Chương 3: Hàng xóm là mỹ nam và thiên thần
Chiếc xe màu đen quen thuộc dừng lại trước cổng trường. Chú Tô- người đàn ông cao lớn trong bộ vest đen lịch sự mở cửa xe cho cô chủ nhỏ của mình. Chú đi từ từ trên con đường quen thuộc, vẫn nhìn về phía trước nhưng lên tiếng hỏi:
- "Tình hình ở trường có ổn không cô chủ?"
- "Vẫn chưa có gì xảy ra chú ạ. À mà chú đừng gọi con là cô chủ khi không có mẹ con ở đây, con thấy ngại lắm. Cứ gọi con là Tiểu Uyên được rồi".
Chú Tô không nói gì, chỉ mỉm cười. Thực ra những người làm việc cho nhà Chủ tịch Huyên đều có hơn 20 năm gắn bó. Sau khi chồng bà mất, sang Mỹ định cư, những người này vẫn quyết định ở lại để chăm sóc cho nơi này. Ông bà chủ nhà họ Trương này thuộc những người nhân hậu nhất quả đất. Từ Quản gia Trương, chú Tô cho đến những người làm vườn đều được ông bà giúp đỡ và cho về làm việc cho mình. Khi Tiểu Uyên được sinh ra, ai cũng đều xem cô như con của mình. Chẳng may tai họa ập đến cho gia đình cô, mẹ ra lệnh cho mọi người giấu nhẹm mọi chuyện trong quá khứ. Mọi người ai cũng biết cô gái nhỏ đã phải chịu nỗi đâu lớn đến như thế nào, từ đó cô trở nên ít nói hơn hẳn, nhưng bản tính dễ thương và tốt bụng khi được cha mẹ dạy dỗ không hề mất đi. Dĩ nhiên, chỉ có người ở gần cô mới biết, bên ngoài cô lạnh lùng như thế, nhưng vẫn là một cô gái mong manh và yếu đuối mà thôi.
Chợt một dòng ký ức nhỏ kéo về trí óc cô. Vẫn là hình ảnh hai đứa nhỏ chơi đùa trên xích đu, nhưng lần này cô còn nghe cả tiếng mà bé gái gọi:
" Này Tiểu Bảo, chờ tớ với".
Đầu cô đau dữ dội, chú Tô thấy liền tấp xe vào lề đường, nhanh tay mở hộc xe và đưa thuốc cho cô. Nuốt 2 viên thuốc xong, cô dần bình tĩnh trở lại. Nỗi lo sợ trên gương mặt chú Tô cũng dần giãn ra.
-" Chú à, lúc nãy con nhớ cô bé đó gọi tên bé trai là Tiểu Bảo đấy."
-" Cô chủ lại nằm mơ thấy hai đứa trẻ đó à".
-" Không đâu chú, con đang tỉnh, con còn chưa chợp mắt nữa cơ mà."
-" Chắc cô căng thẳng quá nên vậy thôi".
Không để cô tiếp tục hỏi nữa, chú nhấn ga cho xe chạy đi. Cô lại nhớ tới gương mặt của Hoàng Tuấn Đạt, chính xác hơn là nhớ tới đôi mắt và nụ cười của hắn, nó giống hệt với cậu bé trong tiềm thức của cô.
-" À chú ơi, có 1 tên ở trường cháu mà cháu mới thấy sáng nay đấy, không hiểu sao mà cháu có cái cảm giác gì kì lạ lắm chú à".
Chú Tô mỉm cười, nghĩ là cô chủ của mình đã quên được kí ức lúc nãy, bây giờ lại nhắc đến một người khác mang cho cô cảm giác kì lạ, chú trêu:
-" Là người khiến cô chủ "Elsa" nhà ta cảm nắng rồi đấy à?"
Vẫn chất giọng lạnh tanh đó, cô đáp:
-" Không hề chú à. Hắn ta có gương mặt tuy hơi khác, nhưng nụ cười và ánh mắt giống hệt với bé trai trong tiềm thức của cháu".
-" Thế cậu ta tên gì cô chủ nhớ không"?
-" Hoàng... gì ấy nhỉ? À, đúng rồi, là Hoàng Tuấn Đạt chú ạ".
Nụ cười trên môi người lái xe tắt ngấm, thay vào đó là câu nói vô hồn:
-" Chúng ta nhanh về thôi, thưa cô chủ".
*******************************************************************
Sáng hôm nay là ngày mà Tiểu Uyên chính thức nhận lớp. Cô dậy sớm chuẩn bị rồi ăn sáng cùng mẹ rồi nhờ chú Tô đưa cô đến trường, nhưng hôm này mẹ cô lại nói:
- "Chú Tô hôm nay sẽ không đưa con đi học được, chính Quản Gia Trương sẽ đưa con đi".
-" Vâng, chào mẹ. con yêu mẹ".
Cô gái nhỏ mang cặp bước đi, bà Huyên nhìn theo với đôi mắt đầy hỗn loạn, hai đôi mày nheo lại. Bà lên tiếng gọi:
-" Anh Tô, tôi có chuyện muốn nói với anh".
************************************************************************
Cô đến cổng trưởng, không quên chào "cha nuôi" của mình rồi bước vào trường. Cô đi thẳng lên phòng giáo vụ, rồi cùng cô giáo chủ nhiệm "bà la sát" lên lớp.
Lớp đang nhao nhao bỗng nhiên im lặng khi thấy "chị Nhi" bước vào lớp, bỏ tập hồ sơ xuống bàn, cô nghiêm mặt nói:
-"Lớp ta hôm nay sẽ có một học sinh mới từ Mỹ chuyển về, vào chào lớp đi em".
Cô gái nhỏ từ từ bước vào, chạm mặt cô ngày từ cửa lớp là một cô bạn vô cùng xinh đẹp. Nhưng cô không quan tâm rồi bước lên bục đứng bên cạnh cô giáo rồi nói:
-" Chào cả lớp. Tôi là Trương Huỳnh Minh Uyên, là học sinh mới. Mong các bạn giúp đỡ."
Vẫn giữ khuôn mặt lạnh lùng như băng đó, cô bước xuống lớp ngồi vào chỗ trống bên cạnh Tiểu Yến, một cô bạn khá dễ thương với đôi mắt to tròn và long lanh, gương mặt trắng hồng, đôi môi nhỏ nhưng vô cùng duyên dáng. Cô bạn nhỏ đưa tay ra lên tiếng:
-" Chào cậu. Mình là Tiểu Yến, từ giờ chúng ta giúp đỡ lần nhau nhé".
Tiểu Uyên nhà ta thoáng chựng lại, chưa có ai bắt chuyện chào đón hồ hởi với cô bao giờ cả. Vì vậy mà cô chưa từng nghĩ tới việc có bạn chứ nói gì đến việc kết bạn. Nhưng ánh mắt của Tiểu Yến có gì đó khiến cô cảm thấy khá tin tưởng nên đưa tay ra bắt lại:
-" Chào cậu, tôi là Minh Uyên. Từ giờ mong cậu giúp đỡ".
Tuy vẫn khuôn mặt lạnh giết chết cả mặt trời đó, nhưng tim cô lại thấy có chút gì ấm áp khi đã có người gọi là bạn. Đang suy nghĩ vu vơ thì "RẦM", tiếng đập bàn vang lên khiến cả lớp giật mình, tên bàn trên quay xuống gí sát vào mặt cô rồi nở một nụ cười tươi:
-" Chào cậu, học sinh mới".
Cô vẫn giữ gương mặt lạnh đó khiến tên kia đỏ mặt khi làm quen "bất ngờ" không thành, liền nói:
- "Tôi là Trương Hạo Thiên, cậu biết tôi chứ".
Cô nhớ ra rồi, là tên có nụ cười mỹ nam lần trước cô thấy trên căn tin đấy mà, thật là "may măn sắc" khi ngồi dưới tên điên này. Cô giả vờ nói :
- "Cậu không nhớ tôi là học sinh mới chuyển tới cơ à. Sao tôi biết cậu được"?
Mặt tên này ngơ ra làm cô thấy buồn cười nhưng kìm nén được, cậu gắn hỏi:
"Cái gì? Có thật là cậu không biết hay không vậy?"
-"Ừ, tôi không biết nhưng giờ thì biết rồi".
Cô nói xong thì cuối mặt lấy sách vở trong cặp ra, Tiểu Yến ngồi bên ngớ người nhìn cô:
-" Cậu không biết hotboy Trương Hạo Thiên thật đấy cơ á?"
- "Thì tớ mới vừa biết đấy thôi".
Bỗng cả lớp xì xào, ai nấy nhìn cô với ánh nhìn tò mò khiến cô cảm thấy khá bực bội. Rồi cũng có một đứa lên tiếng:
-"Này học sinh mới, cậu lạ thật đấy".
-"Thì tôi mới chuyển tới đây mà, tôi đâu có quen ai đâu".
Cô vẫn giữ cái bộ mặt lạnh tanh cùng cái giọng nói lạnh không kém khiến tên mỹ nam ngồi trên không nhịn được nữa mà quay xuống la lên:
-" Này, Elsa. Chúng ta làm bạn nhé".
-" Cái gì? Elsa gì?"
Hạo Thiên cười gian tà, nói tiếp:
-" Em là nữ hoàng băng giá của lòng anh mất rồi,đồ ma băng nữ ".
Nói xong hắn và cả lớp phá lên cười, ngay cả bà cô giáo cũng phải che miệng. Tiểu Uyên nhà ta đúng hơn là đang kìm nén cơn giận của mình, im lặng không nói vì không muốn gây ra rắc rối trong ngày đầu chuyển tới, hắn ta xông lên nói tiếp:
-" Cậu có phải con gái không thế? Không thấy mỹ nam ngồi trước mặt cậu à?"
Cả lớp Ồ lên khiến Tiểu Uyên như muốn bùng nổ, cô đứng dậy, đưa cặp mắt như muốn ăn tươi nuốt sống lên nhìn cậu, gằng từng chữ:
-" Cậu nghe cho rõ lời tôi nói đây. Thứ nhất, tôi không phải là ma băng nữ. Thứ hai, tôi là con gái. Thứ ba, tôi không mắc bệnh mê trai. Cuối cùng, cậu là CÁI ĐỒ TỰ LUYẾN".
Cô ngồi xuống không quan tâm tới 90 con mắt đang nhìn mình, mắt chữ A mồm chữ O. Bỗng nhiên bên cạnh có tiếng cười sặc sụa khiến cả lớp tập trung về phía đó. ÔI, là HOÀNG TUẤN ĐẠT cười như điên đấy bà con ạ. Hắn ta nổi tiếng là điềm đạm, nụ cười tươi nhất của hắn chỉ dừng ở mức hở lợi thôi đấy. Như nhận ra hành động qá lố của mình, hắn kìm nụ cười rồi nhìn Hạo Thiên nói:
-" Này, bạn thân. Cậu là người tự luyến cơ đấy".
Cả lớp cười rúc rích, mặt Hạo Thiên đen sầm lại, cậu đưa mắt nhìn quanh khiến cả lớp tắt ngay nụ cười, cô giáo lên tiếng:
-" Thôi, chào hỏi vậy là đủ rồi đấy. Bắt đầu vào giờ học đi".
Giờ học bắt đầu nhưng Uyên Uyên nhà ta lại không tập trung được. Ánh mắt của tên ngồi bàn bên trái ấy càng nhìn lại càng giống với đứa trẻ đó làm cô hơi hoang mang. Tiếng của cô giáo mang cô về với thực tại:
-"Minh Uyên, em có chuyện gì à?"
Cô giật mình rồi lấy lại bình tĩnh trả lời:
-" Không có gì thưa cô, em đang tập trung vào bài tập nên không chú ý thôi ạ. Em xin lỗi".
-" Ừ, không sao em ngồi đi".
Từ đó đến cuối buổi học cô không nghĩ gì về chuyện đó nữa. Lúc cả lớp ra về, cô và Tiểu Yến còn loay hoay cất đồ vào cặp, ở ngoài cửa vọng lại tiếng hét:
" Đồ ma băng nữ sửu nhi".
Cô không nhìn lên cũng biết là ai đang nói về mình, cô im lặng bỏ xong sách vở rồi mang cặp ra về. Cô và Tiểu Yến cùng nhau đi xuống, khi thấy chiếc xe quen thuộc đậu trước cổng trường, cô quay sang chào Tiểu Yến, cô ẻm mè nheo:
-" Cậu cho tớ số điện thoại nhé băng nữ, tớ muốn nói chuyện với cậu í mà".
Cô bấm số của mình rồi cốc đầu một cái khiến Tiểu Yến là oai oái:
-" Cậu còn gọi tôi là băng nữ hay ma băng nữ giống tên điên đấy thì tôi nghỉ chơi với cậu đấy nhé".
Cô nói xong bỏ về, miệng chợt mỉm cười, bỏ lại Tiếu Yến còn đứng đó với gương mặt chảy dài.
Cô lên xe, quản gia Trương thấy cô rạng rỡ khác hẳn thường ngày liền hỏi:
-" Lớp mới thế nào thưa cô chủ".
-" Khá vui ạ. Cháu ngồi với một cô bạn y hệt con nít, còn ngồi trên là một tên điên là mỹ nam, bàn bên cạnh là một tên thiên thần cơ đấy".
Cô cười, niềm vui của cô lây sang cho cả Quản gia Trương. Ông mừng hơn cả cô, vì đây là lần đầu ông lại được nhìn thấy cô cười tươi như quá khứ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro