Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Câu chuyện 8: Người đẹp ngủ trong rừng

Ngày xửa ngày xưa, có một ông Vua và một bà Hoàng Hậu sống với nhau mãi mà vẫn không có con, hai người rất buồn lòng về chuyện này. Có một ngày, Hoàng Hậu đang tản bộ bên bờ sông, một con cá nhỏ đột nhiên ngoi lên khỏi mặt nước nói với bà: "Điều ước của bà sẽ trở thành hiện thực, không bao lâu sau bà sẽ sinh ra một cô con gái." Một thời gian sau đó, mọi việc diễn ra đúng như những lời con cá đã nói, Hoàng Hậu thật sự sinh ra một nàng công chúa vô cùng xinh đẹp.

Đức Vua và Hoàng Hậu vô cùng vui mừng, hai người quyết định tổ chức cho cô công chúa mới sinh một bữa tiệc thật lớn. Đức Vua mời những vương công quý tộc trong lâu đài tới lễ hội, không chỉ vậy, ngài còn cho mời cả những bà tiên trong vương quốc tới để ban phúc lành cho đứa con gái của mình.

Vương quốc có tất cả 13 bà tiên, nhưng 13 hoàn toàn không phải là con số đẹp. Vì thế, đức vua quyết định, ngài chỉ mời 12 bà tiên tới dự vũ hội mà thôi.

Còn về phần bà tiên nào sẽ không được mời, đức vua quyết định rất nhanh chóng. Những bà tiên trong vương quốc đều có những phép thuật rất tuyệt diệu, nhưng có một người, phép thuật của bà ta lại là nhìn thấy cái chết của người khác. Tại bữa tiệc chào đón sự ra đời của đứa con gái mới sinh, đức vua không hề muốn những từ ngữ liên quan đến cái chết xuất hiện trước mặt mình.

Bữa tiệc được cử hành đúng như mong đợi, không khí vô cùng náo nhiệt. Chuyện khiến người khác chú ý nhất là việc 12 bà tiên sẽ lần lượt ban phúc lành cho công chúa, người ban cho nàng đức hạnh, người ban cho nàng dung nhan, phú quý, sức khỏe. Nhưng khi bữa tiệc sắp sửa kết thúc, bà tiên có thể nhìn thấy cái chết kia lại bất ngờ xuất hiện.

"Công chúa sẽ chết vì guồng quay tơ." Để lại câu nói khiến lòng người bất an này, bà tiên kia chậm rãi biến mất.

Lời tiên đoán của bà tiên thứ 13 đã để lại bóng ma trong lòng đức vua và Hoàng Hậu, tuy rằng hai người không muốn tin tưởng, nhưng họ biết rằng, các bà tiên chưa bao giờ bịa đặt lời tiên đoán. Vì lời tiên đoán ấy, đức Vua đã ban bố một mệnh lệnh: Thiêu hủy tất cả những guồng quay tơ trong vương quốc. Đức vua nghĩ rằng, làm như thế sẽ khiến cô con gái yêu quý của ngài có thể tránh khỏi lời tiên đoán cái chết.

Công chúa dần dần trưởng thành, nàng lớn lên y như những gì đã được các bà tiên ban phúc, nàng xinh đẹp, thông minh, dường như tập hợp tất cả những điều tốt đẹp trên thế gian này vậy.

Cho dù là công chúa hoàn mỹ cũng không thể tránh khỏi sự phiền não của tuổi trưởng thành, nàng đem lòng yêu một chàng trai dân thường. Trong mắt nàng, tuy rằng chàng là dân thường, nhưng chàng có một trái tim mạnh mẽ, không chịu thua bất kì kẻ nào. Nhưng khoảng cách về thân phận đã ngăn cản hai người họ, một người là dân thường, vĩnh viễn cũng không thể cưới một nàng công chúa.

Tên của chàng trai đó, là Guồng Quay Tơ.

Công chúa từng hỏi chàng: "Sao chàng lại có một cái tên kì lạ như thế?"

Chàng trai trả lời: "Khi ta còn nằm trong bụng mẹ, mỗi này mẹ ta đều ngồi làm việc trước guồng quay tơ. Cho đến một ngày, guồng quay tơ của mẹ bị người ta cướp đi. Mẹ ta chịu đả kích quá lớn, sau đó sinh hạ ra ta. Thế nên tên ta là Guồng Quay Tơ."

"Guồng quay tơ đó rốt cuộc là cái gì thế?" Công chúa rất hiếu kỳ.

"Ta cũng chưa bao giờ nhìn thấy. Đợi đến khi nào chúng ta có thể đi du lịch cùng nhau, ta nhất định sẽ tìm một cái guồng quay tơ tới cho nàng xem." Guồng Quay Tơ ôm lấy công chúa thề thốt về tương lai.

Mỗi ngày công chúa đều lén trốn ra khỏi tòa lâu đài đi gặp Guồng Quay Tơ. Công chúa cưỡi ngựa cùng chàng trên bãi cỏ, nghịch nước cùng chàng bên bờ sông. Công chúa nghĩ, cuộc sống bên cạnh Guồng Quay Tơ mới là cuộc sống chân chính.

Khi công chúa chuồn ra khỏi lâu đài nàng rất cẩn thận, nhưng hành vi của nàng cuối cùng đã bị đức vua và Hoàng Hậu phát hiện. Không phải vì nàng trốn ra bị bắt quả tang, mà là vì nàng đã ngất đi khi ăn bữa sáng.

Công chúa mang thai rồi.

Không lo lắng như đức vua và Hoàng Hậu, công chúa lại rất chờ đợi đứa con với Guồng Quay Tơ. Nàng suy nghĩ kỹ càng rồi quyết định sinh hạ đứa bé này. Đức vua và Hoàng Hậu đã hỏi công chúa rất nhiều lần: "Cha đứa bé là ai?" Công chúa đều không muốn trả lời. Nàng chỉ lén lút để người hầu của mình mang thư tới báo cho chàng trai biết tin vui này.

Đứa bé sắp ra đời rồi, công chúa ra lệnh cho người hầu đi thông báo cho Guồng Quay Tơ: "Chàng hãy đợi ta ở nơi chúng ta thường hẹn hò, ta sẽ mang con tới đi cùng chàng." So với cuộc sống giàu sang phú quý này, công chúa càng muốn sống bên người mình yêu.

Guồng Quay Tơ khổ sở đứng chờ tại nơi hai người thường hò hẹn, nhưng chàng không đợi được công chúa, chỉ đợi được người hầu thân cận đang ôm chiếc tã lót và sự truy sát của đức vua.

Công chúa khó sinh rồi, trong cơn đau đớn, công chúa hét to tên của chàng trai. Đức vua và Hoàng Hậu nghĩ tới lời tiên đoán của bà tiên thứ 13, công chúa sẽ chết vì guồng quay tơ.

Đức vua mời 12 bà tiên của năm đó tới lâu đài, bọn họ cùng nhau giữ lấy tính mạng của công chúa, nhưng lại không thể khiến công chúa tỉnh lại. Trong cơn hỗn loạn, người hầu của công chúa dựa theo sự dặn dò của nàng giao đứa bé cho cha nó.

Khi đức vua phát hiện ra mọi việc, Guồng Quay Tơ đã mang đứa con của chàng và công chúa đi tới một quốc gia khác. Guồng Quay Tơ cũng nghe thấy lời đồn đại, rằng công chúa chưa chết, nàng chỉ mãi chìm trong giấc ngủ. Guồng Quay Tơ thề rằng, chàng nhất định sẽ mang nàng công chúa yêu quý của mình về.

Năm tháng qua đi, vương quốc của đức vua ngày càng rộng lớn, ngài mang theo binh mã của mình chuyển tới một tòa lâu đài lớn hơn, nhưng ngài đã quên mất nàng công chúa còn đang chìm trong giấc ngủ. Công chúa nằm ngủ một mình trong tòa lâu đài bị bỏ hoang, những bụi gai nhọn dần dần quấn lấy nơi này, che lấp nó. Quanh tòa lâu đài bắt đầu lan truyền một lời đồn, rằng trong tòa lâu đài bị bụi gai bao phủ có một người con gái đẹp đang nằm ngủ, nàng đang đợi chàng Hoàng Tử của mình tới đón.

Còn Guồng Quay Tơ đã trốn chạy, chàng bắt đầu khai phá ra lãnh địa của mình ở một quốc gia khác. Cuối cùng, chàng trở thành một nhà Vua khai sáng cả một vương quốc.

Cho dù Guồng Quay Tơ đã có vương quốc của mình, nhưng chàng cũng không thể đánh bại vương quốc có thế lực quá mạnh của đức vua, cướp nàng công chúa của chàng về.

Trước khi lâm chung, chàng nói với con mình: "Nhất định phải mang nàng công chúa ngủ trong rừng về."

Lời chàng nói được lưu truyền từ đời này qua đời khác.

Rồi đến một ngày, có một chàng Hoàng Tử tuấn tú đứng trước lâu đài của nàng công chúa ngủ trong rừng. Giống như rất nhiều người khác, chàng cũng đến đây để khiêu chiến với tòa lâu đài phủ đầy gai nhọn.

Chàng Hoàng Tử tuấn tú chém đứt những bụi gai nhọn quấn lấy tòa lâu đài, chém chết những ma vật sinh sôi trong đó. Chàng đứng tại nơi những người trước đây không thể đi tới, bên cạnh giường của nàng công chúa ngủ trong rừng.

Thời gian đã ăn mòn tấm màn giường hoa lệ, phá hủy chiếc chăn đắp tinh xảo từ lâu. Nhưng nàng công chúa ngủ trên giường như bị bỏ quên trong dòng chảy của thời gian, gương mặt nàng vẫn trẻ trung như thuở ban đầu.

Hoàng Tử khẽ in một nụ hôn lên môi nàng, nàng chậm rãi mở mắt ra. Xuôi theo sự tỉnh lại của nàng, những bụi gai quấn lấy tòa lâu đài cũng dần rút đi, tòa lâu đài vốn cũ kỹ bỗng rực rỡ hẳn lên, giống hệt như trước khi công chúa chìm vào trong giấc ngủ.

"Nàng công chúa yêu mến của ta, xin nàng hãy gả cho ta. Ta tới để mang nàng khỏi giấc ngủ." Hoàng Tử cầu hôn nàng.

Công chúa cẩn thận quan sát chàng Hoàng Tử đã đánh thức nàng tỉnh dậy, chàng có một gương mặt rất giống với người đàn ông nàng yêu, ngoại trừ đôi mắt. Đôi mắt này rất quen thuộc, nhưng nàng không thể nhớ ra đã từng gặp nó ở đâu.

Công chúa hiểu rằng, đã nhiều năm trôi qua như vậy, người đàn ông nàng yêu đã không còn sống trên đời, quốc gia của nàng cũng đã biến mất trong dòng chảy của lịch sử. Chàng Hoàng Tử có khuôn mặt giống với người đàn ông nàng yêu này là chỗ dựa duy nhất của nàng.

Công chúa và chàng Hoàng Tử đã đánh thức nàng tỉnh lại cử hành một hôn lễ rất lớn.

Hoàng Tử đưa nàng trở về cung điện của mình.

Công chúa phát hiện ra một vật nàng chưa bao giờ nhìn thấy trong sảnh lớn của cung điện. "Đây là cái gì ?" Nàng nghi hoặc nhìn chồng mình.

"Đây là guồng quay tơ."

"Thì ra cái này là guồng quay tơ. Tại sao lại đặt nó ở trong sảnh chính?" Công chúa vịn vào guồng quay tơ cẩn thận quan sát.

"Bởi vì đây là tổ tiên của ta, nhà vua đầu tiên của quốc gia này có tên là Guồng Quay Tơ." Hoàng Tử tự hào trả lời.

Người công chúa khẽ run lên: "Vậy sao, Hoàng Hậu đầu tiên của quốc gia chàng chắc hẳn là một người phụ nữ rất đẹp." Lời nàng nói ngập tràn sự hoài niệm.

"A, không đâu. Nhà vua đầu tiên không hề có Hoàng Hậu. Nghe nói vợ của ngài ấy khi sinh ra ông cố nội của ta đã khó sinh mà chết, lúc đó ngài ấy còn chưa lập nên vương quốc này. Sau đó nhà vua đầu tiên cũng không cưới vợ nữa." Hoàng Tử hồi tưởng lại lời đồn mình từng được nghe.

Mặt công chúa trắng bệch, nàng lùi lại vài bước liên tục, cho đến khi đâm phải chiếc guồng quay tơ đặt chính giữa sảnh.

"Nàng xem, xung quanh đây đều là những bức họa vẽ nhà vua các triều đại." Hoàng Tử chỉ vào vách tường bốn phía.

Công chúa liếc nhìn những bức họa được treo bốn bức tường, bức được treo chính giữa là Guồng Quay Tơ, nàng vẫn còn nhớ dáng vẻ của chàng. Chàng có một gương mặt anh tuấn và một đôi mắt màu cọ.

Nhưng người trong bức họa, ngoại trừ chàng ra, đều có cặp mắt màu xanh nước biển. Ngay cả chàng Hoàng Tử đứng bên cạnh nàng cũng thế.

Công chúa nhìn vào bình hoa được lau tới nỗi phát sáng gần sảnh lớn, chiếc bình màu bạc phản xạ lại khuôn mặt nàng, trên khuôn mặt là cặp mắt màu xanh nước biển xinh đẹp. Giống hệt những người trong bức họa, giống hệt chàng Hoàng Tử đứng bên cạnh.

Công chúa hét lên một tiếng thảm thiết, nàng lao đầu về phía guồng quay tơ. Kim quay sắc nhọn đâm vào cổ họng nàng, máu tươi nhiễm đỏ cả sảnh lớn.

Bánh xe vận mệnh bắt đầu chuyển động, công chúa cuối cùng cũng chết vì guồng quay tơ.

---- HOÀN ----

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro