chương 31.
"Đây là đâu?" -Lam Châu khẽ dừng bước, đôi mắt ngơ ngác đảo quanh, cố gắng nhận ra chút gì quen thuộc trong khung cảnh lạ lẫm.
Rõ ràng nàng chỉ chạy thẳng một đường, thế nhưng càng đi, cảm giác bất thường càng dâng lên trong lòng. Khi sự bất thường trở nên quá rõ ràng, nàng mới nhận ra mình đã hoàn toàn lạc lối. Hoàng cung vốn rộng lớn, mà nàng thì lại chẳng rành đường xá.
"Rẽ trái... hay phải đây?"
Nàng lẩm bẩm, ánh mắt vô thức dừng trên một tảng đá lớn. Thoáng chốc, nàng nhíu mày, cảm giác kỳ lạ dâng lên. "Tảng đá này... chẳng phải ta vừa mới thấy một cái giống hệt sao?"
Đang định chọn đại một hướng, đột nhiên từ phía sau tảng đá lớn, một âm thanh quái lạ khẽ vang lên.
"Hức... hức..."
Âm thanh như tiếng khóc ai oán, vọng vào màn đêm tĩnh mịch, khiến Lam Châu khựng lại. Mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng, nàng đứng chôn chân tại chỗ, không dám cử động.
Những câu chuyện thâm cung đầy rẫy oan hồn chết oan uổng bỗng ùa về trong đầu. Người ta nói những u hồn trong cung thường hiện về khi trăng nhạt gió lạnh, mang theo oán khí không tiêu tan...
Chẳng lẽ đêm nay nàng lại xui xẻo đến mức gặp quỷ sao?
Ý nghĩ ấy làm tim nàng đập thình thịch, chân như muốn rụng rời.
"Không được, phải chạy thôi!"
Nàng quyết định xoay người bỏ đi. Nhưng ngay lúc ấy, qua khe vách đá, một bóng dáng mờ mờ hiện ra trong ánh trăng nhàn nhạt.
Lam Châu khựng lại, tò mò nhón chân bước nhẹ tới, trái tim đập nhanh hơn khi nhìn rõ người kia.
"Đó chẳng phải... Kiều Hi sao?" - Nàng thốt lên kinh ngạc.
Dưới ánh trăng mờ ảo, bóng dáng yểu điệu của Hồng Kiều Hi hiện lên rõ ràng. Đôi vai nhỏ bé của nàng ta run rẩy, đầu cúi gằm, tựa như cả thế giới đang đè nặng lên mình.
"Nàng ấy làm gì ở đây vào giờ này?" - Lam Châu khẽ tự hỏi, ánh mắt thoáng vẻ ngạc nhiên pha chút tò mò.
Dưới ánh trăng nhàn nhạt, bóng dáng nhỏ nhắn của Hồng Kiều Hi hiện lên, cô độc và lạc lõng như một cánh hoa rơi giữa trời đông.
Đột nhiên, một ký ức mơ hồ từ cuốn tiểu thuyết hiện về trong đầu Lam Châu:
|Hồng Nhất Trung, vị ca ca duy nhất và cũng là người thân cuối cùng của Hồng Kiều Hi, đã vĩnh viễn nằm xuống nơi chiến trường lạnh lẽo. Thứ trở về chỉ là một tờ giấy báo tử vô hồn. Hồng Kiều Hi, vốn cứng cỏi, giờ đây trở nên lạc lõng giữa nhân gian. Trong đêm yến tiệc mừng thắng trận, nàng lặng lẽ rời đi, lang thang giữa ngự hoa viên tĩnh mịch, dưới ánh trăng bạc mà rơi lệ.
Khi nàng đau khổ nhất, một người xa lạ xuất hiện. Hắn không nói lời nào, chỉ ngồi lặng lẽ bên cạnh nàng, lắng nghe nàng khóc, lắng nghe nàng kể nỗi đau. Trong màn đêm dịu dàng ấy, hai tâm hồn cô độc tìm thấy nhau. Một trái tim vụn vỡ được xoa dịu, một trái tim lại khẽ rung động bởi giọt lệ chân thành.|
Lam Châu nhíu mày, lòng dâng lên cảm giác bất an. "Tình tiết truyện gốc? Đây là thời khắc quan trọng, là khởi đầu cho đoạn tình cảm của nam phụ Dương Đình Vũ và nữ chính Hồng Kiều Hi..."
Nàng khẽ liếc về phía bóng dáng nhỏ bé kia, đôi vai Hồng Kiều Hi khẽ run lên từng nhịp dưới ánh trăng.
"Không sao, không sao! Tên Đình Vũ kia chắc sẽ sớm xuất hiện thôi. Đây không phải chuyện của mình..."
Lam Châu tự nhủ, chân vừa nhấc lên định rời đi nhưng rồi lại khựng lại. Cảm giác khó chịu cứ bám riết lấy nàng.
"Nếu lỡ Kiều Hi nghĩ quẩn thì sao?" - Ý nghĩ ấy như một mũi gai nhọn xiên vào lòng nàng. Lam Châu thở dài, quay lại nhìn Hồng Kiều Hi lần nữa, ánh mắt lộ vẻ phân vân.
Nàng bắt đầu đi vòng vòng quanh tảng đá, vừa đi vừa lẩm bẩm những lời tự trấn an:"Dương Đình Vũ, ngươi ở đâu rồi? Chẳng phải lúc này ngươi phải xuất hiện sao? Nếu ngươi không đến, lỡ Kiều Hi xảy ra chuyện, ta phải làm sao đây? Lẽ nào nhân vật chính chết, ta cũng bị tan biến khỏi thế giới này?"
Nàng giậm chân đầy bực tức, nét mặt vừa lo lắng vừa cáu kỉnh. Những lời lẩm bẩm của nàng nếu ai nghe thấy chắc chắn sẽ nghĩ nàng bị điên.
[...]
Trên tán cây cổ thụ gần đó, Dương Đình Vũ lặng lẽ ẩn mình dưới màn đêm. Ban đầu, y chỉ định tìm chút tĩnh lặng, thoát khỏi những suy tư và âm mưu quẩn quanh nơi hoàng cung. Ai ngờ nơi y coi là chốn bí mật lại xuất hiện kẻ khác, mà không chỉ một, mà đến hai người.
Ánh mắt sắc bén như chim ưng của hắn nhanh chóng nhận ra một bóng dáng quen thuộc. "Lam Châu?" Dương Đình Vũ khẽ nhíu mày, giọng nói vừa ngạc nhiên vừa có chút khó chịu. "Nàng ta làm gì ở đây giờ này?"
Từ trên cao nhìn xuống, y thấy nàng đi vòng quanh tảng đá lớn, lúc nhón chân, lúc cúi xuống, dáng vẻ vừa lén lút vừa kỳ lạ. Đã vậy miệng nàng không ngừng lẩm bẩm những lời khó hiểu.
Ban đầu, Dương Đình Vũ định bỏ qua, nhưng khi nghe rõ những gì nàng nói, khóe môi y khẽ nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt, đầy khinh thường.
"Dám gọi thẳng tên ta mà mắng? Lại còn sai ta đến an ủi một nô tỳ?" Đôi mày kiếm của y nhíu chặt. "Nàng ta nghĩ mình là ai?"
Nhưng điều khiến Dương Đình Vũ chú ý hơn cả chính là cách Lam Châu nói như thể nàng biết trước mọi chuyện sẽ xảy ra. Từng lời nàng lẩm bẩm đều mơ hồ, nửa như đang than trách, nửa như nói với chính mình. Những từ như "nhân vật chính," "cốt truyện," hay "tiêu tan thành mây bụi" lặp lại trong miệng nàng khiến y không khỏi tò mò.
"Nhân vật chính? Cốt truyện gốc? Nàng ta đang nói cái gì vậy?" - Dương Đình Vũ thì thầm, ánh mắt sắc lạnh dõi theo từng cử chỉ nhỏ nhặt của nàng.
Dưới ánh trăng bạc, bóng dáng Lam Châu càng thêm rõ nét. Nàng đứng không yên, dáng vẻ sốt ruột, đôi lúc lại thở dài nặng nề như đang tự dằn vặt. Những động tác kỳ quặc của nàng khiến Dương Đình Vũ bất giác bật cười, nhưng trong tiếng cười ấy lại ẩn chứa một tia sắc bén.
"Thú vị thật." - Y lẩm bẩm, khóe môi cong lên, ánh mắt không rời khỏi nàng.
Sau một hồi quan sát, Dương Đình Vũ khẽ động thân, nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất. Chỉ trong chớp mắt, bóng dáng cao lớn của y đã ẩn hiện giữa những tán cây, bước chậm rãi về phía nàng. Dưới ánh trăng, dáng vẻ lạnh lùng và bí hiểm của hắn càng thêm phần nguy hiểm, tựa như một con sói đang tiến lại gần con mồi của mình.
[...]
"Đình Vũ! Sao ngươi vẫn chưa tới?" - Lam Châu gần như hét lên, đôi tay chống hông, ánh mắt đầy bực dọc. Giọng nói lạc đi giữa không gian tĩnh mịch, chỉ có gió thổi qua mang theo hơi lạnh thoang thoảng.
"Ngươi đang tìm ta sao?"
Một giọng nói trầm thấp, vừa quen thuộc vừa lạnh lẽo, vang lên từ phía sau. Lam Châu bỗng chốc cứng người, cả cơ thể như đông cứng lại. Trong cơn mất kiên nhẫn, nàng vô thức đáp lời:
"Đúng là ta..."
Nhưng ngay sau đó, như bị một gáo nước lạnh dội vào, nàng lập tức nhận ra sự bất thường. Một cảm giác sợ hãi bất chợt dâng lên, khiến nàng chậm rãi quay đầu lại. Trái tim nàng đập mạnh, như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
"Đình Vũ?" - Nàng lắp bắp, ánh mắt chạm vào bóng dáng cao lớn sừng sững trước mặt.
Dưới ánh trăng bàng bạc, gương mặt tuấn mỹ của y hiện rõ từng đường nét, mái tóc đen nhánh khẽ bay theo làn gió đêm. Một nụ cười nhàn nhạt thoáng hiện trên môi, nhưng đôi mắt y lại sắc như dao, tựa như xuyên thấu tâm can kẻ đối diện.
"Lam tiểu thư dường như có rất nhiều điều muốn nói với ta." Giọng y nhẹ nhàng nhưng từng chữ như mang theo uy lực, tựa lưỡi dao sắc lẹm cắt ngang không gian. "Trùng hợp thay, ta cũng có đôi điều muốn hỏi Lam tiểu thư."
Sống lưng Lam Châu lạnh toát, một cơn rùng mình chạy dọc toàn thân. Nàng nuốt khan, cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng đầu óc như quay cuồng trong cơn bão suy nghĩ.
"Không... không! Vương gia hiểu nhầm rồi! Ta xin phép lui trước!"
Lam Châu thốt lên, cố giữ vẻ bình tĩnh nhưng giọng nói lại run rẩy. Nàng xoay người định chạy, nhưng chưa kịp bước được một bước, một lực kéo mạnh mẽ đã giữ nàng lại. Cổ tay bị siết chặt trong bàn tay rắn như thép của Dương Đình Vũ, khiến nàng không thể vùng vẫy thoát ra.
"Ngươi nghĩ mình có thể đi đâu, Lam Châu?" Giọng y trầm thấp, không lớn nhưng như mang theo uy lực không thể cưỡng lại.
Lam Châu cắn môi, cảm giác mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng. Nàng cố gắng nặn ra một nụ cười ngây ngô, cúi đầu nói: "Vương gia... ta thật sự chỉ là tình cờ đi ngang qua thôi, hoàn toàn không có ý gì cả..."
Dương Đình Vũ bật cười, nhưng nụ cười ấy không mang chút ấm áp nào, chỉ khiến người đối diện cảm thấy rợn người.
"Tình cờ đi ngang qua mà biết cả ta sẽ xuất hiện ở đây? Tình cờ mà lớn tiếng gọi thẳng tên ta, còn đòi ta đi an ủi một nô tỳ? Lam Châu, ngươi nghĩ lời này có ai tin được không?"
Giọng y nhẹ nhàng, nhưng ánh mắt như lưỡi dao sắc bén quét thẳng về phía nàng. Lam Châu cảm thấy hơi thở như bị chặn lại, ánh mắt hoảng loạn liếc quanh tìm đường thoát. Nhưng bàn tay của Dương Đình Vũ vẫn siết chặt, tựa như gông xiềng không tài nào bứt ra.
"Ta... ta thật sự không cố ý! Chỉ là hiểu lầm thôi! Vương gia nghe ta giải thích đã!" Nàng lắp bắp, giọng nói pha chút cầu xin, cố gắng thoát khỏi tình thế ngặt nghèo.
Dương Đình Vũ cúi người, hơi thở lạnh lẽo phả qua khiến Lam Châu cảm thấy tim mình đập càng lúc càng loạn nhịp.
"Được thôi," Y nói, giọng nhẹ như gió thoảng, nhưng từng chữ rơi xuống lại nặng tựa núi đè. "Ta sẽ cho ngươi một cơ hội giải thích. Nhưng nếu lời ngươi không đủ thuyết phục..."
Y khẽ nghiêng đầu, đôi mắt sâu thẳm nhìn thẳng vào nàng.
"Hậu quả thế nào, tự ngươi gánh lấy."
Lam Châu cảm thấy mặt đất dưới chân như sụp đổ. Trời ơi, lần này thật sự không còn đường thoát rồi!
"Vương gia! Trước khi ta kể, người có thể giúp ta đưa cô ấy trở về không?" - Lam Châu cúi đầu, giọng nói đầy vẻ cầu xin, đôi tay run rẩy chỉ về phía bóng dáng Hồng Kiều Hi đang ngủ thiếp đi bên tảng đá lạnh.
Dương Đình Vũ đứng yên, khoanh tay trước ngực. Đôi mắt phượng sâu thẳm nhìn nàng như dò xét. "Tại sao ta phải làm vậy?"
Lam Châu hít sâu một hơi, cố nén cơn bực dọc. Nàng biết người trước mặt không dễ động lòng, nhưng vẫn cố lấy giọng mềm mỏng: "Cô ấy một thân một mình ở đây, lại gió lạnh thế này... không an toàn, chẳng may bị nhiễm bệnh!"
Y nhếch môi cười nhạt, ánh mắt lộ rõ vẻ trêu chọc. "Chuyện này đâu liên quan đến ta?"
Lam Châu nghiến răng, trong lòng thầm mắng y máu lạnh. Nhưng bên ngoài, nàng chỉ cười gượng: "Nếu không phải vì nàng ấy thì hãy nghĩ đến ta đi! Vương gia giúp ta một lần, ta nhất định sẽ nói cho người tất cả những gì người muốn biết!"
Dương Đình Vũ nhướng mày, nụ cười trên môi càng thêm sắc lạnh. "Ngươi đang đặt điều kiện với ta sao, Lam tiểu thư?"
Lam Châu giật mình, lùi lại một bước, vội vàng xua tay. "Không! Ý ta không phải thế... chỉ là..."
Y im lặng nhìn nàng một lúc, ánh mắt như đang thẩm định một món đồ đáng giá hay không. Bỗng y thở dài, vẻ mặt dường như không muốn tốn thời gian thêm nữa.
"Quả nhiên phiền phức," y lẩm bẩm. Sau đó, y đưa hai ngón tay lên, huýt một tiếng sáo dài, âm thanh sắc gọn vang vọng trong màn đêm.
Ngay sau đó, một bóng đen lặng lẽ từ trên cao lao xuống, nhẹ nhàng như cánh chim lướt qua không gian tĩnh lặng.
Bóng đen đột ngột xuất hiện khiến Lam Châu giật thót mình, một tiếng hét kinh hoàng bật ra từ cổ họng nàng. Tâm trí nàng còn chưa kịp ổn định sau những sự kiện vừa qua, và ký ức về người đội nón vành lúc nãy lại ùa về như một cơn ác mộng.
"Aaaaa!"
Theo bản năng, nàng nhào tới, ôm chặt lấy cánh tay của Đình Vũ, cơ thể run rẩy như chú thỏ nhỏ gặp phải mãnh hổ. Cảm giác yếu đuối, bất lực khiến nàng không thể kiểm soát hành động của mình.
Dương Đình Vũ khẽ nhíu mày, ánh mắt thoáng qua sự khó chịu. Y hất tay một cái, nhẹ nhàng nhưng cũng đủ mạnh để khiến Lam Châu lảo đảo, lùi lại vài bước.
"Đưa nàng ta về," Dương Đình Vũ lạnh lùng ra lệnh, chỉ về phía Hồng Kiều Hi đang say ngủ dưới tảng đá.
"Tuân lệnh." - Bóng đen cúi người, đáp lời ngắn gọn, rồi chỉ trong một chớp mắt, biến mất như không hề tồn tại. Hồng Kiều Hi được đưa đi nhanh đến mức Lam Châu chẳng kịp nhận ra chuyện gì vừa xảy ra.
Lam Châu đứng đó, ngẩn ngơ, ánh mắt đầy lo âu. "Có... an toàn không?"
Dương Đình Vũ nhìn nàng, đôi mắt như thoáng chứa đựng sự giễu cợt.
"Ngươi nghi ngờ ta sao?"
"Không dám..." - Lam Châu cười gượng, lùi lại thêm một bước, trái tim nàng đập thình thịch trong lồng ngực.
'Tình tiết có chút thay đổi, nhưng y vẫn đưa Kiều Hi trở về. Chắc chắn đã rung động rồi.' Nàng thầm nghĩ, nhưng không dám bày tỏ ra ngoài.
Dưới ánh trăng bàng bạc, Lam Châu đứng khép nép, ánh mắt long lanh sợ hãi nhìn Dương Đình Vũ. Mặc dù trong lòng đầy lo âu, nhưng nàng vẫn tự nhủ phải giữ bình tĩnh, không để sự hoảng loạn lộ rõ. Nàng lén liếc nhìn gương mặt lạnh lùng của y rồi gượng cười, đôi môi khẽ run.
"Vương gia..." Nàng nuốt khan, giọng nói yếu ớt như cơn gió thoảng. "Không phải ta không muốn kể, mà là sợ người nghe xong lại muốn... chém đầu ta."
Dương Đình Vũ nhíu mày, đôi mắt sắc lạnh nhưng giọng điệu lại không thay đổi. "Kể đi, không chém."
Lam Châu lùi lại một bước, giơ tay lên như muốn ngăn chặn mọi nguy hiểm sắp đến. "Không được! Ngài phải thề cơ!"
Dương Đình Vũ thở dài, một cơn sóng nhẹ lướt qua đôi mắt hắn, như thể sự nhẫn nại của y đã sắp cạn kiệt. Nhưng đôi môi y vẫn giữ nụ cười nhạt, như một sự nhún nhường không thể chối từ.
"Được rồi. Ta, Dương Đình Vũ, xin thề sẽ không tổn hại đến một sợi tóc của Lam tiểu thư, dù nàng ta kể bất kỳ điều gì. Được chưa?"
"Được rồi, được rồi..." - Lam Châu thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng lại dâng lên một cảm giác bất an khó tả. Nàng hít một hơi thật sâu, ánh mắt chợt lóe lên vẻ lo lắng pha lẫn sợ hãi.
"Nhưng ta đoán ngài sẽ không tin đâu..." - Nàng khẽ thì thầm, tay vô thức xoắn lấy tà áo, như thể tìm kiếm một chút an ủi trong hành động vô thức ấy.
Dương Đình Vũ tựa người vào tảng đá lớn, khoanh tay trước ngực, đôi mắt sắc lạnh như muốn xuyên thấu vào tâm can nàng. "Cô thử kể xem. Việc tin hay không là do ta quyết định."
Lam Châu nuốt khan, ánh mắt lấp lánh dưới ánh trăng nhạt. Cơn gió nhẹ lướt qua, nhưng không đủ để xoa dịu tâm trạng nàng. Nàng hít một hơi dài, dồn hết dũng khí, rồi bắt đầu kể:
"Một tháng trước, ta đã trải qua cơn thập tử nhất sinh, và trong khi hôn mê, ta mơ một giấc mơ... Một giấc mơ rất thật, như thể tất cả những gì ta thấy đều đang hiện hữu trước mắt. Trong giấc mơ ấy, cả thế giới này hóa ra chỉ là một cuốn tiểu thuyết, một câu chuyện mà ta chưa bao giờ nghĩ có thể xảy ra. Nhân vật chính là Hồng Kiều Hi và Dương phong hoàng đế..."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro