Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Nàng là chốn ta về, mà ta thành khách ngang qua

Nhĩ thị ngã đích quy nhân, nhi ngã khước thành vi liễu nhĩ đích quá khách

01
“Sơ ảnh hoành tà thủy thanh thiển, ám hương phù động nguyệt hoàng hôn” (Hai câu thơ được trích trong bài thơ Sơn viên tiểu mai của nhà thơ Lâm Bô, đời Tống, Trung Quốc. Dịch thơ: Nước trong mai ảnh miên man, hương đậm lơ lửng trăng tan ảnh chiều.”)

Đêm đã khuya...

Đêm giữa mùa đông thật lạnh, bóng nến trong gian nhà tranh lay động, hắn ngồi bên giường nàng, tự tay đút cho nàng uống xuống số thuốc cuối cùng.

Hắn cầm thanh kiếm dài của mình và rời đi, nàng vì hắn chảy xuống giọt nước mắt cuối cuộc đời.

02

“Lan Châu,ngươi xem, ngươi thích uống rượu hoa mai đã ta đã ủ xong, ngươi nếm thử.” Nàng tươi cười như hoa, chỉ vào chén rượu trên bàn..”

“Từ nay về sau, rượu hoa mai này Lan Châu chỉ vì chính Lạc Lạc mà ủ.” Hắn khẽ vuốt nàng tóc đen, ở nàng bên tai nhẹ nhàng nói đến.

Ngày đó, hắn ra ngoài bái sư học nghệ. Nàng đứng trong Trường đình, nhìn hắn đi dần xa.

Hắn học thành trở về, một thân võ nghệ cao cường. Nhưng lại không bao giờ cùng nàng thắp nến tâm tình suốt đêm nữa. Cũng không vì nàng ủ rượu hoa mai .

Nàng không rõ nàng rốt cuộc làm sai cái gì……

Nàng không biết hắn ra ngoài bái sư học nghệ học chính là thuật hàng yêu trừ ma  .

Ngày ấy, hắn theo sư phụ lên núi bắt quỷ. Ở núi rừng đụng phải một vị nữ tử, người này rất giống Lạc Lạc, hắn thậm chí còn cảm thấy đó chính là Lạc Lạc của mình ngay lúc này. Chính là sư phụ bảo hắn giết nàng, nói nàng là “Mị”, là yêu nghiệt tác loạn nhân gian. Hắn không tin, một người giống người cùng mình lớn lên làm sao lại có thể là “Mị”, chính hắn cũng không thể thuyết phục nỗi mình. Vì vậy, hắn chỉ thi pháp lên nàng ta chú thuật, và không làm tổn thương nàng ấy.

Cái chú ấn kia là do tự tay hắn tạo, bởi vì Lạc Lạc, hắn đem chú ấn lấy hoa mai  ấn ký. Ngày hôm đó Sư phụ cũng nói qua , “Hàng yêu thuật” nhiều năm cũng chưa bao giờ gặp qua có người đem ấn ký làm ra đẹp đến như vậy. Hắn cười nhạt, ánh mắt tràn đầy hạnh phúc.

Ngày ấy, hắn học thành về nhà, tự thấy được chú ấn trên người Lạc Lạc, hắn chợt nhận ra người bên gối mình nguyên lai là “Mị”. Hắn không có biện pháp tiếp thu, ngày thường thê tử đối với mình ôn nhu săn sóc thế nhưng là yêu nghiệt tác loạn nhân gian. Thời điểm hắn bái sư học nghệ đã từng lập qua lời thề “Hàng yêu trừ ma, coi là nhiệm vụ của mình. Nếu như vi phạm, ắt gặp trời phạt”

03

“Nắm lấy tay người, cùng nhau đầu bạc” là hắn cùng nàng lời thề.

Từ đây, hắn ngày ngày tâm như đao cắt, đau đớn muốn chết.

Một ngày, trời giáng lửa lớn, rơi vào đình viện, trong đình viện hoa mai tức khắc trở thành một mảnh biển lửa…

Kể từ ngày đó, Lạc Lạc không bao giờ xuất hiện nữa ...

Giống như nàng chỉ là một giấc mơ mà hắn có, một giấc mơ ấm áp mà hắn không muốn thức dậy ...

Trận thiên hỏa này, cho phép bản thân hoàn thành lời thề ban đầu, cũng mang Lạc Lạc vĩnh viễn mà rời xa hắn.

Hắn nào biết, tràng lửa lớn kia kỳ thật cũng không có thiêu hủy cây mai đã giúp Lạc Lạc duy trì sự sống, mà chính là nàng hướng biển lửa mà đi……

Ngày đó, nàng mượn đêm trăng tròn muốn hấp thụ thiên địa tinh hoa, chính là lúc nàng muốn thi pháp lại phát hiện chính mình trên người trúng chú thuật, nàng mới hiểu được nguyên lai ngày ấy ở rừng núi gặp được hàng yêu sư là hắn.

Chú ấn trói buộc pháp lực , làm nàng không thể lại hấp thụ thiên địa linh khí nữa, thân thể ấy đã không tốt. Hôm đó, hắn mở cửa cho nàng uống thuốc, những giọt nước mắt cuối cùng nàng đã rơi cho hắn.

Cho nên, nàng lựa chọn thành toàn, thành toàn cho Lan Châu, cũng thành toàn chính mình.

“Tự nhiên, từ nay về sau, Lan Châu chỉ vì ngươi một người mà ủ rượu hoa mai” nàng mang theo hắn hứa hẹn đi rồi.

Không biết bao năm qua đi, luôn nghe thấy có người nói, cái này trong viện có một quái nhân, mỗi ngày ở đình  kia ủ rượu, nhưỡng rượu chính mình không uống còn hướng dưới tàng cây hoa mai đổ xuống, nói cũng kỳ quái, những cây hoa mai không chỉ không có khô héo, thế nhưng còn diễm kiều hơn.…

Lại là một mùa đông, Lan Châu đứng trong sân, vuốt ve một đóa hoa mai, khẽ thì thầm: "Lạc Lạc, ta nhớ nàng "

Nàng là chốn ta về, mà ta thành khách ngang qua

Sau này, nghe nói Lan Châu từ đó không lấy thê tử nữa, trồng hoa và nấu rượu đã trở thành niềm vui của cuộc đời hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro