Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 10

Joohyun đi xuống cửa thoát hiểm. Nàng vuốt ngực, không hiểu sao lúc đó lại từ chối lời đề nghị hấp dẫn của chị ta nữa. Chỉ biết ngay khi chị ta nói buông tha cho nàng, trong đầu nàng đã hiện lên suy nghĩ đó. Nàng muốn tự trấn an mình một chút. Những lời Kang Seulgi vừa nói giống như mũi kim đâm vào tai nàng vậy, không làm chảy nhiều máu nhưng thi thoảng lại giật giật lên khiến nàng rất khó chịu. Rõ ràng nàng nhìn thấy đôi mắt chị ta ngoài tia nhìn rất lạnh lùng đáng sợ kia lại có chút cô đơn, tuyệt vọng. Chị ta rốt cuộc là người thế nào mà lại khiến nàng quay như chong chóng. Hết vẻ đáng cô độc, hôm nay lại gieo vào lòng nàng chút trắc ẩn.
Joohyun thôi không nghĩ nữa, định đứng dậy bước đi thì nàng chợt nghe tiếng bịch rất to bên dưới. Joohyun vội đi xuống, nhìn thấy một người lao công lớn tuổi đang xoa xoa lưng, nàng vội chạy tới.
- Dì có sao không?
Người phụ nữ kia có vẻ rất đau, bà ấy nhìn nàng rồi khẽ than:
- Tôi bị ngã, lưng đau rồi lại thêm lần này nữa!
Joohyun đỡ người đó dậy, xô nước bị chảy ra sàn, ướt nhẹp. Nàng lấy chai dầu trong túi thoa lên lưng người phụ nữ đó, bà ấy cảm động ríu rít cảm ơn nàng. Được khoảng năm phút, người phụ nữ đứng dậy khó khăn xách xô nước định đi làm tiếp, Joohyun thấy vậy vội ngăn lại:
- Dì đừng làm nữa, mau xin phép nghĩ đi rồi đến bệnh viện kiểm tra.
Người phụ nữ hơi cúi đầu, bà ấy cười khổ:
- Tôi không sao, còn rất nhiều việc phải làm!
Joohyun vẫn một mực ngăn lại:
- Không được, thế này sẽ càng đau hơn. Dì nên nghỉ đi!
Người phụ nữ nhìn nàng bằng ánh mắt biết ơn:
- Cảm ơn cháu rất nhiều nhưng tôi phải đi. Mấy hôm nay vì đứa cháu đang sốt cao, ba mẹ nó lại không có ở nhà, tôi phải nghĩ mấy hôm để chăm sóc nó, bây giờ nghỉ nữa chắc bị đuổi việc mất!
Joohyun ngậm ngùi, nàng vội nói:
- Để cháu làm thay dì!
Người phụ nữ kinh ngạc, bà ấy lắc đầu:
- Sao được? Cháu còn phải làm việc hơn nữa công việc này e là cháu không làm nổi đâu!
Joohyun mỉm cười:
- Cháu không phải là nhân viên ở đây, chỉ là có chút việc ghé qua thôi! Cháu cũng từng quét dọn nhà hàng rồi mấy chỗ giống như vậy. Nó không làm khó cháu được đâu!
Người phụ nữ kia vẫn một mực từ chối nhưng Joohyun lại càng kiên quyết hơn, nàng bước tới cầm dụng cụ lau dọn:
- Để cháu đến tìm quản lí nói một tiếng!
Biết không thể ngăn được nàng, người phụ nữ run run, bà ấy xúc động nói:
- Cảm ơn cháu rất nhiều! Thật sự rất cảm ơn!
Joohyun mỉm cười, nàng đi tới văn phòng quản lí. Cũng may quản lí là một người dễ tính thấy hoàn cảnh của người phụ nữ kia như vậy lại nghe Joohyun nhận là con bà ấy đã đồng ý cho cô làm thay.
Joohyun lau chùi đại sảnh, nhà vệ sinh, cô còn nhớ trước kia ngoài công việc ở công ty buổi tối nàng còn nhận thêm mấy việc đại loại như thế này để kiếm tiền chữa trị cho bố nàng. Có lẽ khoảng thời gian đó rất vất vả nhưng nó lại khiến nàng thoải mái hơn. Bố nàng nuôi nấng chăm sóc nàng từ bé đến giờ cô lại dùng chính sức lao động của mình chữa trị cho ông, điều đó đối với nàng ý nghĩa hơn bao giờ hết.

Yoon Bora đi vào đại sảnh, cô nhìn người lao công đang quét dọn. Rõ ràng là Bae Joohyun, vợ của Seulgi mà sao lại ở đây, lại còn dáng vẻ đó:
- Cô ta đang làm gì vậy?
Bora ra hiệu cho người quản lí vào hỏi thăm tin tức. Nghe xong, cô ta mỉm cười, thật thú vị. Vậy ra Seulgi đâu có xem cô gái này là vợ cô, cũng chưa bao giới xuất hiện trước báo giới bây giờ lại làm những việc này nữa, thật nực cười. Cô nói với người quản lí:
- Bảo cô ta đến phòng quảng cáo dọn dẹp đi!
....
Joohyun đẩy chiếc xe chở dụng cụ lao động đến phòng quảng cáo, đến trưa rồi mà vẫn chưa cho nàng nghỉ nữa. Nàng xoa xoa cái bụng đang đói lên ầm ĩ. Joohyun đứng lặng trước cảnh tượng trước mắt, Bora ngồi bên chiếc đàn piano, khuôn mặt thanh tú dịu dàng như nữ thần tỏa sáng khắp cả gian phòng. Bọn họ vẫn đang quay quảng cáo, Joohyun xuýt xoa, quả không hổ danh cô ấy được gọi là thiên sứ. Ngay cả bình thường đã đẹp thế này rồi. Hôm trước gặp nhau ở bữa tiệc nên chỉ lướt qua nên nàng vẫn chưa nhìn kỹ. Sao Seulgi lại lạnh lùng với một cô gái đẹp như cô ấy nhỉ?
Joohyun mãi suy nghĩ đến nỗi khi đạo diễn gọi lên ba tiếng:
- Cô gì ơi?
Nàng mới giật mình.
Cảm thấy như ông ấy đang gọi mình, nàng dè dặt bước tới, lòng không khỏi lo lắng Bora sẽ nhận ra nàng. Nhưng Bora đã tính toán trước, cô ta không thèm nhìn đến nàng, chỉ chú tâm vào cây đàn trước mặt.
- Chỗ chúng tôi thiếu người, có thể nhờ cô đứng phía trên rải tuyết trắng xuống bên dưới để quay quảng cáo không?
Joohyun hơi lưỡng lự nhưng rồi nàng đồng ý:
- Không sao!
Joohyun leo lên chiếc thang, nàng cẩn thận cầm chiếc giỏ đựng đầy xốp mà họ định tạo thành tuyết, có ba người nữa ở ba góc còn lại cũng đang làm giống nàng. Tay đụng đến những miếng xốp mềm mại, Joohyun chợt thấy thích thú, mấy món đồ này thật đẹp. Lúc xem ti vi nàng luôn thắc mắc sao họ làm được thì ra là nhờ những thứ này.
Đang rải tuyết xuống Joohyun chợt thấy một người đi vào. Nàng không tin nổi vào mắt mình. Là Seulgi. Chị ta làm gì ở đây, Joohyun vội quay mặt đi chẳng biết lúc này nếu nhìn thấy nàng chị ta sẽ nghĩ nàng theo kiểu gì. Thật không may, lúc nàng luống cuống trốn tránh cô, người giữ thang cho nàng cũng quay lại chào cô. Chiếc thang bị rung bất ngờ vì hành động của nàng lại không có người giữ bên dưới, nó từ từ sập xuống, Joohyun chỉ kịp hét lên một tiếng kinh hoàng.
Mọi người xung quanh đều hoảng hốt, Seulgi cũng vội bước đến. Bora thở phào, may mà cô đã kịp bước đến chỗ Seulgi, chiếc thang rơi đúng ngay vị trí chiếc đàn piano. Vị đạo diễn già vội chạy đến xem, một người hét lớn:
- Có người bị thương rồi!
Seulgi bước đến, cô không tin nổi vào mắt mình. Là Joohyun. Nàng đang nằm bất động ở đó. Đầu đập vào thành chiếc đàn dương cầm khiến trên trán có một vết thương thấm đỏ máu. Tiếng người hét lên hỗn loạn:
- Gọi cấp cứu!
Một người đàn ông dáng khỏe mạnh đang định bế nàng lên thì Seulgi hét lên:
- Tránh ra!
Tất cả mọi người xung quanh đều bàng hoàng. Vị đạo diễn kia lỡ sợ, giọng ông ta run run:
- Chủ tịch, là sơ suất của tôi, cô ta là người bên ngoài...
Seulgi bước tới chỗ Joohyun, nhớ đến lời của nàng lúc sáng, cô nói bằng giọng kiên định:
- Cô ấy là vợ tôi!
Một không khí trầm lặng buông xuống, trước sự sững sờ của tất cả mọi người, Seulgi nhẹ nhàng nâng Joohyun lên, cô bế nàng đi ra cửa, bên ngoài xe cấp cứu cũng đã đến.
Chiếc xe dần thoát khỏi tầm mắt, ai ai cũng cảm thấy hiếu kì:
- Cô gái đó là Kang Phu Nhân sao? Sao lại đến đây làm lao công?
- Hình như là làm thay cho ai đó!
- Nghe nói cô ấy thấy dì Son bị ngã đau lưng nên cô ấy nhận là con gái làm thay dì ấy!
- Vậy sao? Cô ấy thật tốt!
- Ừm, chẳng giống tưởng tượng của mình tí nào! Mong cô ấy qua khỏi!
- Ôi, vừa nãy chủ tịch của chúng ta thật oách, chẳng giống dáng vẻ lạnh lùng thường ngày tí nào, đúng là có vợ rồi có khác!
- Ngưỡng mộ quá đi!
Bora khó chịu đi vào phòng trang điểm. Cô không ngờ mọi việc lại thành ra thế này. Định làm khó Joohyun nhưng cuối cùng biểu hiện của Seulgi lại như vậy. Còn nghĩ cậu không quan tâm đến Bae Joohyun kia nhưng cuối cùng cô đã nhầm. Ánh mắt cô chưa bao giờ hỗn loạn đến thế! Cô giận dữ ném đồ trang điểm xuống sàn nhà.
....
Joohyun từ từ mở mắt, một màu trắng hiện lên bao trùm không gian xung quanh. Nàng cảm thấy hơi nhói ở trán, định sờ tay lên thì một giọng nói quen thuộc vang lên khiến nàng sững người:
- Tĩnh rồi sao?
Khẽ quay qua, nàng bắt gặp Seulgi đang nhìn mình. Nàng lắp bắp:
- Seulgi...chị sao lại ở đây?
- Vậy thì em nghĩ ai đã đưa em đến bệnh viện. Tôi hỏi em sao lại ở đó?
Joohyun càng run lên, ánh mắt cô nhìn nàng một nửa là quan tâm một nửa là sự giận dữ khi nàng không biết nghe lời.
- Em...em...
Seulgi thấy vậy không nỡ dọa nàng thêm, cô khoát tay:
- Thôi khỏi, những trò ngốc của em tôi đều đã được nghe qua hết rồi! Em sợ không ai biết em là Kang Phu Nhân sao, mấy người trong công ty đang lan truyền tin đồn tôi ngược đãi em kìa. Vừa thấy tôi đã sợ lăn quay xuống đất.
Joohyun hốt hoảng:
- Thật sao? Để em đi giải thích với họ!
Nói rồi nàng nhổm người dậy nhưng Seulgi đã vội ấn nàng xuống giường. Giờ cô mới biết nàng thật ra rất ngốc, mới dọa nàng hai câu nàng đã sợ hãi đòi thanh minh này nọ. Không giấu nổi nụ cười chế nhạo, cô mỉm cười:
- Tôi đã giải quyết xong mọi việc rồi, em bây giờ chỉ cần mau chóng khỏe lại là được!
Joohyun biết mình bị lừa, không khỏi khó chịu. Nàng nằm xuống quay lưng về phía cô, miệng lẩm bẩm mấy câu vô nghĩa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #seulrene