Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3: Chị Gái?

Ngày nghỉ không có gì tốt, ở nhà không có việc gì làm, nếu như có thể lựa chọn, Y Lộ Kỳ thà rằng đi học để gặp bọn bạn còn hơn.

"Con gái, con không phải có hẹn sao?" Ông Y cẩn thận từng li từng tí hỏi. Ông không phải là một người cha nghiêm khắc với con cái nhưng ở thương trường thì khuôn mặt dịu dàng này hoàn toàn không có.

"Cha thiệt là, con còn nhỏ như vậy mà kêu con đi hẹn hò, cha! Cha già mà không đáng kính." Y Lộ Kỳ tức giận trợn mắt nhìn ông Y một cái.

Thật không biết trong lòng cha đang suy nghĩ gì, không phải mọi người đều nói làm cha thường thương con gái hơn sao? Tại sao cha của cô lại hi vọng cô mau mau lập gia đình? Chẳng lẽ ông không phải cha ruột của cô?

"Con cũng phải tìm cho mình 1 mối tình rồi gả vào nhà người ta chứ." Ông Y uống 1 ngụm trà, biểu cảm bình tĩnh vô cùng.

"Cha à, con mới 17 mà cha đã nói vậy rồi! Con vẫn con tuổi ăn tuổi lớn chứ bộ. Cha cũng phải thương hoa tiếc ngọc 1 chút." Y Lộ Kỳ ngồi xuống kế bên ông Y, rót cho ông 1 ly trà nữa.

"Chỉ là cha suy nghĩ cho con." Làm cha bị con gái nói như vậy, thật không có mặt mũi nào mà.

"Cha, chẳng lẽ con không phải con ruột của cha?" Y Lộ Kỳ nghi ngờ hỏi.

Chưa nói hết lời, Y Lộ Kỳ liền bị một cái cốc rất mạnh trên đầu.

"Đứa trẻ ngốc nghếch này." Bà Y vừa bực mình vừa buồn cười nói "Trước đây khi cha con theo đuổi mẹ, đã chịu không ít cực khổ vì ông ngoại con, cho nên sau khi sinh con, cha con đã nói nhất định phải đòi con trai từ nhà người khác về, giống như cách của ông ngoại con vậy."

"Bà xã, bà nói rất đúng a." Ông Y kẻ xướng người họa phối hợp với bà Y rất ăn nhập với nhau.

Đột nhiên chuông điện thoại vang lên, ông Y bắt máy.

"Lộ Kỳ, điện thoại của con." Ông Y cầm lấy điện thoại gọi. Là con trai đấy! Xem ra nguyện vọng của ông sẽ rất nhanh được thực hiện! Đúng là cầu được ước thấy.

Y Lộ Kỳ nhận điện thoại từ tay ông Y.

"Tôi là Phương Hạo Hiên." Bên đầu điện thoại kia truyền đến câu trả lời đơn giản.

Cô và hắn gặp nhau cách nay đã một tháng, cô nghĩ rằng hắn đã quên, cũng cho rằng hắn chỉ tùy hứng nói vậy thôi, bởi vì chẳng có người đàn ông chín chắn, trưởng thành nào thích đưa 1 người con gái xa lạ đi ăn cả.

"Là anh hả? Tôi nghĩ rằng anh đã quên ý định đưa tôi đi ăn chứ."

"Ra ngoài được không? Tôi chờ cô ở cổng ra vào" Sao thanh âm của cô nghe giống như không quan tâm đến hắn một chút nào?

Vậy trong lòng cô, hắn cũng không có bất kỳ ảnh hưởng nào sao? Ý nghĩ này làm Phương Hạo Hiên cảm thấy không vui.

Không gặp mặt cô, hắn phát giác mình không có cách nào không nhớ cô được. Gần đây, tâm trí hắn lại học theo người ta biết vấn vương một người? Trời! Hắn thậm chí còn khao khát cuộc sống sau này có thể làm bạn với cô.

"Cái gì? Bây giờ?" Cô kêu lên một tiếng.

Y Lộ Kỳ bằng tốc độ nhanh nhất xông về phòng, xem lại quần jean, áo thun trên người, vẫn còn tươm tất, liền trực tiếp đi ra cổng của khu biệt thự nhà mình.

Vừa ra khỏi cửa, đã nhìn thấy Phương Hạo Hiên tựa vào cửa xe bên cạnh chờ cô.

"Có chuyện gì sao?" Cô gấp gáp hỏi.

"Cô bận à?" Phương Hạo Hiên hỏi, điệu bộ có vẻ càng không vui.

"Tôi muốn vào xem TV." Y Lộ Kỳ quay đầu lại nói.

"Xem ti vi?" Cô không thèm đếm xỉa tới hắn, nguyên nhân là vì mỗi ngày đều xem TV?

"Xem ti vi có cái gì không đúng sao?" Y Lộ Kỳ không hiểu, tại sao hắn có vẻ rất tức giận.

"Đưa cô đi ăn." Hắn lên tiếng.

"Đi ăn sao?" Cô vui vẻ lên tiếng "Được đấy, chúng ta đi."

Phương Hạo Hiên bất đắc dĩ nhìn Y Lộ Kỳ. Tâm trí cô không hề có một giây phút nào để ý đến hắn, hắn thật là thua thiệt, một tháng nay nhớ cô đến khổ cực như thế.

Nhưng mà, nếu cô không giống như hắn nghĩ, vậy hắn sẽ lợi dụng ưu điểm của bản thân, để đạt tới mục tiêu của hắn, làm cô không còn hồn nhiên mà sẽ yêu hắn say đắm chân thành.

"Cô bé này sao rất dễ dàng tin tưởng người khác?" Phương Hạo Hiên đắc thắng nhìn cô đã từ bao giờ ngồi yên vị trên ô tô, không thể tin hỏi.

"Chẳng lẽ anh là người không thể tin được?" Y Lộ Kỳ không hiểu hỏi vặn lại.

"Cô cho rằng tôi có thể tin được?" Phương Hạo Hiên nhướng cao lông mày hỏi, đồng thời ngồi vào ghế phụ.

Bạn bè thì không có hỏi tin được hay không, đã là bạn bè thì nhất định phải tin tưởng đối phương, bằng không, hiểu lầm lẫn nhau thì cũng không cần làm bạn bè nữa.

"Tôi cảm thấy anh giống chị gái của tôi, có thể tin, mặc dù chị ấy có lúc thích khi dễ tôi." Y Lộ Kỳ không để tâm nói.

Chị gái? Phương Hạo Hiên im lặng ngao ngán hỏi ông trời. Trong mắt cô hắn giống tiểu mĩ thụ đến nỗi phải so sánh với chị gái hay sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro