Mùa hoa nở
Phố cũ, ngày hoa nở nhẹ rơi
Hoa trắng quên lối cũ
Mây khé vờn với sương
Phố chiều nay buồn lắm
Man mác, buồn em đưa.
Đã bao nhiêu ngày mưa làm lòng tôi xao xuyến, những cơn mưa nặng hạt. Ngày mưa buồn là thế, chìm trong sắc hoa bên hiên nhà. Cái quán nước gần trường của bà Hạc đã dọn đi. Phố vẫn đẹp, vẫn đông như những ngày tôi và nàng gò lưng đạp xe cho kịp giờ. Chỉ là... Có cái gì đó đã mất. Tôi không buồn, chí có quyến luyến. Những ngày vô lo không đủ khắc sâu vào lòng tôi một nỗi buồn khó tả. Có lẽ cái ồn ã, phóng khoáng dần du nhập vào đời sống đã làm tôi có chút chơi vơi. Tiếng người ta không còn được thanh, tính người ta không còn được nhẹ, và lòng người ta cũng chẳng còn yên như khi đầu tôi ra Bắc.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro