chương 9. [ hoa phiêu tiềm thuỷ ]
Ánh tà dương cuối cùng dần chìm khuất sau chân trời, sắc trời chuyển dần từ vàng cam sang một màu tím nhạt. Tôi lê từng bước nặng nề trở về phủ Quan Chi Huyện, lòng trĩu nặng bởi thất vọng. Từng thớ cơ trong người như rã rời, đôi chân tưởng chừng mất hết sức lực. Chiếc bóng đen dưới chân tôi kéo dài, lắc lư theo nhịp bước, tựa như một sinh vật không xương đang lê lết trên mặt đất.
Trong đầu tôi hiện lên hàng vạn viễn cảnh tồi tệ. Mỗi viễn cảnh lại như một hòn đá lớn, chặn ngang bước chân, khiến tôi cảm thấy con đường trước mắt sao mà xa xôi đến thế.
Khi bước qua khu chợ đã dần thưa thớt người, ánh mắt tôi bất chợt dừng lại ở một bóng dáng quen thuộc. Đó là một thiếu niên cao gầy, nước da rám nắng, đang còng lưng vác từng bao tải nặng chất lên xe chở hàng. Nhìn kỹ lại, chẳng phải cậu bé đánh xe ngựa ban sáng sao?
Toan giơ tay lên vẫy gọi, tôi chợt khựng lại. Đến tên cậu ấy, tôi còn chưa kịp hỏi qua.
"Này, Hiểu Uyên! Ngươi nhìn xem, kia chẳng phải là cậu bé đánh xe ngựa sáng nay sao? Sao lại ở đây làm gì thế nhỉ?" - Tôi tò mò quay sang hỏi.
Đồ Hiểu Uyên đưa mắt nhìn theo hướng tôi chỉ, nhàn nhạt đáp:
"Phải rồi, chính là nó. Có lẽ làm thêm việc gì đó để kiếm sống thôi."
Không chần chừ, tôi bước nhanh tới gần cậu bé, vẫy tay chào:
"Này! Nhớ ta không?"
Cậu bé không ngẩng đầu, chỉ lầm bầm điều gì đó, ánh mắt lơ đãng nhìn về phía xe hàng.
Tôi bực bội lên tiếng, giọng đầy vẻ không hài lòng: "Thái độ này là có ý gì đây?"
Đến lúc này, cậu bé mới quay lại, nhìn tôi bằng đôi mắt tròn xoe ngơ ngác:
"Sao tỉ lại ở đây?"
"Ta cũng muốn hỏi câu đó đấy! Sao không về mà còn ở đây?"
Cậu bé nhún vai, đáp gọn:
"Làm thêm."
Tôi chau mày, vẫn chưa nguôi thắc mắc:
"Còn tỉ? Làm gì ở đây?"
"Tìm mèo."
Nghe vậy, cậu bé ngẩng mặt lên, nhướn mày khó hiểu: "Tìm mèo?"
[...]
Sau khi nghe tôi kể lại đầu đuôi câu chuyện, cậu bé nọ không nhịn được mà bật cười lớn, tiếng cười vang lên sảng khoái, đầy vẻ cợt nhả.
"Cười cái gì chứ?" - Tôi nhăn mặt, không khách khí huých mạnh vào tay cậu ta một cái.
"Ái, đau!" - Cậu bé kêu lên, vừa xoa xoa chỗ bị huých, vừa làm bộ phủi bụi trên quần áo. Tiếng cười cũng theo đó mà ngớt dần, cuối cùng tắt hẳn.
Tôi bĩu môi, hả hê đáp lại: "Đáng đời."
Đồ Hiểu Uyên, nãy giờ vẫn đứng im lặng bên cạnh, lúc này mới khẽ nhướng mày, hỏi:
"Ngươi quen thằng bé này à?"
"Không quen lắm đâu!" – Không đợi tôi trả lời, cậu bé đã nhanh nhảu lên tiếng, giọng điệu không giấu nổi chút trêu chọc.
Tôi lườm cậu ta một cái sắc lẻm, còn cậu ta cũng không chịu thua, đáp lại bằng ánh mắt không kém phần nghịch ngợm. Một cuộc so tài bằng ánh mắt bất đắc dĩ giữa hai kẻ "không đội trời chung" diễn ra, kéo dài đến khi cậu bé thở dài, vẻ mặt lộ rõ sự mất kiên nhẫn:
"Thôi, không đấu mắt với tỉ nữa."
"Ai thèm đấu mắt với đệ chứ!" - Tôi gắt lên, nhưng chưa dứt lời, đã thấy cậu bé quay người, tựa lưng vào chiếc xe chở hàng, giọng nói bỗng chững chạc hơn hẳn:
"Ta biết một chỗ nhiều mèo lắm. Tỉ có muốn đi không?"
Nghe đến đây, hai mắt tôi lập tức sáng rỡ, như kẻ đuối nước bất chợt nhìn thấy chiếc thuyền cứu hộ.
"Lời gợi ý đã được chấp thuận!"
Tôi vỗ tay vào nhau, hăng hái như thể sẵn sàng đi ngay lập tức.
[...]
Mặt trời đã gần khuất hẳn sau dãy núi, ánh sáng cuối ngày chỉ còn hiu hắt rọi qua những mái nhà xiêu vẹo. Thằng bé phía trước dẫn đường, chạy vào chạy ra một hồi rồi ra hiệu chúng tôi theo sau. Bước chân len lỏi qua những con ngõ hẹp, những lối đi quanh co như một mê cung không lối thoát. Mỗi lần rẽ, tôi lại thầm nhủ rằng đây có lẽ là đoạn cuối. Nhưng không, phía trước vẫn là những ngóc ngách khác, nhỏ hẹp và tối tăm hơn.
Tôi bắt đầu mất kiên nhẫn, nhưng nghĩ đây có lẽ là hy vọng cuối cùng, đành thở dài nặng nề mà tiếp tục.
Đến cuối một ngõ nhỏ, thằng bé bất chợt quay đầu, đưa tay ra hiệu chúng tôi đi chậm lại. Y cúi người, khẽ khàng bước qua một lối đi chật hẹp đến mức cả người phải nghiêng để lách qua. Chúng tôi cũng theo sau, ánh sáng yếu ớt phía cuối ngõ nhỏ như thôi thúc từng bước chân.
Ra khỏi ngõ, một cảnh tượng khiến tôi sững sờ hiện ra trước mắt. Một khoảng sân nhỏ, tĩnh mịch nhưng nhộn nhịp theo cách riêng của nó. Khắp nơi là mèo hoang, từ mọi góc tường, mái ngói đến đống rác bốc mùi. Chúng đủ màu sắc: vàng, trắng, đen, tam thể, xám, mỗi con một dáng vẻ. Có con nằm co ro, gầy đến mức lộ rõ cả xương, như chỉ chờ ngày tàn. Có con bới móc tìm thức ăn giữa rác rưởi, vài con khác lang thang trên mái nhà, ánh mắt hoang dã đầy đề phòng. Những con hung dữ hơn thì ngồi lì trong góc, bộ lông bết bẩn, đôi mắt sáng quắc nhìn mọi động tĩnh xung quanh.
"Người ở đây nuôi không nổi chúng, nên vứt ra chợ," thằng bé khẽ nói, cố giữ giọng đủ nhỏ để không làm kinh động đàn mèo. "Con nào xui thì bị lôi vào lò mổ. Còn con nào may thì tìm được đến đây, tự sinh tự dưỡng."
Lời nói của thằng bé như gió lạnh quét qua lòng tôi. Nhìn những con mèo ấy, tôi không khỏi cảm thán. Số phận chúng cũng như con người vậy. Nếu sinh ra trong gia đình giàu có, được yêu chiều, chúng sẽ sống an nhàn, sung túc. Nhưng nếu không may mắn, chúng sẽ chỉ còn là những sinh linh bị ruồng rẫy, chật vật giành giật từng miếng ăn để tồn tại. Chỉ khác, con người đôi khi có quyền chọn lựa, còn chúng thì không.
"Nhìn kìa," Đồ Hiểu Uyên khẽ chỉ tay về phía gốc cây xa xa, giọng thì thầm.
Tôi nhìn theo hướng tay nàng chỉ. Dưới bóng cây, một con mèo trắng với những mảng vàng loang lổ hiện ra, đôi mắt hạt dẻ sáng rực, cổ đeo một vòng đỏ đan tinh xảo. Không nhầm được, đó hẳn là Mỹ Mỹ – con mèo mà chúng tôi đã tìm kiếm bấy lâu.
Dáng vẻ của nó toát lên sự thanh tao, hoàn toàn đối lập với nơi tồi tàn này. Nhưng nếu giờ tôi xông ra, chắc chắn nó sẽ hoảng sợ mà bỏ chạy. Tệ hơn, đàn mèo hoang xung quanh, với những ánh mắt sắc lạnh và dáng vẻ cảnh giác, có thể sẽ lao về phía tôi tấn công.
Đồ Hiểu Uyên khẽ hỏi, ánh mắt đầy lo lắng. "Giờ phải làm sao?"
"Ngươi về phủ báo với tiểu thư đi. Nói nàng ra đây tìm."
Tôi suy nghĩ một hồi, rồi cất tiếng. "Ta sẽ ở đây đợi."
"Được rồi!" - Đồ Hiểu Uyên thở dài, rồi quay người rời đi, dáng nàng thoáng khuất trong bóng chiều.
[...]
"Sao đệ biết được nơi này?" – Tôi nhìn thằng bé đứng phía trước, không giấu nổi sự tò mò.
Thằng bé khẽ tựa lưng vào bức tường loang lổ, giọng nói trầm thấp như thể sợ làm kinh động không gian yên tĩnh xung quanh.
"Một người bạn dẫn ta đến."
"Ra vậy..." Tôi gật đầu, rồi chợt nhớ ra phép lịch sự. "À, quên mất, ta là Thiên Hi. Còn đệ?"
"Du."
Chỉ một từ ngắn gọn cất lên. Tôi không khỏi thầm nghĩ, y hẳn là coi chữ như vàng, trả lời tiết kiệm đến mức khiến người khác phát bực. Nếu câu hỏi cần một chữ để đáp, y tuyệt nhiên sẽ không thốt ra hai.
"Gia đình đệ ở đây hay trong kinh thành?" – Tôi tiếp tục tìm cớ mở lời, phá tan bầu không khí im lặng có phần nặng nề.
"Mất rồi."
Hai chữ buông ra như một cơn gió lạnh thổi qua, làm tôi đứng sững lại. Đôi mắt của y không nhìn về tôi, mà dõi xa xăm về phía ánh nắng cuối cùng đang nhạt dần sau rặng núi. Giọng y đều đều, không lộ chút cảm xúc, nhưng chính sự bình thản ấy lại khiến lòng tôi se lại.
Tôi không biết phải nói gì vào lúc này. "Xin lỗi"? "Chia buồn"? Hay lúng túng quỳ xuống nhận lỗi mà chính mình cũng không hiểu lý do? Một cảm giác áy náy khó hiểu dâng lên, làm tôi bối rối đến mức chỉ biết im lặng.
Đột nhiên, thằng bé cười khúc khích, phá tan cái không khí trầm mặc ấy.
"Không nghĩ tỉ cũng có bộ dạng này!" – Y nói, đôi mắt lấp lánh ánh trêu chọc.
Mặt tôi tối sầm lại, hệt như vừa bị mất cả gia tài. "Đệ cười cái gì?"
Thằng bé vẫn không ngừng cười, rồi bất ngờ chuyển chủ đề: "Nhưng ta có một huynh trưởng kết nghĩa. Là huynh ấy dẫn ta đến nơi này. Huynh ấy ngầu lắm!"
"Ồ?" – Tôi dựa người vào tường, ánh mắt không giấu nổi sự tò mò. Dường như đây là người mà y rất kính trọng.
"Nhưng huynh ấy chắc chắn sẽ không bao giờ để mắt tới tỉ đâu."
Thằng bé nhướng mày, đôi môi cong lên đầy vẻ trêu ngươi, ánh mắt lại như lưỡi dao sắc lẹm cắt thẳng vào lòng tự tôn của tôi.
"Ý ta không phải thế!"
[...]
Không để chúng tôi phải đợi lâu, từ phía xa, bóng dáng Đồ Hiểu Uyên dẫn theo tiểu thư nhỏ cùng hai gia lệ xuất hiện. Bước chân của họ nhẹ nhàng nhưng vững chãi, như thể không muốn khuấy động bầu không khí tĩnh lặng nơi đây.
Tiểu thư nhỏ tiến đến gần, chúng tôi lặng lẽ lui về sau, nhường khoảng không phía trước cho nàng. Theo những gì tôi biết về tính cách của nàng, đáng lẽ giờ này nàng đã chạy ào đến ôm chầm lấy Mỹ Mỹ. Nhưng không, nàng chỉ đứng đó, ánh mắt chăm chú nhìn về phía con mèo trắng loang vàng với chiếc vòng đan đỏ trên cổ.
Thời gian như dừng lại trong khoảnh khắc ấy. Nàng không bước tới, cũng không gọi tên Mỹ Mỹ, chỉ im lặng hồi lâu. Cuối cùng, nàng quay người lại, khẽ vẫy tay ra hiệu cho hai gia lệ chuẩn bị rời đi.
Tôi đứng phía sau, không giấu nổi sự hoang mang, liền bước tới hỏi:
"Đó không phải Mỹ Mỹ sao, tiểu thư?"
Nàng gật đầu, giọng nói nhẹ như gió thoảng: "Đúng là Mỹ Mỹ."
"Vậy tại sao..." – Tôi ấp úng, không hiểu nổi ý định của nàng.
Nàng khẽ mỉm cười, ánh mắt như ánh lên chút gì đó luyến tiếc, nhưng cũng đầy thanh thản: "Ta rất vui vì điều đặc biệt Mỹ Mỹ đã mang đến cho ta. Nhưng giờ đây, ta chỉ mong em ấy được hạnh phúc."
Lời nói của nàng khiến tôi ngẩn người. Đôi mắt tôi dõi theo bóng dáng nhỏ bé khuất xa dần trong ánh hoàng hôn, lòng bỗng trào dâng một cảm xúc khó tả.
Quay đầu nhìn lại, tôi đưa mắt về phía Mỹ Mỹ. Dưới ánh nắng vàng nhạt, giờ tôi mới nhận ra bên cạnh Mỹ Mỹ còn có một con mèo khác. Bộ lông xám tro của nó mượt mà, đôi mắt vàng rực sáng như những vì sao trên nền trời đêm. Chúng đứng cạnh nhau, hòa quyện như một bức tranh ấm áp.
Nhưng chưa dừng lại ở đó. Dưới chân chúng, ba con mèo con nhỏ xíu, lông còn lưa thưa, miệng kêu "meo meo" không ngừng, đang nép mình vào lòng mẹ. Cảnh tượng ấy như gom hết sự dịu dàng của thế gian đặt vào một góc nhỏ.
Tôi thầm nghĩ, trong thế giới bao la này, có vô vàn hình thức của tình yêu. Nhưng cuối cùng, chúng đều hướng đến một điều giản đơn mà thiêng liêng: mong điều mình yêu thương được hạnh phúc và bình yên. Thế là đủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro