Chương 5: Ghen
Trong lớp học, mọi người hầu như đã về gần hết, chỉ còn lại Y Lộ Kỳ chậm rãi thu dọn mấy quyển vở trên bàn.
Cô đợi mọi người về hết rồi mới đi ra, gần đây không thể giải thích được, có rất nhiều người ái mộ theo đuổi làm cô phải lảng trách hết lần này đến lần khác. Ngay cả hội trưởng hội học sinh - Hác Bạch cũng tiếp cận cô một số lần. Đối với 1 người ưa yên tĩnh như cô thì phiền muốn chết.
"Lộ Kỳ, cậu thật may mắn nha! Hai người đàn ông đẹp trai nhất thế kỷ này đều theo đuổi cậu. Nghe nói, cậu đang qua lại với hội trưởng hội học sinh của chúng ta, vậy soái ca Phương Hạo Hiên làm thế nào?" An Khiết quan tâm nhất đến vấn đề này.
Buổi sáng, sau khi gặp Phương Hạo Hiện, cô có thể cảm nhận được tâm tư của hắn, đã bị nha đầu ngốc nghếch tình cảm mơ hồ trước mắt lấy mất, dẫu sao tình ý trong mắt hắn cũng rất rõ ràng.
"Cậu lắm chuyện thật đấy! Mình với Phương Hạo Hiên không là gì của nhau hết. Vừa lòng cậu chứ?" Y Lộ Kỳ cau có lên tiếng. Từ khi xuất hiện thêm Hác Bạch theo đuổi cô khiến cô bị căm ghét rất nhiều. Lúc nào cũng đụng chạm vào những khuôn mặt khó chịu của các nữ sinh trong trường khiến Lộ Kỳ rất bực bội.
"Nếu cậu không cần, tặng anh ấy cho mình nha." Tịnh Hương hớn hở nói.
Kiểu đàn ông đẹp trai, chững chạc như thế, Y Lộ Kỳ lại không biết phân biệt tốt xấu, không bằng tặng cho Tịnh Hương cô là được rồi, cô nhất định sẽ quý trọng.
"Lộ Kỳ." Hác Bạch đi vào, cắt ngang cuộc nói chuyện của hai người bọn họ, cũng làm cho Y Lộ Kỳ thành công thoát khỏi sự oanh tạc của Tịnh Hương.
"Học trưởng Hác" Thấy Hác Bạch, Y Lộ Kỳ liền muốn chạy. Người này không biết giữ thể diện sao vậy? Đường đường cũng là học trưởng của cô cơ mà.
"Về cùng anh nha!" Hác Bạch rất chủ động, một tay xách cặp của cô, tay kia kéo cô đi ra ngoài.
"An Khiết! Tịnh Hương!. . . . . ." Vẻ mặt Y Lộ Kỳ tức tối nhìn 2 cô bạn An Khiết và Tịnh Hương của mình, chỉ mong được cứu giúp. Nhưng 2 cô bạn kia cũng không làm gì hết, hả hê nhìn cô bị Hác Bạch cứ như vậy kéo ra khỏi lớp học.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ---
Sáng ngày thứ hai, Y Lộ Kỳ vừa bước ra khỏi cửa, đã nhìn thấy Hác Bạch đứng đó đợi cô.
"Chào buổi sáng học trưởng" Y Lộ Kỳ lịch sự hướng tới hắn gật đầu, dù sao cũng trốn không thoát.
"Chào buổi sáng. Tối qua ngủ ngon giấc không?" Hác Bạch cầm cặp sách trên tay cô, rồi kéo cô đi đến trạm chờ xe buýt.
"Bình thường." Y Lộ Kỳ nhàn nhạt trả lời.
Thật ra, tối qua cô ngủ không ngon giấc lắm, suy nghĩ tới nát óc cũng không hiểu, tại sao thoáng một cái, mình lập tức trở thành bạn gái của học trưởng Hác Bạch nổi tiếng chứ.
Hôm qua bất quá đi cùng anh về nhà, sau đó anh liền tuyên bố anh là bạn trai của cô, thật kỳ lạ!
Y Lộ Kỳ đột nhiên cảm thấy có người quan sát cô, nhưng khi quay đầu lại thì không thấy gì hết. Y Lộ Kỳ thầm mắng mình quá đa nghi.
"Lên xe." Hác Bạch nhắc nhở Y Lộ Kỳ.
Y Lộ Kỳ lên xe buýt ngồi, nhìn ra ngoài cửa sổ, phát hiện chiếc xe đối diện bên đường rất quen thuộc, hình như là của Hạo Hiên, nhưng chưa kịp nhìn rõ, xe buýt đã chạy đi.
Không hiểu tại sao, trong lòng Y Lộ Kỳ đột nhiên dâng lên một cảm giác mất mát.
Ngồi trong xe, Phương Hạo Hiên thu hồi ánh mắt. Hắn nhịn không được lại tới, điều này đã trở thành thói quen của hắn, chỉ tiếc là, có một người đã cùng cô đi học, xem ra thói quen này của hắn cần phải thay đổi lại.
Có lẽ, mong ước của cô nhất định là cần một người có thể giúp cô cầm cặp sách, cùng cô ngồi xe buýt, cùng ăn cơm. Suy cho cùng, bọn họ dù sao cũng chỉ cách nhau 1 tuổi, lại là bạn học và học trưởng, suy nghĩ sẽ giống nhau.
Phương Hạo Hiên tức giận đấm tay vào vô lăng.
Như vậy, đến tột cùng, trong lòng cô, hắn có vị trí như thế nào?
Hắn không quan tâm, điều hắn quan tâm bây giờ là cô chính là thuộc về hắn. Không phải của 1 ai khác. Cho dù có ai theo đuổi cô hắn cũng mặc kệ. Từ lần gặp cô, hắn đã quyết ngay cô là của riêng hắn rồi.
"Em muốn từ bỏ tôi? Không dễ đâu! Y Lộ Kỳ"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro