Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 27: Ba con là ai?

Kiệt đưa Như đi mua điện thoại mới như lời Huy dặn, nhưng Như một mực không chịu nhận lấy "Chị tự mua được rồi."

"Chị cứ cầm đi, chị mà không lấy, ổng giết em đó." Kiệt năn nỉ "Chị, về nhà, chị em mình nói chuyện một tí được không?"

"Ừ." Như cũng biết Kiệt muốn nói gì.

Ngay khi về đến nhà, Puka đưa Kat lên lầu tắm rửa, để Kiệt và Như có không gian riêng để nói chuyện. Cơ bản, Kiệt cũng không biết phải bắt đầu từ đâu "Chị.. Chị còn yêu anh không?"

Như ngạc nhiên khi anh hỏi vậy "Có gì không em?"

"Em biết chị còn nghĩ chuyện của nhiều năm trước. Nhưng mà, anh Huy, thật sự đã thay đổi rất nhiều." Kiệt giải bày "Chuyện đêm hôm đó.."

"Đêm hôm đó?" Như sững người khi nghe Kiệt nói đến đây, nhớ lại lúc sáng, khi cãi nhau với anh, thái độ của anh cũng rất lạ.

"Có ai đã gọi cho chị đúng không?" Ngày cô đi, anh có tra lại số điện thoại trong điện thoại cô, đúng là có số từ một người con gái, bằng mối quan hệ, anh đã nghe được đoạn hội thoại đó qua tổng đài, cũng biết, lý do tại sao cô rời đi. Vậy nên, 5 năm qua, chưa từng thôi hận bản thân mình.

"Ừ." Cô chẳng biết nói gì hơn "Cũng qua rồi em, nói lại làm gì?"

"Sự thật không phải như chị nghĩ đâu." Kiệt nhớ lại "Đêm đó, anh Huy đi công tác thật, không hề ở với cô ấy. Em dám đem tính mạng mình ra bảo đảm với chị."

"Thì có ích gì hả em." Trong lòng cô, từ lâu đã biết những mối quan hệ riêng của anh, có ở đêm đó hay không, cũng đâu có ít gì.

"Anh rời đi cũng vì có việc đột xuất thật sự, dự án ở Nha Trang lúc đó có sự cố, anh có dặn em ở lại lo cho chị. Anh vẫn rất thương chị." Kiệt cũng rơi nước mắt. "Anh cũng đã dứt khoát với cô ấy từ trước chuyến công tác, nhưng có một số việc công ty, anh không tiện về nhà, vì sợ chị lại lo. Chị vì Kat, vì tình nghĩa bao năm, tha thứ cho anh được không?"

"Thôi đủ rồi. Em về đi." Như đứng dậy "Chị và anh, cũng sẽ không thể quay lại như xưa."

"Chị.. em biết quyết định là ở chị." Kiệt nói "Nhưng anh, vẫn luôn nghĩ về chị. 5 năm qua, chưa từng ngừng đi tìm chị. Từ ngày chị đi, anh cũng ngưng, không uống thuốc dị ứng nữa, có vài lần phải nhập viện cấp cứu."

Nghe đến đây, dù rất đau lòng, nhưng cô vẫn cố không khóc "Em về đi, chị mệt rồi." Cô lên phòng, nằm một mình trên giường vì Kat vẫn đang chơi bên phòng Pu, cô bật khóc thật to. Toàn bộ những nỗi đau trong suốt những năm qua, đến hôm nay mới được tuông ra. Cô trách lầm anh rồi sao? Tim cô đau như có ngàn mũi dao đâm vào vậy, không thở được "Tối cho Kat ngủ bên phòng em nha." Cô nhắn tin cho Pu, cứ khóc mãi, không thôi. Cô nhớ lại cảm giác được nằm trong vòng tay anh sáng nay, những lần anh ôm vào lòng, anh đã nói thương cô, mong cô về với anh, nhưng sao cô cứ như vậy, còn bảo sẽ không cho Kat nhận ba, dù cô luôn mong, có ngày, Kat được gặp ba, được sống trong tình thương của ba mà.

|Ở bên phòng Pu| Từ lúc dắt Kat lên phòng, Pu đã dùng hết những kiến thức tâm lý được học, để nói chuyện với con.

"Kat ngoan, mẹ Pu tắm cho con nha." Pu dỗ dành "Đồ đẹp ai mua cho con vậy?"

"Chú Huy, but I dont need it anymore. Could you send it back please?" (Con không cần nữa, mẹ gửi lại cho chú nha.) Kat nghe đến anh, lại khó chịu, tự đi vào nhà tắm.

"Sao con lại khó chịu với chú Huy? Bình thường con thích chú Huy lắm mà. Mà mẹ thấy, chú Huy cũng tốt với con, cho con ăn ngon, đi chơi, mua đồ đẹp." Trước khi anh chị về nhà, Kiệt có lén, dẫn Pu lên phòng Kat, chính Pu cũng không ngờ, anh đã chuẩn bị cho con bé nhiều thứ đến vậy. Giường ngủ màu hồng, rèm công chúa, giày dép, quần áo, gấu bông, toàn những loại con bé thích, anh chuẩn bị đầy đủ không thiếu thứ gì, dù chẳng biết, rồi con bé có biết anh là ba không, rồi cô có cho phép con bé về đây không.

"Chú Huy hit mommy, she got a lot of bruises on the back, neck, chest,.. She told me there are hurt." (Nhưng chú Huy đánh mẹ, mẹ bầm nhiều lắm, trên cổ, sau lưng, cả ngực nữa. Mẹ nói mẹ đau lắm."

Giờ thì Pu hiểu rồi, cô mỉm cười, gội đầu, chà lưng cho Kat. "Cái đó không phải là đánh, chú Huy thương mẹ Linda lắm, thương cả Kat nữa."

"But.. its abuse, its violence." (Nhưng cái đó là ăn hiếp, là bạo lực.) Cô bé được dạy rằng, không ai được phép làm tổn thương bản thân mình, như vậy sẽ được cho là xâm phạm thân thể, là bạo lực.

"Không, nếu như con bị người khác đánh, mà con không cho phép, không chấp nhận, thì mới là bạo lực." Puka cũng không biết giải thích những vết bầm đó sao cho con bé hiểu "Nhưng chú Huy không có đánh mẹ Linda, chú Huy yêu mẹ Linda của con lắm, cả mẹ con cũng vậy, nên mới có những vết đó, cái đó là từ tình yêu, con hiểu không?"

Lúc này, Kat càng khó hiểu hơn "Only dad can love mom." (chỉ có ba mới được yêu mẹ).

"Kể mẹ nghe coi, ngoài chuyện chú Huy với mẹ Linda, chú Huy trong mắt con là người thế nào?" Pu muốn biết, cô bé nghĩ gì về anh.

"Chú Huy is a good person, he really cares for me. Every lunch time, he comes, eats with me, holds my hand for me to sleep, asks me what I want, then gives it to me like magic, he has everything I want." (Chú Huy là người tốt, rất quan tâm con. Trưa nào chú Huy cũng đến trường, ăn cơm với con, nắm tay cho con ngủ, hỏi con có muốn gì không, sẽ đáp ứng ngay, như có phép màu vậy. Chú Huy có tất cả những gì mà con muốn.) Cô bé chậm rãi kể lại.

Lúc này, đúng là có những chuyện, Puka cũng không dám ngờ, anh lại làm cho con bé, kể cả khi, nó chưa từng một lần gọi anh là ba. "Vậy Kat có muốn ba giống như chú Huy?"

"Yes, I did, but not anymore." (Dạ có, con đã từng, nhưng bây giờ thì không.) Kat buồn bã, con bé từng tự ước, chú Huy là ba, vì ở bên chú Huy, thật sự rất vui vẻ, rất ấm áp.

"Vậy nếu chú Huy là ba con?" Pu mấp mé "Con có tha lỗi cho chú Huy không?"

"Yes, if he was my dad." (Dạ có, nếu đó là ba con). Người ba mà Kat chưa từng gặp, lại là người con bé yêu thương nhất. "Only dad can love mom." (chỉ có ba được yêu mẹ).

"Kat, nghe mẹ Pu nói nè." Cô đang sấy tóc cho Kat, bỗng dừng lại, nhìn thẳng vào mắt con bé "Chú Huy, là ba con."

Kat ngạc nhiên, cô bé như vẫn không tin vào những gì mình nghe "Dạ?"

"Mẹ nói, chú Huy is your daddy." (Chú Huy là ba con.) Pu nhấn mạnh "Its the secret between us, dont tell mommy, ok?" (Đó là bí mật giữa hai mẹ con mình, đừng nói với mẹ Linda biết chưa?).

Cô bé nhỏ không tin, chạy qua phòng lập, gõ cửa "Ba Lập ơi.."

Lập cũng vừa đi làm về, nghe tiếng Kat gọi, liền chạy ra mở cửa "Ba đây con gái cưng." Hôm nay anh thắng kiện, nên rất vui "Tắm xong thơm quá vậy."

Pu cũng sang "Có chuyện rồi." Cô đóng cửa lại

"Chị hai đâu? Có chuyện gì." Lập nhìn mặt Pu, có chút khó hiểu.

Pu kể lại đầu đuôi câu chuyện từ hôm qua đến giờ cho Lập nghe, rồi thở dài nhìn Kat.

"Gì dữ vậy trời?" Lập cũng không dám tin khi nghe xong "Rồi bả đâu rồi?"

"Trong phòng khoá chốt khóc nữa rồi." Pu biết tính cô mà "Anh Huy ở bên đó cũng y chang."

"Hai người này sao vậy? Có con hết rồi mà cứ vậy." Lập nhức cả đầu "Mà sao nay Kat hư vậy con? Làm chú Huy với mẹ Linda buồn?"

Kat mở to đôi mắt xoe tròn nhìn Lập "Mẹ Pu said, chú Huy is my daddy, isnt he?" (Mẹ Pu nói, chú Huy là ba con, có đúng không?) Cô bé chỉ muốn biết sự thật này.

"Yes, he is." Lập bực bội "Ba con đó, mà con làm ba con buồn, rồi giờ làm sao đây?"

Nghe đến đây, Kat vỡ oà, con bé khóc "Con muốn gặp ba.."

"Nín, ngoan, ngoan, nghe ba Lập nói nè." Lập dỗ dành, sợ Như nghe được "Ba Lập xin lỗi, giờ Kat ngoan, không khóc, không khóc." Anh ôm chặt con bé vào lòng, vuốt ve "Giờ cũng muộn rồi, Kat phải đi ngủ, mai đi học."

Nhưng cô bé muốn gặp ba, muốn xin lỗi ba, cứ khóc rưng rứt, khiến cả Lập và Pu đều đau lòng "Ngoan, chuyện này, mẹ Pu với ba Lập, không muốn mẹ Linda biết, biết không? Ngoan, không có khóc."

Một lúc sau, cô bé cũng hiểu chuyện, tự lau nước mắt "Mẹ Pu cho con gặp ba.."

"Giờ Kat về ngủ với mẹ, sáng đi học, rồi mẹ Pu sẽ tìm cách, cho con gặp ba." Pu ôm con bé dỗ dành, đưa con bé về giường, đọc truyện cổ tích, để con bé dễ ngủ. Nhìn con bé khóc, Pu cũng xót lắm, cũng nhắn tin cho Kiệt, nhưng cả hai, đều không biết phải làm sao. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro