Chap 6
Jessica dở khóc dở cười, nào có tính như vậy . Ban đầu vì để cho con mình biết đạo lý “tay làm hàm nhai”, vì vậy cô đặt ra một gia quy, nếu như muốn món đồ chơi gì , thì phải chơi trò chơi Đại Phú Ông thắng cô, vì món đồ chơi là không cùng giá tiền, mỗi khi thắng bao nhiêu lần, có thể đổi lấy món đồ chơi bất đồng.
Vừa bắt đầu, gia quy này được thực hiện khiến Sica rất hài lòng, chỉ là khi Tiểu Yoong đã ba tuổi rưỡi, trên căn bản, đều là cô thua nhiều thắng ít, mà khi Tiểu Yoong đến bốn tuổi, số lần cô thắng, quả thật có thể dùng mười ngón tay đếm xong.
Xét thấy ghi chép như vậy thật sự quá. . . . . . Quá. . . . . . Quá mất mặt rồi, cho nên trừ Sunny biết ra, không còn ai biết về gia quy nhà này.
Tiểu Yoong chớp một đôi con ngươi đáng thương nhìn Sica, trong mắt đen lay láy, còn có chút lệ quang chớp động.
Sica không cách nào, đối với loại tròng mắt như nai con này, cô không có cách ứng phó, cho dù biết rõ tiểu tử này là giả bộ, cô vẫn là mềm lòng nghe theo.
“Con muốn cái gì?” Sica hỏi.
Tiểu Yoong hoan hô một tiếng, lệ quang thoáng chốc sạch sẽ, ” Bộ mô hình súng phòng thủ R93!”
“cá sấu con, con lại đang lường gạt umma con rồi hả ?” Sunny đi vào căn phòng.
“Nào có, umma nói quá, cái này gọi là làm nhiều có nhiều.” Yoong chơi Đại Phú Ông, cũng rất vất vả .
“Tốt lắm, mau ngủ đi, ngày mai còn phải đi nhà trẻ đấy.” Sica vỗ về con mình ngủ xong, mới cùng Sunny trở lại phòng khách.
Sunny hướng về phía Sica giật nhẹ khóe miệng, “Cậu không cảm thấy, trong hai năm qua, cậu cho Tiểu Yoong mua mô hình súng quá nhiều sao?”
“Tiểu tử này, nó rất thích những thứ đồ này, mình cũng vậy không có cách.” Sica vuốt vuốt tay, rất là vô tội.
“Thật không biết, ban đầu cậu định ra gia quy rách này, là giày vò con gái của cậu không được bao nhiêu, còn là giày vò cậu.”
“Sự thật chứng minh, là giày vò túi tiền của mình!” Sica lúc này mới có thời gian rảnh rửa đi vết máu trên bàn tay, cũng may mới vừa rồi Tiểu Yoong không có chú ý tới.
“Sica, cậu bị thương sao?” Sunny kêu lên.
“Không có, chỉ là không cẩn thận dính máu của người khác.” Sica nhàn nhạt trả lời.
Sunny nhìn chằm chằm Sica, nhìn hồi lâu.
Sica thần sắc tự nhiên, “Sunny, mình hiểu, mình rất quý trọng cuộc sống bây giờ, điểm này sẽ không thay đổi, mình hiện tại lo lắng duy nhất chỉ có bệnh của Tiểu Yoong .” Kể từ sau sinh nhật năm tuổi của Tiểu Yoong, mỗi tháng trăng rằm, Tiểu Yoong sẽ bắt đầu ngực bị đau, còn lần này, càng thêm còn chưa tới trăng rằm cũng có chút dấu hiệu rồi.
Sunny thần sắc đồng nhất, “Đi kiểm tra mấy lần, cũng không kiểm tra ra bệnh gì . Bác sĩ cũng nói, có thể cùng trong lòng có quan hệ, có thể đứa nhỏ muốn có được chú ý của người lớn, cho nên mới phải đưa tới đau đớn trên sinh lý . Chỉ cần quan tâm, có thể qua một thời gian ngắn sẽ tốt hơn.”
“Hi vọng như thế.” Sica cũng chỉ có thể nghĩ như vậy, chỉ là sâu trong đáy lòng, lại có mơ hồ bất an.
Tất cả, sẽ như thế đơn giản sao?
Bên trong đại trạch Kwon gia, Yuri đứng trước một cánh cửa, dừng lại hồi lâu, rốt cuộc mở tay cầm cửa. Tất cả bên trong gian phòng , chỉnh tề vô cùng, nhìn ra được mỗi ngày đều có người ở quét dọn, chỉ là, chủ nhân căn phòng này, lại đã sớm rời đi cái thế giới này.
Kwon Yoochun, người không cách nào tìm được mệnh y, cuối cùng cũng là ở nơi này kết thúc tánh mạng của hắn, ở một ngày trước trăng rằm, tự sát.
Nếu như nói, Kwon gia có ai hiểu Yoochun nhất, không thể nghi ngờ là Yuri. Ở Kwon gia mỗi một thời đại, chắc chắn sẽ có một người, thừa kế loại huyết thống kì quái này, suốt một đời, chỉ vì theo đuổi mệnh y thuộc về bọn họ.
Trăng tròn, là độc dược, mà mệnh y, lại là thuốc giải của bọn hắn.
Các đời Kwon gia người có được huyết thống này, không có chỗ nào mà không tài hoa hơn người, là người làm được những điều tưởng chừng không thể, nhưng nếu là không cách nào tìm được mệnh y , bọn họ thậm chí so với người bình thường đáng thương hơn gấp trăm ngàn lần.
Đây là số mệnh của Kwon gia, giống như là một lời nguyền số mệnh.
Không ai biết mệnh y phải tìm kiếm ra sao, trong biển người mênh mông, có lẽ gặp thoáng qua, có lẽ tại rừng sâu núi thẳm nào đó, có lẽ đã chết, hoặc là còn chưa sinh ra trên thế giới này.
“Yuri.” Kwon Kyu Jong chẳng biết lúc nào cũng đi vào trong phòng, nhìn đứa con gái đang ngồi trầm tĩnh một mình lên tiếng nói, “Lại nghĩ tới bác cả của con rồi sao?”
“Dù sao, ông ấy từng là người duy nhất trong nhà này giống với con.” Yuri nhẹ nhàng nhắm mắt, đôi tay cũng chống lên quầy bar nhỏ, “Ngay cả tên của con, cũng là bác cả đặt.” Yuri, Yuri luôn suy nghĩ về một điều gì đó, thiếu một cái gì đó. . . . . . Thời điểm lúc sinh ra, bác cả cũng đã đoán được phần huyết mạch Kwon gia này , di truyền trên người của Yuri.
Kyu Jong ạ thở dài, “Mấy ngày nữa lại đến trăng rằm rồi, con không chuẩn bị ở lại sao?”
“Trăng rằm đêm hôm đó, con sẽ sống ở trong căn hộ mình .” Phần đau đớn nhếch nhác kia, Yuri không muốn bại lộ ở trước mắt người khác.
“Nghe nói, con gần đây dùng lượng thuốc gấp đôi.”
“Đúng vậy.”
Kyu Jong biến sắc, việc này có thể nói rõ, con mình đau đớn nhiều hơn. Theo số tuổi lớn dần, những nỗi đau kia sẽ càng ngày càng lợi hại, hơn nữa thời gian phát tác sẽ càng ngày càng thường xuyên. Những thứ thuốc đặc chế của Kwon gia , trải qua các đời Kwon gia không ngừng cải thiện, lại chỉ có thể hóa giải đau đớn tạm thời, mà không có thể trị tận gốc đau đớn.
“Appa, mệnh y của con, thực sự chỉ nhìn thấy một lần, mà có thể xác định sao?” Yuri mở ra con ngươi, ngón tay như có như không sờ qua khóe mắt của mình.
“Con không phải đã xem qua sách gia truyền của Kwon gia sao? Theo sách viết, nếu như đối phương là mệnh y của con, thời điểm con gặp người đó, thân thể sẽ phải có có chút phản ứng bất thường .” Chỉ tiếc, Kyu Jong mình cũng không cần mệnh y, những thứ lưu truyền này, cũng chỉ chỉ là kinh nghiệm của tổ tiên Kwon gia số ít người tìm được mệnh y.
“Phản ứng. . . . . . Bất thường sao?” Yuri giễu cợt tựa như cười một tiếng, tay phải nhẹ nhàng đặt lên vị trí trái tim trên ngực mình. Mệnh y? Cái nữ nhân buồn cười đó sẽ là mệnh y của hắn sao?
Nhưng là nếu không phải, tại sao thế nhưng hắn lại vừa không có diệt khẩu mà là dễ dàng để cô rời đi đây?
“Làm sao con đột nhiên hỏi về chuyện mệnh y?” Kyu Jong đột nhiên phản ứng kịp, “Yuri, chẳng lẽ con. . . . . .” Có khả năng sao?Tỷ lệ nhỏ như vậy, có thể sẽ xuất hiện sao? Con mình có thể tìm được mệnh y của nó sao?
“Không có.” Đơn giản hai chữ, khiến cho Kyu Jong trên mặt phát ra hi vọng đảo mắt biến thành thất vọng. Yuri khẽ nghiêng đầu, khóe miệng dâng lên nụ cười mê muội , “Con chỉ là đang suy nghĩ, mệnh y của con, thật có thể làm con yêu sao?”
Nhất định phải gắn bó, rốt cuộc là do ai quyết định!
Trong một thang máy, không khí có chút nóng bức. Cửa thang máy khép chặt, ngay cả khe hở nhỏ cũng không có.
Yuri tà tà tựa vào một bên thang máy, thanh thản nhắm mắt dưỡng thần , mà Sica là trên tay cầm sáu hộp tiện lợi, đứng ở một bên kia, hướng về phía nam nhân trợn to hai mắt.
Người đàn ông này, tuyệt đối là. . . . . . ám ảnh cô! Sica ở trong lòng than thở nói.
Lần đầu tiên gặp hắn, cô thất thân còn mang thai.
Lần thứ hai gặp hắn, cô nhìn thấy một màn vốn là không nên gặp.
Mà bây giờ, lần thứ ba gặp hắn, thang máy lại gặp trục trặc bị kẹt cứng.
Cô chỉ cũng chỉ là tới công ty đưa cơm tiện lợi mà thôi , có cần thiết giày vò cô như vậy sao?
Bỗng chốc, người bị cô trừng mắt nhìn chậm rãi mở ra con ngươi. Cô vội vàng đổi lại một khuôn mặt tươi cười, “Hảo. . . . . . Thật đúng lúc a. . . . . .”
“Là rất khéo.” Yuri tầm mắt nhấc lên, tầm mắt rơi vào Sica đang nở cười làm lành trên mặt, trái tim lại một lần co rúc lại, phát ra âm thanh tim đập rõ ràng mà vang dội.
Năm ngón tay thanh dài, dời đến vị trí trái tim , đôi môi của hắn mím lại. Đây coi như là một loại nhắc nhở sao? Nhắc nhở hắn, người trước mắt có thể là mệnh y của hắn.
Mệnh y? Tưởng tượng vô số lần , có thể như vậy đơn giản mà xuất hiện ở trước mặt của hắn sao?
Người Kwon gia khắp nơi tìm không được mệnh y, có thể để cho hắn tìm được sao?
Ở dưới tầm mắt ý vị không rõ của đối phương, Sica rụt bả vai, lúng túng nói: “Ách. . . . . . Tôi chỉ là tới nơi này đưa thức ăn , tôi là nhân viên tiệm thức ăn nhanh Mễ Bảo Bối, nếu như sau này cô có cần thức ăn nhanh, có thể gọi điện thoại đến cửa hàng đặt, bảo đảm sẽ bằng nhanh nhất tốc độ giao hàng tận nơi.”
“Tốc độ nhanh nhất?” Thanh âm nhàn nhạt, nhưng mà lại như là giễu cợt.
“Dĩ nhiên, nếu trên đường không có tình huống bất ngờ.” Cô vội vàng bổ sung.
Đến đây, nói chuyện lại chấm dứt, trong thang máy không khí tựa hồ càng ngày càng nặng nề. Qua năm phút đồng hồ, bên ngoài thang máy rốt cuộc truyền đến tiếng nói của nhân viên sửa chữa: “Kwon tổng, hết sức xin lỗi thang máy gặp phải trục trặc như vậy, chúng tôi sẽ bằng tốc độ nhanh nhất loại bỏ chỗ hư hỏng. . . . . .”
“Cần thời gian bao lâu?” Ấn nút bộ đàm bên trong thang máy, Yuri lạnh lùng hỏi.
“Mười . . . . . . Mười phút. . . . . .” Bên ngoài thang máy nhân viên sửa chữa cà lăm đáp.
“Biết.” Những lời này nói xong, Yuri lần nữa bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần .
Bên ngoài thang máy, thì thỉnh thoảng phát ra thanh âm sửa chữa nho nhỏ. Bên trong thang máy, Sica núp ở góc, còn đang suy nghĩ mới vừa rồi nhân viên sửa chửa xưng hô nam nhân trước mắt này là “Kwon tổng” .
Được rồi, ít nhất, trước mắt hắn xem ra thật đổi nghề rồi, không có đi làm Ngưu Lang nữa, mặc dù cô cho là hắn duy trì làm Ngưu Lang, sẽ rất có tiền đồ.
Thời gian, từng giây từng phút trôi qua, cô đột nhiên chú ý tới mặt của đối phương sắc càng ngày càng tái nhợt. Hắn vốn là rất ''trắng''(trắng ở đây trong dấu ngoặc kép nha mn, nếu ko phải gọi là đen :3) , nhưng là bây giờ cũng là được không không có một tia huyết sắc.
Thiếu dưỡng khí ? Hay là . . . . .
“Này, cô có nơi nào không thoải mái? Cửa thang máy hẳn lập tức mở ra, lập tức không sao. . . . . .”
Yuri lại căn bản không có đi để ý tới những gì Sica nói, chỉ là từ tây trang trong túi lấy ra một cái hộp nhỏ. Ngón tay của hắn vừa muốn mở ra hộp vuông, thang máy đột nhiên chấn động.
Lạch cạch!
Sica bị chấn động ngã nhào trên đất, mê mê hồ hồ chống đỡ thân thể, lại phát hiện một chỗ khác trong thang máy, Yuri yêu mị cơ hồ rất thông minh phẫn nộ, đang thở hổn hển, một cái tay bao một cánh tay khác, toàn thân vô lực dựa vào tường. Cái hộp vốn là trong tay hắn, lăn xuống nền thang máy . . . . . .
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro