Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 10: Điều bất ngờ là dành cho công chúa.

         Quả thật lời nói của cậu bao giờ cũng khiến cô thấy thoải mái và an toàn hơn hẳn. Còn hắn, sau khi thoát khỏi đám người kia thì bắt đầu dáo dác đảo mắt tìm kiếm cái gì đó. Hắn nhận ra cậu và cô đứng đó, liền bước lại, nàng cũng níu tay hắn chạy theo sau. Giống với phản ứng của cậu, hắn bị vẻ đẹp của cô cuốn hút, tim bất giác lại đập lỗi nhịp. Nàng cũng khá bất ngờ khi thấy cô, nhưng còn bất ngờ hơn là cô và cậu đang nắm tay nhau vô cùng thân mật, điều đó làm nàng cảm thấy thích thú. Hắn không quan tâm đến điều đó, bước đến gần họ, nở một nụ cười nói:

-" Cuối cùng cũng tìm thấy hai người rồi".

Nghe tiếng của hắn làm cô chợt giật mình quay lại, nàng ta thấy vậy cũng cười chào hai người. Cô im lặng ngắm nhìn hai người đối diện mình, không phải nhìn vẻ đẹp lấn át của họ, mà nhìn cánh tay nàng đang choàng tay hắn. Tim cô một lần nữa lại bị bóp nghẹn, cố kìm nén mọi cảm xúc, mỗi lần như vậy lại vô thức siết lấy bàn tay rộng lớn đang nắm tay mình. Gượng một nụ cười nửa miệng hoàn hảo, cô nói:

-" Chúng tôi đến từ lúc nãy rồi. Hôm nay hai cậu đẹp đôi lắm. Chúc phần thi may mắn".

Trong bốn người, chỉ có hai người hiểu câu nói của cô. Nàng nghĩ cô đang khen thật sự nên bất giác đỏ mặt, lòng vui đến khó tả. Trái lại, lòng hắn vô cùng khó chịu khi thấy cậu và cô nắm chặt tay như vậy, lại còn khen hắn và nàng đẹp đôi nữa. Hắn quay sang nhìn cậu lúc này đang nhìn về một hướng nào đó, hắn thấy rõ ánh mắt của cậu ánh lên một nỗi buồn sâu sắc, nhưng hắn không biết lí do của cậu là gì. Hắn lại nhìn sang cô,đôi mắt màu xám khói ấy có nỗi buồn giống hệt đôi mắt của cậu, điều đó khiến hắn hơi bâng khuâng, hai người này có chuyện gì thế? Không phải cậu nên vui khi đi cùng cô hay sao? Còn ánh mắt của cô có ý gì?

"Này, Tuấn Đạt, đi thôi..." Đây là lần thứ ba nàng lay tay hắn nhắc, hắn giật mình nhìn nàng, vì mãi suy nghĩ nên hắn không nghe được, hai người kia vẫn đứng đó nhìn, hắn cười rồi quay sang nói:

-" Chúng tôi phải chuẩn bị cho phần thi của mình rồi. Hẹn gặp lại hai cậu sau phần thi. Như đã nói trước, đêm nay tôi sẽ có một bí mật bất ngờ dành cho các cậu."

Hắn nói rồi quay lưng đi. Bỏ lại cho hai người con gái một nỗi thắc mắc vô cùng lớn. Bí mật đó là gì? Cô nhớ lại lời nói của hắn hôm qua, có phải bí mật là người con gái mà hắn nhắc đến trong bài hát hay không? Còn cậu, cậu không hề tỏ vẻ ngạc nhiên, từ sau buổi nói chuyện trên sân thượng với hắn hôm qua, cậu đã mường tượng được đến điều mà hắn chuẩn bị, chỉ là cậu không tin hắn sẽ thực hiện nó. Cậu choàng tay lên vai cô, kéo lại gần mình rồi nói:

" Đi xem bí mật thôi."

Hội thi được tổ chức ngay ở sân trường, so với bữa khai giảng thì hôm nay hoành tráng gấp bội lần. Đèn được treo ở khắp nơi, từ các cây phượng to lớn cho đến những lối đi lát đá cũng được ánh điện chiếu sáng, tạo nên một khung cảnh vô cùng rực rỡ. Các bàn tiệc bày trí cả một bàn dài thức ăn, bánh kẹo, nổi trội nhất là tháp socola đang chảy đạt ngay ở trung tâm của bàn tiệc. Phía khán đài tập trung khá đông người, dường như là đang đứng đợi xem phần thi của các lớp. Cô và cậu bước vào, đồng loạt mấy nghìn con mắt nhìn thẳng vào hai người, đúng hơn là nhìn vào cô với cái nhìn hình viên đạn. Xung quanh bắt đầu xì xào bàn tán, ghen tỵ thì đúng hơn. Cô chỉ hơi cúi đầu, bước đi theo cậu hoàn toàn im lặng. Cậu dường như biết được điều đó, đi nhanh hơn, kéo cô vào một góc hơi khuất của bàn tiệc, xoay người cô đứng trước mặt mình, đặt hai tay lên vai rồi nói:

-" Cậu vẫn ổn chứ?"

Cô ngước lên nhìn, quả nhiên chỉ có cậu thấu hiểu ánh mắt của cô, điều mà đứa hay đi chung với cô như Tiểu Yến còn không làm được. Cô lại cười, nhưng nụ cười này không hề gắng gượng như khi đứng trước mặt hắn. Cô đùa:

-" Có gì đâu mà không ổn... Cậu nghĩ tôi là ai mà lại sợ mấy lời bàn tán đó chứ."

Mặt cậu lại bất giác nóng rang, cũng may là trong tối nên không ai thấy được nó đang đỏ dần lên. Cô không hề biết, mỗi lời nói của cô dù là lạnh lùng hay không vẫn khiến lòng cậu rộn ràng đến lạ. Nụ cười hiếm hoi của cô cũng đủ làm tim cậu đập không tự chủ, chỉ muốn ôm trọn cô vào lòng. Cô không khó chịu việc cậu suốt ngày chạy theo cô khiến cậu vui đến nhường nào, cậu đã nuôi hy vọng rất lớn. Nhưng niềm vui đó sớm vụt chạy mất khi hắn thừa nhận hắn cũng thích cô. Cả biểu hiện của cô dành cho hắn khiến cậu vô cùng hụt hẫng. Đối với cậu, hắn hay cô đều rất quan trọng. Cậu đã tự nhủ nhiều lần với bản thân mình sẽ tôn trọng quyết định của cô, nhưng mỗi lần gặp cô là mỗi lần khát khao chiếm giữ trong cậu lại nổi lên. Cậu nhìn sang cô, cười thầm nghĩ: "Tiểu Uyên ngốc, chỉ cần cậu cho tôi một cơ hội, chắc chắn tô sẽ không để cậu lạc lõng như bây giờ đâu".

Nhạc bắt đầu nổi, cô và cậu cùng đứng ở phía bên phải so với sân khấu, đủ để nhìn rõ toàn bộ. Tiếng hò réo của bọn con gái mỗi lần có ai đó lên thi không khác gì cái chợ đầu năm, phải nể mấy cái miệng đó thật. Nàng thi lượt thứ 3 còn hắn thi lượt thứ 7. Cô đảo mắt tìm Tiểu Yến, nhỏ đang đứng nói chuyện say sưa với anh chàng lúc nãy, không ai khác là mọt sách lớp 11A5. Cô cười thầm, đúng là hám trai quên cả bạn. Đến lượt của nàng, bây giờ là tới bọn con trai của toàn trường hò reo tên nàng, còn có cả băng rôn nữa. Thật sự nàng đứng trên sân khấu vô cùng nổi bật, ánh đèn chiếu lên chiếc váy trắng làm tôn lên vóc dáng trời phú của nàng. Đúng là giống như tiên nữ bước ra từ trong tranh. Nhạc nổi lên, tiếng hét cũng im lặng. Nàng thể hiện bài hát kinh điển "My heart will go on" ( OST Titanic). Giọng nàng cao và thanh vô cùng, đến cô còn đổ gục chứ nói gì con trai.  Ai ai cũng im lặng lắng nghe, ánh mắt thể hiện sự ngưỡng mộ thấy rõ. Cô nhận thấy bây giờ nàng không mang vẻ chảnh chẹ và hống hách thường ngày, thay vào đó là sự chân thành cho bài hát của mình. Tự dưng cô lại nhớ đến lúc hai người khoát tay nhau, cô tự cười cho chính mình, hai người họ sinh ra dường như đã là một cặp, cô lấy tư cách đâu để ghen với nàng. Bài hát kết thúc cũng là lúc tiếng vỗ tay vang lên ầm ầm, nàng cuối chào kèm theo nụ cười rạng rỡ.

Nhỏ chạy đến chỗ của cô, cả ba đứng nói chuyện đủ thứ trên đời để cứu rỗi thời gian chờ đợi. Thằng trưởng từ đâu chạy tới, sau đó là bầy lau la của lớp cô. Hôm nay ai cũng khác hẳn, giống như những người trưởng thành có thể gánh vác trách nhiệm của gia đinh chứ không phải là tụ học sinh 17t đập phá thường ngày nữa. Tụi nó đi đến đâu là cái chợ đi đến đó.

-"Ôi con Như lớp mình nó hát hay thật đấy, nó mà bớt chảnh chẹ đi thì tao cũng bằng lòng đi xách dép cho nó quá".

Cả bọn phá lên cười khiến thằng trưởng mặt đỏ rần. Tội nghiệp thằng nhỏ ghê. Nói thật thì thấy Khả Như cô nương không mê thì không phải là con trai. Chỉ có tội nàng chảnh, với lại suốt ngày cứ cầm cưa hắn thì cơ hội đâu cho tụi khác theo đuổi. Nói chuyện một hồi, thằng trưởng ra hiệu im lặng khi tới lượt hắn thi. Cậu kéo tay cô lại, thì thầm:

-" Chuẩn bị đón bất ngờ đi, công chúa".

Hắn từ từ bước lên, mang theo cây đàn ghita màu đen. Cô nhìn chăm chú không rời khỏi hắn, hắn đã cởi bỏ vest, sơ mi đen đã tháo bừa hai nút cổ để lộ vòm ngực săn chắc, tay áo xoắn đến khuỷu tay trong vô cùng nam tính. Hắn đưa mắt nhìn quanh và dừng lại ở chổ cô khiến cô giật mình, tim lại đập nhanh nữa rồi. Hắn nở một nụ cười nhẹ nhàng nhìn thẳng về phía cô, rồi mân mê cây đàn của mình. Hắn bắt đầu chơi, tiếng hò hét thay bằng tiếng đàn vô cùng dịu nhẹ. 

"A shadow in the darkness

Always behind you
He's always by your side but
You don't have a clue
Everyday he'll call your name
Hoping you'll turn around and stay
But you just walk right through me
Knowing I love you
Invisible and silent
To you
In someone else's hands
What could he do?
He sits in loneliness
You've torn his happiness
And you freely walked away not knowing what you did
Oh
And even in the darkness
There is light
With one look in your eyes
Every wrong becomes right
Forever in my heart
Forever in my mind
You have always held the pieces from the very start
That man is standing by you
If you'd only knew
He's always right beside you
But you don't have a clue
Everyday he'll call your name
Hoping you'll turn around and stay
But you just walk right through me
Knowing I love you"

(That man Eng.ver ( Secret garden ost))

Giọng của hắn vô cùng ấm áp, trầm cao đều xử lí rất tốt cộng thêm phát âm cực kỳ chuẩn khiến bài hát hay đến lạ. Chính cô cũng không tin hắn hát hay đến như vậy. Từ đầu đến cuối bài hát cô đều chăm chú nhìn hắn, mọi cử chỉ của hắn đều được lưu vào tim cô, để giữ lại cho mình chút hình ảnh gì đó. Hắn đứng dậy, tiếng vỗ tay vang lên như sấm. Hắn nhìn thẳng vào cô, lại nở một nụ cười vô cùng ấm áp. 

" Bài hát này thực ra là thay cho lời tỏ tình của tôi đến người con gái mà tôi thích nhưng chưa có cơ hội để bày tỏ với cô ấy".

Cả đám đông cùng "Ồ" lên rồi nhôn nhao bàn tán về người con gái may mắn đó. Cậu không hề ngạc nhiên gì về việc này, vì hẳn cậu đã đoán được bí mật của hắn. Một lần nữa kéo cô lại, cậu hỏi:

-" Cậu có nghĩ người con gái đó là cậu hay không, Tiểu Uyên?"

Câu hỏi của cậu khiến cô giật mình, xua xua tay rồi nói:

-" Không có chuyện đó đâu, cậu cứ đùa."

Hắn nãy giờ vẫn quan sát cô, tuy không nghe được nhưng nhìn vào biểu hiện của cô và cậu hắn cũng hiểu được cuộc nói chuyện của hai người rồi phì cười. Quay sang đám đông hắn hỏi:

-" Các cậu có muốn biết người con gái đó là ai không?"

Tên này có vẻ hỏi thừa, ở đây trừ cậu ra hầu như ai cũng muốn biết câu trả lời. Một số còn bàn tán " có vẻ là hotgirl trường mình rồi", " Khả Như cô nương chứ còn ai nữa" bla...bla... Hắn lại đảo mắt một loạt và lần này dừng lại ở phía Khả Như đang đứng. Khỏi phải nói nàng ta mừng như muốn khóc, ai ai cũng dồn ánh mắt về chỗ nàng, cậu thì hơi ngạc nhiên khi thấy hắn làm như vậy, chỉ có cô là đang gồng mình lên để chờ đợi câu trả lời từ chính miệng hắn nói ra. Rồi đám đông im bặt, nhìn lên hắn chờ đợi.

" Tôi thích cậu... Trương Huỳnh Minh Uyên".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro