Phần Không Tên 2
Hoàng chủ nhiệm nói︰ "Chuyện này vẫn để cho tôi nói đi. Cô gái trong hình tên thật là Ninh Duy, mười năm trước ngày mùng 5 tháng 6 là lần đầu tiên tôi nhìn thấy cô ta. Lúc đó, tôi làm việc ở khoa ung bướu, bởi vì nhầm cuộn phim và tư liệu của hai vị bệnh nhân mà dẫn đến một hồi thảm kịch xảy ra. Một trong hai vị bệnh nhân bị bệnh ung thư thời kỳ cuối, một là sơ cấp vẫn chưa mở rộng, còn có thể chữa trị. Tôi lẫn lộn cuộn phim của hai người bọn họ, dẫn đến người bị bệnh bướu lành kia buổi tối hôm đó liền tự sát, anh ta chết mang đến bi thống to lớn cho nhà bọn họ, vợ và con gái của anh ta không thể chịu đựng đau khổ mà dồn dập lựa chọn tự sát, ba mẹ song phương đều chỉ có một đứa con. Biết con trai và con gái của bọn họ đều chết rồi, cũng xảy ra tai nạn xe cộ tự sát trong vòng một tháng sau đó. Lúc đó tôi đang là giáo sư có thẩm quyền, mặc dù biết chuyện này là do tôi sai xót gây nên, tôi cũng không có chủ động thừa nhận chuyện này với bệnh viện. Chuyện này vẫn là bí mật trong lòng tôi. Nhưng tôi không nghĩ tới một cô gái mười sáu tuổi lại biết chuyện này, đồng thời lấy việc này đến uy hiếp tôi, bắt tôi viết cho cô ta một phần bệnh án ung thư xương. Lúc đó tôi phản ứng đầu tiên là từ chối, nhưng cô ta cầm bức ảnh người một nhà kia đặt ở trước mặt tôi, nói muốn làm cho tôi thân bại danh liệt. Tôi sợ, vì thế đồng ý điều kiện của cô ta. Sau đó lúc trị liệu, tôi đều đẩy những người khác ra, đơn độc làm số liệu chữa trị cho cô ta."
Hạ Gia Thấm trầm mặc nhìn Hoàng chủ nhiệm và Ninh Phóng, "Tôi dựa vào cái gì mà tin hai người?"
Hoàng chủ nhiệm nói︰ "Những năm này tôi vẫn sống trong hổ thẹn, một là vì khuyết điểm của tôi năm đó; hai là vì năm đó tôi sai càng thêm sai chế tạo bệnh án giả cho Ninh Duy; ba là, tôi không muốn để cho đồ đệ mà tôi yêu mến nhất, cũng bởi vậy mà gặp chuyện bất ngờ."
"đồ đệ của anh chính là Tần Dĩ Duyệt?"
"Đúng. Cô ấy là người mới trong giới y học mà hiện nay tôi thưởng thức nhất, lúc cô ấy ở học viện y đã rất ưu tú, làm việc cũng vô cùng chăm chú cần cù. Quan trọng chính là thế giới tinh thần của cô ấy rất sáng sủa, dường như không có ẩn giấu bất kỳ âm u gì. Tôi nghĩ, loại tinh thần quan trọng nhất mà các bác sĩ nên có thì cô ấy đều có. Tôi không hy vọng, cô ấy sẽ vì chuyện đó mà bị ảnh hưởng gì. Làm tiền bối của cô ấy, tôi hi vọng cô có thể cung cấp tin tức hữu dụng cho chúng tôi, tìm ra Ninh Duy sớm một chút. Cô ta nên gánh chịu hậu quả mà hành động của cô ta mang đến."
Hạ Gia Thấm nghiêng đầu đi, một lần nữa lật xem mấy tấm hình kia, "Tôi không có cách nào tưởng tượng, cô gái ở chung với tôi kia sẽ là người trong miệng các người nói tới."
Ninh Phóng nói ︰ "Tôi cũng đã từng không tin, nhưng tôi dùng thời gian mười năm, tin tưởng cô ấy đúng là một người điên cuồng."
"Dựa theo các người nói tới, chuyện cô ấy cần làm là thương tổn Tần Dĩ Duyệt? Tần Dĩ Duyệt năm đó hẳn chỉ mới là học sinh cấp ba, hầu như không thù không oán với Ninh Duy, tại sao Ninh Duy lại nhằm vào cô ấy?"
"Cô hiểu lầm. Ninh Duy là ở sau khi Tần Dĩ Duyệt và Hạ Kiều Yến kết hôn mới lựa chọn đối phó cô ấy, con bé đố kị bất kỳ người phụ nữ nào ở bên cạnh Hạ Kiều Yến."
Hạ Gia Thấm nghe vậy đột nhiên rùng mình, "Tôi cần gọi điện thoại cho Kiều Yến xác nhận."
Hạ Gia Thấm cầm điện thoại lên đang muốn bấm nút, liền nghe thấy giọng Hạ Kiều Yến.
"Dì, con ở đây."
Ninh Phóng, Hoàng chủ nhiệm, Hạ Gia Thấm nghe vậy liền quay đầu nhìn sang.
Hạ Kiều Yến lững thững đi tới trước mặt ba người, chọn một cái bàn ngồi xuống, "Con tới đây cũng là vì chuyện Ninh Duy. Dì, lần cuối cùng dì liên hệ với cô ta là lúc nào? Đã nói chuyện gì?"
Chương 178: Ninh Duy là người điên (2/3)
"Dì, con ở đây."
Ninh Phóng, Hoàng chủ nhiệm, Hạ Gia Thấm nghe vậy liền quay đầu nhìn sang.
Hạ Kiều Yến lững thững đi tới trước mặt ba người, chọn một cái bàn ngồi xuống, "Con tới đây cũng là vì chuyện Ninh Duy. Dì, lần cuối cùng dì liên hệ với cô ta là lúc nào? Đã nói chuyện gì?"
"Lần cuối cùng là vào hai tuần trước, cô ta nói muốn gọi điện thoại tạm biệt dì, nói là cô ta không có cách nào ở cùng dì nữa. Dì cũng đã truy hỏi cô ta là tại sao, nhưng cô ta không có nói, trực tiếp cúp điện thoại."
Hạ Kiều Yến nhìn về phía Ninh Phóng, "Sao anh xác định cô ta ở đây?"
"Bức ảnh mà anh cho tôi xem có bối cảnh chính là chỗ này, tôi nghĩ tới trước khi em ấy rời đi đã từng nói mấy lời, nói em ấy muốn tới nơi này."
"Người này vẫn là thích cố làm ra vẻ bí ẩn như thế." Hạ Kiều Yến hừ nói, "Dì, dì kể lại đoạn thời gian cô ta bình thường xuất hiện ở đây với con một hồi, con sẽ cho người đi thăm dò camera giám sát."
Hạ Gia Thấm kể mấy đoạn tình tiết mà cô tương đối khắc sâu ấn tượng, nhưng lòng vẫn còn có chút sợ hãi, "Cô ta đến cuối cùng làm chuyện gì mà làm ba người như gặp đại địch như vậy?"
Ninh Phóng nhìn về phía Hạ Kiều Yến, ra hiệu anh mở miệng.
Hạ Kiều Yến nói︰ "Mười năm trước con về nước đến trường trung học phụ thuộc Tần Đại làm trợ giảng nửa năm, cũng chính là trường học của Ninh Duy, trong một nhóm trợ giảng trẻ tuổi này còn có Mạc Mộ Trầm. Tuổi của chúng con và học sinh chênh lệch không lớn, hiệu quả dạy học rất tốt. Đồng thời, chúng con xuất hiện cũng có ảnh hướng trái chiều, học sinh nữ rất sùng bái chúng con, có không ít học sinh nữ nghĩ trăm phương ngàn kế hấp dẫn chúng con chú ý, gửi thư tình, giả bộ bệnh đều vẫn là nhẹ, nữ sinh quá khích thậm chí xuất hiện tình trạng tự ngược. Cách làm của Ninh Duy là giả bộ mình có bệnh nan y, cũng biểu hiện ra dáng vẻ thân tàn nhưng ý chí mạnh mẽ. Đoạn sau để Ninh Phóng nói đi."
Ninh Phóng trừng Hạ Kiều Yến một chút, vẫn là nói tiếp, "Đoạn thời gian đó, tâm tình của em ấy rất khó lường, thường thường khóc lớn cười to. Sau đó tôi ép buộc em ấy khám bác sĩ, bác sĩ chẩn đoán em ấy có bệnh tâm thần gián tiếp. Tôi bắt em ấy tạm nghỉ học, em ấy không chịu, em ấy nói em ấy muốn đến trường học, mỗi ngày đều đi, nếu không hai trợ giảng sẽ đau lòng. Căn cứ một loạt sự kiện xảy ra sau đó, người mà em ấy nói lúc đó chính là cậu ta và Mạc Mộ Trầm. Em ấy nói các người đang đồng thời đeo đuổi em ấy, em ấy rất khó xử, lại không muốn thương tổn bất luận người nào trong các người. Em ấy tình nguyện lựa chọn yên lặng mà dằn vặt mình, cũng không nỡ để cho các người khó xử. Lúc đó tôi tức giận hỏng rồi, liền đến trường học tìm các người, không gặp được các người, lại bị Ninh Duy phát hiện. Em ấy lấy dao muốn cắt cổ tay, sau đó dao bị tôi cướp đi. Em ấy liền khóc nói em ấy bị bệnh ung thư xương, muốn chết không có tiếc nuối, em ấy muốn làm bạn gái của hai người. Tôi không có biện pháp khác, đành đi tìm các người nói chuyện, để cho các người tình cờ tới xem em ấy một chút, ở trong trường học chăm sóc em ấy nhiều một chút."
Ninh Phóng nói tới chỗ này dừng lại một chút, nói với Hạ Kiều Yến︰ "Tôi không biết cậu đối với Ninh Duy là cái ý nghĩ gì, Mạc Mộ Trầm ngược lại yêu em ấy, đồng thời sau mười năm đều không có quên em ấy."
Hạ Kiều Yến hỏi︰ "Trước khi cô ta chết là làm thế nào? Có chôn cô ta trong nghĩa địa nhà anh không? Ngay cả nhập liệm đều là người khác tới làm."
"Thái độ em ấy rất kiên quyết. Tôi chỉ còn lại một người thân là em ấy, không muốn để cho em ấy chết không nhắm mắt. Mười ngày đầu sau khi em ấy qua đời, tôi đều không gặp em ấy, cũng không biết em ấy làm cái gì. Mãi đến khi em ấy bị hoả táng, mới có người thông báo tôi đi nhận lãnh."
Hạ Kiều Yến nói︰ "Tôi gặp cô ta vào ba ngày trước khi cô ta chết, căn cứ lời giải thích của các người tôi hẳn là người cuối cùng nhìn thấy cô ta. Ba ngày sau cô ta làm cái gì?"
"Thái độ em ấy rất kiên quyết. Tôi chỉ còn lại một người thân là em ấy, không muốn để cho em ấy chết không nhắm mắt. Mười ngày đầu sau khi em ấy qua đời, tôi đều không gặp em ấy, cũng không biết em ấy làm cái gì. Mãi đến khi em ấy bị hoả táng, mới có người thông báo tôi đi nhận lãnh."
Hạ Kiều Yến nói︰ "Tôi gặp cô ta vào ba ngày trước khi cô ta chết, căn cứ lời giải thích của các người tôi hẳn là người cuối cùng nhìn thấy cô ta. Ba ngày sau cô ta làm cái gì?"
Ninh Phóng và Hoàng chủ nhiệm lắc đầu một cái, Hoàng chủ nhiệm nói︰ "Ninh Phóng là ở sau khi Ninh Duy qua đời năm thứ ba mới quen biết tôi, sau khi tôi biết cậu ấy là anh trai của Ninh Duy, liền đối với cậu ấy rất cảnh giác. Mấy năm ở chung, thành lập tin tưởng rồi, tôi mới nói chuyện Ninh Duy không có bị bệnh ung thư xương cho cậu ta."
Hạ Kiều Yến nói︰ "Năm đó Ninh Duy được chẩn đoán bị bệnh tâm thần, qua nhiều năm như thế, bệnh tình của cô ta có thể càng nghiêm trọng hơn. Nói cách khác, cô ta bây giờ chính là người điên, dù cho cô ta giết người pháp luật cũng không thể làm gì cô ta!"
Sắc mặt Ninh Phóng, Hoàng chủ nhiệm rất khó coi.
Hạ Gia Thấm nhìn sắc mặt ba người đàn ông không tốt, "Bước kế tiếp của cô ta có thể là Dĩ Duyệt hay không?"
Cô hỏi vừa nói, mấy người ai cũng không lên tiếng.
Sau khi Tần Dĩ Duyệt biết Hạ Kiều Yến đi công tác, đuổi những đồng nghiệp muốn làm thịt cô một trận lớn kia đi rồi, sau khi tan tầm liền ngay lập tức về nhà.
Tiểu Bảo đã từ trường học trở về, đang ở phòng khách chơi với Bánh Xe.
Hạ Vân Sách thấy Tần Dĩ Duyệt đi vào, "Ngày hôm nay bệnh viện không có chuyện gì làm sao? Trở về sớm như thế."
"Muốn về sớm một chút hầu đại mỹ nữ mà."
"Bớt chém gió."
"Chị là nghiêm túc. Em ở với chúng ta thời gian dài như thế, chị đều không thật sự ở cùng em lần nào. Đêm nay sẽ thành thật ở cùng em."
"Vừa vặn em có đoạn thời gian không ra ngoài, anh hai cũng vừa vặn không ở nhà, chúng ta đi ra ngoài một chút đi."
"Anh hai em nói gần đây phải cẩn thận một chút, không có chuyện gì tốt nhất không nên ra khỏi cửa."
"Vậy thì tìm nơi nào nhiều người, đến trường học cũ của chị đi. Nghe Tiểu Bảo nói nơi đó có đồ nướng ăn thật ngon."
Tần Dĩ Duyệt suy nghĩ một chút rồi nói︰ "Nếu em thực sự muốn đi, liền đến chỗ Tần Đại xem một chút đi, đồ nơi đó cũng ăn thật ngon. Chị thuận tiện đến bệnh viện gần đó làm quen hoàn cảnh, chủ nhiệm của chị bảo chị đến nơi đó tham gia đào tạo chuyên môn."
"Vậy thì chắc chắn như thế rồi. Em lên lầu thay quần áo." Hạ Vân Sách nói xong đứng dậy lên lầu.
Cô quả thật có đoạn thời gian không ra ngoài, không phải đến bệnh viện khám thai thì chính là đi lại trong biệt thự, cô đều sắp mốc meo rồi.
Tần Dĩ Duyệt nhéo nhéo mặt nhỏ non nớt của Tiểu Bảo, "Bảo bối, lên lầu thay quần áo, chúng ta mặc đồ gia đình có được hay không?"
Tiểu Bảo vốn là đối với việc thay quần áo căn bản không có hứng thú gì, nghe Tần Dĩ Duyệt nói mặc đồ gia đình, mắt đen bóng sáng loáng có vẻ càng thêm sáng sủa, chói mắt, bước chân ngắn nhỏ bịch bịch đi lên lầu.
Tần Dĩ Duyệt và Bánh Xe cũng đi theo phía sau cậu bé.
Hai người chọn được quần áo, liền trở về phòng của mình thay đồ.
Tiểu Bảo ở phương diện sinh hoạt rất có tự lập, mùa đông mặc quần áo và mang giày tình cờ cần giúp đỡ, quần áo mùa hè và giày vải thường thường tự cậu có thể mặc được rất tốt.
Một lớn một nhỏ đều thay đồ gia đình màu lam nhạt.
Lúc Hạ Vân Sách xuống lầu, nhìn hai người, "Các người có thể đừng kéo cừu hận được không? đứa trẻ của em còn phải năm, sáu năm nữa mới bằng tuổi Tiểu Bảo đây. Các người định mỗi ngày ở trước mặt em ân ái như thế sao?"
> > > Cỡ Chữ 16182022242628303234363840 Màu Nền Xám nhạtXanh nhạtVàng nhạtMàu sepiaXanh đậmVàng đậmVàng ốMàu trắngMàu tối
CÔ VỢ ẤM ÁP CỦA HẠ THIẾU
Chương 179: Hạ Vân Sách xảy ra chuyện (1/2)
/960GO
Chương 179: Hạ Vân Sách xảy ra chuyện (1/2)
Lúc Hạ Vân Sách xuống lầu, nhìn hai người, "Các người có thể đừng kéo cừu hận được không? đứa trẻ của em còn phải năm, sáu năm nữa mới bằng tuổi Tiểu Bảo đây. Các người định mỗi ngày ở trước mặt em ân ái như thế sao?"
"Chờ bảo bảo sinh ra rồi, em sẽ ở trước mặt chúng ta hả hê. Đi thôi, dẫn các người đến Tần Đại chơi một ngày." Tần Dĩ Duyệt kéo mở cửa xe, dùng tay làm dấu mời.
Bánh Ve rất tự giác nhảy đến chỗ ngồi phía sau, Tiểu Bảo ngồi lên ghế tựa trẻ em chuyên dụng của cậu.
Hạ Vân Sách thì lại ngồi ghế phụ.
Tần Dĩ Duyệt lái xe chạy ra khỏi sân sau, Lôi Minh và mấy an người bảo vệ cũng khởi động xe đuổi theo.
Xe chạy đi hơn một giờ sau, rốt cục dừng lại trước một trường đại học.
đại học Tần Thành là một trong những trường đại học lâu đời nhất, bốn cái cửa lớn của nó đều là không có người bảo vệ, mọi thời tiết đều mở ra về hướng toàn xã hội.
Không có gác cổng, không có khóa cửa.
Tần Dĩ Duyệt đậu xe ở bãi đậu xe gần chỗ bán thức ăn ngon nhất.
Trường học chính là có chỗ tốt như vậy, bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu đều đỗ xe được, chỗ trong xe nhiều đến mức dùng mãi không hết.
Ngoại trừ mở hội nghị trọng yếu ra, phần lớn thời gian còn lại đều là trống.
Dù sao số lượng xe của giáo sư đối với diện tích của trường đại học mà nói là chênh lệch rất lớn.
Tần Dĩ Duyệt lấy xích chó đeo cho Bánh Xe, đưa Tiểu Bảo cầm.
Cô thì lại cùng Hạ Vân Sách chậm rãi đi ở phía sau, Hạ Vân Sách đã một thời gian rất lâu không ra ngoài, nhìn thấy đâu đâu cũng có sinh viên đại học thanh xuân tràn trề, rất có phấn chấn, tâm trạng chuyển biến rất tốt.
Cô không khỏi thở dài nói︰ "Trẻ tuổi thật tốt, làm cái gì cũng được."
"Nói như em đã bảy mươi, tám mươi tuổi vậy." Tần Dĩ Duyệt nhìn sườn mặt của Hạ Vân Sách, thử dò xét nói︰ "Em chồng, em và Mạc Mộ Trầm bây giờ là cái tình hình gì, em tới bên này ở một thời gian dài như thế, cậu ta lại một lần cũng không đến nhà."
"Câu nói này chị giấu ở trong lòng bao lâu rồi?"
"Từ rất sớm đã có, sợ trong lòng em không thoải mái, mới không dám hỏi."
Hạ Vân Sách trầm mặc một hồi nói︰ "Em đang nghĩ, này xem như là một hiện tượng tốt."
"Tại sao?"
"Người á, luôn yêu thích những người và sự việc mong mà không được kia. Lúc không có được, cảm thấy người kia cực kỳ tốt, ở trong lòng, trong mắt đều dát lên một tầng vầng sáng mông lung cho anh ta. Sau khi kết hôn, mới dùng ánh mắt bình thường nhìn anh ta, lúc đó anh ta mới đi xuống thần đàn."
"Mạc Mộ Trầm làm em thất vọng rồi?"
"Không thể nói là thất vọng, bởi vì anh ấy chưa từng cho em bất cứ hy vọng nào. Em muốn nhìn một chút anh ấy có thể làm bao nhiêu cho người phụ nữ đó, cái kia vẫn thật thú vị. Dù sao em nhìn nhiều năm như thế, đã sắp có kết quả."
"Thế giới của các em chị không hiểu."
"Em cảm thấy em có chút biến thái." Hạ Vân Sách cười nói, "Chúng ta tìm một cửa hàng đi vào ăn đồ ăn đi, sau khi ăn xong thì đi dạo ở xung quanh."
"Được. Bảo bối, Bánh Xe, dừng một chút." Tần Dĩ Duyệt gọi một người một chó vẫn vui chơi chạy về phía trước lại.
Một người một chó không quá tình nguyện ngừng lại, cùng nhau nhìn về phía Tần Dĩ Duyệt.
Tần Dĩ Duyệt hỏi︰ "Các người thích ăn ẩm thực Hồ Nam không? Nơi này có một nhà hàng Hồ Nam có hương vị không tệ."
"Dạ." Tiểu Bảo gật gù.
"Vậy thì quẹo trái."
Tiểu Bảo kéo dây xích Bánh Xe, quẹo trái.
Nhà hàng Hồ Nam có hai tầng lầu, lúc này xem như đã qua giờ ăn cơm cao điểm, lầu hai còn có mấy phòng nhỏ.
Người phục vụ trong quán ăn nhìn dáng dấp cũng là sinh viên Tần Đại, nụ cười rất là sáng sủa.
Người phục vụ đưa ba người một chó tới một phòng khách sát cửa sổ, nhiệt tình giới thiệu︰ "Một hồi sau, mặt hồ sẽ sáng đèn rất đẹp, rất nhiều người đều nghe danh đến trường học của chúng tôi để xem. Cái phòng khách này là nơi có tầm nhìn tốt nhất."
Người phục vụ trong quán ăn nhìn dáng dấp cũng là sinh viên Tần Đại, nụ cười rất là sáng sủa.
Người phục vụ đưa ba người một chó tới một phòng khách sát cửa sổ, nhiệt tình giới thiệu︰ "Một hồi sau, mặt hồ sẽ sáng đèn rất đẹp, rất nhiều người đều nghe danh đến trường học của chúng tôi để xem. Cái phòng khách này là nơi có tầm nhìn tốt nhất."
"Cảm ơn."
"Các người gọi món đi, chờ sau đó có thể vừa ăn vừa xem đèn."
Tần Dĩ Duyệt tiếp nhận thực đơn trong tay người bán hàng, đưa thực đơn cho Hạ Vân Sách và Tiểu Bảo.
Hai người nhìn thực đơn, không tính món chính cá dưa chua này, còn gọi thêm mười món ăn, làm người phục vụ kinh ngạc đến ngây người.
Tần Dĩ Duyệt cười nói︰ "Tạm thời trước tiên gọi những món này, làm phiền."
"Không phiền phức. Nếu như ăn không hết, chúng tôi sẽ mang xuống giúp các người đóng gói, ngày hôm sau có thể phối với cháo hoa làm bữa sáng."
"Được rồi."
Người phục vụ đi sau, Tiểu Bảo uốn éo mặt, "Mẹ ơi, con muốn đi nhà xí."
"Đi thôi."
Trong phòng khách không hề đơn độc phòng rửa tay, Tần Dĩ Duyệt dẫn theo Tiểu Bảo đến phòng rửa tay ở cuối hành lang, không có nhiều phòng riêng như nhà vệ sinh công cộng.
Nơi này khá là đơn giản, gần giống như phòng rửa tay trong nhà, chỉ có hai cái phòng rửa tay song song.
Tần Dĩ Duyệt mở đèn kiểm tra tình hình trong phòng rửa tay, để Tiểu Bảo đi vào sau đó đóng cửa.
Tần Dĩ Duyệt tựa ở trên tường chờ Tiểu Bảo.
Đột nhiên, bên tai cô nghe được một tiếng lưỡi dao sắc bén cắt không khí.
Cô theo bản năng mà nghiêng đầu đi, tay theo phản xạ đánh một đòn.
Một tiếng vang trầm thấp vang vọng ở trên hành lang.
Cùng lúc đó, đèn trên hành lang đột nhiên tắt.
Tần Dĩ Duyệt căng thẳng trong lòng, lo lắng Tiểu Bảo sẽ sợ, lại sợ những người kia ra tay với Tiểu Bảo.
Trong lúc nhất thời, cô nói chuyện cũng không được, không nói gì cũng không ổn.
Tần Dĩ Duyệt chẳng mấy chốc liền thu lại tinh thần, tập trung đối phó người trước mặt.
Từ quyền cước to nhỏ phán đoán, cô có thể xác định đối phương là đàn ông.
Cô và người này cứng đối cứng khẳng định không chiếm được tiện nghi.
Vì thế, sau khi cô bị trúng mấy quyền, cũng xác định chiều cao cơ bản và vị trí then chốt của đối phương.
Tìm thấy vị trí cánh tay của người kia, dùng sức kéo một cái, làm trật khớp cánh tay của anh ta.
Đồng thời, cô đá một đá vào trên đầu gối của người kia, khiến cho anh ta nửa quỳ.
Làm xong tất cả những thứ này, Tần Dĩ Duyệt bật sáng đèn hành lang.
Lôi Minh và mấy người ám vệ đang bắt mấy người vừa nhìn chính là tay chân của người kia lại đây, nhìn thấy chiến tích của Tần Dĩ Duyệt không khỏi sững sờ.
Anh cũng không biết phu nhân của anh có khả năng như thế, sờ soạng cũng có thể hạ được một người đàn ông một mét tám.
Anh liếc mắt nhìn con dao trên đất, không thể nào tưởng tượng được nếu như phu nhân phản ứng không nhạy bén, người kia sẽ làm cái gì đối với cô, trong lòng không khỏi phát lạnh.
Lôi Minh đang muốn bảo Tần Dĩ Duyệt giao người cho anh thì Hạ Vân Sách từ trong phòng khách đi ra, "Lôi Minh, các người đi xuống trước, đừng để cho người đó tới đây."
Lôi Minh do dự chốc lát, cùng đồng bạn kéo mấy người kia xuống lầu.
Tiểu Bảo từ trong phòng rửa tay đi ra, biểu hiện lạnh lùng nhìn về phía người đàn ông đang nửa quỳ, đáy mắt lóe qua hàn ý.
Hạ Vân Sách đi tới trước người đàn ông kia cách 1 mét, "Mạc Mộ Trầm, anh cảm thấy xứng đáng sao?"
Tần Dĩ Duyệt nghe vậy sững sờ, cúi đầu nhìn người đàn ông nửa quỳ ở dưới đất, hơn nửa khuôn mặt ẩn trong bóng tối.
"Vì một người phụ nữ không yêu anh, anh đánh cược tất cả tự tôn, danh tiếng, tiền đồ của mình, người kia thật sự có đáng như thế không? Làm anh cách mười năm vẫn còn nhớ mãi không quên. Em thật không nghĩ tới, anh là người si tình như vậy." Hạ Vân Sách nói một câu cuối cùng tràn ngập trào phúng.
Tần Dĩ Duyệt nghe vậy sững sờ, cúi đầu nhìn người đàn ông nửa quỳ ở dưới đất, hơn nửa khuôn mặt ẩn trong bóng tối.
"Vì một người phụ nữ không yêu anh, anh đánh cược tất cả tự tôn, danh tiếng, tiền đồ của mình, người kia thật sự có đáng như thế không? Làm anh cách mười năm vẫn còn nhớ mãi không quên. Em thật không nghĩ tới, anh là người si tình như vậy." Hạ Vân Sách nói một câu cuối cùng tràn ngập trào phúng.
"Đây là chuyện cuối cùng anh làm vì cô ấy."
"Đúng không? Vậy em cũng vì anh làm một chuyện cuối cùng." Hạ Vân Sách nói xong, trên mặt sáng rực rỡ cảm động lộ ra một nụ cười lạnh lẽo, khiếp người.
Cô đi tới cầu thang lầu hai, cười nhìn về phía Mạc Mộ Trầm.
Tần Dĩ Duyệt ý thức được Hạ Vân Sách muốn làm cái gì, thất thanh kêu lên︰ "Vân Sách, không được!"
Cơ thể Hạ Vân Sách như con rối mất khống chế, bỗng nhiên ngã xuống dưới lầu.
"Không được!" Tần Dĩ Duyệt hét lớn.
"Không!"
Mạc Mộ Trầm trố mắt sắp nứt, tránh khỏi ràng buộc của Tần Dĩ Duyệt nhào về phía Hạ Vân Sách.
Anh cuối cùng vẫn là chậm một bước, cơ thể Hạ Vân Sách nặng nề rơi xuống phía cuối cầu thang.
Hai chân chảy ra máu đỏ tươi, rất nhanh liền nhuộm đỏ váy cô ấy.
ánh mắt Hạ Vân Sách không mang theo một tia tình cảm mà nhìn Mạc Mộ Trầm trên cầu thang, lạnh lùng nói︰ "Anh tự do. Chỉ cần tôi và đứa trẻ lần này không chết, tôi sẽ cắt đứt hết thảy con đường của anh, làm nơi mà quyền thế của Hạ gia tôi bao trùm anh đều không ở lại được!"
Sau khi Hạ Vân Sách nói xong, rơi vào hôn mê.
Mạc Mộ Trầm giống như hoá đá, thẫn thờ mà nhìn Hạ Vân Sách.
Tần Dĩ Duyệt đẩy Mạc Mộ Trầm ra, ôm Tiểu Bảo xuống lầu, chạy đến bên cạnh Hạ Vân Sách, tay chân run rẩy kiểm tra cơ thể của cô ấy, trong lòng vừa đau vừa tức.
Bánh Xe thì lại kéo lấy ống quần Mạc Mộ Trầm, không cho anh ta rời khỏi.
Lôi Minh không nghĩ tới trong mấy chục giây ngắn ngủi sẽ xảy ra chuyện như vậy, dưới sự chỉ đạo của Tần Dĩ Duyệt cẩn thận từng li từng tí một ôm lấy Hạ Vân Sách, bước nhanh chạy về hướng xe.
Bọn họ đi tới bên cạnh bệnh viện Thụy Tân, bác sĩ cấp cứu ngay lập tức đẩy Hạ Vân Sách vào phòng phẫu thuật, Tần Dĩ Duyệt gọi điện thoại cho Lưu Tử Xuyên, làm Lưu Tử Xuyên gọi bác sĩ khoa phụ sản nổi tiếng nhất Tần Thành lại đây.
Lưu Tử Xuyên ở nửa giờ sau, dẫn theo một bác sĩ hơn năm mươi tuổi lại đây, hai người trực tiếp tiến vào phòng phẫu thuật.
Tần Dĩ Duyệt nhìn đèn đỏ trên phòng phẫu thuật, lại nhìn tay mình, có chút không rét mà run.
Cô không thể nào tưởng tượng được Hạ Vân Sách xảy ra chuyện gì, cũng không thể nào tưởng tượng được cô ấy đến cùng đau đớn bao nhiêu mới sẽ chọn phương thức tự tàn như vậy.
Đột nhiên, trên tay của cô có một bàn tay nho nhỏ nhét vào.
Tần Dĩ Duyệt mới phản ứng được Tiểu Bảo còn đang ở bên cạnh cô, cô ép buộc mình nở nụ cười.
"Bảo bối, xin lỗi, mẹ xử lý chưa đủ tốt, làm dì bị thương."
"Chuyện không liên quan tới mẹ."
Tần Dĩ Duyệt cười khổ một cái, nhớ tới bọn họ còn chưa ăn cơm tối, "Có đói bụng hay không? Mẹ dẫn con đi ăn cơm, ăn no lại trở về trông dì."
Tiểu Bảo nhìn phòng phẫu thuật một chút, "Con bảo Lôi Minh đưa những món ăn kia tới rồi."
"Thật ngoan." Tần Dĩ Duyệt sờ sờ tóc mềm mại của cậu, trong lòng loạn thành một đoàn.
Cô không biết nên nói với Hạ Kiều Yến chuyện Hạ Vân Sách xảy ra chuyện như thế nào, ngày hôm nay nếu như cô kiên trì không ra khỏi cửa, chuyện này liền sẽ không phát sinh.
Nhưng bây giờ sau khi chuyện đã rồi mới nghĩ như vậy cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì.
Tần Dĩ Duyệt sững sờ, Lôi Minh cầm mấy túi lớn lại đây, còn từ trong xe cầm một cái bàn nhỏ.
Anh đặt bàn ở trước mặt Tần Dĩ Duyệt và Tiểu Bảo, sau đó mang từng món ăn kia lên bàn.
"Phu nhân, tiểu thiếu gia, xin mời dùng cơm." Lôi Minh ách giọng nói.
"Kiều Yến nói với anh?" Tần Dĩ Duyệt hỏi.
"Tôi đã nói mọi chuyện cho tiên sinh rồi, anh ấy sẽ mau chóng tới đây."
Tần Dĩ Duyệt biết đại khái Lôi Minh sẽ nói chuyện xảy ra đêm nay với Hạ Kiều Yến, "Không phải anh sai, anh không cần nhận hết trách nhiệm lên người mình.Tần Dĩ Duyệt biết đại khái Lôi Minh sẽ nói chuyện xảy ra đêm nay với Hạ Kiều Yến, "Không phải anh sai, anh không cần nhận hết trách nhiệm lên người mình."
"Cảm ơn phu nhân ưu ái. Tôi thân là ám vệ, không có bảo vệ tốt chủ nhân, chính là tôi thất trách." Lôi Minh kiên định nói, "Xin mời hai người dùng cơm."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Bảo lạnh nhạt, hướng Lôi Minh khoát tay áo một cái.
Động tác kia hầu như giống Hạ Kiều Yến như đúc.
Lôi Minh cung kính rời khỏi.
Vẻ mặt Tiểu Bảo ăn cơm như thường.
Tần Dĩ Duyệt thấy cậu như vậy, cũng ăn chung.
Mãi đến khi để đũa xuống, Tiểu Bảo mới nói︰ "Mẹ ơi, một ít ý nghĩ của mẹ con không muốn đánh giá, nhưng không muốn lạm dụng tình cảm của mẹ. Giả như hôm nay không phải đám người Lôi Minh sai, vậy là ai sai? Thân là ám vệ, chức trách quan trọng nhất của bọn họ chính là bảo vệ cố chủ an toàn, ngày hôm nay bọn họ không làm được, chính là bọn họ thất trách. Chúng ta mời bọn họ đến, chính là để bọn họ thất trách sao?"
Tần Dĩ Duyệt nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nghiêm túc của Tiểu Bảo, nỗ lực tiêu hóa lời cậu, "Con nói đúng."
"Liền nói mẹ quá ngây thơ. Loại hành vi này của mẹ sẽ chỉ làm bọn họ vào lần phạm sai lầm tiếp theo có cớ để giải vây."
"Đây là ba dạy con?"
"Ừm. Tuy rằng ba không mong cầu mẹ làm được điểm này, con vẫn là hi vọng mẹ nhanh chóng rõ ràng, xung quanh chúng ta rất nguy hiểm, mẹ không thể một mực đối mặt nguy hiểm một mình. Hành động và phản ứng theo bản năng của mẹ hôm nay không hợp cách."
"Cảm ơn giáo viên Tiểu Bảo giáo huấn."
Hạ Kiều Yến ở ba giờ sáng đi tới bệnh viện, cách hơn một nửa hành lang nhìn một lớn một nhỏ kia.
Tần Dĩ Duyệt ôm Tiểu Bảo vào trong ngực, dựa vào tường ngủ.
Bánh Xe thì lại nằm ở bên chân của bọn họ, nhìn thấy Hạ Kiều Yến liền há mồm sủa.
Hạ Kiều Yến làm cái động tác im lặng, ra hiệu nó câm miệng.
Bánh Xe phát ra tiếng ư ử trong cổ họng, nằm trên mặt đất nhìn Hạ Kiều Yến.
Lúc này, cửa phòng giải phẫu mở ra, một người bác sĩ bước nhanh tới, "Sản phụ có dấu hiệu xuất huyết nhiều, xin mời người nhà ký tên làm phẫu thuật."
Hạ Kiều Yến trực tiếp lật đến một tờ văn kiện cuối cùng nhanh chóng kí tên của mình xuống.
"Bệnh nhân bây giờ thế nào? Tình hình nguy cấp không?"
"Tình hình rất nguy cấp, phải nghĩ biện pháp cầm máu. Đứa trẻ đã không sao rồi, đã đưa đến hòm giữ nhiệt quan sát."
Hạ Kiều Yến nghĩ đến ba của đứa bé là ai, ánh mắt nhất thời lạnh giá như băng.
Bác sĩ thấy sắc mặt của anh không khỏi nuốt một ngụm nước bọt, bước nhanh chạy về phòng phẫu thuật.
Tần Dĩ Duyệt ở trong đối thoại của hai người chậm rãi chuyển tỉnh, nhìn thấy Hạ Kiều Yến đứng ở một bên, nhẹ giọng nói︰ "Cường hào, xin lỗi. Em không có bảo vệ tốt Vân Sách."
Hạ Kiều Yến không trả lời cô, "Anh đưa em đến khách sạn phụ cận, buổi tối lạnh, ngủ như thế không tốt."
Tần Dĩ Duyệt gật gù, "Anh dự định xử lý Mạc Mộ Trầm thế nào?"
"Sau này em sẽ biết."
"Tại sao anh ta muốn giết em?"
"Trở về Trình pháp y sẽ nói cho em biết."
"Trình pháp y cũng biết?"
Hạ Kiều Yến gật gù, từ trong lòng cô tiếp nhận Tiểu Bảo đang ngủ, ôm lấy hông của cô, đưa cô tới khách sạn phụ cận.
Sau khi sắp xếp cẩn thận hai người, Hạ Kiều Yến một lần nữa trở lại trước phòng phẫu thuật.
Chỉ chốc lát sau, Thẩm Mặc Quân liền gọi điện thoại tới, "Em gái cậu không có sao chứ?"
"Còn ở trong phòng phẫu thuật. Ninh Duy bắt đầu lấy khẩu cung chưa?"
"Mới vừa cùng vợ tôi xem xong video giám sát Cảnh đội thẩm vấn cô ta, người phụ nữ này thật là trời ơi đất hỡi mà." Thẩm Mặc Quân có chút nghi hoặc, "Tôi thật không tin Mạc Mộ Trầm sẽ ngốc thành như vậy bị Ninh Duy lợi dụng ngu ngốc như vậy, mười năm trước Ninh Duy cũng có thể có chút sức hấp dẫn đối với anh ta. Bây giờ anh ta còn vì Ninh Duy không tiếc đắc tội cậu và Hạ gia, đầu óc anh ta làm bằng cái gì? Hẳn là đầu óc bị nước vào rồi đi."
"Nếu như Ninh Duy chỉ là người đơn giản như cậu nhìn thấy bây giờ, vậy thì Mạc Mộ Trầm chính là kẻ ngu ngốc. Cậu cảm thấy thế giới giải trí đều dễ lăn lộn như vậy, có thể làm cho một kẻ ngu si như cậu ta leo đến địa vị hôm nay? Còn có Ninh Phóng và Hoàng chủ nhiệm, bọn họ cũng đều không đơn giản, tại sao lại bị Ninh Duy dắt mũi?"
"Cậu còn quên nói một người."
"Ai?"
"Cậu đó!"
"Cũng đúng. Cậu không cảm thấy Mạc Mộ Trầm lại bị bác sĩ Tần nhà tôi chế phục được thì thật kỳ quái sao? Bác sĩ Tần nhà tôi chỉ biết một chút quyền cước đơn giản và làm trật cánh tay người ta, có thể chỉ dung mấy chiêu liền giải quyết một người đàn ông cao một mét tám mấy, Mạc Mộ Trầm không ra hồn như thế sao?"
"Tôi còn tưởng vợ của cậu trâu bò, kết quả là Mạc Mộ Trầm diễn kịch." Im lặng trầm ngâm chốc lát sau nói︰ "Vợ tôi mới vừa nói với tôi Ninh Duy rất thông minh, rất biết tránh nặng tìm nhẹ."
"Sau này cậu sẽ càng rõ ràng cô ta đến cùng có bao nhiêu thông minh." Hạ Kiều Yến nhạt tiếng nói.
"Ninh Duy giày vò bác sĩ Tần và em gái của cậu thành như vậy, cậu lại thật giống như không hận cô ta nha, giọng điệu quá bình thản."
"Thay vì hận, còn không bằng nghĩ xem nên trả thù thế nào."
"Thú vị, tôi đến lại đi vây xem thẩm vấn Ninh Duy một hồi."
Hạ Kiều Yến không nhịn được lườm một cái, "Cậu không có chuyện gì làm sao? Nhàn như thế."
"Ai nói tôi nhàn, không phải tôi vội vàng xem trò vui sao?"
Hạ Kiều Yến chẳng muốn lại phí lời với anh ta, cúp điện thoại.
Cửa phòng giải phẫu mở ra, Hạ Vân Sách bị đẩy đi ra.
Sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, nhưng không có rơi vào hôn mê.
Cô nhìn Hạ Kiều Yến, giọng mềm yếu, không nghe rõ, nói︰ "Mạc Mộ Trầm chỉ có thể do em xử lý."
Hạ Kiều Yến nhìn mặt Vân Sách cố chống đỡ, đáp nhẹ nói︰ "Được."
Hạ Vân Sách ở lúc Hạ Kiều Yến vừa nói xong, liền triệt để rơi vào hôn mê.
Cô cố chống được đến bây giờ đơn giản là vì để cho anh hai của cô đồng ý.
Ở một khắc trơ mắt nhìn đứa trẻ bị lấy ra từ trong bụng của cô đó, cô khắc sâu tán đồng một câu nói mà anh hai cô đã từng nói.
Muốn giày vò một người, liền hủy diệt thứ mà người đó coi trọng nhất!
Ninh Duy đã tự hủy đến gần đủ rồi, còn có một cái khác.
Tần Dĩ Duyệt ở sáng sớm ngày thứ hai liền ngồi dậy, cô đi ra phòng khách sạn, phát hiện có hai người đàn ông xa lạ trong phòng khách.
Hai người thấy cô đi ra, từ trên ghế sa lông ngồi dậy, đứng thẳng tắp, "Chào phu nhân."
"Chào hai người." Tần Dĩ Duyệt hướng hai người gật đầu, có chút lúng túng.
Tần Dĩ Duyệt bảo khách sạn đưa đồ ăn sang lên.
Tiểu Bảo rời giường lúc tám giờ, sau khi ăn xong bữa sáng, liền cùng Tần Dĩ Duyệt đi bệnh viện.
Tần Dĩ Duyệt chưa mua thứ gì cho Hạ Vân Sách, sản phụ mới vừa sinh sản tạm thời không thể ăn, mang đồ ăn tới cô ấy lại không ăn được.
Sắc mặt Hạ Vân Sách rất bình tĩnh, nhưng trên mặt hầu như không có màu máu.
Tần Dĩ Duyệt nhớ tới tình hình tối hôm qua, nhất thời không biết nói gì, xoắn xuýt nửa ngày mới bỏ ra một câu, "Có cảm thấy không thoải mái hay không? Chị đi gọi bác sĩ."
Chương 181: Chị thay cái tư thế, để em lại khóc một lần (2/2)
Tần Dĩ Duyệt nhớ tới tình hình tối hôm qua, nhất thời không biết nói gì, xoắn xuýt nửa ngày mới bỏ ra một câu, "Có cảm thấy không thoải mái hay không? Chị đi gọi bác sĩ."
Hạ Vân Sách nghe vậy phù phù một tiếng bật cười, "Chị dâu, chị không cần như vậy, nói chuyện như bình thường là được rồi."
Tần Dĩ Duyệt sờ sờ mặt tái nhợt của cô ấy, "Em thực sự là thần tượng của chị, có thể mắt không chớp mà tàn phá cơ thể của mình, khâm phục khâm phục."
Hạ Vân Sách lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, "Em chưa từng tỉnh táo đến như thế, chị và anh hai đừng lo lắng cho em."
"Sao chúng ta có thể không lo lắng cho em chứ? Em có nghĩ tới cảm nhận của anh hai em không? Anh ấy đã từng mất đi một người anh trai, em lại muốn làm cho anh ấy mất đi một người em gái nữa sao? Anh ấy là đàn ông, biểu hiện ngại ngùng quá lập dị; anh ấy không nói, em có thể không hiểu được sao? Em nghĩ tới hành động tối hôm qua của em, đối với ba mẹ em và ba chồng mẹ chồng của chị là thương tổn thế nào không? Chị cho rằng còn cảm thấy em không tùy hứng giống như đại tiểu thư của gia tộc lớn, ngày hôm qua chị thật muốn phun chết em, nhưng ngại ngùng nói ra. Còn có, em có nghĩ tới tâm trạng của ông nội bà nội sau khi biết chuyện không? Em đều không nghĩ tới bọn họ, chỉ nghĩ tới chuyện tình yêu vặt vãnh kia của em! Mạc Mộ Trầm là sinh ra em, nuôi em, hay là đã giúp em ở lúc em gặp nguy hiểm hả? Anh ta từng làm cái gì vì em, em dựa vào cái gì mà vì anh ta thương tổn nhiều người yêu thương em như thế? Giời ạ, năm đó chị thất tình cũng chỉ là tự mình nháo một hồi lập dị, ra nước ngoài xả stress, ngay cả tán mình một bạt tai cũng không nỡ, chỉ sợ tự đánh mình thành khó coi. Sao em lại có thể ra tay tàn nhẫn như thế chứ? Lỡ như em có chuyện gì thì sao? Lỡ như đứa trẻ của em có chuyện gì thì sao? Em đều không nghĩ một hồi? Chị cho em biết, sau này còn dám làm chuyện ngu ngốc như thế, dù cho anh hai em kéo chị, chị đều quất em!"
Tần Dĩ Duyệt không thèm lấy hơi mà nói xong một đoạn dài như thế, sau đó dùng sức mà hít vài hơi, "Nghe thấy không? Chị cả như mẹ, em có biết hay không? Ý định chính là chị giống như mẹ của em cũng chính là mẹ chồng của chị, dạy dỗ em là chức trách của chị. Trước đây chị cảm thấy em thông minh, đáng yêu, lãnh diễm cảm động, trải qua chuyện tối ngày hôm qua, chị trịnh trọng nghiêm túc nói cho em, Hạ Vân Sách, em chính là cực kỳ ngốc nghếch, cực cực kỳ ngốc nghếch. Em tốt xấu cũng là một bác sĩ, Hạ gia, quốc gia bồi dưỡng em nhiều năm như thế, một chút chính sự em cũng chưa làm, liền vì một người đàn ông mà hủy hoại chính mình, chị thật sự cảm thấy mất mặt vì em! Mục tiêu cuối cùng của em chính là tìm đường chết, lãng phí thời gian, lãng phí tinh lực, lãng phí tài nguyên để làm gì, còn không bằng lúc trước trượt đại học là được rồi, còn chiếm dụng được nhiều tài nguyên giáo dục hi hữu như thế, em không cảm thấy đỏ mặt sao? Được rồi, chị nói nhiều như thế, thở không nổi."
Hạ Vân Sách lạnh lùng nhìn cô, một lát sau hỏi︰ "Tần Dĩ Duyệt, bình thường có phải là em quá cho chị mặt mũi, nên làm cho chị có ảo giác có thể phun em không? Còn cùng địa vị với mẹ của em cũng chính là mẹ chồng chị, chị có khuôn mặt đẹp như mẹ em sao? Liền loại khí chất thị dân nhỏ này của chị, chị đúng là gan lớn, dám so với mẹ của em cũng chính là mẹ chồng chị!"
"Có cái gì không dám so với? Chị tốt xấu cũng là trời sinh xinh đẹp nha? Nếu không em gọi điện thoại hỏi mẹ một chút, chị và mẹ ai đẹp hơn, ai càng đẹp hơn, ai có khí chất hơn, mẹ khẳng định nói chị đẹp đẽ hơn mẹ, có khí chất hơn mẹ, em có tin hay không?"
"Có cái gì không dám so với? Chị tốt xấu cũng là trời sinh xinh đẹp nha? Nếu không em gọi điện thoại hỏi mẹ một chút, chị và mẹ ai đẹp hơn, ai càng đẹp hơn, ai có khí chất hơn, mẹ khẳng định nói chị đẹp đẽ hơn mẹ, có khí chất hơn mẹ, em có tin hay không?"
Hạ Vân Sách bị loại không biết xấu hổ Tần Dĩ Duyệt này làm kinh sợ chốc lát, đột nhiên viền mắt đỏ lên.
Tần Dĩ Duyệt nghiêng người qua ôm lấy Hạ Vân Sách, ôm lấy cô ấy như ôm đứa trẻ, "Khóc đi khóc đi, chị không chê em, ngoan."
Hạ Vân Sách ôm lấy lưng cô, dùng sức mà khóc lên.
Tần Dĩ Duyệt câu được câu không vỗ sau lung cô, lấy một tư thế vặn vẹo để Hạ Vân Sách thoải thoải mái mái khóc một trận.
Hạ Vân Sách khóc hồi lâu, mới chậm rãi ngừng lại.
Tần Dĩ Duyệt dùng tay xoa xoa mặt cô, "Trong lòng thoải mái không? Nếu như không ổn, chị lại thay cái tư thế để em khóc một lần."
"Cút đi, bớt làm trò với em!"
"Ai, bị lợi dụng xong liền vứt. Chị thật đáng thương."
Hạ Vân Sách không thèm để ý cô, vươn mình đến một bên khác đi ngủ.
Tần Dĩ Duyệt thấy sắc mặt cô chậm chạp không ít, thở phào một cái, ngồi trở lại bên giường bệnh Hạ Vân Sách.
Cửa phòng bệnh, Hạ Kiều Yến nhìn bên giường cái kia cô gái nhỏ tinh xảo bên trong dẫn theo ngây thơ khuôn mặt nhỏ nhi, xoay người rời khỏi.
Tần Dĩ Duyệt cùng với Hạ Vân Sách hai ngày, xác định tâm tình của cô ổn định sau khi, mới đi Thụy Tân y viện đưa tin.
Hạ Kiều Yến cũng nói tình hình Hạ Vân Sách cho người nhà họ Hạ.
Người nhà họ Hạ nhìn dáng vẻ Hạ Vân Sách, lập tức đón cô và bảo bảo xuất viện.
Ngày thứ nhất Tần Dĩ Duyệt ở đi làm bệnh viện Thụy Tân, nhưng cũng không quá thuận lợi.
Một bác sĩ tham gia với giấy chứng nhận trình độ y tế được cấp phép như cô tham gia vào quy định, gặp phải vấn đề lớn nhất không phải vấn đề kỹ thuật, mà là thân phận và tâm thái trong lúc nhất thời không cách nào thích ứng.
Bác sĩ ở cấp bậc này của bọn họ, ở bệnh viện của mình có địa vị và tư lịch tương đối cao, thay đổi bệnh viện hoàn toàn mới liền thành người mới.
Nếu mối quan hệ với bác sĩ trong bệnh viện mới không được xử lý tốt, vậy ba tháng huấn luyện này trải qua không những sẽ không mang đến trợ giúp về mặt kỹ thuật cho bọn họ, trái lại là lãng phí thời gian, còn bởi vậy ảnh hưởng bệnh viện đánh giá huấn luyện cho bọn họ.
Ở bệnh viện mới không có đánh giá tốt, lại rời khỏi bệnh viện ba tháng, sẽ sản sinh xa cách với thượng cấp, đồng nghiệp ở bệnh viện cũ.
Loại huấn luyện này so với y học sinh tham gia huấn luyện bị thương tổn càng to lớn hơn, cũng càng rõ rang hơn.
Trên danh nghĩa đối với bác sĩ thành thục có lợi về mặt huấn luyện, trên thực tế là một con dao hai lưỡi, cũng bất lợi cho hết thảy bác sĩ.
Bởi vậy, lúc chủ nhiệm đề cử cô đến bệnh viện Thụy Tân huấn luyện, không có gây nên quá nhiều bất mãn cho các đồng nghiệp.
Để bác sĩ thành thục có thể một mình chống đỡ một phương đến một bệnh viện khác làm bác sĩ đồng cấp hoặc trợ thủ cho bác sĩ cao hơn một cấp, bản thân liền là chuyện rất khó.
Huống chi, còn gặp phải một đồng bọn hợp tác vướng tay chân, thật lòng có thể khiến người ta giày vò thành bệnh thần kinh.
Tần Dĩ Duyệt theo thượng cấp mới là nữ bác sĩ ngoại khoa nổi danh Chu Ngọc Cầm, cực kỳ tự tin đối với kỹ thuật của mình, quen thuộc dùng ánh mắt và biểu hiện miệt thị nhìn người khác, làm cho người bị cô ta nhìn đều cảm giác mình là ngu ngốc, ngớ ngẩn mới thôi
Huống chi, còn gặp phải một đồng bọn hợp tác vướng tay chân, thật lòng có thể khiến người ta giày vò thành bệnh thần kinh.
Tần Dĩ Duyệt theo thượng cấp mới là nữ bác sĩ ngoại khoa nổi danh Chu Ngọc Cầm, cực kỳ tự tin đối với kỹ thuật của mình, quen thuộc dùng ánh mắt và biểu hiện miệt thị nhìn người khác, làm cho người bị cô ta nhìn đều cảm giác mình là ngu ngốc, ngớ ngẩn mới thôi.
Sau khi Tần Dĩ Duyệt bị tàn nhẫn mà tàn phá một ngày, đến lúc gần tan việc, suýt chút nữa nhảy lên.
Chu Ngọc Cầm khụ một tiếng, lạnh lùng nhìn Tần Dĩ Duyệt, "Phục vụ vì bệnh nhân là oan ức cô?"
"Không oan ức."
"Biểu cảm vừa nãy của cô là ý gì?"
"Tôi chỉ là làm vật lý trị liệu cho khuôn mặt." Mặt Tần Dĩ Duyệt tươi cười, thái độ cực kỳ hòa ái đáng yêu hỏi︰ "Chu lão sư, xin hỏi còn có chuyện gì cần tôi làm không? Ngày hôm nay tôi mới vừa cộng sự với ngài, đối với thói quen và phương thức làm việc của ngài tạm thời không biết, có cái gì làm không tốt, mong ngài vạch ra đúng lúc, tôi lập tức sửa."
Trên mặt Chu Ngọc Cầm như đeo mặt nạ không lộ vẻ gì, không có bất cứ rung động gì, thu ánh mắt lại, tiếp tục bận bịu chuyện trong tay.
Tần Dĩ Duyệt cho rằng cô ấy không muốn nói chuyện với cô, liền nhìn ca bệnh cô tiếp nhận ngày hôm nay hai lần, sau khi xác định không có bất kỳ cái gì không thích hợp, giao ca bệnh cho Chu Ngọc Cầm.
Sau khi Chu Ngọc Cầm tiếp nhận văn kiện, không có tỏ bất kỳ thái độ gì, cũng không lên tiếng Tần Dĩ Duyệt có thể tan tầm hay không.
Tần Dĩ Duyệt thấy thế, cảm thấy Chu Ngọc Cầm có lẽ là muốn ra oai phủ đầu với cô ngay ngày làm việc đầu tiên.
Mà cô ở ngày thứ nhất đi làm, cũng không quá cho thượng cấp mặt mũi, cần biểu hiện ra thiện ý và thành ý to lớn nhất.
Tần Dĩ Duyệt ở vị trí của mình dùng máy vi tính mở các ca bệnh khó mà cô đã làm trước đó ra xem, phân tích kỹ thuật và phương án mà các tiền bối đã xử lý ở những ca bệnh kia.
Chu Ngọc Cầm làm tới tận tám giờ khuya, mới đứng dậy thu dọn đồ đạc.
Đến trước khi cô ta rời đi, cô ta đều không có nhìn Tần Dĩ Duyệt lấy một chút.
Tần Dĩ Duyệt đợi sau khi tiếng bước chân Chu Ngọc Cầm biến mất, mớ thở phào một cái thật dài, nhanh chóng thu dọn đồ đạc, tắt máy vi tính.
Lúc cô đang cười híp mắt gọi điện thoại cho Hạ Kiều Yến, liền nghe thấy một loạt tiếng bước chân từ cửa phòng làm việc truyền đến.
Tần Dĩ Duyệt còn chưa kịp phản ứng lại, khuôn mặt không có bất kỳ biểu lộ gì kia của Chu Ngọc Cầm liền xuất hiện trong phạm vi tầm mắt cô.
Vào đúng lúc này, Hạ Kiều Yến nhận điện thoại.
Chu Ngọc Cầm thu biểu hiện kinh ngạc của Tần Dĩ Duyệt vào đáy mắt, giọng điệu cứng nhắc nói︰ "Tôi nghĩ tôi cần phải nói cho cô một chuyện."
"Chu lão sư, xin mời ngài nói."
"Tôi không có ý định bảo cô tăng ca, là một người mới trong giới y học, tôi hi vọng cô nắm giữ năng lực suy tư độc lập, không nên mù quáng làm theo người khác. Trong thời gian làm việc, chúng ta là quan hệ cấp trên cấp dưới, sau khi tan tầm cô có thể sắp xếp sinh hoạt riêng của cô." Sau khi Chu Ngọc Cầm như người máy không có bất kỳ gợn sóng tâm tình gì nói xong lời này, liền máy móc xoay người rời khỏi.
Tần Dĩ Duyệt yên lặng mà nhìn hành lang trống rỗng, há hốc mồm.
Tiếng cười sang sảng vang lên bên tai Hạ Kiều Yến.
Tần Dĩ Duyệt lấy lại tinh thần, mềm yếu nói︰ "Anh cười vợ của anh như thế thích hợp sao?"
"Ba tháng làm việc này của em thật sự có tính khiêu chiến. Bác sĩ Tần, chúc em nhiều may mắn!" Hạ Kiều Yến cười nói.
"A a a a, em thật hoài niệm sư phụ nhà em, vì sao thầy ấy phải đề cử em cho vị lãnh đạo người máy này, thầy ấy cũng không sợ em tinh thần phân liệt sao?" Tần Dĩ Duyệt quát.
"Ba tháng làm việc này của em thật sự có tính khiêu chiến. Bác sĩ Tần, chúc em nhiều may mắn!" Hạ Kiều Yến cười nói.
"A a a a, em thật hoài niệm sư phụ nhà em, vì sao thầy ấy phải đề cử em cho vị lãnh đạo người máy này, thầy ấy cũng không sợ em tinh thần phân liệt sao?" Tần Dĩ Duyệt quát.
"Em hỏi anh?"
"Ây. . ." Tần Dĩ Duyệt nghẹn lời.
Cô phát hiện cường hào nhà cô thực sự là quá biết tán gẫu, thường thường có thể làm cho đề tài quỷ dị đến mức không tiếp tục được.
"Em sắp chết đói, không tán gẫu với Hạ giám đốc quyền cao chức trọng, tạm biệt tạm biệt."
Tần Dĩ Duyệt nói xong cúp điện thoại, mang theo túi xách chạy xuống lầu, một bên chạy một bên báo cáo với chủ nhiệm công việc ngày hôm nay của cô.
Mới vừa đi ra phòng khám của bệnh viện Thụy Tân, liền nghe thấy một trận tiếng còi ô tô quen thuộc, có quy luật.
Tần Dĩ Duyệt tìm theo tiếng nhìn sang, không ngạc nhiên chút nào mà nhìn thấy xe của cường hào nhà cô.
"Cường hào, cường hào." Tần Dĩ Duyệt kêu lên như đứa bé chạy đến ghế phụ, ngồi vào bên trong xe, hai mắt sáng lấp lánh mà nhìn Hạ Kiều Yến.
Hạ Kiều Yến nhìn thế nào cũng cảm thấy ánh mắt cô gái nhỏ này như ánh mắt cún con, lóe ánh sáng trong suốt, tinh khiết.
Hạ Kiều Yến đưa tay từ ghế sau cầm cái hộp giữ ấm lại đây, nhét vào trong tay Tần Dĩ Duyệt, "Ăn đi."
"Cảm ơn cường hào, em yêu anh nhất."
"Yêu Chu lão sư của em đi."
"Ai, có thể không dùng chuyện đó trêu đùa em được không ?" Tần Dĩ Duyệt ôm hộp giữ ấm, vặn nắp hộp ra.
Mùi canh gà nồng đậm từ trong hộp giữ ấm nhẹ nhàng bay ra, làm nước miếng của Tần Dĩ Duyệt đều tràn lan.
Hạ Kiều Yến quay đầu xe, chạy lên đại lộ.
Tần Dĩ Duyệt chậm rãi giải quyết canh gà trong hộp giữ ấm.
Cô xác thực đói bụng, ở trước mặt Hạ Kiều Yến cũng không quá bận tâm hình tượng mà bắt đầu ăn.
Sau khi ăn xong, cô đậy nắp hộp giữ ấm, nói︰ "Cường hào, Mạc Mộ Trầm thế nào? Dự định xử lý ra sao?"
"Cậu ta đang ở trong phòng thẩm vấn của đội hình cảnh."
"A? Là ý của Vân Sách?"
"Cậu ta muốn hỗ trợ điều tra một vụ án khác."
"Ồ." Tần Dĩ Duyệt ôm hộp giữ ấm không nói nữa, có chút buồn ngủ.
Bị bác sĩ Chu Ngọc Cầm yêu dấu giày vò một ngày, tâm trạng và cơ thể của cô không phải bình thường một lời khó nói hết.
Hạ Kiều Yến kéo cửa sổ xe lên, ngăn cách tạp âm bên ngoài, làm bên trong xe hoàn toàn yên tĩnh.
Tần Dĩ Duyệt liền từ từ ngủ.
Mơ mơ màng màng, cô nằm mơ.
Giấc mộng kia giống như một đêm cô ở cùng với Hạ Kiều Yến trước khi kết hôn, Hạ Kiều Yến đứng nắm tay sóng vai với một người phụ nữ mặc áo cưới.
Cô ở bên cạnh âm thầm mà nhìn hai người.
Đột nhiên, người phụ nữ quay mặt sang, rõ ràng là nằm ở trên giường hoa.
Nụ cười trên mặt cô ta mang theo châm biếm cùng khinh bỉ, "Dựa vào cô cũng dám chạm vào đồ của tôi!"
Tần Dĩ Duyệt tức giận liền ngồi dậy một cái, cái gì gọi là dựa vào tôi cũng dám chạm vào đồ của cô? !
Cô là người vợ mà Hạ Kiều Yến cưới hỏi đàng hoàng, cái người không biết từ xó xỉnh nào này chạy ra đây là bị bệnh thần kinh gì?
Giọng điệu còn ngông cuồng hơn người vợ chính quy là cô này, ai cho cô ta cái gan đó? !
Tần Dĩ Duyệt ấp ủ tâm trạng, chuẩn bị phun chết cái người phụ nữ không biết điều này.
Mặt người phụ nữ kia nhất thời lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được biến hóa, thu nhỏ lại, đã biến thành dáng dấp Tiểu Bảo.
Trên người vẫn mặc áo cưới. . .
Tần Dĩ Duyệt bị hình ảnh quỷ dị này dọa sợ hết hồn.
Cô mở mắt ra, nhìn thấy Tiểu Bảo đang bày một khuôn mặt nhỏ không cảm xúc ngồi ở đầu giường, đang nghi hoặc mà nhìn mình.
Cô mở mắt ra, nhìn thấy Tiểu Bảo đang bày một khuôn mặt nhỏ không cảm xúc ngồi ở đầu giường, đang nghi hoặc mà nhìn mình.
Tần Dĩ Duyệt cho rằng lại là nằm mơ, giật mình, xem như là tỉnh táo.
Cô lau mồ hôi trên trán một cái, liếc nhìn đồng hồ trên tường.
Ba giờ khuya.
"Bảo bối, sao con còn chưa ngủ?"
"Ba bảo con ngủ với mẹ."
"Ba con đi đâu rồi?"
"Không biết, ba làm gì cũng sẽ không nói với con." Mắt Tiểu Bảo đen bóng sáng loáng nhìn chằm chằm mặt Tần Dĩ Duyệt, "Mẹ ơi, vừa nãy mẹ gặp ác mộng sao?"
Tần Dĩ Duyệt suy nghĩ một chút, nói︰ "Không tính là ác mộng, chỉ là có chút quá mệt. Mẹ ngồi dậy rửa mặt một cái, con ngủ đi. Nếu không ngày mai dậy không nổi."
Tần Dĩ Duyệt nói xong xoa xoa đầu của cậu, đứng dậy đến phòng rửa tay rửa mặt.
Tiểu Bảo giơ một đôi cánh tay nhỏ ngắn ôm ở trước ngực nhỏ, biểu cảm trên khuôn mặt nhỏ đăm chiêu.
Từ một giây phản ứng theo bản năng lúc mẹ anh mới vừa tỉnh lại kia có thể phán đoán được, mẹ nằm mơ có liên quan tới cậu, hơn nữa còn là giấc mơ không tốt.
Mẹ đến cùng mơ thấy cái gì?
Tần Dĩ Duyệt rửa mặt, cũng lên tinh thần không ít.
Cô lên ban công hóng gió đêm một lát, suy nghĩ về giấc mơ không thể tưởng tượng nổi vừa rồi kia một chút, không hiểu tại sao cô lại có giấc mơ như vậy.
Tần Dĩ Duyệt ngồi một lát, mở điện thoại di động ra nhìn một chút, phát hiện không có tin nhắn chưa đọc.
Trong lòng cô hơi nghi hoặc một chút, trước kia cô hỏi chủ nhiệm về tình hình công việc hoặc phẫu thuật, chủ nhiệm chỉ cần thấy được tin nhắn bất luận trễ đến mấy đều sẽ trả lời cô.
Mà chủ nhiệm là một người trung niên và người già hiếm hoi có sự phụ thuộc mạnh mẽ vào điện thoại di động và máy tính, ngoại trừ phẫu thuật ra, quá một canh giờ mà anh không nhìn điện thoại di động một chút liền sẽ cảm thấy cả người không ổn.
Ngày hôm nay có thể chịu lâu như thế không nhìn điện thoại di động, thật lòng không dễ dàng.
Tần Dĩ Duyệt lướt lướt xem tin tức quần chúng một chút, sau khi thấy thực sự không có gì đáng xem mới trở về phòng.
Tiểu Bảo đã ngủ ở trên giường.
Khuôn mặt nhỏ mềm mại phấn nộn, khiến người ta không nhịn được muốn cắn khuôn mặt nhỏ của cậu một cái.
Tần Dĩ Duyệt hôn khuôn mặt nhỏ của cậu một cái, cũng nằm xuống theo.
Ngày hôm sau.
Tần Dĩ Duyệt ở đến văn phòng làm việc trước mười phút, cô vừa vào đến văn phòng, liền nhìn thấy Chu Ngọc Cầm đã ngồi ở vị trí của cô ấy.
Trong lòng Tần Dĩ Duyệt nhất thời lúng túng hỏng rồi, "Chu lão sư, chào ngài."
Bắt chuyện xong, cô liền ảo não lại lặng yên không một tiếng động chạy tới vị trí của cô thả túi xách xuống.
Sau đó đến trong phòng rửa sạch tay, đi tới bên cạnh bàn Chu Ngọc Cầm, "Chu lão sư, ngài uống trà hay là uống cà phê, tôi làm cho ngài."
ánh mắt Chu Ngọc Cầm từ trên màn ảnh máy vi tính chuyển qua trên mặt Tần Dĩ Duyệt, "Bệnh viện các người chính là yêu cầu cô như thế?"
"Hả?"
"Mười phút trước giờ làm mới bước vào văn phòng, có lúc còn có thể trễ giờ, cô chính là yêu cầu mình như thế? Sau khi cô bước vào văn phòng, còn cần làm bao nhiêu việc riêng mới đặt ý nghĩ tới trên công việc đây?"
Tần Dĩ Duyệt sáng sớm liền bị phun đến có chút mơ hồ, cô quen thuộc phương thức ở chung với chủ nhiệm.
Chủ nhiệm phun cô, cô không có bất kỳ cái gì không thoải mái là bởi vì cô biết chủ nhiệm là vì tốt cho cô, mới cũng không có việc gì thoả thích phun cô.
Đối với Chu Ngọc Cầm, cô và cô ấy chỉ mới cộng sự được một ngày.
Đối với tính tình của Chu Ngọc Cầm, bản tính không quá cởi mở, không biết cô ấy là vì để cho cô tăng mạnh trách nhiệm và lòng tôn trọng công việc, hay thuần túy là muốn ra oai phủ đầu với người mới là cô đây.
Tần Dĩ Duyệt ở trong lòng nghĩ một vòng, cười nói︰ "Chu lão sư, ngài nói đúng. Sau này có cái gì tôi làm không tốt, mời ngài đúng lúc chỉ dẫn. Giống như tối hôm qua ngài nói tới, trong thời gian làm việc chúng ta là quan hệ cấp trên cấp dưới, sau khi tan tầm thời gian và sinh hoạt tôi có thể tự do sắp xếp. Bây giờ còn chưa tới giờ làm việc, tôi nghĩ tôi có thể tự mình sắp xếp."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro