Câu chuyện 7: Cô bé Lọ Lem
Ngày xửa ngày xưa, có một người đàn ông có rất nhiều của cải nên cực kì giàu sang, nhưng người vợ của ông ta lại mắc bệnh nặng. Trước khi lâm chung, người vợ gọi cô con gái duy nhất của mình tới gần rồi nói: "Con gái ngoan của mẹ, sau khi mất mẹ sẽ ở dưới suối vàng bảo vệ con, phù hộ cho con." Nói xong, bà chậm rãi nhắm mắt rời xa khỏi cõi đời. Bà được mai táng trong một vườn hoa, con gái bà là một cô bé có tấm lòng lương thiện và một trái tim ngoan đạo, mỗi ngày cô đều tới bên cạnh mộ của mẹ mình ngồi khóc.
Không lâu sau đó, người cha giàu có của cô bé cưới một người vợ khác. Đó là một người đàn bà thành thục và rất gợi cảm. Khi gả vào nhà người đàn ông giàu có này, bà ta còn mang theo hai đứa con gái xinh đẹp nữa.
Trong đêm tân hôn, người đàn bà liếc nhìn đứa con gái của chồng, bà vặn eo dựa vào lòng chồng: "Chàng yêu của em, em muốn những thứ của em chỉ thuộc về mình em mà thôi. Bây giờ chàng đã là của em, mọi thứ trong gia đình này cũng là của em. Vậy thì cô bé này cũng là của em đúng không?" Người đàn bà vươn tay móc nhẹ lấy chiếc nơ trên cổ áo người chồng.
"Đương nhiên rồi em yêu, mọi thứ đều là của em." Người đàn ông giàu có không thèm liếc nhìn con gái mình đến một cái, ông ta ôm lấy người vợ mình của mình đi vào phòng.
Từ đó trở đi, cô bé không còn được mặc những bộ quần áo xinh đẹp nữa, cô cũng không còn được ở trong những căn phòng rộng rãi sáng sủa. Cô bé từng hỏi cha mình: "Tại sao cha lại muốn con chuyển ra khỏi phòng mình?".
Một tiếng thở dài của mụ dì ghẻ xinh đẹp đứng kế bên đã cướp đi toàn bộ ánh mắt người cha nhìn con gái: "Chàng đã nói rồi mà, con bé là đồ vật của em, em muốn thế nào thì sẽ thế đó." Một câu hờn dỗi uyển chuyển, khiến người khác vừa nghe đã muốn yêu thương.
Người đàn ông giàu có thậm chí còn không thèm nhìn tới đứa con gái của mình, ông ta chỉ nói: "Đúng vậy, đều là của em, của em tất." Một tay ông ta quấn lấy vòng eo thon gọn của người vợ mới, một tay phất phất đuổi đứa con gái đang đứng bên cạnh đi.
Từ đó trở đi, cô bé không còn được mặc quần áo mới, cũng không còn được ở trong căn phòng xinh đẹp nữa. Dần dần, quần áo của cô bé biến thành màu xám tro, trên làn da cũng phủ đầy bụi bặm. Tất cả mọi người đều không gọi tên cô bé nữa, họ chỉ gọi cô là Lọ Lem. Ngay cả cô bé cũng đã quên tên mình là gì, khiến người khác hỏi cô: "Cháu tên là gì ?" Cô bé cũng chỉ có thể trả lời: "Lọ Lem."
Không giống với cô bé Lọ Lem, hai người con gái của mụ dì ghẻ đều được mặc những bộ quần áo xinh đẹp lộng lẫy. Mụ dì ghẻ đi đâu cũng dắt họ theo, mụ nói : "Các con là những thứ hoàn toàn thuộc về ta."
Có một lần, mụ dì ghẻ nhận được thiếp mời tới vũ hội của Hoàng Tử, mụ quyết định dẫn hai đứa con gái theo. Mụ là người duy nhất nhận được thiếp mời trong nhà, không ai biết mụ làm thế nào để nhận được nó. Phải biết rằng, người đàn ông giàu có đã từng tốn rất nhiều tiền nhưng vẫn không mua được thiếp mời tới vũ hội của Hoàng Tử. Đương nhiên, lần này cũng thế, được mời tới vũ hội chỉ có mụ dì ghẻ và con gái mụ, không có ông ta.
Lọ Lem biết mình không thể nào được tham gia vào vũ hội của Hoàng Tử, nhưng việc ấy hoàn toàn không thể ngăn nàng mơ tưởng. Sau khi mụ dì ghẻ và hai đứa con gái rời đi, Lọ Lem nằm bò lên cửa sổ gác xép, nàng tưởng tượng đến khung cảnh ở buổi vũ hội của Hoàng Tử. Sảnh lớn của vũ hội chắc sẽ tràn ngập ánh sáng lấp lánh? Có phải trong vũ hội sẽ có những món ăn ngon miệng mà dân thường chưa bao giờ được ăn? Hoàng Tử có phải là chàng trai tuấn tú như lời người ta đồn đại?
"Ngươi rất muốn tới vũ hội phải không?" Giọng nói của một người phụ nữ nào đó vang lên bên tai Lọ Lem.
"Muốn." Lọ Lem mơ màng trả lời.
Một làn sương mù bỗng nhiên hiện ra trong căn gác xép nhỏ, một người phụ nữ mặc quần áo lộng lẫy đứng trước mắt Lọ Lem. Giọng nàng ta rất dịu dàng, dáng vẻ cũng rất đẹp đẽ, chỉ có gương mặt là được một lớp sa mỏng che lên, không thể nhìn rõ.
"Mặc bộ lễ phục này đi, ngươi sẽ trở thành cô gái đẹp nhất vũ hội." Người phụ nữ ấy tung ra một bộ quần áo lộng lẫy.
"Nhưng ta không có thiếp mời."
"Đừng lo lắng, một cô gái mặc lễ phục lộng lẫy như vậy, thị vệ sẽ không nhẫn tâm ngăn cản ngươi."
Lọ Lem mặc bộ lễ phục kia lên, dưới sự tôn vinh của nó, cả người Lọ Lem dường như tỏa ra thứ ánh sáng lấp lánh.
"Trời ơi, ta không có giày để đi với bộ lễ phục này." Lọ Lem phát hiện đôi giày của mình đã biến mất.
"Là ta đã sơ ý, ta nhớ dì ghẻ của ngươi có một đôi giày thủy tinh rất đẹp. Ngươi trộm lấy chiếc giày đó đi, đôi chân ngươi cũng sẽ nhỏ nhắn như mụ ta." Người phụ nữ ghé vào tai Lọ Lem dụ dỗ.
Sự hiếu kì và khát vọng về vũ hội đã đè ép nỗi sợ mụ dì ghẻ của Lọ Lem, nàng lén chuồn vào trong phòng mụ, trộm đi đôi giày thủy tinh lộng lẫy kia.
Lọ Lem cẩn thận từng tí một đi đôi giày thủy tinh kia vào chân, đôi giày không to không nhỏ, rất vừa vặn, giống như là được làm riêng cho nàng vậy.
"Được rồi, cô bé Lọ Lem xinh đẹp của ta, bây giờ ngươi có thể tham gia vũ hội rồi." Người phụ nữ rút một vật gì đó từ trong túi ra, vung nhẹ lên. Ánh sáng lóe lên, bên đường bỗng xuất hiện một cỗ xe ngựa xa hoa.
"Đi thôi cô bé Lọ Lem. Nhưng ngươi phải nhớ kỹ, ta chỉ có thể chờ ở đây 4 tiếng đồng hồ. Sau khi ta đi, ta sẽ mang theo y phục lộng lẫy và xe ngựa xa hoa của ngươi." Nàng ta kéo cô bé Lọ Lem lên xe ngựa: "Nhớ kỹ, 12 giờ đêm, lúc đó ngươi nhất định phải quay lại."
Xe ngựa chở theo lòng hiếu kỳ và khát vọng của Lọ Lem đi về phía cung điện, cũng giống như người phụ nữ kia từng nói, không có thị vệ nào sẽ ngăn cản một cô gái ăn mặc lộng lẫy như vậy.
Sảnh lớn của vũ hội hệt như tưởng tượng của nàng, ánh sáng lấp lánh bao trùm khắp nơi, trên bàn ăn bày toàn những món ăn ngon miệng mà dân thường không bao giờ được nếm, Hoàng Tử cũng là chàng trai tuấn tú như lời đồn.
Khi Lọ Lem khoác tay Hoàng Tử cùng chàng nhảy một điệu, nàng nghĩ rằng đây là giấc mộng đẹp nhất đời mình.
Nhưng cho dù là ai, người đó cầu xin thành kính đến thế nào, thời gian vẫn cứ là thứ tàn nhẫn lại công bằng nhất. 12 giờ đêm rồi, giấc mộng của Lọ Lem chấm dứt theo tiếng chuông đồng hồ điểm. Nàng rời khỏi vòng tay của Hoàng Tử, hốt hoảng bỏ chạy khỏi vũ hội.
Một chiếc giày thủy tinh của nàng rơi xuống bậc cầu thang ngoài sảnh lớn vũ hội.
Lại trở về với căn gác nhỏ cũ kĩ, xe ngựa cũng đã biến đâu không thấy, lễ phục lộng lẫy trên người cũng tiêu tan. Cô gái mặc lễ phục xinh đẹp lại trở về là một Lọ Lem cả người dính đầy bụi bặm.
"Cầu xin người, người cứu ta với, ta làm rơi mất một chiếc giày thủy tinh của dì ghẻ rồi." Lọ Lem khóc lóc nói với người phụ nữ sắp biến mất.
Người phụ nữ ấy cười một cách bí hiểm, nụ cười ấy mang đầy vẻ đắc ý và hài lòng. Làn sương mù lại biến mất, người phụ nữ cũng không còn thấy đâu, chỉ để lại trên đất một chiếc giày thủy tinh.
Lọ Lem thở phào một hơi, nàng len lén trả đôi giày lại vào phòng dì ghẻ. Khi trở về căn gác xép, nàng nhắm mắt lại hồi tưởng tới giấc mộng tuyệt đẹp kia.
Mấy ngày sau, Lọ Lem phát hiện, giấc mộng ấy vẫn tiếp tục diễn ra. Hoàng Tử phát đi thông báo, cho dù là ai, chỉ cần người ấy có thể đi vừa chiếc giày thủy tinh mà chàng đưa tới, người đó sẽ trở thành Vương Phi của chàng.
Khi sứ giả của Hoàng Tử tới nhà cô bé Lọ Lem, nàng không thể chờ đợi để được đi vào chiếc giày thủy tinh đó. Đôi giày không to không nhỏ, giống như được làm sẵn cho nàng vậy. Lọ Lem mải vui mừng nên đã quên mất những điều khác, nàng cũng bỏ qua cả ánh mắt đầy vẻ thù hằn của mụ dì ghẻ.
Lọ Lem trở thành Vương Phi.
Hôn lễ huy hoàng, cuộc sống xa hoa, nhưng những điều này lại khiến Lọ Lem càng ngày càng bất an.
Hoàng Tử chưa bao giờ bước vào phòng ngủ của nàng. Hoàng Tử đối xử với nàng rất tốt, nắm tay yêu thương nàng trước mặt người khác, đón người nhà nàng tới cung điện ở, ngay cả hai người chị mà nàng không thân thiết cũng được gả cho quý tộc trong lâu đài. Nhưng Hoàng Tử chưa bao giờ chạm vào nàng, đối với Lọ Lem mà nói, nàng rời khỏi căn gác xép cô đơn nhưng lại sa vào một chiếc lồng giam lộng lẫy khác.
Lọ Lem vừa cô đơn vừa nóng nảy, nàng trở thành Vương Phi đã nhiều năm lắm rồi, cũng đã sống một mình trong căn phòng này quá lâu. Nàng muốn biết tại sao mọi chuyện lại thế này. Rõ ràng ban đầu mọi thứ rất đẹp cơ mà, tại sao mộng đẹp lại biến thành ác mộng rồi.
Lọ Lem bắt đầu đắm chìm trong ma thuật, thuốc độc và những phần tay chân đứt đoạn của động vật được xếp đầy trong phòng nàng, không sao cả, dù sao Hoàng Tử cũng sẽ không đến chỗ nàng đâu, sẽ không người nào biết được. Lọ Lem cười tự giễu, nàng đổ một ấm nước sạch xuống chậu rửa mặt, sau đó nhỏ vài giọt thuốc thần lên.
"Nói cho ta biết, tất cả mọi chuyện này là thế nào?"
Sóng nước lập lờ, một cảnh tượng dần dần hiện ra.
Bên ngoài cung điện, Hoàng Tử còn trẻ tuổi đang nhào về phía một bóng người đội nón đen. Nón đen được cởi xuống, để lộ khuôn mặt yêu kiều gợi cảm của mụ dì ghẻ.
"Người phụ nữ ta thích nhất chính là kiểu người gợi cảm thành thục như nàng, loại trái cây trong chát có ngọt, ẩn chứa bên trong là sự gợi cảm khiến người ta mê đắm."
Tay Lọ Lem run nhẹ lên, nước trong chậu hiện ra những gợn sóng lăn tăn.
Sóng nước lặng đi, cảnh tượng lại tiếp tục.
Hoàng Tử giao cho mụ dì ghẻ một thiếp mời: "Em yêu, ta rất nhớ cơ thể nóng bỏng của em, những cô gái ở vũ hội đều quá non nớt." Mụ dì ghẻ nhận lấy thiếp mời rồi dùng răng cắn lấy, mụ ưỡn người dùng bộ ngực căng tròn của mình cọ lên ngực Hoàng Tử. "Nếu không thì, chàng lấy em làm Vương Phi, em không tin chàng ăn nổi những trái cây xanh lét kia." Mụ nhấc đùi lên quặp lấy đùi Hoàng Tử, cọ nhẹ lên vị trí giữa hai chân chàng.
Hoàng Tử lấy thiếp mời ra khỏi miệng mụ, thay vào đó là đôi môi mình: "Phải tìm một lí do cưới em thôi, ta phải suy nghĩ cho cơ thể em chứ."
Cảnh tượng dần nhạt đi, Lọ Lem đã không còn phản ứng gì nữa, nàng chỉ lặng lẽ chờ đợi cảnh tượng tiếp theo.
Một chiếc giày thủy tim lộng lẫy nằm trên bậc cầu thang. Lọ Lem quay đầu nhìn về phía trước mặt nước, một chiếc giày thủy tinh giống y hệt được đặt phía sau nàng, có điều chiếc đặt đằng sau nàng đã được đeo lên một rải ruy băng màu đỏ, được coi là đồ trang sức để khoe khoang.
Hoàng Tử nhặt lấy giày thủy tinh, mụ dì ghẻ chạy tới phía sau chàng.
"Hoàng Tử, hôm nay chàng lại dám thân thiết với Lọ Lem như vậy, chàng thuộc về em cơ mà." Mụ dì ghẹ vặn vẹo eo thon, ngữ khí vừa cao ngạo lại có chút hấp dẫn.
"Ôi em yêu, trên vũ hội ta chỉ gặp dịp thì chơi thôi mà. Ta thuộc về em, trước 12 giờ đêm là trái tim của ta, sau 12 giờ đêm, là trái tim và cơ thể ta." Một tay Hoàng Tử nắm lấy giày thủy tinh, tay kia lại quấn lấy mụ dì ghẻ.
"Em xem, có nó, ta tương lai sẽ hoàn toàn thuộc về em." Hoàng Tử đưa chiếc giày tới trước mặt mụ.
"Chiếc giày thủy tinh này nhìn rất quen." Mụ dì ghẻ cẩn thận nhớ lại.
"Đương nhiên, ta còn nhớ mình đã tặng cho em một đôi giống hệt như vậy." Hoàng Tử đặt chiếc giày vào trong tay mụ.
"Ta sẽ thông báo với mọi người, ta sẽ cưới người con gái nào đi đôi giày thủy tinh này. Em yêu, vứt chiếc giày này đi, đưa chiếc giày của em cho ta." Hoàng Tử nhìn thẳng vào đôi mắt mụ dì ghẻ, tay chàng bắt đầu sờ soạng dưới váy mụ.
"Ồ ~, đương nhiên rồi, chàng sẽ cưới người con gái đi giày thủy tinh, chàng là của em." Mụ dì ghẻ ngẩng đầu lên, mang theo tiếng thở gấp tràn đầy sự vui sướng và hài lòng.
Lọ Lem cười lạnh nhìn mặt nước.
Trong mặt nước, Lọ Lem đã đi vào chiếc giày thủy tinh.
Ánh mắt mụ dì ghẻ hiện lên vẻ không thể tin nổi và nụ cười khổ của Hoàng Tử: "Ta sẽ cưới người con gái nào đi vừa chiếc giày thủy tinh này, ta đã thông báo với tất cả mọi người, ta không thể thất hứa."
"Chàng có thể cưới đứa con gái đó, nhưng ả ta sẽ vĩnh viễn không có được chàng. Chàng là của em." Mụ dì ghẻ dùng cơ thể của mình để đạt thành tuyên bố của mụ.
Sóng nước dần dần lặng đi, không còn cảnh tượng nào hiện ra nữa. Gợn sóng chỉ còn lại ảnh ngược của Lọ Lem, Lọ Lem bây giờ đang mặc bộ quần áo lộng lẫy, dáng vẻ cũng rất đẹp đẽ.
"Vương Phi, quần áo mới đã làm xong rồi thưa ngài, ngài có muốn thử không ?" Bên ngoài, nữ hầu đang gõ cửa.
"Để lên ghế đi, ngươi có thể đi rồi." Lọ Lem không quay đầu lại, nàng vẫn đứng nhìn mình trong mặt nước.
Nữ hầu đóng cửa rời đi.
Ma xui quỷ khiến, Lọ Lem bỗng quay đầu lại, nàng nhìn về phía quần áo mới trên ghế.
Ánh mắt nàng không ngừng di chuyển giữa bộ quần áo mới trên ghế và bản thân trong mặt nước, cuối cùng Lọ Lem cũng hiểu ra, nàng bật cười thành tiếng.
"Hoàng Tử thích phụ nữ gợi cảm, ta bây giờ đã đủ gợi cảm rồi." Lọ Lem kéo ngăn kéo ra, nàng rút ra một thứ nào đó.
"Ta bây giờ đã trở nên gợi cảm, còn dì ghẻ thì đã già." Lọ Lem cầm lấy quần áo mới trên ghế.
"Vương quốc cần người thừa kế, chỉ có đứa con của Vương Phi là ta mới có thể kế thừa quốc gia này." Lọ Lem cầm lấy chiếc giày thủy tinh được buộc ruy băng.
"Con ta sẽ là nhà Vua đời sau, vương quốc này thuộc về nó, còn nó thuộc về ta." Lọ Lem cứa một vệt lên ngón tay, nàng dùng máu tươi của mình để vẽ lên một ma trận.
"Tất cả mọi thứ trong vương quốc này, cuối cùng đều sẽ là của ta." Lọ Lem đeo chiếc mạng mỏng lên mặt, nàng bước vào trong ma trận. Trong phòng chỉ còn lại làn sương mù miên man.
Lọ Lem bắt đầu đi hồi tưởng lại sự khởi đầu vừa là giấc mơ vừa là ác mộng kia.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro