Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Câu chuyện 2: Cô bé bán diêm


  Chỉ còn một ngày nữa là đến lễ Giáng Sinh, khắp nơi đều được bao phủ một màn tuyết trắng xóa, trận tuyết rơi triền miên không ngớt này như càng tô điểm thêm cho thành phố tràn ngập vẻ mỹ lệ.

   "Mẹ ơi nhìn kìa, tuyết rơi thật đẹp." Trên phố, một cô bé mặc chiếc áo lông vũ thật dày đứng dưới màn tuyết hớn hở kêu lên. Đây là lần đầu tiên cô bé nhìn thấy một trận tuyết lớn đến thế.

   Tuyết lạnh như vậy, lạnh đến nỗi như muốn vùi lấp mọi sự sống. Tại sao có người lại thấy tuyết đẹp nhỉ? Cô bé mặc quần áo rách rưới siết chặt chiếc áo mỏng trên người, nhưng cho dù cô bé có siết chặt thế nào, bộ quần áo mỏng manh ấy cũng không thể chống đỡ nổi cái lạnh cắt da cắt thịt này. Cô bé chậm rãi đi tới gần bé gái đang chơi trong tuyết kia, cô bé nghĩ, nếu ở bên cậu ấy chưa biết chừng cô bé có thể cảm nhận được vẻ đẹp của tuyết.

   "Ăn mày từ đâu tới, mau cút đi." Mẹ bé gái kia lập tức xông lên xua đuổi cô bé.

   "Bác ơi, mua giùm con bao diêm đi ạ." Cô bé mặc quần áo rách rưới giơ lên một bao diêm, cô bé chỉ cần bán được diêm là có thể về nhà rồi, là có thể nói lời tạm biệt với trận tuyết đáng sợ này.

   "Cút ngay." Mẹ bé gái kéo con mình lùi ra đằng sau một bước "Đừng lại đây". Giống như đang né tránh thứ bệnh dịch nào đó rất ghê tởm vậy.

   Bé gái kia bị mẹ lôi kéo rời đi. Lúc đi, không biết mẹ cô bé đã nói điều gì, chỉ biết là cô bé đã quay đầu lại nhìn cô bé bán diêm kia với ánh mắt đầy vẻ khinh thường. Cô bé bán diêm lặng lẽ nhìn theo hai mẹ con kia rời đi, sau đó cô bé chậm rãi đi tới chỗ bé gái kia vừa đứng.

   Chẳng có gì khác cả, tuyết vẫn cứ lạnh lẽo như thế, thấu xương như thế. Cô bé bán diêm không còn muốn nếm thử niềm vui vẻ của bé gái kia nữa. Cô lang thang trên phố, mỗi lần đi ngang qua ai cô bé cũng hỏi: "Mua giùm cháu bao diêm được không ạ?"

   Người đi trên phố dần ít đi, tất cả đều đã về nhà tận hưởng đêm Giáng Sinh rồi. Chỉ còn lại một mình cô bé bán diêm đứng bơ vơ trên phố.

   Cô bé bán diêm ngồi xuống góc phố, hôm nay cô bé không bán được bao diêm nào, vì thế cô không thể về nhà.

   Tuyết rơi ngày một lớn, gió cũng thổi ngày một thấu xương, cho dù cô bé có nép vào góc tường cũng không thể chống cự nổi sự khắc nghiệt của giá lạnh.

   Một người đàn ông bước ra từ trong cửa hàng, gã quay người khóa cửa, hình như chuẩn bị rời khỏi đó. Cô bé bán diêm đang ngồi trong góc tường vội vàng chạy ra : "Chú ơi, mua giùm cháu bao diêm đi."

   Người đàn ông dừng động tác, gã nhìn cô bé.

    "Muộn thế rồi, sao cháu còn chưa về nhà?" Gã vuốt ve khuôn mặt cô bé.

    "Cháu không bán được diêm, cháu không dám về nhà." Cô bé hơi sợ sệt, cô lùi nhẹ ra đằng sau tránh khỏi bàn tay gã "Cầu xin chú, chú mua giùm cháu bao diêm đi, trên phố không còn ai nữa rồi, nếu chú không mua, sẽ không còn ai mua diêm của cháu nữa."

     "Chú mua mà, cháu bỏ diêm vào trong phòng đi." Gã đàn ông lại mở cánh cửa vừa mới khóa xong ra.

    "Cháu để lên bàn đi, thuận tiện giúp chú thắp cây nến lên." Gã chỉ vào chiếc bàn trong phòng, tiện thể khóa luôn cửa lại.

   Ngọn nến tỏa ra ánh sáng ấm áp, chiếu sáng cả căn phòng u tối.

   Gã đàn ông nắm lấy bàn tay đang cầm diêm của cô bé: "Cháu mặc ít áo quá, xem này, tay lạnh cả rồi." Gã nhẹ nhàng vuốt ve bàn tay cô bé, rút bao diêm ra khỏi đó.

   "Cháu biết không? Có một truyền thuyết liên quan đến que diêm." Gã sáp lại gần tai cô bé, nhẹ nhàng nói bên tai cô.

  Cô bé nhìn gã, trong ánh mắt tràn ngập sự tò mò.

  "Quẹt một que diêm lên là sẽ có được thứ mình muốn." Gã rút một que diêm ra, đặt vào trong tay cô bé, cầm lấy tay cô bé quẹt nhẹ một cái.

   "Phùng -" Một que diêm được thắp lên.

    "Xem này, que diêm đã thực hiện nguyện vọng của cháu rồi." Gã đàn ông quay người lại cầm lấy một chiếc bánh mì đưa cho cô bé. "Cháu đói lắm rồi nhỉ, ăn đi nào."

    Xuôi theo lời gã nói, cô bé ôm lấy chiếc bánh mì bắt đầu gặm lấy gặm để.

   Cô bé ăn xong chiếc bánh mì rồi lại dùng ánh mắt khát vọng nhìn vào đống diêm trong tay gã.

   "Cháu mặc ít như vậy, nhất định là lạnh lắm đúng không ?" Gã đàn ông đặt que diêm vào trong tay cô bé.
"Ước một cái là cháu sẽ được ấm áp ngay." Gã đàn ông ôm lấy cô bé từ đằng sau, gã cầm lấy tay cô.

"__Phùng__" Diêm lại được quẹt. Lồng ngực gã dán chặt lên cơ thể cô bé, bàn tay nóng rực bắt đầu chậm rãi làm làn da lạnh lẽo của cô bé ấm lên.

   Gã nằm đè lên người cô bé, giống như một chiếc chăn bông dày phịch. Cô bé cảm thấy nóng chết mất, nóng tới mức muốn thiêu đốt tất cả, cô bé cảm thấy mình như biến thành một que diêm đang bùng cháy trong vô vọng.

   "Cháu xem, bây giờ cháu đã ấm lên nhiều rồi này." Gã thở hổn hển bên tai cô bé.

    Cô bé cảm nhận từng đợt sóng nhiệt ập tới, cô nắm chặt que diêm trên tay, que diêm có thể giúp cô thực hiện nguyện vọng.

    Cô bé lại lang thang trên đường phố, trời đã về khuya, trên phố không còn một bóng người, chỉ còn lại ánh sáng từ những ngôi nhà chiếu qua cửa sổ hắt xuống nền tuyết.

     Cô bé lặng lẽ đi, bàn tay bé nhỏ cọ lên chiếc áo lông mặc trên người, vùi mặt vào chiếc khăn quàng cổ ấm áp. Tuyết vẫn rơi như vậy, nhưng có áo lông ấm áp, cô bé không còn cảm thấy lạnh nữa. Lúc này cô bé mới phát hiện, thật ra tuyết rất đẹp, đẹp đến mức khiến cô bé cũng muốn nhảy nhót xoay vòng trong tuyết giống như bé gái từng gặp lúc trước.

     Trước khi cô bé rời khỏi nhà gã đàn ông, cô lại quẹt một que diêm, nói ra vài điều ước. Cô bé nhận được áo lông ấm áp, nhận được đôi ủng thật dày. Cô bé rất hạnh phúc, nhưng cô vẫn còn vài điều ước cần hiện thực nữa.

     Nhưng bây giờ, cho dù cô bé quẹt bao nhiêu que diêm, điều ước vẫn không trở thành hiện thực. Cô bé bán diêm rất lo lắng, cô đã quẹt rất nhiều diêm rồi, bây giờ trong tay cô chỉ còn lại một que mà thôi.

    Cô bé nghĩ, có phải vì bên cạnh cô không có người đàn ông kia không? Mấy que diêm trước đó đều là do người đàn ông ấy cầm tay cô bé quẹt, có phải chỉ như vậy, điều ước của cô mới có thể trở thành hiện thực?

    Cô bé bán diêm vội vã đuổi theo hướng người đàn ông kia rời đi, cô bé muốn tìm thấy gã, muốn thắp lên que diêm thực hiện điều ước ấy.

     Ngó vào cửa sổ của từng ngôi nhà, cô bé bán diêm tìm kiếm rất lâu, rất lâu, lâu tới nỗi tiếng chuông giao thừa cũng sắp vang lên rồi.

   Cuối cùng, cô bé bán diêm đi tới trước một khung cửa sổ.

    Trong phòng rất sáng, cũng rất ấm áp. Trên chiếc bàn to bày rất nhiều đồ ăn, dưới cây thông Nôen cũng xếp đầy quà tặng.

    Gã đàn ông ngồi bên lò sưởi vuốt đầu một bé gái. Cô bé bán diêm vẫn còn nhớ ánh mắt khinh bỉ khi bé gái ấy quay đầu lại nhìn mình. Ở gần đấy, một người phụ nữ đang mỉm cười dịu dàng, bà ta không hề có chút hung ác nào như khi quát cô bé bán diêm cút đi. Gã đàn ông dịu dàng nhìn bọn họ, gã hôn lên trán đứa bé gái và đôi môi người phụ nữ.

    Cô bé bán diêm vẫn còn nhớ đôi môi mềm mại, bàn tay ấm áp của gã, cùng với xúc cảm khi bàn tay và đôi môi ấy chạm lên da thịt cô.

   Cô bé rút que diêm cuối cùng ra lặng lẽ cầu nguyện, tôi muốn có một gia đình ấm áp như thế, muốn được che gió che mưa như cô bé trong kia, vĩnh viễn có người yêu thương cưng nựng.

  "__Phùng__" Cô bé bán diêm thắp lên que diêm cuối cùng.

   Ngày hôm sau, có hai người phụ nữ đứng chỉ trỏ trước một đống đổ nát.

   "Tối qua ngôi nhà này đột nhiên bốc cháy ngùn ngụt, cháy mãi tới tận sáng nay lửa mới tắt."

   "Hôm nay khi ra ngoài tôi đã nghe nói rồi, 3 người nhà này đều bị thiêu cháy hết. Cảnh sát nói có thể là do người ta cố ý phóng hỏa."

   "Một nhà 3 người ? Không phải họ nói tìm được 4 cái thi thể sao?"

   Hai người phụ nữ tám chuyện đi qua đống đổ nát còn vương chút khói đen. Đống tuyết dưới đất tan đi một ít khi bị họ dẫm qua, để lộ một que diêm bị vùi sâu trong đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro