Chương 4: Bác sĩ tốt bụng
Hạ Khiết chật vật chạy vào bệnh viện, mồ hôi thấm ướt lớp vải mỏng dán sát vào làn da thiếu nữ lộ rõ đường cong quyến rũ trên người cô gái.
Chạy một mạch vào cửa bệnh viện, Hạ Khiết mới cảm thấy an tâm hơn một chút. Nhưng rồi nhớ tới thứ chất lỏng dính dớt giữa chân mình, cô lại cảm thấy vừa hoảng loạn vừa sợ hãi đã là lần thứ ba.
Lần đầu tiên là trò đùa quái ác trong lớp, lần thứ hai là lúc bị sốt và lần này là bị quấy rối trên xe bus. Hạ Khiết lo lắng không hiểu vì sao cơ thể mình lại phản ứng như vậy, mỗi khi thứ chất lỏng khi trào ra khỏi người, cơ thể đều không còn chút sức lực nào. Đến bây giờ chỉ đi vài bước vào cửa bệnh viện hai chân đã bủng rủng cả rồi.
"Em có sao không?" Một giọng nam ôn hoà vang lên, sau đó một bàn tay to lớn ấm áp đỡ lấy vai Hạ Khiết.
Hạ Khiết cuốn quýt trốn đi, đối phương cũng không níu kéo mà tiếp tục nhẹ nhàng hỏi: "Trông em có vẻ không ổn, để anh khám giúp em nhé? Yên tâm anh sẽ không lấy tiền."
Đối phương cười nói.
Hạ Khiết ngẩng đầu nhìn, đó là một anh bác sĩ trẻ điển trai, anh ta mỉm cười nhìn Hạ Khiết, nụ cười dịu dàng với hai má lúm đồng tiền.
Không biết bằng cách nào, có lẽ do quá lo sợ cho tình trạng bệnh tình của mình, Hạ Khiết bừng tỉnh lại đã ở trong phòng khám cùng với anh chàng bác sĩ đẹp trai kia.
Anh ta tự giới thiệu mình là Giang Kha, bác sĩ mới đến của bệnh viện.
Giang Kha vẫn giữ nguyên nụ cười ngọt ngào lại dịu dàng hỏi chuyện Hạ Khiết: "Anh thấy em có vẻ không khoẻ, em không khoẻ chỗ nào sao?"
Hạ Khiết nghe vậy thì đỏ bừng mặt cúi đầu, hai chân khép chặt vài nhau sợ Giang Kha phát hiện ra gì đó, tuy đối phương là bác sĩ nhưng Hạ Khiết vẫn cảm thấy nói chỗ đó bị bệnh rất ngại hơn nữa người ta còn là đàn ông, còn là một người đàn ông rất đẹp trai.
Giang Kha im lặng nhìn Hạ Khiết, đôi mắt ôn hoà thoáng lướt qua cổ áo trễ xuống của thiếu nữ, nơi ấy lộ ra lớp da thịt trắng ngần phập phồng, liếc mắt xuống dưới là đôi chân thon gọn sau làn váy ngắn.
"Bị bệnh thì không nên giấu, trị sớm mới tốt. Nếu không..." Giang Kha thở dài nói.
"Em, em..." Hạ Khiết cũng nghĩ đến chuyện không trị bệnh sớm sẽ rất nguy hiểm cô gái lắp bắp một hồi, cuối cùng lấy hết can đảm nhắm chặt mắt nói: "Em, chỗ đó của em cứ bị chảy nước."
Đôi mắt Giang Kha thoáng trầm xuống, anh thu lại nụ cười và trở nên nghiêm túc hỏi: "Chỗ đó là chỗ nào? Em phải nói rõ thì anh mới giúp được em."
Hạ Khiết cắn chặt môi dưới, hai mắt đã rưng rưng vì xấu hổ. Nhưng điều xấu hổ nhất đã nói ra, cũng không thể cứ thế mà rút lui được. Hai tay nắm chặt ghế, Hạ Khiết quay mặt đi chỗ khác, hai chân từ từ giang ra để lộ chiếc quần lót trắng đã thấm ướt một mảng lớn, bên mép đùi còn chút ươn ướt chứng tỏ từng bị nước dính bẩn.
Giang Kha hít sâu một hơi, cậu nhỏ dưới háng đã căng cứng. Thật một cô bé ngây thơ không biết cái bộ dạng dâm đãng dạng háng trước mặt đàn ông này sẽ người ta muốn đè em ấy ra mà hiếp hay sao đây?
Nhìn gương mặt đỏ bừng vì xấu hổ của Hạ Khiết, cái gương mặt xinh đẹp ngây thơ ấy đối lập với tư thế dạng chân gọi mời phía dưới thật đúng là sức hấp dẫn trí mạng đối với Giang Kha.
Giang Kha giơ tay vuốt tóc một cái, rồi anh ta nghiêm túc nói: "Bệnh này của em có chút đặc biệt, cần phải kiểm tra kỹ. Trong lúc đó sẽ phải cởi đồ, và kiểm tra những nơi riêng tư của em, em có đồng ý không?"
Hạ Khiết quay đầu nhìn Giang Kha, gương mặt đỏ ửng, đôi mắt đen láy sợ hãi lại lo lắng nhìn anh, trông như một chú thỏ yếu đuối đang cầu xin sự giúp đỡ: "Thật, thật sự cần vậy sao?"
Vừa nói, Hạ Khiết vừa ngửa đầu lên nhìn Giang Kha, gương mặt ngây thơ chờ mong nhìn Giang Kha trong tư thế chân vẫn giang rộng, váy kéo lên đến tận hông, cái quần lót trắng ướt đẫm thoát ẩn thoát hiện trước mắt Giang Kha.
"Xin, xin bác sĩ giúp em với."
Giang Kha nhìn chằm chằm Hạ Khiết một lúc, ngay khi phát hiện giọng cô gái nhỏ đã run lên vì quá lo lắng, anh mỉm cười, nụ cười vẫn dịu dàng như cũ nhưng lại mang theo chút gì đó rất khác biệt.
"Được rồi đi theo anh."
Giang Kha yêu cầu Hạ Khiết ngồi trên một cái ghế khám đặc biệt, cô gác chân lên hai bên tay vịn, đầu gối cong lên tạo thành hình chữ M. Giang Kha ngồi bên dưới, nhìn chiếc quần lót ướt đẫm của Hạ Khiết.
"Bình thường em cũng chảy nhiều nước thế à?"
Hạ Khiết cuống quýt lắc đầu: "Không, không chỉ là dạo gần đây thôi." Nhưng kỹ càng hơn Hạ Khiết lại không nói, cô cảm thấy chuyện mình gặp phải quá xẩu hổ nên không muốn nói ra, cũng hy vọng anh bác sĩ sẽ hiểu cho cô và không hỏi tiếp.
Thật may mắn, Giang Kha quả nhiên không hỏi tiếp nguyên nhân. Hạ Khiết vừa thở phào nhẹ nhõm liền cảm nhận được đôi găng tay cao su lạnh lão chạm vào bắp đùi non mịn của mình. Cô hít sâu một hơi, cảm giác kỳ lại lần nữa dâng lên.
Giang Kha cảm nhận da thịt mềm mại đàn hồi của thiếu nữ, ngón cái chà sát lên vệt nước còn ươn ướt trong mép trong đùi.
"Giờ anh sẽ kiểm tra âm đạo, em cứ thả lỏng nhé. Yên tâm sẽ không đau đâu." Giang Kha vừa dứt lời ngón cái đã trượt theo mép đùi chạm vào hạt châu nhỏ của Hạ Khiết, anh nhẹ nhàng xoa nắn nó vừa xoa xoa vừa dịu dàng hỏi: "Em cảm thấy thế nào?"
"Ưm~~~ Ngứa, ngứa lắm ạ~~~" Hạ Khiết cắn chặt môi thở dốc trả lời Giang Kha, vừa mới lên cao trào cách đây không lâu lại bị kích thích khiến cô bé mệt mỏi vô cùng.
"Ngứa sao? Ngứa ở đâu?" Giang Kha vừa hỏi ngón giữa của anh vừa di chuyển xuống dưới, cách quần lót, anh đâm ngón tay vào tiểu huyệt của Hạ Khiết.
"A~~~ Dạ, dạ... Ưm~~ Ngứa, ngứa ở đó ạ" Hạ Khiết lại khẽ rên lên.
"Thế này thì sao? Đỡ ngứa hơn chưa?" Ngón giữa tăng tốc đâm mạnh hơn vào tiểu huyệt, ngón cái lại không buông tay hạt châu không ngừng chà mạnh lên nó.
"A~~~ A~~~ Đừng, đừng~~~ Kỳ, kỳ lắm~~~" Hạ Khiết không khống chế được mà vừa rên rỉ vừa thở dốc cầu xin.
Cái cảm giác ngứa ngáy, lại râm ran nơi cột sống khiến Hạ Khiết thấy dưới háng mình lại ươn ướt, khoái cảm khiến đôi mắt ngây thơ của cô gái bị dục vọng bao phủ.
Giang Kha khẽ cười nhìn ngón tay đã ươn ướt của mình, quả là cô bé ngoan không biết nói dối.
"Được rồi, giờ anh phải cởi quần lót của em ra để kiểm tra bên trong."
Không đợi Hạ Khiết trả lời, Giang Kha liền kéo quần lót Hạ Khiết lên đến đầu gối, vừa kéo quần lót ra, một sợi chỉ trong suốt lóng lánh hiện ra trước mắt anh, dâm thuỷ của thiếu nữ đã thấm ướt cả phía dưới.
Giang Kha nhìn cô bé trắng hồng bị nước mật thấm ướt trở nên gọi mời như quả đào mộng phơi sương, cậu bé trong quần lại xáo động không ngừng chỉ muốn phá tung kéo quần để cắn quả mật ngon ngọt trước mặt.
"Quả thực chảy rất nhiều nước." Giang Kha nghiêm túc nói.
Lời này khiến Hạ Khiết bừng tỉnh, cô buộc miệng hỏi: "Vậy phải làm sao bác sĩ?"
"Yên tâm, anh sẽ cho em uống thuốc." Giang Kha cười nói.
Hạ Khiết nghe vậy liền yên tâm, quả nhiên có bệnh nên tìm bác sĩ chỉ cần uống thuốc cô sẽ không bị như thế nữa. Nhưng bỗng Hạ Khiết lại thấy Giang Kha cầm một lọ thuốc ngồi xuống đối diện với cô bé của mình và rồi cô run rẩy cong cả người lên, hai chân vội khép chặt lại nhưng lại bị đôi tay mạnh mẽ của bác sĩ cản lại.
"Ngoan để anh đút thuốc cho em không là bệnh đấy." Giang Kha nói rồi lại đút một viên thuốc vào tiểu huyệt của Hạ Khiết, không phải thuốc gì đặc biệt chỉ là một loại thuốc có tác dụng như nước hoa thơm miệng.
Ngón tay thon dài bọc trong bao tay lạnh ngắt cầm lấy viên thuốc thô to bằng đầu ngón tay, đây là loại thuốc mới có tác dụng để ngậm trong miệng cho người bị hôi miệng thâm niên. Rõ ràng kích thước như thế này cho vào miệng sẽ thật dễ dàng nhưng với tiểu huyệt non nớt của Hạ Khiết thì thật khó khăn.
Giang Kha lại nhẹ nhàng xoa nắn hạt châu của Hạ Khiết, giọng anh dịu dàng khuyên nhủ: "Ngoan, hơi đau một chút nhưng nhét vào rồi sẽ mau chóng hết bệnh thôi."
Hạ Khiết cảm nhận được dị vật bên dưới, hai chân muốn khép chặt nhưng sức cô không đấu lại bác sĩ, chỉ có thể lắc đầu lia lịa, còn chưa kịp nói gì thì Giang Kha đã thô bạo nhét viên thuốc vào bên trong.
Còn chưa đợi Hạ Khiết thích ứng với dị vật trong tiểu huyệt, Giang Kha đã thọt ngón tay vào trong, tiểu huyệt tức khắc bị căng cứng.
"A.... Đau..."
"Ngoan, sẽ không đau nữa đâu." Giang Kha mặc kệ lời kêu la của Hạ Khiết, một tay anh vê mạnh hạt châu liên tục, một tay khác thì thọc vào tiểu huyệt của Hạ Khiết đẩy viên thuốc kia vào sâu bên trong.
Thật không biết bỏ vào bên trong có khiến tiểu huyết thơm tho mùi nước hoa được không?
Cơn đau vừa dâng lên đã bị khoái cảm ập đến như sóng thần cuốn bay lý trí của Hạ Khiết. Hai tay bấu chặt vào thành ghế, Hạ Khiết cong người run rẩy không ngừng rên rỉ. Dục vọng khoái cảm khiến cả người Hạ Khiết ửng hồng, còn đôi mắt xinh đẹp đã trở nên mê ly.
Phòng khám yên tĩnh chỉ còn lại tiếng rên rỉ đứt quãng của Hạ Khiết.
"A~ A~~~ Ưm~~ Ưm~~~ Đủ... Ưm~~~ Đủ rồi... A~ Bác sĩ... Ưm, ưm~~~ Đủ rồi..."
Giang Kha dường như không nghe thấy lời cầu xin của cô gái, anh vẫn giữ vẻ mặt nghiêm túc không ngừng đâm chọc mấy chục cái vào tiểu huyệt của Hạ Khiết, chưa đến một phút. Hạ Khiết đã rên lớn một tiếng rồi một dòng nước mật thơm mùi nước hoa chảy ra giữa hai chân cô.
Hạ Khiết không còn chút sức lực, nhắm mắt thở yếu ớt. Bộ váy vàng nhạt tinh khôi đã thấm đẫm mồ hôi và dâm thuỷ.
"Quả thực rất thơm." Giang Kha thì thầm, rồi hai tay bẻ mép ngọc trai của Hạ Khiết lộ ra tiểu huyệt ướt đẫm, anh liếm môi rồi cúi đầu úp mặt vào đó bú liếm.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro