món hàng đã mua hỏi Tần Vịnh đang đút trái cây cho con "Tuần sau là sinh nhật hai tuổi của con gái Trân Hương, chúng ta nên tặng gì đây?"Tần Vịnh lơ đễnh đáp "Tặng một cây đàn nhị, ba nó kéo violon, nó ở bên kéo đàn nhị, rất xứng.""Đừng quậy! Bất quá đàn nhị này quả thực không tệ, tiệm nhạc cụ có bán không nhỉ?" Lý do Lâm Phàm hỏi ý kiến Tần Vịnh? Đó là bởi vì, mặc kệ Tần Vịnh có đưa ra ý kiến dở hơi cỡ nào, Lâm Phàm đều cảm thấy ý đó rất hay, hơn nữa luôn nhìn hắn sùng bái, cái này cực kỳ thỏa mãn thói hư vinh đàn ông của Tần Vịnh.
Ai cũng nói hắn cưới cô lính đặc chủng này không trị được, này không phải trị rất tốt sao?Hôm sau, Lâm Lỗi rốt cuộc ôm được người đẹp về, có điều đêm động phòng hoa chúc bị đám anh em trời đánh chuốc cho say ngất ngư, ói một bãi to đùng trên giường xong thì ngủ mất.Cô dâu Dương Thông đành ngồi một mình trên giường cưới đỏ thẫm đếm bao lì xì.Tần Vịnh say lờ đờ ôm Lâm Phàm, cảm khái "Vợ, kiếp sau anh vẫn lấy em."Lâm Phàm vùi mặt vào ngực hắn, nằm trên giường mỉm cười không nói.Ánh đèn trong phòng khách dìu dịu, bao trùm cả giá vẽ.La Trữ ngồi ở giữa, tay cầm bút vẽ bình thường, trên nền vải xuất hiện cảnh hắn nhìn thấy ở viện hải dương hôm trước, lòng hắn chấn động tới giờ cũng chưa bình tĩnh lại.Rốt cuộc thượng đế lại cho bọn họ gặp nhau.~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~Tuần sau, vợ chồng Tần Vịnh mang cây đàn nhị đặt làm đi tới thành phố L nơi Trân Hương gả đến tham gia sinh nhật hai tuổi của con gái cô ấy.
Cả tiệc sinh nhật bị ông bố nghệ thuật gia Tiểu Tân biến thành hội âm nhạc.Hai nhóc sinh đôi do ông Tần đưa đi mẫu giáo, tối ấy vì ông Tần mắc chiêu đãi Raphael ở xa tới chơi, bèn nhờ La Trữ đến trường mẫu giáo đón chúng.La Trữ tan sở ở viện hải dương, thay đồ xong liền leo lên xe Harlan đến trường mẫu giáo, do tới trễ nên đến nơi thì đã tan học.May mà công tác an toàn của giáo viên trường này rất đến nơi đến chốn, không có lai lịch và không đăng ký thì không được vào, mà bọn trẻ cũng ngồi yên đó, không có người nhà tới đón thì không được về.La Trữ xuống xe, sải đôi chân dài đi tới cổng trường, liếc mắt thấy cách đó không xa một người đàn ông nhìn quen quen thậm thà thậm thụt nhìn trộm.Nhíu mày ngẫm kỹ, không nhớ ra là ai.
Nói ngắn gọn mấy câu với bảo vệ, chứng minh thân phận của mình xong, hai thằng mập được thả ra, lăn cái thân béo tròn tới chỗ hắn.La Trữ lo lắng lùi lại một bước, thật tình hắn không thích tiếp xúc thân mật với bất cứ sinh vật nào, kể cả con nít.Khổ nỗi hai thằng mập này bất kể, sán lại túm ống quần hắn trèo lên, đòi bế."Chú La ~ con đói rồi!" Chí Trạch sờ cái bụng mình, nói giọng măng sữa, đôi mắt thoáng nét xa cách của La Trữ nhìn nó hồi lâu, ngẩng đầu ngó trái ngó phải, quả nhiên thấy một quán bán bạch tuộc viên."Chờ." Giọng điệu hờ hững vạn năm không đổi, bước về phía quán bán bạch tuộc viên trang hoàng đẹp đẽ.Cặp sinh đôi háo hức nhìn bóng hắn lẩm bẩm "Chú La tốt thật! Ba không bao giờ cho anh em mình ăn cái này.""Phải, nhưng mà em vẫn muốn ăn nàng tiên cá của chú La."Đang lên kế hoạch kho hay là làm chua ngọt, bọn trẻ không phát hiện có một người đàn ông từ từ lại gần chúng từ đằng sau."Chí Trạch ~"Chí Trạch nghe có người gọi mình, theo bản năng quay đầu lại, thấy đối phương thì mừng rỡ hô to "Ông ngoại ~!"Ba Lâm Phàm cười cười, móc trong túi ra một hộp bánh chocolate rẻ tiền đưa cho nó "Đừng nói với mẹ các con nha."Cặp sinh đôi liếc nhau một cái, lấy làm khó xử nhìn hộp bánh trong tay ông ta.
Việt Trạch nói "Mẹ nói không được ăn đồ của người lạ." Tuy chúng tham ăn nhưng cây roi trong phòng mẹ có sức uy hiếp còn mạnh hơn, nghĩ tới là ớn lạnh.Chí Trạch nhìn ba Lâm Phàm, sửa lại "Nhưng ông ấy không phải người lạ, ông là ông ngoại."Nói rồi muốn nhận lấy hộp bánh.
Harlan vẫn ngồi trong xe, cùng La Trữ đang trả tiền ở tiệm mực gần đó đều nhìn thấy người đàn ông có hành vi lén lút kia đang nói chuyện với bọn trẻ.Harlan lập tức mở cửa xe, La Trữ vất bạch tuộc viên, đồng thời xông tới chỗ ông ta.
CHƯƠNG 67:
Ba Lâm Phàm thấy hai người đàn ông cao to sắc mặt không tốt xông về phía mình, theo phản xạ tính chạy, nhưng mới chạy được mấy bước đã bị Harlan tóm được, thuận thế đẩy một cái, ông ta loạng choạng ngã xuống đất.Hai đứa nhỏ thấy thế đều hoảng hồn, Chí Trạch thấy ông ngoại bị Harlan xô ngã, ngây ra một lúc định xông lên "Ông ngoại ~" lại bị La Trữ vươn một tay nhẹ nhàng giữ lại."Chú La, sao mọi người lại đánh ông ngoại?" Chí Trạch tức giận hỏi, mẹ nói phải kính già yêu trẻ, không thể ăn hiếp người già và trẻ nhỏ như bé!La Trữ lạnh lùng đáp "Nếu ông ta không có ý đồ gì, vì sao thấy chúng ta lại bỏ chạy?" Nói đơn giản, có tật giật mình.Việt Trạch cái hiểu cái không, nhìn mấy người lớn một hồi, quyết định đứng về phía chú La.Ba Lâm Phàm nhổ nước miếng lẫn đất cát ra, hằm hè chỉ Harlan chửi "Ông đi thăm cháu mình thì đã làm sao?! Ông là cha Lâm Phàm! Mày dám đánh ông?!"Harlan nhất thời khó xử, may mà La Trữ lên tiếng "Gọi điện thoại hỏi rõ ràng.""Ông ngoại, có đau không?" Chí Trạch thừa lúc La Trữ không chú ý, lết cặp giò béo múp chạy tới cạnh ba Lâm Phàm, còn săn sóc phủi bụi trên quần áo ông ta.Ba Lâm Phàm nhếch nhác, cười cười, nhét hộp bánh rớt bể vào lòng Chí Trạch "Ông ngoại đi trước, mấy ngày nữa tìm con.""Dạ!" Chí Trạch ra sức gật đầu, cười sáng lạn.Harlan ngắt điện thoại xong cản đường đi của ông ta "Khoan đã, ông chủ nhà tôi mời ông tới một chuyến."Ba Lâm Phàm thấy thế, sắc mặt bắt đầu khó coi song hình như nghĩ ra điều gì, vui sướng nhận lời, chui vào trong xe không ngừng sờ đông sờ tây, lòng càng bất mãn.
Con gái ở chỗ này ăn sung mặc sướng, mình đến nhà cũng không có, sống y chang một con chó.Nhìn Chí Trạch vẫn ngồi trên đùi mình ăn bánh, cảm giác ấm áp kỳ lạ trong lòng càng lúc càng đầy.
Mấy ngày nay, không biết vì sao ông ta luôn nhớ tới đứa cháu ngoại này, mấy hộp bánh chocolate kia thậm chí ông ta không nỡ ăn hết.Nghe ngóng khắp nơi, biết cháu ngoại học ở trường mẫu giáo này, mua hộp bánh định tới nhìn, muốn nghe nó ngọt ngào gọi một tiếng ông ngoại nữa.
Nhưng nhân viên bảo vệ hết sức nguyên tắc, hai đứa cháu ngoại đều đưa đón bằng xe riêng, thằng chồng con gái cũng kiên trì đưa đón mỗi ngày.
Ông cứ cảm thấy cái thằng đó nhìn thì đẹp trai hiền lành thật ra mới là kẻ nguy hiểm nhất.Hôm nay ông định tới lần cuối, lại mừng rỡ phát hiện con rể không tới mà có một người khác, càng trùng hợp là người đàn ông kia tách ra đi mua đồ ăn.
Nhân cơ hội ngàn năm một thuở này vội vàng chạy tới, cuối cùng vẫn bị phát hiện, may mà cháu ngoại thân thiết làm ông vui vẻ gấp bội.Đứa cháu lớn ngược lại lãnh đạm với ông hơn nhiều, nhất định là bị con ranh chết tiệt Lâm Phàm tẩy não rồi!~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~Trong biệt thự, rất nhiều người đàn ông mặc thường phục nhìn có vẻ nhàn nhã chia nhau đứng khắp các góc vườn hoa, đình nghỉ mát, ban công... Raphael ngồi trên ban công lầu hai ôn chuyện cũ với ông Tần.Đã là ban đêm, trời còn chưa tối hẳn, chỉ hơi xám xịt.Cả tòa biệt thự rực rỡ ánh đèn, má Trương và mọi người bận bù đầu bù cổ.
Cái ông Raphael này tới thì tới, còn dẫn theo một tiểu đội, nội chuẩn bị cơm nước cho bọn họ thôi là hết nửa ngày.Ngay cả Đậu Tử cũng bận rộn bưng trà đưa nước, may mà tính nết đám lính đánh thuê này cũng tạm, cho ăn thì ăn, không nóng cũng không ồn.Một chiếc Masareti từ từ tiến vào sân, Đậu Tử đang cẩn thận bưng mâm đồ ăn vừa thanh lý xong vào nhà bếp giúp mẹ mừng rỡ hoan hô."Việt Trạch ~ Chí Trạch ~" Đặt cái mâm lên bàn đá chạy tới chỗ xe vừa ngừng, nhưng trên xe bước xuống một người đàn ông nó chưa gặp bao giờ, nhất thời dừng bước, hoang mang.Chí Trạch và Việt Trạch chui ra khỏi xe, Việt Trạch một mình chạy thẳng vào nhà bếp, tính tìm vú nuôi kiếm đồ ăn.
Chí Trạch lại nắm tay ba Lâm Phàm vui vẻ giới thiệu "Ông ngoại, đây là Đậu Tử, là bạn thân nhất của con và anh."Đậu Tử nghe Chí Trạch nói người này là ông ngoại, lập tức nhẹ nhõm mỉm cười "Tớ biết ông ngoại tức là ba của mẹ, đúng không?!" Nói thật, chuyện này thì Chí Trạch không biết.
Nhóc chỉ biết ông ngoại và ông nội giống nhau, đều tốt với nó.
Có điều nó không thể để lộ là mình ngu hơn Đậu Tử, ưỡn ngực lấy khí thế "Đương... Đương nhiên tớ biết rồi! Ông ngoại, con dẫn ông đi xem nhà chocolate!"Đầu óc ba Lâm Phàm toàn xoay quanh việc ông Tần tìm mình làm cái gì, căn bản không chú ý bọn trẻ nói, có điều cháu ngoại mở miệng ra là ông ngoại làm ông ta thấy mát ruột.Harlan đứng bên không nhịn được nhắc nhở "Cậu chủ nhỏ, ông chủ muốn gặp ông ta, để tôi dẫn ông ta đi trước đi."Chí Trạch bất mãn trề môi "Được rồi, ông ngoại, ông mau quay lại nhé."Ba Lâm Phàm gật đầu qua quít cho xong, trong lòng thật sự thấp thỏm.
Trong sân nhiều người như vậy, vừa nhìn đã biết không đơn giản, ánh mắt người nào cũng quyết đoán, kiêu ngạo.
Ông ta lăn lộn ngoài đời bao nhiêu năm, tuy không làm được trò trống gì nhưng gặp không ít người.Lần thứ hai bước vào biệt thự nhà họ Tần, ba Lâm Phàm vẫn không dằn được sôi sục, nói cái gì cũng phải kiếm chút béo bở, có cái thí dụ nào mà con gái làm phi cha già phải đi ăn mày chưa?Lên tới ban công ngoài trời cực kỳ rộng rãi ở lầu hai, ba Lâm Phàm thấy ông sui cùng một người da trắng ngồi đối diện nhau.
Tuy người đàn ông ngoại quốc kia lười nhác dựa vào ghế, chỉ liếc ông ta bâng quơ một cái nhưng ông ta vẫn cảm giác được từ người đó tỏa ra khí thế mãnh liệt.Ba Lâm Phàm căng thẳng ngồi dựa lưng vào cửa, liền đó Tiểu Hương nhanh nhẹn bưng một tách trà nóng lên đặt trước mặt ông ta.Đợi Tiểu Hương xuống lầu, ông Tần mở miệng "Nghe Harlan nói, hôm nay ông đến trường mẫu giáo nhìn bọn trẻ?" Về ba Lâm Phàm, ông đã đọc qua báo cáo Tần Vịnh phái người điều tra.Tóm gọn một câu, một tay cờ bạc, một con bợm nhậu.
Không tính là đại gian đại ác, nhưng cũng chẳng phải người tốt.Ông ta không phải là một người cha có trách nhiệm, sau khi Lâm Phàm trưởng thành luôn nghĩ đủ mọi cách moi tiền từ cô, thậm chí mấy lần muốn bán căn nhà cũ của bà ngoại Lâm Phàm, tiền thì cho vào túi mình.Nhưng, chú ý cái chữ nhưng.
Nhưng chung quy lại ông ta vẫn là cha Lâm Phàm, ông là cha chồng không thể quá đáng, lễ nghĩa nên có vẫn phải cố mà làm.
Còn Lâm Phàm muốn thế nào, ông đều duy trì, nếu người này là cha ông, với tính của ông nói không chừng đã pằng một phát rồi.Ba Lâm Phàm thấy ông dễ nói chuyện, gan cũng từ từ lớn dần "Tôi nói này ông sui, con ông lấy con gái tôi, sao một chút sính lễ cũng không đưa?""Ha ha, không biết ông tính chuẩn bị cho Lâm Phàm bao nhiêu của hồi môn? Nếu nói muốn phô trương, chúng ta phải môn đăng hộ đối, của hồi môn ít quá có phải là khó coi hay không?" Ông Tần cười cười đá trái banh trở về.Mặt ba Lâm Phàm đen lại, trơ mặt mo ra nói "Con gái tôi gả cho nhà ông, sinh hai đứa cháu nội, ông còn hỏi tôi tiền?""Tôi nghĩ là ông hiểu lầm, của hồi môn và tiền là hai chuyện khác nhau.
Vả lại tôi nói khó nghe thì là, phóng mắt khắp thiên hạ, người bằng lòng vì nhà họ Tần tôi duy trì hương khói tôi không dám nói là vô số nhưng cũng không dưới trăm.
Nhà tôi thích Lâm Phàm bởi tính con bé đơn thuần, không kiêu ngạo không nóng nảy, nói ra thì đúng là vất vả bà ngoại nó dạy dỗ bài bản, nếu sống với ông... ha ha..." Ông Tần khinh bỉ, cầm chén hồng trà lên nhấp môi cho thông họng."Ông đừng có lấy mắt chó so lòng người!" Ba Lâm Phàm tức tối đập bàn, Raphael ngồi bên trái ông ta nhanh nhẹn móc khẩu súng trong túi ra chĩa vào ông ta "Tần, tôi giết y giúp ông."Tay chân ba Lâm Phàm mềm nhũn, giữ nguyên tư thế nửa đứng nửa ngồi.Ông Tần mỉm cười xua tay "Bình tĩnh đừng nóng, đừng nóng.
Ông sui, không biết ông tìm Việt Trạch và Chí Trạch có chuyện gì? Nói ra xem tôi có giúp được gì không?"Raphael bực bội vất súng lên mặt bàn thủy tinh tinh xảo, vắt chéo hai chân nhìn ông ta.
Tuy ông không rõ chuyện nhà họ Tần lắm, nhưng quanh năm ra chiến trường, quan sát tâm lý người khác ông cực kỳ giỏi, sóng ngầm dữ dội giữa hai bên ông đã nhận ra từ đầu thế nên bây giờ rất sốt ruột.
Ông hoàn toàn không thích cái trò ra vẻ ta đây quân tử, cứ trực tiếp pằng một phát cho đỡ lắm việc.Thật ra, nói đúng lương tâm, ba Lâm Phàm tìm Chí Trạch thật tình không có mục đích gì, chỉ muốn nhìn cháu một chút.
Đương nhiên là, cũng có tí đỉnh ý đồ, hi vọng hai ông cháu quan hệ tốt, nội đồ dư thừa của chúng cũng đủ cho ông ta tiêu xài rồi.
Nhưng mấy cái này không thể nói được, đang tính trưng bộ mặt nghiêm trang ra nói lời hay tỏ vẻ mình chỉ muốn thăm cháu thì thấy Lâm Phàm và con rể từ ngoài sân tức tốc đi vào.Ba Lâm Phàm ho khẽ một tiếng, bực bội ngồi xuống "Tôi tới thăm cháu ngoại lại bị mấy người xem là tội phạm."Có vẻ như ông Tần chấp nhận cách nói này, cười cười không trả lời.
Không tới một lát, Lâm Phàm đã lên tới ban công, thô lỗ nói "Ông lại tới kiếm chác gì đây! Tôi nói rồi, không có tiền!"Ba Lâm Phàm nổi xung "Ông tới đòi tiền mày à? Ông chỉ muốn thăm Chí Trạch thôi! Có kiểu con cái nói chuyện như mày sao? Tao là cha mày!"Lâm Phàm và Tần Vịnh đi dự sinh nhật con gái Trân Hương, hôm nay không định trở về nhưng nhận được điện thoại nói hôm nay ba cô tìm tới trường lũ trẻ, hiện giờ đang ở nhà họ Tần, tức thì đứng ngồi không yên, chào cả nhà Trân Hương phóng như bay về nhà.Đối với ông ta, trong lòng cô chỉ có oán hận."Không cần tiền thì ông sẽ nhớ ra ông là ba tôi à? Ngoài tiền ra ông còn biết quan tâm tới ai?" Lâm Phàm đanh đá đáp lại, Tần Vịnh theo lên sau nhìn thấy khẩu súng trên bàn thì thất kinh, lo Lâm Phàm không kềm chế được sẽ vơ lấy súng bắn.
Lẳng lặng đi qua quơ tay một cái, khẩu súng đã lọt vào tay hắn, kế đó nhét vào túi áo vest.Ba Lâm Phàm lại đập bàn đứng dậy, chỉ mũi Lâm Phàm chửi bới "Ông yêu tiền, yêu tiền thì sao?! Tao nói cho mày biết! Hồi xưa chỉ vì tao không có tiền mẹ mày mới chạy theo người ta! Tao không thích thấy mày, bởi vì mày giống hệt con mẹ mày! Lớn lên cũng chỉ là đồ ăn cháo đá bát! Ông tốn tiền nuôi mày làm cái gì? Nhưng ông là cha mày, không có ông thì không có mày!"Lâm Phàm tức quá hóa cười "Vậy à? Ông là cha tôi? Ông có chút trách nhiệm nào sao? Trừ hồi xưa ông sướng khoái nhất thời bắn ra tôi, ông đã làm được cái gì!!"Chung quanh lặng ngắt như tờ, Tần Vịnh trợn mắt há mồm nửa ngày mở miệng khuyên nhủ "Vợ... tố chất... tố chất...""Tần, tôi thích con dâu ông rồi đấy!""... Khụ khụ... phải đó, che giấu đủ sâu."Lâm Phàm nói xong mới phát hiện không ổn, chột dạ liếc quanh, phát hiện hai thằng con không ở đây mới thở phào.Ba Lâm Phàm nhất thời cũng bị cô làm nghẹn họng, tìm không ra câu gì để phản bác.
Cảm thấy mình mất mặt hết chỗ nói, một xu cũng không moi được còn chuốc nhục vào thân, tức run tay run chân, chụp lấy ấm trà trên bàn ném vào người cô.Xoảng một tiếng, ấm trà rớt xuống đất, hồng trà đậm đặc lan ra nền nhà.
Khoảnh khắc như chớp xẹt vừa rồi, Tần Vịnh theo bản năng che trước mặt Lâm Phàm cản ấm trà cho cô, nước trà hắt ướt hết đầu tóc vạt áo hắn.Raphael hưng phấn nhìn xem cô vợ đặc chủng được đồn đãi của Tần Vịnh sẽ phản ứng ra sao.Quả nhiên Lâm Phàm không để ông ta thất vọng, xót ruột kéo Tần Vịnh ra hỏi dồn "Có bị thương không?! Có phỏng không?""Không sao, nước không nóng." Tần Vịnh nhỏ nhẹ an ủi, có điều xương bị ném trúng rất đau, nhưng hắn không dám hé răng, sợ Lâm Phàm thấy lại lo.Lâm Phàm nghiến răng lau nước trà cho Tần Vịnh, một tay khác nhanh như chớp móc khẩu súng hắn giấu trong túi ban nãy ra.Quay ngoắt lại chĩa súng vào trán ông ta, điên cuồng rống lên "Cút!!"Từ đôi mắt đỏ ngầu của cô, ba Lâm Phàm nhìn thấy sự điên cuồng, sợ cô mất kiểm soát bắn chết mình, bất chấp mặt mũi ù té chạy.Tần Vịnh vội vàng giành lấy khẩu súng trong tay cô, sợ súng cướp cò.
Hắn chẳng quan tâm tính mạng ba Lâm Phàm, chỉ sợ sau này cô hối hận."Lâm Phàm, được rồi, ông ta chạy rồi.
Dù sao cũng là cha đẻ em, chẳng qua muốn tiền mà thôi."Lâm Phàm cúi đầu nửa ngày, nói nhỏ "Thật ra, chỉ cần ông ta hỏi em một câu 'Con Sống Có Ổn Không?' em sẽ tha thứ cho ông ta, nhưng mà không có..."
CHƯƠNG 68:
Lâm Phàm theo Tần Vịnh về phòng thay đồ.
Hai con sâu béo thấy ba mẹ về, vội vàng vất đồ ăn trong tay xộc vào phòng ngủ chính.Tần Vịnh cởi trần nửa thân trên, đồng thời ôm hai cu mập, hôn lên má mỗi đứa một cái "Hôm nay có ngoan không con?""Ngoan! Em không ngoan, nó cầm đồ ăn của người lạ!" Việt Trạch vặn vẹo cái mông ngồi ổn trên tay Tần Vịnh, bắt đầu tố cáo.Chí Trạch lập tức kháng nghị "Nói bậy ~ không phải người lạ, là ông ngoại! Là ba của mẹ!" Lập tức áp dụng tri thức vừa học từ chỗ Đậu Tử ban nãy.Cùng với câu nói của cu cậu, nhiệt độ không khí rõ ràng hạ thấp mấy độ.
Mặt Lâm Phàm hậm hực bồng lấy Chí Trạch trong tay Tần Vịnh thả xuống giường.
Nhìn nó nghiêm khắc nói "Ai cho con gọi ông ngoại?"Hiếm khi thấy mẹ nghiêm khắc như thế, Chí Trạch rụt cổ, e dè đáp "Ông bà nội nói ông ấy là ông ngoại...""Con nhớ cho kỹ! Con không có ông ngoại! Hai đứa con không có ông ngoại!" Lâm Phàm dạy Chí Trạch xong lại chỉ vào Việt Trạch nhắc nhở.
Cô không cách nào chấp nhận con mình qua lại thân thiết với ông ta.Việt Trạch không có cảm giác gì với ông ngoại, đương nhiên ngoan ngoãn gật đầu, bụng hơi hối hận đã mách ba mẹ.
Chí Trạch lại ấm ức trề môi, mắt ngấn nước nhỏ giọng lầm bầm "Nhưng con có ông ngoại... Đậu Tử nói ông ngoại là ba của mẹ...""Câm miệng! Mẹ nói rồi, con không có ông ngoại! Mẹ cũng không có ba! Con mà gặp ông ta lần nữa thì cút cho mẹ!" Lâm Phàm nổi giận quát lớn, quát xong thấy thằng bé muốn khóc thì có phần ân hận, nhưng cứ nghĩ tới gương mặt của ông ta là cô tức điên.Tần Vịnh vội vàng đặt Việt Trạch xuống, kéo tay Lâm Phàm nhỏ giọng quở trách "Em quát con làm gì, nó hiểu gì đâu mà..." Nghe ba nói hộ mình, nước mắt Chí Trạch lập tức trào ra, ngoác miệng gào khóc "Con ghét mẹ ~~ con ghét mẹ nhất! Con muốn ông ngoại! Con muốn ông ngoại!"Cơn tức bốc lên, Lâm Phàm cầm lấy cây roi trang trí lên, nhè mông nó tính vụt, Chí Trạch hoảng sợ càng khóc lớn tiếng.
Tần Vịnh cản cô sát sao, lỡ lời "Em làm gì trút giận lên Chí Trạch! Nó mới bao lớn, em không thể ghi mối hận của mình lên đầu con được!""Em ghi tội lên người nó? Được! Đều là lỗi của em! Con!" Lời của Tần Vịnh chọc cho Lâm Phàm trào nước mắt, chỉ vào Chí Trạch đang hoảng sợ rống lên "Con muốn ông ngoại, vậy các người đi tìm ông ta đi!" Nói xong nặng nề vất sợi roi xuống đất quay lưng bỏ đi.Lần đầu tiên hai đứa nhỏ thấy ba mẹ cãi nhau, Việt Trạch hoảng sợ khóc theo, xông lên muốn ngăn mẹ lại, quá nôn nóng làm chân trái ngáng chân phải mình, nặng nề ngã phịch xuống đất.Đây cũng là lần đầu tiên Tần Vịnh thấy Lâm Phàm điên cuồng như thế, giật mình muốn đuổi theo nhưng hai đứa nhỏ, một đứa ngồi trên giường, một đứa ngã trên đất thi nhau gào khóc túm chân hắn, đành phải bế con lên gọi mấy người Lí Phương, má Trương.Đợi một đám người hấp tấp chạy tới đón hai thằng mập còn đang khóc ầm xong, Tần Vịnh ba chân bốn cẳng chạy ra khỏi phòng đi tìm Lâm Phàm, từ phòng trong ra tới phòng ngoài, tìm cả nửa ngày cũng không thấy bóng đâu.Trời dần tối đen như mực.Đội quân đánh thuê đã gác giá nướng trong sân bắt đầu tự nướng lấy đồ ăn, Raphael và ông Tần bà Tần cũng dẫn hai thằng cháu nội vừa nín khóc xong vô phòng ăn ăn tối.Lòng Tần Vịnh nóng như lửa đốt, ân hận vì lời nói của mình ban nãy không thôi.
Đột nhiên nghe tiếng Meowth sủa khe khẽ, Tần Vịnh phấn chấn tinh thần đi theo tiếng Meowth kêu.Phát hiện trong cái chuồng chó cỡ lớn làm cho Meowth hình như có một người ngồi chồm hổm, Meowth đang đứng ở cửa cào đất kêu hừ hừ, dường như muốn an ủi người bên trong nhưng lại không thể nói được.Trái tim treo lơ lửng của Tần Vịnh lập tức buông xuống, nhẹ nhõm chui vào chuồng chó.
Cái chuồng không lớn lắm nháy mắt chật ních, Lâm Phàm hít mũi đẩy Tần Vịnh đang ra sức chen vào "Chen vô đây làm gì! Đi ra.""Không chịu ~ anh muốn chui vào." Năm đó làm cách nào Tần Vịnh tán được Lâm Phàm? Hoàn toàn là nhờ vô lại mà ra, bản lĩnh này đúng là dày công tôi luyện nhá.Đợi hắn vất vả nhét cái thân vào, thò cặp giò dài ngoẵng ra bên ngoài đụng đầu Meowth, Lâm Phàm cảm thấy mất mặt, nhúc nhích người tính đi ra lại bị Tần Vịnh ôm chặt."Vợ ~ đừng giận nữa ~ anh sai rồi, em đánh anh đi." Tần Vịnh vác cái mặt vô tội, bắt đầu giở trò làm nũng, dù sao chỉ có mình Meowth, sẽ không lọt vào tai ai.Lâm Phàm hừ một tiếng, giọng nói hơi nghèn nghẹt "Đánh anh làm gì, đằng nào trong lòng anh chỉ biết có con.""Làm gì có! Hai thằng ranh ấy sớm muộn gì cũng trưởng thành ra riêng, em mới là người duy nhất ở bên anh cả đời.
Vầy đi, lát nữa anh đét mông Chí Trạch xả giận cho em!" Tần Vịnh nói như thật, chẳng qua đến chừng đó, lúc đánh con hắn giơ tay thật cao, hạ xuống thật nhẹ là xong ý mà.Lâm Phàm bật cười, nét mặt rốt cuộc cũng giãn ra, đang chuẩn bị hỏi xem thằng lớn ban nãy té có làm sao không, lại nghe tiếng gào kích động bên ngoài chuồng chó "Họ ở đây!" Đậu Tử đứng đằng xa thấy hai cái chân dài thò ra ngoài chuồng chó, vội vàng chạy tới phát hiện cậu chủ và cô chủ đang thân mật ôm nhau, lật đật hét với lên với hai cậu chủ nhỏ đang tìm ba mẹ gần đó.Việt Trạch, Chí Trạch nghe xong mừng rỡ, lết cái thân phì nhiêu chạy tới chuồng chó, thấy ba mẹ đang nấp bên trong, mặc kệ phải trái đúng sai cũng hè nhau chui vào."Mẹ... hu hu hu, con sai rồi, con không cần ông ngoại, chỉ cần mẹ thôi..." Chí Trạch vừa thấy Lâm Phàm không nhịn được lại khóc, ông ngoại tốt mấy cũng không quan trọng bằng mẹ được.Việt Trạch cũng ra sức lấn vào, khổ nỗi cái chuồng chó này chứa không vừa nó, lui ra sốt ruột đi một vòng, cắn răng lại chen vô.Lâm Phàm thấy con không giận mình, còn khóc ôm mình thì trong lòng chua xót, ôm lại Chí Trạch thật chặt, nghẹn ngào "Chí Trạch không sai, tại mẹ không tốt, vừa rồi hù dọa con.
Sau này mẹ không quát con nữa...""Vợ, em cũng dữ với anh..." Tần Vịnh đưa mặt qua.Đột ngột, đùng một tiếng, chuồng chó bị bốn người chen lấn đổ sụp.
Meowth nhe răng thè cái lưỡi hồng hồng ngơ ngáo nhìn bọn họ, bỗng dưng kêu rên than vãn.
Nhà của nó! Cái đám người ác ôn này!! Bây giờ không có nhà không cưới được vợ đâu!Tần Vịnh dìu Lâm Phàm đứng dậy, phủi vụn gỗ bám trên người, phun mấy mảnh gỗ trong miệng ra, nịnh nọt Meowth "Kêu người làm cho mày cái nhà kiên cố hơn, đẹp hơn nha."Lâm Phàm ôm cậu con bé suy nghĩ một chút, ra lệnh "Ngày mai sáng sớm hai đứa cùng dậy chạy bộ giảm béo với ba."Một nhà bốn người đạp lên gió đêm, vừa nói vừa cười đi vào phòng ăn.
Bà Tần sai má Trương đem đồ ăn lên rồi bế nhóc nhỏ lên dỗ "Tìm được mẹ rồi, chịu ăn chưa?"Chí Trạch gật đầu như giã tỏi, Việt Trạch ra vẻ người lớn ngồi trên cái ghế đôn cao, làm như không có việc gì bắt đầu gắp đồ ăn, không có tâm sự khẩu vị của nó bành trướng.Đầu óc Lâm Phàm đã bắt đầu lên kế hoạch giảm béo cho hai thằng con, cứ mập như vầy sẽ thành béo phì mất.Ông Tần và Raphael nói chuyện say sưa, nâng ly uống một ngụm champagne, Raphael hỏi Lâm Phàm "Cô còn nhớ Hera chứ?"Lâm Phàm khựng lại, khó hiểu gật đầu, không phải Hera chết rồi ư?"Báo cáo kiểm xác cô ta cho thấy, trong bụng cô ta có một bào thai hai tháng." Lâm Phàm sững sờ há hốc miệng, Tần Vịnh cũng kinh ngạc không kém.
Raphael thong dong lắc cái ly trong tay cảm khái một câu "Kỳ thật, có lúc sinh mệnh rất yếu ớt." Ông Tần khịt mũi coi thường "Mạng người trên tay ông đếm không kể xiết, bây giờ giả làm nhà thơ cái gì.""Ha ha, tôi chỉ cảm thấy cô ta chết quá đáng tiếc, cụng ly." Raphael thấy nỗi buồn hiếm có của mình bị vạch trần, cười ha hả nâng ly với ông Tần.
Chí Trạch cũng học có bài bản cầm nước trái cây trước mặt lên cụng ly với Việt Trạch, nhất thời cả phòng ăn tràn ngập không khí hài hòa, nâng chén men say.Lâm Phàm và Tần Vịnh nhìn nhau, nói không nên lời tư vị trong lòng là gì.Sinh mệnh thật sự rất yếu ớt.
Ba ngày sau Lâm Phàm hoàn toàn lĩnh ngộ câu nói này.Ba cô chết, ngộ độc cồn mà chết.
Khi cái người mà anh hận nhất đột nhiên mất đi, có cảm giác như anh mất đi sức mạnh chống đỡ, trống rỗng không gì sánh được.Lâm Phàm ngồi trong đình nghỉ mát ngây ngốc hồi lâu.
Cô không nói được có phải là đau lòng hay không, nhưng có cảm giác kỳ quặc, tương tự như đau lòng, đúng hơn là không cam lòng.Do ba Lâm Phàm không có bất cứ bà con nào, nên nói là vì thói ăn ở của ông ta nên bà con đều kính nhi viễn chi, thành thử việc chôn cất ông ta do Tần Vịnh tận tình tận nghĩa đứng ra lo liệu.
Phái người xử lý ổn thỏa, lê cái thân toàn mùi khói giấy tiền về nhà, thấy Lâm Phàm ngồi ngẩn ngơ trong đình nhìn xa xăm, biết cô lại bắt đầu rúc vào sừng trâu rồi."Vợ, nghĩ gì thế!" Lặng lẽ đi vào đình nghỉ mát, quàng tay ôm Lâm Phàm cười hỏi.Lâm Phàm chậm chạp quay đầu nhìn hắn "Tần Vịnh, có phải em rất xấu không?"Tần Vịnh ngẩn ra, lạ lùng hỏi "Ai dám nói vợ anh xấu? Anh đập chết nó.""Câu cuối cùng em nói với ông ta là cút." Lâm Phàm cúi đầu, cảm giác trong lòng rất phức tạp.
Cô không đau khổ vì mất cha, cũng không tan nát cõi lòng vì mất đi người thân, chỉ lờ mờ cảm thấy bi thương, bởi vì lần này, cô thật sự không có ba nữa.Tần Vịnh vất vả nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra lời nào để khuyên cô, đành để cô nhẹ nhàng dựa vào vai mình, dịu dàng lên tiếng "Tất cả những gì ông ta làm đều không đáng để em khó chịu, không có ai là thánh nhân, em đã làm rất tốt rồi.
Thật đó."Lâm Phàm dựa vào bờ vai rộng rãi đầy cảm giác an toàn của người đàn ông này, rầu rĩ "Ông ta thắng rồi, em không hận ông ta.""Nhưng em cũng không thích ông ta, đúng chứ?""Ừ." Lâm Phàm khẽ gật đầu."Vậy cớ gì em phải khổ sở, chồng em mệt chết rồi này ~ em có thể hầu hạ anh tắm rửa."Lâm Phàm thấy hắn khoe khoang, phì cười, có lẽ chuyện may mắn nhất đời này của cô là gặp được Tần Vịnh."Ngày mai dẫn bọn trẻ đi thành phố X đi, tảo mộ cho bà ngoại."Trước giờ hễ Lâm Phàm yêu cầu, Tần Vịnh đều cam tâm tình nguyện đáp ứng.Sáng sớm hôm sau, một nhà bốn người mặc đồng phục gia đình, Tần Vịnh lái xe nhắm hướng thành phố X.Việt Trạch và Chí Trạch ngồi ở băng sau nhồm nhoàm chocolate luôn miệng.
Lâm Phàm nhíu mày, thò tay tịch thu toàn bộ chocolate "Mới ăn sáng xong, sao lại ăn nữa?""Không ăn buồn miệng mà..." Chí Trạch nói giọng non choẹt.Miệng Việt Trạch nhét đầy một họng, phồng má không dám nói sợ bị phát hiện.Lâm Phàm tiện tay cho miếng chocolate bọn trẻ mới cắn một nửa vào miệng Tần Vịnh đang tập trung lái xe, kiên quyết "Không được ăn nữa, một lát tới mộ bà cố ngoại phải ngoan biết chưa?"Tần Vịnh không nhịn được cười "Không ngoan tối bà cố sẽ về tìm hai đứa, kể chuyện xưa cho hai đứa nghe!""Oái!""Oái!"Hai thằng mập hoảng sợ ôm cứng lấy nhau, hai đứa thừa hưởng tính sợ ma của Tần Vịnh đủ mười phần, thậm chí còn "tài năng" hơn cả ba nó.Lâm Phàm hung hăng ngắt eo Tần Vịnh một cái "Nói bậy gì đó! Anh là cái đồ vô lễ!""Ui da! Vợ, anh đang lái xe!" Tần Vịnh nhịn đau, vì an toàn của cả nhà không dám tránh, tay vẫn nắm chặt vô lăng.Mấy tiếng sau, rốt cuộc cả nhà cũng tới thành phố X.
Lâm Phàm dẫn cả nhà vác một núi quà đi thăm bà Phương trước.
Khiến người ta lấy làm vui mừng là, con gái bà Phương đã quay về chăm sóc bà, thấy có khách đến thì nhiệt tình mời mọc họ ở lại ăn cơm trưa.Suốt bữa cơm, hai thằng mập ngọt miệng hễ mở miệng ra là bà ơi bà à làm bà Phương mát ruột mát gan, cứ đòi làm thịt viên cho chúng ăn.Ăn xong cả nhà Lâm Phàm cáo từ, nhắm nghĩa địa nơi bà ngoại nằm mà đi.Đến bãi cỏ xanh um tươi tốt, mặt cỏ vẫn còn lưu lại tường vi Tần Vịnh cầu hôn năm đó, hơn nữa được chăm sóc cực kỳ chu đáo.
Lâm Phàm và Tần Vịnh mỗi người dắt tay một thằng con đi tới trước mộ bà ngoại, cười hạnh phúc nói "Bà ngoại, năm người nhà con tới đây thăm bà, con rất hạnh phúc, thật đó.
Bà yên tâm nhé."Tần Vịnh ngơ ngáo như bò đội nón, nhỏ giọng nhắc nhở "Vợ, không phải bốn người à?""Em có thai rồi."...Trong nghĩa trang yên tĩnh, một người đàn ông phong độ phi phàm, tuấn tú mất bình tĩnh rống lên, hai thằng nhóc mập ú thì săn sóc đỡ người đàn ông mừng rỡ đến choáng váng kia.Người phụ nữ thanh tú đứng trong gió, gương mặt tươi cười càng xinh đẹp quyến rũ hơn tường vi nở rộ bên cạnh.
END.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro