Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Câu chuyện 4: Nàng tiên cá


Ngày xửa ngày xưa, ở tận dưới đáy đại dương mênh mông, sóng nước nơi đây một màu trong xanh, giống như những cánh hoa xạ cúc mỹ lệ nhất, giống như những miếng thủy tinh rực sáng nhất. Nhưng nơi ấy lại rất sâu rất sâu, sâu tới nỗi bất kì mỏ neo nào cũng không thể chạm tới được. Nếu muốn từ đáy biển đi thẳng một mạch tới mặt nước, cần phải gióng rất nhiều hồi chuông giáo đường mới có thể chạm tới. Cư dân đưới đáy biển đều sống ở đó.

Hải Vương vốn đã rất già rồi, tuy rằng cư dân dưới đáy biển có được sinh mệnh dài đằng đẵng, nhưng họ cũng không thể địch lại sự mài mòn của thời gian. Hải Vương không có con trai, nhưng ông ta có sáu cô con gái xinh đẹp, bọn họ đều có chiếc đuôi cá mỹ lệ, có thể hấp dẫn ánh mắt mọi sinh vật sống dưới nước. Hải Vương quyết định, sau khi ông ta chết, một trong những cô con gái này sẽ kế thừa ngôi vị của ông ta.

Sáu nàng tiên cá vốn thân thiết với nhau nay lại trở mặt thành thù, bọn họ đều có sự kiêu ngạo của một nàng công chúa, tất cả đều tự tin rằng mình là người hoàn mỹ nhất. Còn kiêu ngạo nhất trong số đó chính là cô con gái nhỏ nhất của Hải Vương - nàng tiên cá Ariel.

Sau khi Ariel sinh ra, không bao lâu sau mẹ nàng cũng qua đời, nàng lớn lên dưới sự chăm sóc của bà nội, mẹ của Hải Vương. Tuy rằng nàng là người nhỏ tuổi nhất, nhưng nàng luôn nhận được sự yêu thương mà người khác không có. Nàng đeo những trang sức xa hoa nhất, mặc những bộ áo mềm mại nhất. Nàng tin chắc, bà nội nhất định sẽ đem ngôi vị của Hải Vương dâng tới trước mặt nàng.

"Ngôi vị sẽ do con gái cả của ta thừa kế." Một câu của Hải Vương đã đập vỡ sự kiêu ngạo và tự tin của Ariel, những ánh mắt xung quanh chuyển từ hâm mộ đố kị sang giễu cợt và khinh thường. Ariel không thể nào chấp nhận được kết quả như vậy, nàng là vị công chúa được yêu thương nhất, là con cưng của biển cả, dựa vào cái gì lại để cho người chị gái không xinh đẹp bằng nàng trở thành nữ vương.

"Có sự yêu thương của mẹ Hải Vương thì làm sao, không phải vẫn không có được ngôi vị đấy ư."

"Lúc trước nàng ta cứ thích làm khó công chúa cả, bây giờ công chúa cả đã trở thành nữ vương, không biết sẽ xử lý nàng ta như thế nào đâu."

"Nàng ta xinh đẹp như vậy không biết sẽ được nữ vương ra lệnh đính hôn với ai nhỉ, dựa vào mối quan hệ của nàng ta với công chúa cả, có khi sẽ bị ban cho một lão già vừa xấu vừa nghèo ấy chứ."

Tiếng thì thầm của đám người xung quanh chui vào trong tai Ariel, vương cung vốn hào nhoáng tráng lệ giờ lại trở thành địa ngục sắp cắn nuốt nàng. Ariel không thể nào chịu nổi bèn chạy trốn khỏi vương cung, nàng không ngừng bơi về phía mặt biển, cuối cùng xông ra khỏi làn nước biển khiến nàng ngạt thở, tới được thế giới ngoài kia.

Ariel ngồi lên một tảng đá ngầm trên mặt biển, nàng bắt đầu cất tiếng hát khúc ca mê hoặc lòng người. Nàng nhìn thấy một chiếc thuyền đánh cá bị tiếng hát mê hoặc dần chạy về phía nàng, sau đó đâm phải tảng đá ngầm vỡ thành từng mảnh gỗ một. Nàng nhìn thấy đám người rơi xuống biển đang vùng vẫy khỏi cái chết, sau đó họ dần chìm xuống, Ariel cũng dần bình tĩnh lại.

"Ta không thể trở thành nữ vương, nhưng ta có thể thao túng sinh mạng những kẻ này." Xác con thuyền đánh cá trôi nổi giữa làn sóng khiến nàng vui vẻ, nàng cất bước múa một điệu tuyệt đẹp trên mặt biển. Nàng chuẩn bị đi tìm nhiều con mồi hơn, nhận lấy nhiều sự thỏa mãn hơn.

Con thuyền lớn nguy nga lộng lẫy lướt trên mặt biển, mọi người trên thuyền đang tổ chức yến tiệc linh đình, họ đang chúc mừng cho lễ thành niên của Hoàng Tử.

"Hoàng Tử tôn quý, ngài sắp có được vùng lãnh thổ rộng lớn và con dân đông đúc từ tay phụ hoàng ngài. Ngài sắp thống trị vùng lãnh thổ ấy cùng với vị Hoàng Hậu của ngài trong tương lai." Câu nói ấy bay tới tai nàng tiên cá Ariel. Ta không thể trở thành nữ vương của biển cả, nhưng có được Hoàng Tử, ta sẽ có được vương quốc trên đất liền.

Ariel lại cất tiếng hát, nàng dẫn con thuyền ấy vào trong trung tâm cơn bão táp.

Con thuyền xa hoa ấy đã tan tành dưới lớp sóng hung dữ của biển cả.

Ariel ôm lấy Hoàng Tử nằm lên tảng đá ngầm, nàng lặng lẽ đợi Hoàng Tử tỉnh lại.

Nhìn Hoảng Tử mơ màng mở mắt ra, Ariel không thể không cảm thán, đúng là một chàng trai tuấn tú, có được chàng ta thật sự là một chủ ý không tồi.

"Là em đã cứu ta ?"

"Vâng, con thuyền của chàng gặp phải tai nạn trên biển, lúc ấy em tình cờ đi qua đó."

"Ta phải cám ơn em thế nào đây, ân nhân của ta."

"Chàng không cần cảm ơn em, Hoàng Tử của em. Em từng nhìn trộm chàng nhiều lần trên mặt biển, từng rất muốn bay vào lòng chàng như những cánh chim kia. Có thể cứu chàng khi chàng gặp nạn, có thể thổ lộ trái tim mình với chàng, đây đã là sự ban ơn của Thượng đế." Ariel nhìn Hoàng Tử một cách da diết, gò má nàng ửng hồng, ánh mắt lại kiên định như thế.

"Nếu như có thể, ta rất muốn được mang nàng tới cung điện của ta." Hoàng Tử cảm động vì ánh mắt chứa chan tình cảm của Ariel, chàng bối rối nhìn vào chiếc đuôi cá của nàng.

"Em muốn ở bên cạnh chàng, dù cho có phải trả giá đắt thế nào. Nếu như em có thể đi lên đất liền, chàng sẽ cưới em chứ?"

"Ta sẽ, nàng tiên cá xinh đẹp của ta, khi em lên đất liền, em sẽ trở thành cô dâu của ta."

Nụ cười của Ariel ngập tràn sự hài lòng và khát vọng.

Sau khi tiễn Hoàng Tử về bờ, Ariel tìm thấy mụ phù thủy đang sống dưới biển sâu.

"Đưa cho ta cách để có đôi chân như loài người." Ariel kiêu ngạo đứng trước mặt mụ phù thủy, mụ phù thủy biết rất nhiều ma thuật kì lạ, nhưng mụ ta lại cực kì xấu xí. Ariel rất khinh thường mụ phù thủy.

"Công chúa yêu quý của ta, thất bại ở thủy cung khiến ngài muốn giành thắng lợi trên đất liền sao? Cẩn thận nhé công chúa, con người trên đất liền còn tham lam hơn ngài nhiều."

"Không cần ngươi quan tâm, ngươi chỉ cần đưa cho ta phương pháp trở thành con người là được rồi." Bị nói trúng chỗ đau, Ariel cực kỳ tức giận.

"Chỗ này của ta có một liều thuốc thần, nhưng ngài phải đưa cho ta giọng hát trong trẻo của ngài." Mụ phù thủy rút ra một chiếc lọ nhỏ trong suốt lấp lánh.

Ariel hơi chần chừ, nhưng nàng nghĩ tới ánh mắt giễu cợt của mấy chị em, những phỏng đoán ác ý của đám người xung quanh, nghĩ tới mọi quyền lực của Hoàng Tử trên đất liền.

"Ta đồng ý."

Ariel ngồi trên bờ cát, nàng uống vào liều thuốc thần mụ phù thủy đưa cho, nhìn chiếc đuôi cá của mình dần dần biến thành một đôi chân thon dài.

Ngày đó, có một cô gái xinh đẹp xuất hiện trước cửa lâu đài của Hoàng Tử, nàng không biết nói, cũng không muốn rời đi. Cho tới khi Hoàng Tử xuất hiện, chàng mang nàng vào trong tòa lâu đài.

Có một ngày, người dân nghe thấy một lời đồn, Hoàng Tử phải lòng một cô gái câm xinh đẹp, còn cho nàng vào ở trong lâu đài.

Lời đồn ấy bắt đầu lan rộng, cuối cùng truyền tới tai công chúa nước láng giềng, công chúa nước láng giềng chính là vị hôn thê của Hoàng Tử.

Công chúa sai người hầu mang lá thư nàng viết tới gặp Hoàng Tử, công chúa tin Hoàng Tử đã đem lòng yêu người con gái khác, nhưng nàng không tin Hoàng Tử sẽ nuốt lời hứa về hôn sự với nàng. Bởi vì, nàng là con gái duy nhất của vua cha, mà của hồi môn của nàng chính là cả một vương quốc.

Khi Ariel nhìn thấy lá thư này, nàng đang chơi đùa với Hoàng Tử trong vườn hoa. Nàng dùng đôi mắt bi thương của mình chất vấn Hoàng Tử, hỏi chàng tại sao không nói cho nàng biết chàng có vị hôn thê ?

"Em yêu, hãy nghe ta giải thích, đây chỉ là một cuộc hôn nhân chính trị, em mới là người ta yêu nhất." Hoàng Tử nhận lấy lá thư rồi xé nát. "Ta đã nghĩ kĩ rồi, vài hôm nữa ta sẽ tổ chức một bữa tiệc trên du thuyền. Ta sẽ mời vị hôn thê của mình đến, giải trừ hôn ước với nàng ta trước mặt mọi người. Sau đó ta sẽ giới thiệu nàng với tất cả." Hoàng Tử nắm lấy cằm Ariel, in xuống một nụ hôn cuồng nhiệt.

Ariel cũng nồng nhiệt hôn lại chàng, nàng không hề lo lắng tới vị hôn thê gì đó, không ai có thể đẹp hơn nàng, cũng không ai có thể nắm chặt được trái tim Hoàng Tử như nàng. Nàng nóng lòng đợi chờ bữa tiệc sắp tới, nàng nhìn thấy ngai vàng của Hoàng Hậu đang dần đi về phía nàng.

Ngày tổ chức bữa tiệc gió yên biển lặng, ánh chiều tà vàng ươm trải dài trên mặt biển, chiếc thuyền xa hoa lướt nhanh trên những con sóng. Nàng tiên cá Ariel nhìn xuống đáy biển sâu thẳm, nàng tự nhủ, ta không thể có được biển cả, nhưng ta có thể chinh phục đất liền.

Màn đêm buông xuống, Ariel vui sướng cất bước trong sân nhảy, chỉ cần đợi một lúc nữa thôi, nàng sẽ chính thức trở thành vị hôn thê của Hoàng Tử. Nàng nhìn thấy sắc mặt u ám của công chúa, nàng nở nụ cười với nàng ta, lòng công chúa càng khó chịu, nàng càng vui vẻ.

"Ta có thể nói chuyện với ngươi một lát không ?" Công chúa đi tới trước mặt Ariel.

Ariel sợ sệt rụt người lại, tuy rằng nàng muốn nhìn thấy dáng vẻ đau lòng của công chúa, nhưng nàng không hề muốn gặp nguy hiểm.

"Ta biết ngươi là người cá, ngươi nói xem, tại sao Hoàng Tử lại từ bỏ một người có vương quốc là ta để lấy một người cá không có bối cảnh gì như ngươi? Đừng nói cái gì mà Hoàng Tử yêu ngươi, Hoàng Tử yêu vẻ đẹp của ngươi, nhưng chàng càng yêu quyền lực."

Ariel đi cùng công chúa tới đuôi thuyền, có lẽ là vì câu nói yêu quyền lực kia của công chúa đã làm nàng lay động. Đúng vậy, ai chẳng yêu quyền lực, chính nàng không phải cũng vì sự mê hoặc của quyền lực nên mới đến đất liền sao.

"Ngươi biết không? Truyền thuyết kể rằng thịt của người cá có thể khiến người ta trường sinh bất lão." Giọng nói trầm xuống, công chúa rút một con dao nhọn ra đâm thẳng về phía nàng.

"Không người con gái nào muốn có một người chồng trường sinh bất lão, nếu như khi ta, con ta đã già đi, mà hắn vẫn còn trẻ tuổi, con ta sao có thể kế thừa vương quốc của ta được. Ăn ngươi, ta có thể giữ được nét thanh xuân vĩnh viễn, ta có thể gánh trên vai trọng trách quốc gia của Hoàng Tử sau khi hắn chết đi." Công chúa điên cuồng vung dao nhọn, nàng ta hét lên như kẻ tâm thần.

Ariel ra sức chạy trốn trên thuyền, nàng không biết lời công chúa nói có phải là thật hay không, nàng chỉ biết mình phải nhanh chóng chạy khỏi con dao nhọn đang vung lên của công chúa.

"Em yêu, em chạy đi đâu thế ?" Bụng Ariel đột nhiên đau nhói, một thanh kiếm đâm xuyên qua bụng nàng, xuôi theo thanh kiếm, giọng nói của Hoàng Tử khẽ vang bên tai.

Kiếm được rút ra từ từ, Hoàng Tử nhấc kiếm lên, chàng vươn đầu lưỡi cẩn thận liếm láp máu đỏ vương trên đó. Cho tới khi những giọt máu trên thanh kiếm được liếm sạch.

Ariel nhớ ra, khi hai người họ triền miên, Hoàng Tử luôn khen nàng, em thật ngon miệng. Lời khen lúc đó của chàng khiến nàng cảm thấy ngọt ngào, còn bây giờ, cũng là lời khen như vậy nhưng lại khiến nàng run cầm cập.

Nhìn chàng Hoàng tử quanh người đều tỏa ra sự tham lam đi gần về phía mình, Ariel chỉ có thể không ngừng lùi về phía sau, cho tới khi nàng lùi đến lan can con thuyền.

"Lại đây nào em yêu, để chúng ta cùng hợp lại làm một." Lời tán tỉnh vốn ấm áp lại làm cơ thể Ariel lạnh băng. Ariel không thể lùi được nữa bèn quay người nhảy xuống biển.

Ariel hối hận rồi, nàng không nên khát vọng quyền lực nàng không thể chạm tới.

Vài năm sau...

Có một nàng tiên cá bơi tới nơi đáy biển sâu thẳm, nàng đem lòng yêu lòng một chàng trai trên đất liền, nàng hi vọng có được một đôi chân để sống với chàng trai ấy. Nơi đáy biển sâu thẳm có một mụ phù thủy không biết nói, bà ta có rất nhiều ma thuật kì dị. Nàng tiên cá tin rằng, ma thuật của mụ phù thủy có thể giúp điều ước của nàng trở thành hiện thực.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro