Xa lạ nhưng gần gũi
Sau đêm tân hôn đầy xa cách, Nhã Kỳ dần cảm nhận được cuộc sống mới của mình là một thử thách không hề dễ chịu. Căn biệt thự Trần gia, dù đẹp đẽ và sang trọng, nhưng lại lạnh lẽo như chính người đàn ông mà cô vừa gọi là chồng.
Một buổi sáng đầy im lặng
Sáng hôm ấy, Nhã Kỳ thức dậy sớm. Cô không ngủ sâu, và đôi mắt thâm quầng đã tố cáo một đêm đầy bất an. Nhìn quanh căn phòng rộng lớn, cô tự nhủ phải bắt đầu quen với cuộc sống này, dù biết nó chẳng hề dễ dàng.
Sau khi sửa soạn đơn giản, cô rón rén xuống cầu thang. Ánh sáng từ ô cửa lớn phủ lên sàn nhà, phản chiếu vẻ đẹp hoàn mỹ của nội thất. Nhưng thứ ánh sáng ấy không làm dịu đi cảm giác trống trải trong lòng cô.
Tại bàn ăn, một bữa sáng đầy đủ đã được chuẩn bị sẵn. Người quản gia già kính cẩn cúi đầu khi thấy cô:
"Cô chủ, bữa sáng đã sẵn sàng. Cậu chủ đã rời khỏi nhà từ sớm."
Cô khựng lại, đôi mắt thoáng chút thất vọng. Lúc này, cô mới nhận ra, sự hiện diện của Hạo Thiên trong căn nhà này cũng giống như một cơn gió thoảng qua.
"Cảm ơn bác," cô mỉm cười gượng gạo.
Cô ngồi vào bàn, nhưng nhìn những món ăn trước mặt, cô lại chẳng thể nuốt nổi.
Khu vườn sau nhà
Sau bữa sáng, Nhã Kỳ bước ra khu vườn phía sau biệt thự. Đây là nơi duy nhất cô cảm thấy bình yên trong ngôi nhà xa lạ này. Khu vườn được chăm sóc kỹ lưỡng, những luống hoa hồng trắng nở rộ, tỏa hương thơm dịu nhẹ trong gió sớm.
Cô cúi xuống, nhẹ nhàng chạm vào cánh hoa mỏng manh. Đôi bàn tay nhỏ bé của cô run rẩy, nhưng cảm giác mềm mại của cánh hoa khiến cô thấy dễ chịu hơn đôi chút.
"Cô chủ thích hoa hồng trắng sao?"
Giọng nói của người giúp việc trẻ khiến cô giật mình. Cô quay lại, nhìn người phụ nữ đang cầm kéo tỉa cây, mỉm cười:
"Ừm, tôi thích lắm. Chúng đẹp và thanh khiết."
"Trước đây, cậu chủ cũng từng dành nhiều thời gian ở đây. Nhưng mấy năm gần đây, cậu ấy không còn quan tâm nữa."
Nhã Kỳ thoáng ngạc nhiên. Hạo Thiên – người đàn ông luôn lạnh lùng và dường như chẳng hứng thú với bất kỳ điều gì – từng thích khu vườn này?
"Vậy sao?" cô khẽ hỏi, nhưng không dám tò mò thêm.
Cuộc chạm trán bất ngờ
Buổi tối hôm đó, sau một ngày dài với những cảm giác trống trải, Nhã Kỳ quyết định tự mình chuẩn bị bữa tối. Cô không quen để người khác phục vụ mọi thứ. Đây là cách duy nhất giúp cô cảm thấy mình còn giá trị trong ngôi nhà này.
Một bàn ăn đơn giản với canh gà hầm, cá chiên và rau xào đã được cô dọn ra. Cô không chắc Hạo Thiên có về ăn tối hay không, nhưng ít nhất, cô muốn giữ lấy chút hy vọng.
Đồng hồ điểm 8 giờ, rồi 9 giờ. Nhã Kỳ ngồi trên ghế, ánh mắt lơ đễnh nhìn những món ăn dần nguội lạnh. Cô nghĩ mình đã sai lầm khi mong đợi điều gì đó từ người đàn ông ấy.
Nhưng đúng lúc cô định dọn dẹp, cánh cửa chính bất ngờ mở ra. Trần Hạo Thiên bước vào, khuôn mặt lạnh lùng như thường lệ.
"Anh đã về," cô đứng bật dậy, giọng run run.
Hắn liếc nhìn cô một cách hờ hững, rồi bước đến bàn ăn. Nhìn thấy những món ăn trên bàn, hắn khẽ nhíu mày:
"Em nấu?"
Cô gật đầu, bàn tay vô thức nắm chặt chiếc khăn lau bàn.
"Tôi... tôi nghĩ anh sẽ đói sau một ngày làm việc."
Hạo Thiên không trả lời, chỉ kéo ghế ngồi xuống, bắt đầu dùng bữa mà không nói thêm lời nào. Cô đứng yên, quan sát hắn ăn, lòng vừa lo lắng vừa mừng thầm.
Khi ăn xong, hắn đặt đũa xuống, ánh mắt sắc lạnh nhìn cô:
"Từ giờ, nếu đã nấu, nhớ nấu đủ phần cho tôi."
Câu nói ngắn gọn ấy khiến trái tim cô đập mạnh. Dù giọng điệu vẫn lạnh lùng, nhưng cô không thể ngăn mình cảm thấy một chút ấm áp trong lòng.
"Vâng... em sẽ nhớ," cô đáp khẽ, đôi mắt sáng lên.
Một đêm mưa
Đêm hôm ấy, trời đổ mưa lớn. Nhã Kỳ ngồi bên cửa sổ, nhìn những giọt mưa đập vào kính. Cô không ngủ được, lòng vẫn còn vương vấn những lời nói của Hạo Thiên.
Bất chợt, cô nghe thấy tiếng động nhẹ ngoài hành lang. Mở cửa bước ra, cô nhìn thấy Hạo Thiên đứng ở ban công, tay cầm một ly rượu vang. Ánh đèn yếu ớt phản chiếu lên gương mặt hắn, tạo nên một vẻ cô độc lạ kỳ.
Cô do dự, rồi cất giọng khẽ:
"Anh... không ngủ sao?"
Hắn quay lại, ánh mắt lạnh lẽo lướt qua cô. Nhưng thay vì đuổi cô đi, hắn chỉ đáp:
"Tôi không quen ngủ sớm."
Nhã Kỳ bước đến gần hơn, đứng cách hắn vài bước. Nhìn bóng dáng cao lớn của hắn trong màn đêm, cô bất giác hỏi:
"Anh có từng... cảm thấy cô đơn không?"
Câu hỏi ấy khiến Hạo Thiên thoáng khựng lại. Hắn quay sang nhìn cô, đôi mắt sâu thẳm như chứa đựng những bí mật không ai chạm tới. Nhưng cuối cùng, hắn chỉ cười nhạt:
"Cô đơn? Không phải ai cũng có quyền cảm thấy điều đó."
Lời nói ấy khiến lòng Nhã Kỳ thắt lại. Hắn quay người bước vào, để lại cô đứng một mình giữa tiếng mưa rơi nặng hạt.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro