CHƯƠNG 53: TRỜI LUÔN ĐẸP
Sau khi tạm biệt mọi người, anh lái xe đưa cô về nhà "Sáng nay vẫn phải đi làm sao em?"
"Chứ sao nghỉ được? Có gì sao anh" Cô check email công việc trên xe, mãi không thể dời mắt khỏi màn hình điện thoại."Anh cũng vẫn đi làm mà."
"Ừ, tính giao bớt cho Ngọc, mà giờ Nhi vậy, thôi." Anh thở dài "Bác Nguyên sắp về nước rồi đó, em biết chưa?"
"Em có nghe, mà sao đâu anh? Hết dự án này, em cũng đâu làm cho bên đó nữa." Cô đã chuẩn bị đơn xin nghỉ việc rồi.
"Ừ, hết tháng này là xong rồi còn gì?" Anh vẫn theo dõi dự án mà "Mà mấy dự án khác, em bàn giao lại đi. Anh nghe nói, không ổn đâu."
"Dạ, em biết rồi. Mà mấy cái hồ sơ anh nói em lấy? Chi vậy?" Cô thắc mắc khi anh nhờ cô thu thập rất nhiều hồ sơ mấy năm gần đây, khi Thuận lên Tổng, nắm quyền điều hành của Gia Nguyên.
"À? Xem lại thôi. Không gì đâu em." Anh nắm tay cô, không muốn cô lo lắng.
Về nhà cũng đã gần 8h sáng, cả hai nhanh chóng sửa soạn, thay đồ để đến công ty. Anh cả đêm đã không ngủ, nhưng sáng nay vẫn có vài công việc phải làm.
"Giờ thì anh được đưa em đi làm chưa hả?" Anh ôm eo cô từ phía sau, trong lúc đợi vợ make up.
"Thôi, em tự đi được rồi, người ta bàn tán nữa." Cô ngại ngùng. Sau đêm qua, cả thành phố này đều biết cô là người vợ lâu nay anh luôn giấu rồi.
"Sao đâu, vợ anh mà." Anh vén tóc mái của cô "Trưa đi ăn với anh không? Anh có hẹn với vài đối tác."
"Em vẫn làm cho công ty khác mà, có kì không?" Cô đang tự hỏi sao mình lại rơi vô cái hoàn cảnh trái ngang này.
"Kì gì, ngoài giờ làm, mà hay thậm chí trong giờ làm, em cũng vẫn là vợ anh." Anh nắm chặt tay cô "Vậy đi, giờ anh đưa em đi, rồi trưa anh qua đón em."
Hôm nay, hai người mặc sơ mi cùng màu, cùng hãng, cả váy giày cũng cùng một nhà mốt, như kiểu ngày trước chẳng bao giờ mặc đồ đôi thì giờ mặc bù vậy.
Đến trước cổng "Anh đi làm đi, trưa gặp." Cô tháo seatbelt, mang giày vào.
"Lại đây anh nói cái này." Anh kéo cô lại sát mình.
"Gì?" Ở cự ly gần như vậy, dù là đã bên nhau hơn 10 năm, cô vẫn không thể thôi ngại ngùng trước nhan sắc của anh.
Anh chẳng nói gì, chỉ hôn cô một cái "Nhớ môi em thôi, đi làm ngoan."
"Xạo sự, lại phải tô son lại." Cô tỏ vẻ khó chịu, nhưng lại cảm thấy rất hạnh phúc. Bước xuống xe, vốn dĩ có rất nhiều ánh mắt đang nhìn cô, nhưng không phải để soi mói nữa.
"Chào chị, em không dám tin luôn đó." Nikki mang nước vào cho cô "Đó giờ em có làm gì không phải, chị bỏ qua cho em nha."
"Không sao đâu em." Cô cười "Chị cũng không muốn công khai đâu, phiền quá." Ai cũng thay đổi thái độ khi biết cô là vợ anh.
"Anh Thuận có gọi chị lên phòng nói chuyện đó." Nikki nói "Hôm nay cũng không có việc gì nhiều, chị cần em giúp gì không?"
"Không, cảm ơn em. À, trưa chị sẽ ra ngoài ăn, khỏi phải lo cho chị nhé." Cô nói rồi đi qua phòng của Thuận, hôm qua, sau khi Huy công bố cô là vợ, Thuận cũng lập tức rời khỏi buổi tiệc.
"Chị vào nhé." Cô gõ cửa phòng Thuận "có gì không em?"
"Giờ em nên gọi chị là Như hay Linda?" Khoa nhìn cô với ánh mắt lạ lắm.
"Tên nào cũng được, tùy em thôi." Cô ngồi xuống ghế "chị nghe nói ba em sắp về."
"Có vẻ chuyện gì chị cũng biết." Thuận cười "Chị với anh Huy? Quay lại thật?"
Nghe đến đây, Như có chút khó hiểu, tất cả những chuyện Thuận làm, vì mục đích gì chứ? "Sao em?"
"À, em hỏi vậy. Vậy chị vẫn theo những dự án đó chứ?" Thuận cũng thấy lạ, sao anh lại dập được dư luận về ảnh nóng của cô.
"Ừ, chị cũng có chuyện muốn nói với em. Chị sẽ bàn giao lại toàn bộ dự án chị đang theo cho phòng kinh doanh. Với cả, dự án với Nguyễn Trần chị cũng đã làm sắp xong rồi." Như rút đơn xin nghỉ việc trong túi ra "Chị xin lỗi, nhưng chị nghĩ chị nên rời đi rồi."
"Chị về Nguyễn Trần?" Thuận cầm lá đơn của Như trên tay "Chị chắc chứ?"
"10 năm qua, chị chưa bao giờ làm cho Nguyễn Trần cả." Cô từ tốn nói "Chị chỉ thấy, không phù hợp khi làm với công ty khác cùng lĩnh vực với chồng mình thôi."
"Nếu em không đồng ý?" Thuận nhìn cô "Chị thừa biết chị đang vi phạm hợp đồng mà."
"Chuyện đó, chị có thể đền bù cho công ty." Cô giờ có gì ngoài tiền "Với chị nghĩ, em, cũng không cần chị ở lại. Ai cũng phải bảo vệ danh dự của mình. Chị cũng vậy." Cô biết chuyện những bức ảnh không đúng đó từ đâu ra mà. "Chị sẽ làm ở đây đến hết tháng để hoàn thành những việc chị đang làm. Nếu có vấn đề gì, em cứ liên lạc với luật sư của chị là được."
"Chị không sợ quyết định này, sẽ khiến chị hối hận sao?" Thuận nhìn cô với ánh mắt hình viên đạn.
"Chị tin em sẽ không liều lĩnh đến vậy." Như cười, nụ cười ẩn ý rất nhiều câu chuyện khác.
"Chị nghĩ 5 năm qua, anh ấy vẫn còn là chồng chị? Vẫn yêu thương chị sao?" Thuận nhìn ánh mắt của Như, có thoáng một chút ngờ ngợ...
Như nhìn thẳng vào mắt Thuận "Chị có tin hay không, là chuyện riêng của vợ chồng chị. Cảm ơn em đã quan tâm chị. Theo hợp đồng, chị vẫn sẽ làm đến cuối tháng. Nếu không còn chuyện gì, chị về phòng nhé."
Nói rồi Như nhanh chóng rời khỏi...
Nhìn đồng hồ đã gần 12h, cô nhanh chóng cho đồ vào túi, đi xuống cổng công ty. Cửa thang máy vừa mở ra, đã nhìn thấy một cảnh tượng, làm hai má cô đỏ lên nhiều. Dường như tất cả các cô gái có mặt ở sảnh đều rời khỏi vị trí của mình hay sao, mà bàn lễ tân, bàn hướng dẫn,... vắng lặng..
Tất cả đèu tập trung trước cửa, bu đông đúc.. Như cũng nhanh chóng đi về phía đó, để xem có chuyện gì..
"Trời ơi, tin được không."
"Thiệt hả trời, là Huy Tổng đó."
"Không dám tin mà, là sự thật hả?"
"Còn nói gì nữa chứ."
Một thân tây trang, trên tay là bó hoa hồng đỏ rực, anh đứng dựa vào chiếc Porches đen bóng loáng, chăm chú đọc gì đó trên điện thoại.
Khó khăn lắm, cô mới chen ra được..
"Anh, anh đến lâu chưa?" Cô vui vẻ, bước chân dường như nhanh hơn, chạy về phía anh
nghe tiếng chân quen thuộc, anh ngước lên, nhanh chóng cất điện thoại vào túi..nhanh tay ôm lấy thân hình mềm mại nhỏ bé quen thuộc vào lòng "Có mệt lắm không?"
Cô ngước mặt lên nhìn anh, guơng mặt này, cái ôm này... ấm áp.. "Dạ không."
Nhìn đôi mắt trong veo đáng yêu, anh không nhịn được mà đặt lên trán cô một nụ hôn "Nào, đi thôi."
Anh mở cửa xe cho cô, đưa bó hoa hồng đỏ cho cô.. rồi nhanh chóng đi về phía ghế lái của mình..
Chiếc Porches rời đi, trong sự ngạc nhiên, sửng sờ của mọi người
Trên tầng cao, có một ánh mắt, lạnh lẽo... dõi theo
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro