tt--> 5
Tiết tử
Mùa hè tháng tám, tại khu vườn lộng lẫy ở vùng ngoại thành Thượng Hải, các nhân viên công tác đang tất tả vội vàng chạy ngược xuôi.
"Âm thanh?"
"OK!"
"Chuẩn bị." Đạo diễn ngồi dựa trên ghế, ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào màn hình máy quay không chớp lấy một lần.
"'Hồng Lâu ái tình truyền kiếp' (1), cảnh thứ ba, ngoại cảnh ở Thấm Phương đình."
"ACTION!"
Sắm vai Giả Bảo Ngọc, Triệu Tích Văn tập trung tinh thần đọc một câu văn trong "Tây Sương ký" (2), những "đóa hoa" đạo cụ chầm chậm bay xuống trên người hắn.
Hắn lộ ra vẻ mặt phiền toái, đi đến bên cạnh hồ nước, thuận tay cầm lấy áo choàng rũ nhẹ cho cánh hoa rơi vào trong dòng nước.
"Lâm Đại Ngọc" xuất hiện ở cửa đình, trên vai vác một chiếc cuốc nhỏ chuyên dùng cho việc chôn cất, đằng sau còn mang theo một cái túi chứa đầy cánh hoa.
Đám người Triệu Tích Diệp cố nhịn xúc động muốn nôn, trộm đưa mắt nhìn sang nơi khác.
Hắn thật sự không thể hiểu nỗi tại sao cậu em Tiểu Ngũ nhỏ tuổi có thể uốn éo mà diễn cái thể loại kịch cải biên chẳng ra gì này được.
"Hồng Lâu ái tình truyền kiếp" tuy vẫn là chính kịch về tình yêu giữa Giả Bảo Ngọc và Lâm Đại Ngọc, nhưng chủ đề còn đề cập tới cả chuyện kiếp trước kiếp này.
Đối với kịch bản này Triệu Tích Diệp cảm thấy khá dị nghị, hắn cho rằng làm như vậy chính là phá hỏng nguyên tác kinh điển. Huồng hồ đạo diễn còn đề ra yêu cầu là phải tìm được diễn viên đang trong độ tuổi xuân thì.
Các dòng kịch bản cũng có chút vấn đề, đọc lướt qua có thể thấy được một sự vụng về bất bình thường.
Nhìn Triệu Tích Văn giống như tên vô lại đang đứng ở đó trêu ghẹo Lâm Đại Ngọc là "Hảo muội muội", Triệu Tích Diệp rốt cục không chịu được nữa nổi da gà khắp người, rụt cả vai lại. Hắn nhanh chóng bước chân ra khỏi trường quay.
Ngày hôm nay trời nóng như đổ lửa, ngay cả ve sầu trên cây cũng chịu không nổi cất giọng khàn khàn mà hét lên. Triệu Tích Diệp vội vàng đi dọc theo bờ hồ, trong phạm vi tầm mắt không có chỗ nào có thể tránh nắng. Gió không thổi, cây liễu cũng lười biếng mà rũ cành, không có lấy một du khách nào đi dạo, ở đây chỉ có một mình hắn như thằng ngốc đang "tản bộ" dưới ánh mặt trời chói chang.
Triệu Tích Diệp bỗng cảm thấy hối hận, khi không bị thằng em trai quấn lấy bắt buộc hi sinh ngày nghỉ của mình để tới đây xem hắn diễn kịch. Lúc này hắn nghĩ thà rằng hắn chịu khó ngồi ở công ty hưởng điều hòa làm thêm giờ còn hơn. Đưa tay lau đi mồ hôi trên trán, Triệu Tích Diệp trong lúc vô tình ngẩng đầu lên bỗng dưng nhìn thấy ở trong hồ nước có một thứ gì đó đang trôi dập dềnh.
Là cái gì vậy?
"Có người chết đuối!" Một nhân viên hậu trường vẻ mặt lo lắng tất tả từ đằng xa chạy tới.
"Vị này, xin hỏi anh có biết bơi không?" Một người đàn ông trung niên thấp bé lòng nóng như lửa đốt hỏi Triệu Tích Diệp đang đứng ngẩn người bênh cạnh.
"A?" Hắn lấy lại tinh thần, nhìn bóng người đang lập lòa ở dưới làn nước, "Vâng, tôi biết."
Không do dự nhiều, hắn cởi áo khoác ngoài ra, nhẹ nhàng nhảy vào trong hồ, bơi đến bên người "diễn viên" kia.
* Chú thích:
(1) "Hồng Lâu ái tình truyền kiếp": không nói chắc các bạn cũng đoán ra được, cái này là phiên bản đam mỹ của "Hồng Lâu Mộng" =))
(2) Tây Sương ký: xem chi tiết ở
Chương thứ nhất
Tay cầm ngọn nến, Lâm Lung tâm tình chua xót đi theo mẫu thân bước vào cửa sau của Tịch phủ. Cậu biết hôm nay một khi bước chân vào cánh cửa này, mai sau sẽ không còn cơ hội rời đi nữa. Người đi đằng trước là Lâm mẫu đầu tóc bạc trắng, quần áo tả tơi, căn bản nhìn không ra người phụ nữ này chỉ mới có ba mươi tuổi.
Ngày hôm trước Lâm mẫu may một bộ quần áo mới thật đẹp. Khoác lên thân thể gầy yếu của Lâm Lung, vải dệt màu trắng càng làm cậu trông có vẻ xuất trần. Lâm mẫu vốn muốn may một bộ quần áo thật rực rỡ nhưng do trong nhà quẫn bách khiến nàng ngay cả mua một xấp vải cũng cảm thấy khó khăn.
Phu quân của nàng lúc trước vì bị kẻ gian hãm hại mà tán gia bại sản, hắn vì không chịu nổi lời đàm tiếu từ những người xung quanh mà chọn cách tự vẫn, thế nhưng lại quên không nghĩ đến vợ và những đứa con của mình sẽ phải sống như thế nào. Về sau Lâm mẫu đem nữ nhi gả đến làm thiếp cho một phú gia. Từ khi nữ nhi được gả đến danh môn Tịch phủ làm tiểu thiếp, cuộc sống của bọn họ cũng có đôi chút chuyển biến, thế nhưng phù dung sớm nở tối tàn (1), nữ nhi sau này chết vì khó sinh. Vì thế mấy mẹ con Lâm mẫu lại quay trở về cuộc sống bèo dạt mây trôi.
Nàng hổ thẹn quay đầu nhìn đứa con trai lớn của mình, trong lòng tràn đầy tự trách và bất đắc dĩ. Do không chú ý dưới chân cho nên nàng vấp phải hòn đá, thân hình nghiêng ngả, may mắn Lâm Lung phản ứng nhanh, đưa tay đỡ lấy nàng. Quản gia của Tịch gia đi ở đằng trước nghe thấy tiếng động, quay đầu tỏ vẻ chán ghét, phẫn hận thúc giục, "Hai người các ngươi làm trò quỷ gì vậy, còn không nhanh chân lên, chẳng lẽ còn muốn thiếu gia nhà chúng ta phải chờ đợi nữa hay sao?!"
Lâm mẫu lo lắng nhìn đứa nhỏ bên cạnh mình. Thấy khuôn mặt mẫu thân không còn chút huyết sắc nào, cậu liền cười với nàng một cái để trấn an. Đối với những lời trách móc phẫn nộ như vậy, Lâm Lung từ sáu năm về trước đã thản nhiên mà đối mặt rồi.
Trong đại sảnh của Tịch gia, Tịch Phong ra oai dựa thân mình vào trên ghế gỗ lim, hưng trí bừng bừng ôm dì Ba trong lòng mà trêu đùa. Đột nhiên trông thấy có vài người đi vào, dì Ba thức thời đẩy hắn ra, từ từ lui xuống phía sau bức rèm.
"Tịch thiếu gia an khang". Hai mẹ con Lâm Lung đồng thanh mở miệng nói.
"Ai ai, đừng có khách sáo như vậy." Tịch Phong nghênh ngang đứng dậy bước xuống bên cạnh Lâm mẫu đang còn quỳ, "Nhạc mẫu đại nhân, ta tốt xấu gì cũng là con rể của người, đừng gọi ta là thiếu gia này thiếu gia nọ nữa, thật quá khách khí, huống hồ..." Vừa nói Tịch Phong vừa đưa ánh mắt đáng khinh sang nhìn nam hài xinh đẹp tuyệt trần đang đứng bên cạnh Lâm mẫu, "... Về sau chúng ta lại là người một nhà." Hắn đưa tay nâng Lâm Lung dung mạo tuyệt sắc lên, "Lung nhi, mấy ngày không thấy ngươi, ngươi lại xinh đẹp lên không ít."
Lâm Lung bị Tịch Phong động chạm, khó chịu đến mức buồn nôn, cậu cố tỏ vẻ bình tĩnh trả lời: "Tỷ phu quá khen." (2)
Tịch Phong nheo mắt cười lộ ra hàm răng vàng ố, "Lung nhi, chỉ sau đêm mai thôi, ngươi sẽ không còn gọi ta là tỷ phu nữa." Lâm Lung giấu hai bàn tay đã nắm chặt thành quyền vào trong ống tay áo, thân thể vẫn không thể khống chế được mà run run.
Lâm mẫu đã sớm nước mắt lưng tròng, nàng chỉ có thể cúi đầu, hai tay nắm chặt lấy bắp đùi, lòng thầm trách chính mình bất lực.
Tịch Phong đảo hai mắt, phất phất tay gọi quản gia đến, "Tịch Lực, mang nhạc mẫu và Lung nhi đến phòng dành cho thượng khách đi, hôm nay là ngày cuối cùng, để cho hai mẹ con thoải mái mà tâm sự, chỉ sợ sau khi Lung nhi chính thức bước chân vào cửa sau của phủ ta, cơ hội như vậy sẽ không còn nữa đâu."
Lâm Lung không nói một câu mà đứng dậy, nắm tay mẫu thân theo đuôi quản gia rời khỏi đại sảnh.
Dì Ba lúc này mới từ sau rèm bước ra, không nặng không nhẹ đưa tay đẩy Tịch Phong một cái, "Ngươi ma quỷ này là đồ hoa tâm, ngay cả nam nhân cũng không buông tha."
Tịch Phong cười dâm uế, bế lấy nữ nhân yêu kiều đầy đặn vào lòng, "Ngươi thì biết cái gì, Lung nhi xinh đẹp hơn tỷ tỷ hắn rất nhiều, bao nhiêu người ao ước có được hắn. Thật sự không thể chờ đợi được đến lúc nhìn hắn nằm ở dưới thân ta mà rên rỉ." Hắn vừa nói vừa đưa tay cọ cọ hai bầu ngực của dì Ba khiến nàng không ngừng than thở. Người hầu của Tịch gia từ lớn đến nhỏ vốn đã sớm quen với cảnh tượng xuân cung đồ như vậy rồi, nhưng không thể trách được, thiếu gia nhà bọn họ mỗi khi tiết dục thường chẳng bao giờ chú ý tới thời gian hay địa điểm.
Ở trong khách phòng nho nhỏ, Lâm Lung nhẹ nhàng nắm lấy hai bàn tay của mẫu thân đang che kín lấy khuôn mặt, ôn hòa nói: "Mẫu thân, chờ Tịch Phong mang ngân phiếu đến đưa cho người, người phải ngay lập tức mang Giác nhi rời khỏi nơi đây, sớm tìm được đại phu chữa lành bệnh cho hắn, người nhớ chứ?"
Lâm mẫu lệ rơi đầy mặt, nói không nên lời, "Mẫu thân, người đi về trước chăm sóc cho đệ đệ đi, con không sao đâu." Lâm Lung khẩu khí vững vàng, ánh mắt lại trống rỗng nhìn vẻ mặt đầy lo lắng của Lâm mẫu.
"Lung nhi, hay là con đừng..."
"Con sẽ không." Ít nhất là vì mẫu thân và đệ đệ, cậu cũng không phải là phí hoài bản thân mình.
Lâm mẫu kéo tay cậu, cậu lại không đoái hoài nhúc nhích, chỉ nói: "Mẫu thân, người về đi thôi, mau trở về nhìn xem Giác nhi có phải lại đang ho khan hay không." Một đứa trẻ mới chỉ có mười hai tuổi lại bị ác bệnh đeo bám mãi không thôi.
Nhìn theo bóng dáng của mẫu thân, Lâm Lung cởi xuống bộ quần áo mới xếp cất cẩn thận rồi mặc vào bộ quần áo vải thô màu xám cũ kĩ, rút trâm gỗ cài trên tóc ra, một mái tóc đen dài tựa như thác nước đổ xuống.
Cậu lững thững bước đi như cô hồn dã quỷ, bồi hồi nhớ lại con đường đi đến một đoạn hành lang gấp khúc, tìm đường đến nơi ở dành cho người hầu mà tỷ tỷ đã từng ở. Trừ cậu ra, không ai hay biết cuộc hôn nhân lúc trước của tỷ tỷ là do bị ép buộc. Lâm Tuyền, hai năm trước vì muốn cứu lấy gia đình mà không còn sự lựa chọn nào khác, từ bỏ kí ức tiểu thư nhà giàu tôn quý, xin vào làm nô tỳ ở Tịch phủ, chấp nhận làm những công việc nặng nhọc nhất. Không nghĩ tới lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nàng bị Tịch Phong chú ý, hắn muốn chiếm lấy dung nhan mỹ mạo của nàng, cuối cùng nàng do bị ép buộc mà phải lấy hắn. Nghĩ đến đây, tức giận trong lòng Lâm Lung dâng lên đến đỉnh điểm, cậu đưa tay đấm một quyền vào thanh cửa. Trực giác nói cho cậu biết, Lâm Tuyền không phải chỉ đơn giản là chết vì sinh non.
"Ôi, tiểu Thúy, nhìn xem âm hồn nào đang đứng ở đó vậy?" Lâm Lung quay đầu lại, nhận ra người phụ nữ khuôn mặt đầy phấn trang điểm đang đứng trước mặt mình chính là người thiếp bị thất sủng của Tịch gia. Ở đằng sau hẳn là nha hoàn của ả.
"Hừ, chẳng khác gì tiện nhân tỷ tỷ của hắn, chỉ biết dùng nhan sắc câu dẫn nam nhân."
"Đúng vậy, thiếu nãi nãi, hắn thật không biết liêm sỉ, còn chẳng tự nhìn xem mình là cái loại mặt hàng gì, rõ ràng là nam nhân a."
Lâm Lung không buồn lên tiếng, mặc kệ bọn họ muốn lăng nhục ra sao thì tùy.
"Tiểu Thúy, giúp ta giữ lấy hắn." Tịch thiếu nãi nãi vừa mở miệng, nha hoàn kia cũng thức thời chạy lên, đá một cước vào đầu gối của Lâm Lung khiến cho cậu phải quỳ xuống, sau đó ả chạy đến sau lưng cậu dùng một tay khóa lấy hai tay cậu lại, bàn tay còn lại nắm đầu ép buộc cậu phải nhìn vào mặt Tịch thiếu nãi nãi.
Tịch thiếu nãi nãi từ trong túi vải đeo ở thắt lưng lấy ra một gói giấy nhỏ, bên trong có chứa thứ bột phấn màu vàng vàng. Trong lòng Lâm Lung đột nhiên hoảng hốt, không biết hai người này đang định làm gì với cậu.
"Há mồm!", Lâm Lung không nghe theo lời ả, ngậm chặt đôi môi. Thiếu nãi nãi trừng lớn hai mắt hô to "Tiểu Thúy!", nha hoàn liền dùng hai bàn tay thô ráp vặn bung khớp hàm của Lâm Lung, ngay lập tức trong miệng cậu cảm thấy mùi vị vừa cay vừa đắng.
Tịch thiếu nãi nãi và nha hoàn vô cùng đắc ý nhìn cậu đang quỳ rạp trên mặt đất không ngừng ho khan, khoái trá thảo luận về cái chết của Lâm Tuyền lúc trước, "Tỷ tỷ của hắn cũng chỉ là một ả tiện nhân, nghĩ sao lại dám mang thai trước ta, ta khinh. Hậu quả còn không phải là chết trong tay ta hay sao?"
Lâm Lung nghe vậy lập tức biến sắc, cố gắng lờ đi thân thể đang nóng như lửa đốt, tiến tới kéo áo của ả, "Tỷ tỷ của ta... ngươi đã làm gì tỷ ấy?"
Tịch thiếu nãi nãi hừ một tiếng, nắm đầu cậu xoay về hướng mặt hồ, nói: "Ả chỉ là bị ta xô xuống dưới đó mà thôi. Ngươi còn nên cảm tạ ta là đã không giữ lại tạp chủng trong bụng của ả, để cho nó xuống dưới đó làm bạn với mẹ nó." Nói xong ả liền bước đi, ngay cả đầu cũng không thèm quay lại, chẳng hề để ý đến Lâm Lung đang muốn ngất nằm ở đó. Đi được vài bước lại nghe thấy tiếng hai người đối thoại, "Thiếu nãi nãi, người cho hắn uống cái gì vậy?", Tiểu Thúy mơ hồ hỏi.
"Thứ kia chính là xuân dược tốt nhất chuyên cung cấp cho nam sủng dùng. Chỉ cần nghe thấy mùi của nam nhân khác thôi cơ thể cũng sẽ không thể chịu nổi. Ngươi nhanh đi tìm một tên gia nhân đến đây làm cho hắn hảo hảo khoái hoạt đi."
Trong gió vang lên lời nói châm biếm của nữ nhân, Lâm Lung lại chẳng thể nghe thấy cái gì, cậu lảo đảo nghiêng ngả đi đến bên hồ, vươn một bàn tay vào trong làn nước, thần trí mơ hồ suy yếu kêu lên, "Tỷ tỷ... tỷ tỷ..."
"Dì Hai, mau nhìn xem, có người té xỉu ở bên hồ." Xuân Thủy khẩn trương lôi kéo chủ tử. Dì Hai bảo trì phong thái tao nhã đi đến bên cạnh Lâm Lung, lạnh lùng nghiêm mặt hỏi nha hoàn: "Hắn? Nam sủng của thiếu gia?"
Xuân Thủy ngồi xổm xuống cẩn thận nhìn mặt Lâm Lung, gật đầu nói, "Vâng, chính là hắn."
"Không biết xấu hổ." Dì Hai khoanh hai tay lại, bất mãn nhìn chằm chằm vào thân thể đơn bạc kia, sau đó phân phó, "Xuân Thủy, đẩy hắn ta xuống nước."
Xuân Thủy hốt hoảng đứng lên, sắc mặt xanh xám nói, "Dì Hai, người thật sự muốn..."
"Vô nghĩa, nhanh làm theo lời ta!" Dì Hai mặc kệ hình tượng, tiến đến tát tai Xuân Thủy một cái.
"... Nhưng nếu thiếu gia biết được chuyện này..."
"Thì nói là hắn đi qua đây bị trượt chân ngã xuống hồ. Xuân Thủy, ngươi nha đầu chết tiệt làm nhanh lên cho ta!"
Xuân Thủy trong lòng thầm mặc niệm hai chữ "xin lỗi", không tốn bao nhiêu sức lực mà đẩy Lâm Lung không hề có chút phản kháng nào xuống hồ.
"Nha đầu chết tiệt, ngươi còn đứng ngốc ở đó làm gì, không mau đi nhanh lên!?" Dì Hai có tật giật mình nhìn xung quanh rồi vội vàng ly khai bờ hồ.
* Chú thích
(1) Phù dung sớm nở tối tàn: Ý chỉ người con gái xinh đẹp nhưng có số phận bất hạnh, tương tự như "Hồng nhan bạc phận"
(2) Tỷ phu: Anh rể
Chương thứ hai
Triệu Tích Diệp vất vả đem cậu bé đang trong tình trạng hôn mê lên trên bờ, cũng không để ý đến trang phục lố lăng và mái tóc dài chấm lưng của cậu cho lắm, dù sao thì ở đây cũng là phim trường, mặc đồ cổ trang có khối người ra đấy. Hắn lo lắng vỗ vỗ khuôn mặt người thiếu niên, kinh ngạc thắc mắc tại sao thân thể này nóng đến cùng cực nhưng không hề có chút dấu hiệu hồi tỉnh.
"Phải hô hấp nhân tạo cho cậu ta." Ông chú trung niên đứng bên cạnh sáp lại nói một câu. Triệu Tích Diệp nhớ lại lúc còn đi học có được dạy vài cách sơ cứu, hắn hít sâu một hơi, cúi người xuống, tiến lại gần đôi môi ướt át của cậu bé.
"Khụ... khụ..." Lâm Lung phun nước trong bụng ra, sau đó hỗn độn mà quỳ rạp trên mặt đất, gương mặt vốn trắng bệch do được phơi nắng mà bắt đầu phiếm hồng.
"Cậu gì à, cô gái này bị làm sao vậy, có cần đưa đến bệnh viện hay không?" Ông chú trung niên đoán đây có lẽ là diễn viên nào đó trong đoàn, xung quanh đây từ ngày đến đêm lúc nào chẳng có các đội ngũ nhân viên quay phim chụp ảnh.
Triệu Tích Diệp nghĩ có lẽ ông ta không nhìn thấy hầu kết ở cổ Lâm Lung, cũng lười giải thích, chỉ nói một câu: "Để tôi đưa cậu ta đi." Cứu người là trên hết, Triệu Tích Diệp lập tức bế lấy Lâm Lung chẳng nặng là bao hướng về phía bãi đỗ xe mà đi.
"Ta đang ở nơi nào? Ngươi là ai?" Lâm Lung chớp mắt mê man, phát hiện nhiệt độ trong cơ thể đã hạ xuống hết, trên người còn được đắp một cái chăn mỏng.
Làn da cảm nhận được hơi nóng của mùa hè. Nhưng là, lúc này tại sao lại là ban ngày, Lâm Lung nhớ rõ mình bị người ta đẩy xuống hồ là vào lúc chạng vạng kia mà?
"Tôi là Triệu Tích Diệp, lúc nãy thấy cậu suýt chết đuối ở trong hồ đã cứu cậu lên." Vì còn mơ hồ cho nên Lâm Lung chưa phát hiện ra người đàn ông này vẫn luôn bế lấy cậu. Nhìn vào trang phục kì quái của cậu, Triệu Tích Diệp bật hỏi: "Cậu là người dân tộc sao?"
"Dân tộc?"
Triệu Tích Diệp chẳng hiểu ra sao, "Người Hán chúng tôi làm gì có ai giống như cậu, con trai lại để tóc dài đến vậy." Triệu Tích Diệp đang đi bỗng dừng lại nói.
"Đợi đã, rốt cuộc ngươi đang nói cái gì vậy?" Trong lòng Lâm Lung đột nhiên cảm thấy sợ hãi, nhìn quanh bốn phía hỏi: "Nơi này không phải là Tịch phủ sao?" Vì sao những người xung quanh đây lại ăn mặc kỳ quái như thế, tay chân lộ hết cả ra, còn có vị cô nương ở đằng xa kia nữa, tại sao lại mặc một cái váy áo ngắn như cái khố thế kia? Thật xấu hổ.
"Tôi nghĩ nên lập tức đưa cậu đến bác sĩ là tốt nhất."
"Bác sĩ là cái gì?"
Triệu Tích Diệp bị câu hỏi của cậu dọa cho hết hồn, lắp bắp hỏi: "Cậu... không phải là... mất trí nhớ rồi đấy chứ?"
Lâm Lung nghe vậy liền lắc lắc đầu, Triệu Tích Diệp nghe thấy vừa nhẹ nhõm được một nửa thì cậu lại nói tiếp: "Thật xin lỗi, công tử, lời nói của người Lâm Lung không hiểu rõ cho lắm."
—–
Triệu Tích Diệp ngồi trên một chiếc bàn cà phê bằng gỗ, bất an nhìn thiếu niên đang ngồi trên ghế sô pha đối diện không biết nên làm sao. Vừa rồi chỉ lái xe đưa cậu về nhà hắn thôi cũng đủ khiến hắn tiêu hao hết kiên nhẫn hắn đã thật vất vả tích cóp từng li từng tí dự định để dành nửa đời sau sẽ đem ra dùng. Cậu nhóc "mất trí nhớ" này giống như cả đời chưa từng nhìn thấy xe ô tô, Triệu Tích Diệp chỉ chạy với vận tốc 40km/h thôi cũng khiến cậu chịu không nổi mà nôn ói liên miên, chưa kể còn hôn mê gần cả nửa đoạn đường, hại hắn ngày mai chỉ có cách đi làm bằng phương tiện giao thông công cộng.
"Để tôi dẫn cậu tới phòng tắm tắm rửa trước đã." Triệu Tích Diệp không nói hai lời kéo người vào trong phòng tắm, chỉ vào vòi sen và khăn lau mặt nói: "Cậu tắm trước đi, tôi đi tìm quần áo cho cậu." Nói xong hắn chạy lên phòng em trai, đứng bần thần trước tủ quần áo. Lâm Lung vóc dáng không được cao, so với Triệu Tích Văn cũng không khác biệt cho lắm, hắn lấy ra một cái T-shirt và một chiếc quần đùi đi biển, thậm chí còn lấy thêm một cái quần lót hiệu Calvin Klein chưa xé bao bì.
Quay lại phòng tắm.
"Cậu ngốc hả? Tại sao còn đứng sững sờ ở đây?"
"Ta muốn đi giải." Lâm Lung tay nắm lấy vạt áo, quay đầu nhìn quanh những dụng cụ kì quái trong phòng tắm này.
Triệu Tích Diệp chớp mắt nửa ngày mới hiểu ra "đi giải" nghĩa là gì, vội nói: "Vậy tôi đi ra ngoài trước nhé." Thì ra người ta là đang ngại ngùng vì mình còn đứng ở đây.
"Đợi đã!"
"Gì vậy?"
"Công tử, xin hỏi nhà vệ sinh ở nơi nào thế?"
Miệng Triệu Tích Diệp từ từ mở to như quả trứng, cố gắng hít thở gượng cười hai tiếng, "Ha ha, ha ha, cậu đang đóng kịch với tôi đó hả..." Hồi trước em trai hắn có đôi khi cũng đùa giỡn với hắn như vậy, nhớ lúc đó Triệu Tích Văn nhận một vai Mafia, ngày nào vào lúc nửa đêm cũng leo cửa sổ vào phòng hắn chưa nói, còn đem cả mấy thứ đạo cụ kinh dị dí vào đầu hắn, khiến cho hắn sợ tới mức hồn phi phách tán. Lúc sau thằng nhóc mới giải thích cho Triệu Tích Diệp biết nào là kịch bản, nào là tìm cảm giác gì đấy, làm cho hắn không khỏi muốn nổi điên lên, đường đường là anh trai hai mươi mấy tuổi lại bị thằng em của mình đem ra làm đồ chơi thử nghiệm.
"Diễn kịch?" Lâm Lung nhíu mày thắc mắc.
Triệu Tích Diệp đảo cặp mắt trắng dã nhìn lên trần nhà, chỉ vào bồn cầu tự hoại nói: "Cái kia chính là nhà vệ sinh! Dùng xong đừng quên xả nước!" Chẳng lẽ đứa nhỏ này mới ở dưới quê lên sao, cả bồn cầu tự hoại cũng chưa từng thấy?
Lâm Lung thấy sắc mặt Triệu Tích Diệp xanh mét cũng không dám mở miệng hỏi thêm nữa, dù rằng trong lòng vẫn còn nhiều nghi vấn chất đống.
Lâm Lung sờ soạng bồn cầu tự hoại nửa ngày, nhớ rõ Triệu Tích Diệp có dặn cậu xả nước, nhưng nước ở chỗ nào, làm sao mà xả được? Lúc cậu đang lo lắng đến đổ mồ hôi hột thì nhìn thấy có một cái chốt mở kì lạ nằm ở bên trên, Lâm Lung đưa tay thử nhấn xuống, oa, rất nhiều nước chảy ra, thật thần kỳ.
Triệu Tích Diệp thong thả bước vài bước, ngẫm lại vẫn thấy lo lo, nếu Lâm Lung thật sự là người ở nông thôn, chỉ sợ ngay cả vòi sen cũng chưa từng sử dụng. Lúc nghe thấy tiếng xả nước từ bồn cầu tự hoại, hắn liền gõ cửa. Lâm Lung nghe tiếng vội mở cửa phòng, lại không biết cửa này phải mở như thế nào. Triệu Tích Diệp thấy trong phòng không có động tĩnh gì nhất thời sốt ruột đưa tay mở cửa luôn, khiến cho Lâm Lung đang đứng ở trong bị ngã ngồi ở trên sàn.
"Này, cậu không có chuyện gì tại sao lại ngốc nghếch đứng sững ở cửa vậy hả, không nghe thấy tiếng tôi gõ cửa sao?" Triệu Tích Diệp kéo người trên sàn đứng dậy, đi đến bồn tắm lớn mở vòi sen ra xả nước.
Lâm Lung nhẹ nhàng xoa cặp mông đang bị đau, nâng mắt lên hỏi: "Ta đến tột cùng là đang ở đâu vậy? Ngươi có quen Tịch Phong hay không?"
Triệu Tích Diệp đang bận rộn giúp cậu điều chỉnh nhiệt độ nước, chậm rãi nói: "Đây là nhà của tôi, đợt lát nữa cậu tắm rửa thay quần áo xong tôi sẽ đưa cậu đi bác sĩ, nếu cậu không nhớ ra điều gì thì chúng ta chỉ có thể nhờ đến cảnh sát thôi. Còn cái người Tịch Phong kia thì tôi không biết."
Mơ mơ hồ hồ nghe hắn nói nguyên một tràng, Lâm Lung lại chẳng hiểu được bao nhiêu, chỉ biết hiện tại chỗ mình đang ở là nhà của người này.
"Tốt rồi, có thể tắm." Triệu Tích Diệp quay đầu lại, "Cậu mau cởi quần áo ra đi."
Do thói quen vốn nhẫn nhục chịu đựng, Lâm Lung ngoan ngoãn cởi ra bộ quần áo vải thô, tóc dài chấm lưng cứ vậy đứng giữa phòng tắm. Triệu Tích Diệp vươn tay ra nói: "Lại đây."
Lâm Lung tiến đến cầm lấy tay hắn, lại nghe hắn nói tiếp: "Bước vào."
Cậu vâng lời bước vào ngồi trong bồn tắm, cảm giác làn nước ấm áp nhẹ nhàng quẩn quanh da thịt, chợt nghĩ mới cách đây không lâu cậu còn trộm chạy đến thác nước sau núi để tắm rửa.
"Cậu rốt cuộc là từ đâu đến vậy?" Triệu Tích Diệp vừa lấy dầu gội đưa cho cậu vừa hỏi. Lâm Lung ngơ ngác cầm lấy nhưng không làm ra động tác gì tiếp theo.
"Đây là dầu gội." Triệu Tích Diệp lấy lại cái bình, tự tay đổ lên đầu cậu, "Được rồi, tự mình vò đi."
Lâm Lung ngồi trong bồn tắm xoa xoa vò vò, Triệu Tích Diệp lo lắng ngồi ở một bên nhìn cậu. Đối với lai lịch của Lâm Lung hắn đã sớm nghĩ đến trăm loại tình huống, nhưng không có loại nào đủ sức thuyết phục cả. May mắn thay cậu nhóc này cũng không quá ngốc, còn biết dùng xà phòng để tẩy rửa thân thể. Nhìn thấy cậu tắm đã xong, hắn đi tới giá khăn lấy một cái khăn to nhất đến bao kín lấy Lâm Lung đang ướt đẫm.
Bị bắt buộc mặc vào thứ áo quần lố lăng, Lâm Lung trên tóc nước còn đang nhỏ giọt lén lút đánh giá phòng ở, nhìn thế nào cũng thấy phong cách kiến trúc hoàn toàn khác so với ở Giang Nam. Trần nhà không có xà ngang chống đỡ, cửa sổ cũng không hề dán giấy, thậm chí còn có thể nhìn thấy rõ ràng động tĩnh ở bên ngoài. Ở trên chiếc bàn ở đằng kia còn có một cái thùng thật to màu đen, trên mặt thùng còn có thể phản xạ lại hình dáng của bản thân, so với gương đồng tốt hơn rất nhiều.
Tiếng chuông di động leng keng tùng tùng vang lên làm cho hai người đang ngồi ở sô pha giật nảy mình, Triệu Tích Diệp đang ngẩn người vội với tay lấy điện thoại đang nằm trên bàn trà lên áp vào tai. Lâm Lung không hiểu rõ nhìn động tác này của hắn, cuối cùng nhìn thấy hắn nói chuyện với cái vật nhỏ kia.
"Anh trai chết tiệt, anh bỏ đi đâu vậy?" Triệu Tích Văn không thèm để ý đến nhiệt độ ba mươi mấy độ ở ngoài trời rống lên như sư tử Hà Đông.
"Ngày nóng bức như vậy khi không bắt anh mày đến xem ba cái thứ phim ảnh vớ vẩn, anh về nhà ngồi điều hòa rồi." Triệu Tích Diệp đứng dậy, phát hiện mông mình bị dính nước từ sô pha, hơi hơi chuyển tầm mắt mới nhận ra là đang nhỏ giọt từ cái người vô tội đang ngồi bên cạnh mình.
"Anh không chờ em diễn xong, vậy lát nữa em làm sao để về nhà?!" Triệu đại ngôi sao tâm tình vô cùng nóng nảy.
"Công ty của em lẽ nào không có xe riêng?" Hắn từ phòng tắm bước ra mang theo một cái khăn, đưa cho Lâm Lung rồi chỉ vào tóc mình, làm điệu bộ đang xoa xoa, Lâm Lung cũng thông minh, vội vàng cầm khăn lên lau tóc. "Em chừng nào mới trở về? Anh có việc muốn thương lượng."
"Gì gì gì? Anh già khẩu khí tại sao tự dưng lại nghiêm túc thế? Em vừa mới xong việc đây." Triệu Tích Văn vừa thu dọn đồ đạc, vừa hướng nhóm nhân viên công tác phất tay chào.
"Ừ thì... Em cứ về nhà đi đã, nhanh lên một chút." Triệu Tích Diệp đang không biết nên xử lý như thế nào, cấp bách gọi em trai về giúp đỡ, hắn thật sự bối rối. Hắn phải xử lý cái tên thiếu niên có hành vi quái dị đang ngồi trong nhà hắn này.
Tắt điện thoại, Triệu Tích Văn hít sâu một hơi, sau đó đến ngồi bên cạnh Lâm Lung, tiếp tục công việc "đề ra nghi vấn" đang dang dở.
"Cậu tên gì? Nhà ở đâu?"
"Ta họ Lâm tên Lung, người Tô Châu. Công tử thì sao?" Lâm Lung mở to ánh mắt vô tội nhìn vào mắt hắn.
"Đừng gọi tôi là công tử nữa, nổi hết cả da gà lên rồi. Tôi tên là Triệu Tích Diệp, lúc nãy có nói với cậu rồi, tôi là người Thượng Hải." Triệu Tích Diệp cảm thấy cách nói chuyện của cậu rất cổ xưa, tuy vậy không hề giống như đang cố ý ra vẻ. Nhưng là, đợi đã, Tô Châu không thể xem là nông thôn được, tại sao cậu ngay cả bồn cầu cũng chưa từng nhìn thấy?
"Thượng Hải?" Chưa từng nghe qua.
"Cậu không tin?"
Lâm Lung nhanh chóng lắc đầu, cậu chỉ là không biết tới tên địa danh này thôi.
"Đúng rồi, có muốn uống cái gì không?" Nói xong Triệu Tích Diệp đứng dậy đi vào trong bếp, mở tủ lạnh lấy hai lon Cola rồi bước ra. Hắn nhét một lon vào trong tay Lâm Lung, tự mình mở một lon, đôi mắt vòng vo chuyển động, phát hiện Lâm Lung đang tò mò nhìn cái lon trong tay mình.
"Đây là Cola." Hắn giúp Lâm Lung mở lon nước, "Được rồi, uống đi."
Lâm Lung nhấp một ngụm nhỏ, ngạc nhiên: "Cay quá, là rượu sao?"
Nghe thấy vậy Triệu Tích Diệp ngay lập tức thở dốc, vừa uống một ngụm liền ho khan không ngừng. Chẳng lẽ đứa nhỏ Lâm Lung này thật sự được sinh ra từ khe đá hay sao, ngay cả Cola cũng không biết.
"Không phải là cay, Cola là đồ uống có ga, ga chính là..." Quên đi, nhìn lông mày Lâm Lung mỗi lúc một nhăn lại hắn cũng không giải thích nổi nữa, buông vũ khí đầu hàng.
"Triệu công... À... Triệu đại ca, Lâm Lung quả thật vô cùng cảm kích ân cứu mạng của ngươi. Nhưng mà ta phải lập tức quay về Tịch phủ, ngươi có thể giúp ta hay không? Đến lúc đó tiểu đệ chắc chắn sẽ tìm cách báo đáp." Tuy rằng Lâm Lung rất oán hận nơi đó, nhưng so với lúc này còn không biết mình đang ở đâu, cậu tình nguyện thà rằng đang ở trong Tịch phủ.
"Cậu nói Tịch phủ đó nằm ở đâu?"
"Thành Nam Tô Châu."
"Hả, không có địa chỉ chính xác sao?" Tô Châu nói như thế nào cũng không phải nhỏ.
"Tịch gia là nhà giàu quyền thế nhất Tô Châu, chỉ cần tới đó không ai là không biết."
Triệu Tích Diệp đột nhiên hiểu được, đứa nhỏ này không phải là dân quê gì cả mà rõ ràng là bị thần kinh. Có lẽ vừa trốn ra khỏi bệnh viện tâm thần hay trại thương điên nào đó, trộm lấy một bộ trang phục lộng lẫy trong phim trường, sau đó vì không cẩn thận mà rơi vào trong hồ và mình là người xui xẻo dính vào. Thật là, cứ chờ em trai về rồi tính tiếp.
Chương thứ ba
Triệu Tích Diệp lấy điều khiển từ xa mở ti vi lên. Lâm Lung khiếp sợ nhìn MC đang đọc tin tức, không khỏi rụt người lại.
Lúc đầu thấy cậu sợ hãi nhìn chằm chằm vào ti vi, Triệu Tích Diệp nghĩ có lẽ là vì bị nội dung tin tức dọa sợ, bất đắc dĩ phe phẩy đầu nói: "Chỉ là một vụ tai nạn thôi, sợ quái gì chứ."
"Cái gì gọi là..." Trong lúc Lâm Lung đang ngượng ngùng hỏi được một nửa, nhìn thấy Triệu Tích Diệp phiền não tắt ti vi liền không dám hỏi nữa.
Ở cửa bỗng phát ra âm thanh mở khóa, Triệu Tích Diệp tựa như bắt được vàng chạy ra thở phào nhẹ nhõm.
"Ha ha, anh gấp gáp như vậy là vì cái gì thế..." Triệu Tích Văn bước vào nhìn thấy thiếu niên xinh đẹp đang ngồi trên sô pha cũng không khỏi sửng sốt mất ba giây, "Cậu ta là ai vậy?"
Lâm Lung nhìn chăm chú Triệu Tích Văn bề ngoài cực kì nổi bật, vật gì đó nằm trên mũi hắn thật sự rất kì lạ.
"Em vào trong với anh đã." Triệu Tích Diệp liếc mắt nhìn Lâm Lung một cái, mang theo em trai đang còn hoảng sợ kéo vào trong phòng.
Sau khi đem chuyện đã xảy ra trong ngày trình bày từ đầu đến cuối, Triệu Tích Diệp im lặng chờ mong phản ứng của hắn.
"Anh à, anh nghĩ xem liệu đây có phải là một người cổ đại xuyên không đến hiện đại hay không?" Nói xong Triệu Tích Văn không khỏi liếc mắt nhìn kịch bản nằm trên đầu giường của mình. Vở kịch cổ trang hắn đang diễn cũng có một tình tiết như vậy.
"Đùa vậy không vui đâu, chuyện này chỉ trong mấy cuốn tiểu thuyết sứt sẹo mới có thôi." Triệu Tích Diệp còn nhớ lúc trước đọc thử truyện ngôn tình của bạn gái, hắn cũng từng ước mơ mình sẽ có thể bay đến cái thời đại của Càn Khôn Đại Na Di ấy.
Triệu Tích Văn nhún vai, "Nhưng mà anh hôm nay cũng hảo tâm quá đấy, anh không sợ người cổ đại kỳ quái kia là một tên ăn trộm hay cường đạo hay sao, hoặc giả là thèm muốn em đây, vẫn là..." Sau đầu bị gõ một cái khiến hắn không dám lắm mồm nữa.
"Thằng nhóc này, lịch trình tháng này đã xong rồi đúng không?" Triệu Tích Văn bị đề ra nghi vấn ngoan ngoãn gật đầu, không biết trong đầu anh mình đang tính toán muốn làm cái gì.
"Hôm nay cũng đã muộn rồi, để cho cậu ta ở tạm trong nhà chúng ta một đêm, sáng sớm ngày mai anh phải đi làm, cho nên giao cậu nhóc lại cho em giải quyết."
Triệu Tích Văn mở to hai mắt phản kháng: "Nhưng mà... nhưng mà, em tốt xấu gì cũng là một ngôi sao, anh nghĩ sao em có thể mang theo một người thiểu năng như vậy đi theo bên mình?! Lỡ như báo đài đăng tin thì sau này em làm sao đứng trước mặt fans nữa chứ?"
Triệu Tích Diệp nhíu mày nói: "Đây chẳng phải là chuyện tốt hay sao! Thần tượng rơi vào lưới tình của thiếu niên thiểu năng đáng thương, đây chính là tin tức hàng đầu đó!" Sau đó hắn xua xua tay, ý bảo thảo luận đến đây chấm dứt, lần nữa lôi em trai mình đi đến phòng khách.
Lâm Lung tựa như người đang chờ nghe tuyên án phạt, lo sợ nắm chặt lấy áo quần. Triệu Tích Văn vô cùng thoải mái đặt mông ngồi bên cạnh cậu.
"Chào, tôi tên là Triệu Tích Văn, là em trai của anh ấy." Hắn hào phóng vươn tay, hoàn toàn không chú ý đến cách chào hỏi của mình là cực kỳ vô duyên.
Lâm Lung ngơ ngác nhìn khuôn mặt đẹp trai của hắn, cố gặng nặn ra một nụ cười, cũng không hiểu được hắn đưa tay ra để làm cái gì. Triệu Tích Diệu đứng ở bên kia trừng mắt nhìn em trai, hắn ngay lập tức hiểu ra nói: "À, cái này gọi là bắt tay, mỗi lần gặp người xa lạ sẽ chào hỏi như vậy." Hắn nắm tay bàn tay mảnh khảnh của Lâm Lung, nắm một chút rồi hỏi, "Hiểu rõ chưa?"
Lâm Lung gật gật đầu, "Ta họ Lâm, tên một chữ Lung."
"Oa, tên của cậu rất dễ nghe, hay hơn cả tên của tôi nữa. Á? Cậu làm sao nuôi tóc dài được hay vậy? Trời đất, là tóc thật ư? Đẹp quá, cậu dùng thứ gì để gội đầu vậy? Có phải mỗi lần gội đầu sẽ rất lâu không? Không hề bị chẻ ngọn tí nào..." Triệu Tích Văn cố gắng lải nhải nửa ngày, còn cầm tóc của Lâm Lung vuốt lên vuốt xuống, nhìn Triệu Tích Diệp bằng một ánh mắt cực kì xem thường.
"Vô lại, đủ rồi." Triệu Tích Diệp kêu ra biệt danh của em trai, đưa tay gỡ lấy móng vuốt đang làm loạn trên tóc của Lâm Lung, xoay sang giải thích với cậu.
"Em trai, đừng trách nó, nó chính là cái loại người không hiểu phép tắc."
Lâm Lung cười rộ lên, sau đó lại thở dài nói: "Thật hâm mộ huynh đệ hai người, ta cũng có một tiểu đệ, nhưng hắn quanh năm ốm đau nằm liệt giường."
"Vậy sao? Hắn bị bệnh gì thế?" Triệu Tích Văn luôn luôn nói chuyện mà không hề động não, cũng chẳng hề chú ý đến sự riêng tư của người khác. Triệu Tích Diệp đau đầu day day thái dương, em trai hắn cả đời cũng chẳng thể học được cách xử sự của một người trưởng thành.
"Là ho lao, đại phu nói căn bản là trị không hết, chỉ có thể cố gắng duy trì được ngày nào hay ngày đó." Lâm Lung cúi đầu, hai mắt ngập đầy mất mát và bi ai.
"Gì kia, đó là cái loại thầy thuốc gì, cậu đem em trai đến Thượng Hải đi, tới bệnh viện khám bệnh, lang băm ở nông thôn không tin được đâu, hơn nữa bọn họ còn lừa tiền của nhân dân! Tôi nói cho cậu nghe, tôi có một người bạn, hắn chính là..." Triệu Tích Văn căm phẫn nói, chỉ kém nước miếng chưa văng tứ tung.
"Stop!" Triệu Tích Diệp đứng một bên thật sự chịu không nổi kêu hắn dừng lại, hai lỗ tai hắn đều đã kêu ong ong lên cả rồi.
Lâm Lung nắm chặt tay, hỏi: "Bệnh viện? Là nơi khám bệnh sao?"
"Đương nhiên không phải, bệnh viện lớn hơn phòng khám rất nhiều, chia khoa ra để chữa bệnh, ví dụ như khoa nhi, khoa phụ sản, khoa tai mũi họng,..."
Nghe vậy trong lòng Lâm Lung dấy lên một chút hi vọng, "Nhưng mà, Thượng Hải trong lời ngươi nói là nằm ở đâu vậy?" Cậu nhìn Triệu Tích Văn cầu xin giúp đỡ, đối phương lại sớm bị cứng lưỡi mà há to mồm.
Bỗng nhiên Triệu Tích Diệp nghĩ tới điều gì đó, nhìn Lâm Lung hỏi: "Lâm Lung, cậu có biết năm nay là năm bao nhiêu không?"
"Biết chứ, hiện tại là đời nhà Minh, Hồng Vũ năm thứ ba mươi mốt."
Ầm một tiếng, có người ngồi không vững ngã từ trên sô pha xuống.
"Triệu công tử ngươi không sao chứ?" Lâm Lung vươn tay kéo hắn trở lại.
Triệu Tích Văn kinh ngạc nhìn cậu, lại nhìn sang anh trai mình, "Halo, không phải em nói trúng rồi chứ, người đời nhà Minh?!"
Triệu Tích Diệp cũng vô cùng kinh khiếp nhìn Lâm Lung, thì thào đáp lại: "Hèn gì cậu ta toàn thốt ra những lời kì lạ. Thôi xong, lần này phiền toái lớn rồi."
Ở đây chỉ có Lâm Lung là vẫn chưa biết chuyện gì đang xảy ra, "Có phải ta nói gì sai rồi hay không?"
Triệu Tích Diệp nghiêm túc nói với cậu: "Lâm Lung, cậu hiện tại là đang ở tương lai, triều Minh ước chừng hơn bốn trăm năm trước đã diệt vong rồi."
Lâm Lung tựa như bị sét đánh, sắc mặt trắng còn hơn tờ giấy. Thảo nào cậu cứ cảm thấy mình và thế giới này có chút gì đó không tương thích, thì ra là bị xuyên không đến tương lai. Trời ạ, cậu còn có thể quay về hay không đây?
Chương thứ tư
"Trời ơi trời ơi, đây là một hiện tượng vật lý học, thiên văn học, sinh vật học vô cùng kì lạ vừa được phát hiện! Chúng ta nhanh đem cậu ấy đến viện nghiên cứu quốc gia đi!" Triệu Tích Văn kích động ồn ào đứng bật dậy.
Tuy biết rõ em trai mình luôn vô tâm vui đùa, nhưng Triệu Tích Diệp không thể không lo lắng cho cục diện trước mắt. Khi không lại xuất hiện một người, có lẽ trước mắt nên cung cấp cho cậu một danh phận gì đó để cậu dễ dàng sống trong xã hội này hơn, nhưng mà nói dễ hơn làm...
"A!" Lâm Lung đang ngồi đột nhiên sợ hãi kêu lên, "Không được, ta phải trở về, ta phải nhanh chóng trở về! Nếu biết ta mất tích, Tịch phủ nhất định sẽ không tha cho mẫu thân ta, càng không nói đến chuyện đưa tiền cho đệ đệ trị bệnh!"
"Đừng nóng vội đừng nóng vội, trước hết bình tĩnh cái đã. Hiện tại chỉ sợ không quay về dễ dàng như vậy được đâu." Triệu Tích Văn cảm động an ủi cậu, đưa mắt sang nhìn anh trai cầu mong sự giúp đỡ.
Triệu Tích Diệp phiền não đi qua đi lại, cố gắng đè nén xúc động muốn hút thuốc, rốt cuộc hắn nghĩ tới một người.
"Vô lại, em giờ ở nhà chăm nom cậu ta đi, anh đi tìm Nghiêm Phương." Hắn vội vàng cầm lấy chìa khóa xe trên bàn trà, nhanh như gió cuốn điện giật mà phóng ra ngoài cửa.
Hai mắt Triệu Tích Văn linh hoạt vòng vo chuyển động, trong đầu cố gắng nhớ lại dữ liệu về cái tên này, ba giây sau...
"A, Nghiêm Phương, cái lão chuyên gia vật lý kia!" Hắn không khỏi tự phục cái đầu quá mức thông minh của mình.
Quay đầu lại nhìn Lâm Lung không hề hé răng nói gì, đứa nhỏ đáng thương kia chỉ biết nắm chặt hai tay vào nhau.
"Tiểu Lung Lung, đừng lo lắng quá, anh trai của tôi giỏi lắm, nhất định sẽ có biện pháp!" Triệu Tích Văn gỡ mấy ngón tay đã bị nhéo đến đỏ hồng của cậu ra, tranh thủ ăn trộm một ít đậu hủ, "Tiểu Lung Lung, cậu đúng là tinh tế y như cái tên của mình, hai bàn tay xinh đẹp đến như vậy."
"... A... cám ơn..." Tuy do có ác cảm với Tịch Phong mà luôn cảm thấy khó chịu với sự động chạm của nam giới, nhưng Lâm Lung hiểu được thiếu niên trước mắt không hề có ác ý gì với mình, nghĩ vậy cho nên cũng mặc kệ hắn muốn làm gì thì làm.
"Lại nói tiếp... năm nay ngươi đã được bao tuổi rồi?" Triệu Tích Văn bướng bỉnh cố ý nói chuyện theo cách của người xưa, làm cho khuôn mặt vốn trắng bệch của Lâm Lung cũng phải bật cười, ngũ quan xinh xắn bỗng dưng sáng ngời hẳn lên.
"Lâm Lung năm nay vừa tròn mười sáu... À... Ngươi... Phải xưng hô như thế nào?"
"Hả, đã quên nói tên cho cậu rồi! Tôi tên là Triệu Tích Văn, mọi người hay gọi tôi là Tích Văn, nhưng mà tôi rất thích được gọi là anh Thanh Văn, ha ha, năm nay mười chín tuổi, nghề nghiệp hiện tại là diễn viên... Theo như ngôn ngữ của các người chính là... chính là..." Triệu Tích Văn vận não suy nghĩ, "À, chính là con hát!"
Trên mặt Lâm Lung lộ ra một chút kinh ngạc, "Tích Văn, ngươi có thể xướng hí khúc sao?"
"À..." Triệu Tích Văn ngay lập tức đen mặt, hắn quả nhiên là đã đắc ý quá sớm, tự mình chui đầu vào rọ, "Cũng có thể hát một chút, nhưng ở thời đại này cái chính vẫn là diễn xuất!" Thật là, đem những bài hát được yêu thích nói thành hí kịch, hy vọng bộ văn hóa quốc gia sẽ không cho người đến bắt hắn.
Lâm Lung trợn tròn mắt, tỏ vẻ tò mò, làm cho Triệu Tích Văn không thể không hắng giọng, hát cho cậu nghe một đoạn nhạc.
"Thế nào? Ha ha." Hát xong hắn đưa tay lên ngực, theo thói quen dùng nụ cười phóng điện tới khán giả.
"Ưm... Tuy hơi là lạ, nhưng mà thanh âm của ngươi thật dễ nghe."
Trong cuộc đời của Lâm Lung chưa bao giờ gặp qua người sáng sủa vui tươi như Triệu Tích Văn, chỉ cảm thấy hiện tại mình hình như cũng bị hắn cuốn hút, trở nên hoạt bát hơn. Ông trời ơi, cậu hiện tại phải làm thế nào mới được đây.
—–
Ở trong phòng nghiên cứu to như vậy chỉ có một bóng người cao gầy đi qua đi lại, có lẽ là do quá mức tập trung làm thí nghiệm mà Nghiêm Phương không hề để ý đến tiếng bước chân của người đến thăm mình.
"Nghiêm đại giáo sư!" Triệu Tích Diệp cuối cùng gầm lên giận dữ, rốt cục kéo luôn Nghiêm Phương ra khỏi mấy cái tiêu bản thí nghiệm chết tiệt.
"A! A! Đây không phải là Triệu Tích Ảnh hay sao!" Thông qua cặp mắt kính dày cộm, hắn lộ ra nụ cười hồn nhiên, hệt như đứa trẻ vô tư không hề phòng bị.
"Không phải Triệu Tích Ảnh, là Triệu Tích Diệp! Muốn em nhắc lại bao nhiêu lần nữa thầy mới nhớ hả?" Nói Triệu Tích Diệp và Nghiêm Phương là quan hệ thầy trò, không bằng dùng từ "bạn lâu năm" nghe còn thích hợp hơn. Sự thật là vậy, hồi trước trước khi Nghiêm Phương kết hôn, Triệu Tích Diệp đã phải luôn đóng vai trò làm "bảo mẫu" cho hắn, bởi vì trong đầu người này ngoài vật lý ra thì chẳng có gì cả, căn bản không hiểu được cái gì gọi là tự lực cánh sinh. Người ta hay nói các nhà khoa học đều sống cuộc sống của những đứa trẻ vô năng, thật ra cũng không sai cho lắm.
"À, à, lần sau nhất định sẽ nhớ rõ." Gỡ xuống mắt kính, Nghiêm Phương hơi rụt người đứng đó, hắn chẳng biết gì về đạo đãi khách, huống hồ trong phòng nghiên cứu chật hẹp cũng chẳng có lấy một cái ghế tử tế để mời người ta ngồi.
"Tốt, em tới tìm thầy là có chuyện cần nhờ, thầy bình tĩnh nghe em trình bày một chút."
Nghe Triệu Tích Diệp trình bày hoàn tất từ đầu tới đuôi, ánh mắt Nghiêm Phương vốn lờ đờ dần lóe lên ham muốn tìm tòi mãnh liệt.
"Sao? Là ở hồ?" Hắn đưa tay sờ cằm, lo lắng lớn tiếng nói: "Hừm... Nếu theo như trong lời kể thì nước là chất môi giới... Ừm... Tôi sẽ tới đó lấy một ít nước về phân tích xem sao."
"Đại khái sẽ mất bao nhiêu thời gian?" Triệu Tích Diệp kể xong thở hổn hển, tâm tình lo lắng không thôi.
"Chuyện này cũng khó nói... Tôi bây giờ còn chưa nói trước được, nhưng mà có tin gì sẽ báo cho trò ngay lập tức." Nhà khoa học Nghiêm Phương luôn luôn nguyên tắc, bảo thủ đáp lại.
Triệu Tích Diệp đứng dậy, nhìn lên đồng hồ treo tường thấy đã chín giờ đêm, trong lòng thấy hơi hơi bất an nên vội vàng chạy về nhà. Lúc vào nhà trông thấy đứa nhỏ lúc chiều kia đã điềm tĩnh mà ngủ trên sô pha rồi, ra hiệu cho em trai vừa bước từ phòng tắm ra nhỏ giọng, rón ra rón rén mà bước đi.
"Thật là, anh, anh tính làm sao bây giờ?" Sau khi an bài Lâm Lung ở phòng dành cho khách, Triệu Tích Văn nghe anh hắn kể lại lời nói của Nghiêm Phương, không khỏi thắc mắc.
"Trước mắt chưa có cách gì cả, tạm thời để Lâm Lung ở bên cạnh chúng ta, cố gắng bảo vệ bí mật này."
Triệu Tích Văn day day trán, thật tình, một người lỗi thời như vậy, đi lên phố bảo đảm sẽ bị người ta lừa đem bán ngay.
"Anh nghĩ," Triệu Tích Diệp tiếp tục nói, "Anh muốn tìm cho Lâm Lung một "gia sư", dạy cho cậu ta học được cách sống của người hiện đại. Thứ nhất, cậu ấy nếu cứ giữ nếp sống như vậy ở đây, chỉ sợ sẽ rất khó sinh tồn. Thứ hai, cử chỉ của cậu ấy rất dễ để lộ sơ hở với người khác, vậy sẽ gây phiền toái cho cả chúng ta, cho nên, phải biến cậu ta thành "người hiện đại", đó là một bước rất quan trọng.
"Anh, anh tìm được người rồi sao?" Thật là một ý kiến không tồi, nhưng nói thì dễ thực hành mới khó, mình bận rộn với lịch diễn xuất dày đặc không có cách này dạy được, Triệu Tích Văn hận không thể phân thân mình ra.
"...Ừ... Bởi vì sợ người ngoài loan tin đồn... Cho nên cái chức vị này tạm thời do anh đảm đương..."
"A?! Vậy công ty của anh để cho ai bây giờ?!" Triệu Tích Văn rất không cam tâm, chuyện vui như thế lại bị anh trai đoạt mất, da mặt thật dày không tệ.
"Từ hôm nay anh tự tặng cho mình một kì nghỉ dài hạn, người trong công ty cũng đã thỏa hiệp rồi." Nghĩ đến đây, Triệu Tích Diệp không khỏi đắc ý, bình thường đám cấp dưới kia luôn coi hắn là một ông chủ đa năng mà mà bắt hắn làm việc như thân trâu ngựa, hiện giờ nghe hắn muốn bãi công, những người kia liền méo hết cả mặt, thật là buồn cười. Dù sao cũng có Ngọ Trí thay hắn chống đỡ công việc, hắn không thấy có gì đáng lo lắng. A... cuối cùng cũng có ngày không cần để ý đến công việc, thoải mái ở nhà hưởng thụ rồi.
"Gì chứ, rất không công bằng... Em cũng muốn được nghỉ phép! Không được, em phải đi tìm đạo diễn nói chuyện, để cho hắn đẩy nhanh tiến độ lên một chút." Triệu Tích Văn nói xong hứng thú hừng hực chạy về phòng gọi điện thoại.
"Vô lại chết tiệt, lúc nào cũng ham vui!" Triệu Tích Diệp thấp giọng thì thầm, ánh mắt lại nhìn sang phía phòng dành cho khách.
Dạy cho người cổ xưa học cách sống của người hiện đại, nói cho cùng thì mình quả là rất thiện tâm, rảnh rỗi đến nhàm chán? Ai, phải bắt đầu công việc này thế nào mới tốt đây...
Chương thứ năm
Sáng sớm đứng trước tấm gương trong phòng tắm có hai dáng người một cao một thấp, Lâm Lung không thể tin được nhìn chằm chằm vào khuôn mặt hiện ra thật rõ ràng của mình.
Triệu Tích Diệp nhìn cậu lúc nào cũng ngạc nhiên như vậy đã thành quen, hai tay nhàn nhã nặn kem đánh răng cho cậu.
"Này, cầm lấy." Hắn đưa bàn chải đánh răng qua, Lâm Lung cũng ngơ ngác nhận lấy. "Nhìn cách tôi sử dụng." Nói xong hắn liền làm mẫu khoa tay múa chân.
Lâm Lung thật cẩn thận đem bàn chải đánh răng nhét vào trong miệng, mắt to còn thường thường nhìn qua Triệu Tích Diệp.
"Đây, phải để ở trong miệng như vậy, cọ qua cọ lại." Thầy giáo Triệu thấy cậu vẫn đứng không nhúc nhích, thật là, mình đã làm rõ ràng như vậy.
"Ô... Thật... Khó chịu..." Mùi thơm hương vị lại cay, mặc dù không tệ nhưng cái cảm giác lúc đánh răng này thật sự vô cùng không bình thường.
"Được rồi, súc miệng đi." Chuyện này thì dễ dàng hơn, Lâm Lung ngoan ngoãn nghe theo lệnh mà thực hiện.
Triệu Tích Diệp vội vàng lau mặt rồi chạy vào trong bếp, kiểm tra tủ lạnh xem còn thừa thứ gì có thể dùng làm đồ ăn sáng được hay không, để lại một mình Lâm Lung đứng đó sờ đông sờ tây.
Nhớ tối hôm qua nghe em trai nói là có gọi thức ăn nhanh về, Lâm Lung cũng ngoan ngoãn ăn hết, Triệu Tích Diệp như trút được gánh nặng, tuy tên nhóc này hơi gầy nhưng may mắn không bị bệnh kén ăn. Nướng đại vài miếng bánh mỳ, hắn cấp tốc bày thành phẩm ra trên bàn.
"Ưm? Đây là..." Lâm Lung mơ mơ màng màng đi ra khỏi phòng tắm, trên tay cầm theo một vật nho nhỏ, trên đó còn có dấu vết xé mở.
"Cái gì kia?" Triệu Tích Diệp vô tình nhìn lại, toàn thân bất ngờ kinh hãi. Tích Văn chết tiệt, chắc chắn tối hôm qua hắn cố ý để bao cao su vào trong đó.
"Khụ... cái này..." Hắn xấu hổ giật lấy sản phẩm tiên tiến đang nằm trên tay Lâm Lung, đồng thời cũng nhìn thấy một thứ chất lỏng dính vào ngón tay mình.
Lâm Lung ngạc nhiên nhìn hắn, cau mày đưa ngón tay lên mũi ngửi, "Không có mùi gì hết..." Nói xong cậu tiếp tục lớn mật đưa ngón tay lên muốn nếm thử, chậm rãi đưa đầu lưỡi ra liếm liếm ngón tay...
Triệu Tích Diệp đứng một bên còn đang lo lắng không biết nên giải thích sao cho hợp lý, ngay lập tức hoàn hồn, kéo Lâm Lung vào trong phòng tắm cùng rửa tay.
Loay hoay một hồi, Triệu Tích Diệp cũng không thèm giải thích cho Lâm Lung biết công dụng của bao cao su nữa. Lúc bắt đầu ăn sáng hắn nghĩ, con trai thời cổ đại có lẽ phát dục yếu hơn so với thời hiện đại, hắn nhìn chằm chằm vào Lâm Lung bé nhỏ, có khi tên nhóc này còn chưa hiểu được chuyện tình nam nữ nữa là. Đột nhiên nhớ tới thằng em trai mình, hắn như vậy nhưng khi mười bốn tuổi đã ngang nhiên mà đi phá thân, khiến cho người làm anh như hắn cảm thấy vô cùng thiếu trách nhiệm, quả thực không dám đối mặt với cha mẹ ở dưới suối vàng.
Giữa trưa ánh mặt trời nóng đến gay gắt, trong căn nhà họ Triệu có một người lớn đang đứng, một người nhỏ đang ngồi, bên tai truyền đến âm thanh kéo cắt xoèn xoẹt.
Tuy rằng tay nghề còn kém xa thợ cắt tóc, nhưng chỉ là cắt ngắn lên thôi thì đối với Triệu Tích Diệp cũng không có gì là khó khăn.
Bởi vì sợ Lâm Lung ngồi lâu sinh chán nản, Triệu Tích Diệp đưa cho cậu rất nhiều loại tạp chí, cũng không thèm để ý xem người ta đọc có hiểu được hay không.
"Máy tính... quản lý..." Lâm Lung nhẹ giọng đọc lên một vài chữ khó hiểu, mặc kệ Triệu Tích Diệp đang bận rộn ở sau đầu mình.
"Lâm Lung, thì ra cậu cũng biết chữ."
"Đúng vậy, cha đã từng dạy cho ta, nhưng so với chữ của các ngươi lại không giống cho lắm..." Lâm Lung bất giác đưa tay sờ đầu, lại bị Triệu Tích Diệp nhẹ nhàng kéo trở về.
"Vậy sao? Có lẽ vì thời đó cậu còn sử dụng phồn thể."
Lúc sau ai cũng không mở miệng, Lâm Lung say mê đắm chìm trong việc đọc báo, tóc ở sau lưng bị cắt rơi trên đất ngày một nhiều, không khỏi làm cho Triệu Tích Diệp hơi đau lòng một chút.
"Tốt rồi, nhìn xem thử thế nào?" Lau đi tóc rơi trên mặt của Lâm Lung, hắn kích động lấy ra một cái gương.
Lâm Lung không thích ứng lắm đưa tay vuốt mái tóc ngắn mới mẻ của mình, ngượng ngùng cười, "Ở nơi này, mọi nam nhân đều để tóc ngắn như vậy sao?"
Triệu Tích Diệp ngồi xổm xuống, ánh mắt song song với cậu nói, "Trên cơ bản là như vậy, hơn nữa, tắm rửa cũng thuận tiện hơn."
"Nhưng mà, không có tóc dài thì làm sao có thể làm nghi lễ trưởng thành?" Lâm Lung đột nhiên khổ não nhăn mày, sinh động hệt như một con búp bê nhỏ.
Triệu Tích Diệp lắc lắc đầu, "Hiện tại đã không còn cái gọi là nghi lễ trưởng thành nữa rồi. Nếu đã thành niên, người ta thường đi làm chứng minh nhân dân."
Lâm Lung ủ rũ mặt mày cúi thấp đầu, thế giới mới này với cậu mà nói thật sự còn quá nhiều điều để thích ứng, một mình cậu chắc chắn sẽ không thể tự mình sinh tồn được.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro