Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 33 : Cậu có yêu anh ấy không ?

Anh , Hải Băng , cậu vừa đến cửa phòng Nhược Thy nằm . Thấy hắn đi ra , nhỏ hỏi không một chút vội vàng dù lòng đang rất lo lắng

_ Thiên Tỉ , Nhược Thy sao rồi , tỉnh chưa ?

_ Tỉnh rồi , nhưng em đừng vào ! Hắn đáp , mắt nhìn vào cánh cửa , thở dài

Nhìn cái biểu hiện của hắn , ai cũng đoán ra Nhược Thy biết rõ tình trạng chân của mình , cậu nghi ngại

_ Cậu đã nói cho cô ấy biết ?

_ Trước sau gì cũng phải nói thôi ! Mà em tới lâu chưa ? Hắn quay sang hỏi Hải Băng

_ Vừa xuống sân bay , em tới đây luôn ! Nhỏ đáp , sáng nay nhỏ cứ thấy nôn nao trong lòng , mới gọi điện cho Nhược Thy . Lúc đó Tuấn Khải đang cầm máy cô nên nhỏ mới biết chuyện

Hắn gật đầu , ngồi phịch xuống ghế , ảo não . Ba người còn lại ngồi xuống cạnh đấy , theo đuổi suy nghĩ riêng của mình , chung quy vẫn chỉ hướng tới một người duy nhất

Nhỏ rất lo cho tinh thần của Nhược Thy , cô có thể vượt qua cú shock này được không , khi mà đôi chân là thứ mà cô trân trọng nhất

Còn trong phòng , sau khi khóc mệt , Nhược Thy lăn ra ngủ

******************

Ánh bình minh dâng lên , xua tan bóng đêm dài . Thiên Tỉ thức giấc sau một đêm trú ngụ tại bệnh viện , đêm qua vì muốn ở chung với Nhược Thy , hắn đã đuổi đám kia về khách sạn

Đưa cặp mắt hổ phách buồn bã nhìn người con gái còn đang cuộn chăn trên chiếc giường màu trắng tinh khôi , hắn lại thở dài . Cả đêm qua cô không nhúc nhích lấy một lần , cứ nằm im thin thít như ngủ say lắm . Nhưng hắn biết cô không hề ngủ được , làm sao cô có thể ngủ ngon khi bị cơn đau hoành hành . Chỉ là cô không muốn nhìn hắn nên mới nhắm mắt như thế

Hắn đứng lên đi vào phòng vệ sinh làm vscn . Xong , đi ra ngoài mua đồ ăn cho cô

Nhược Thy mở mắt khi chắc chắn hắn đã ra ngoài , cô đã thức rất lâu vì thuốc giảm đau hết tác dụng , hai cái chân chết bằm của cô lại đau nhức làm cô không thể ngủ được , phải cắn răng chịu đựng lắm mới không bật ra tiếng . Cô sợ , hắn biết lại lo lắng , áy náy

Cô cố ngồi dậy , tựa lưng vào thành giường , bần thần , mắt đờ đẫn như người mất hồn . Giờ cô rất mệt

*****************"

Hắn mở cửa đi vào , tay cầm túi đựng đồ thức ăn , thấy cô đã dậy , hắn lên tiếng

_ Cô dậy rồi à ?

.......

Đáp lại là sự im lặng , cô không buồn nhìn hắn lấy một cái

Hắn không thấy khó chịu vì bị phớt lờ , hắn biết trước cô sẽ như thế mà . Nhìn con búp bê vô hồn trước mặt , hắn càng đau lòng . Từ từ bước tới bàn , đổ cháo ra tô , đảo đều , ngồi xuống cạnh cô , nhẹ giọng

_ Cháo tôi vừa mua , cô ăn cho nóng !

_ Tôi không ăn !

_ Cô nên ăn chút đi , suốt từ hôm qua cô đã ăn gì đâu ! Hắn vẫn giữ giọng nhẹ nhàng , dỗ dành cô

_ Tôi đã nói không ăn , anh không nghe thấy sao ? Cô lớn tiếng , hất mạnh tô cháo ra , rớt xuống sàn nhà vỡ tung tóe , có mài giọt còn văng dính vào áo hắn

Hắn vốn rất ghét bẩn , ai mà làm bẩn đồ hắn , sẽ chẳng bao giờ yên thân . Vậy mà lần này hắn chẳng tỏ chút cau có nào , cơ mặt vẫn ôn hòa như không hề có chuyện gì xảy ra . Hắn cúi xuống lẳng lặng thu gom tất cả vào túi

Còn Nhược Thy vẫn giữ y chang cái bộ dạng thất thần sau khi mình đã gây ra lỗi lớn

Thu dọn xong , hắn bỏ vào thùng rác , đi vào phòng vệ sinh lấy khăn lau những vết bẩn dính trên áo , lúc này hắn lại thấy bẩn kinh khủng , hắn cần phải thay đồ , ngay lập tức

Nghĩ rồi , hắn ra ngoài , nói

_ Tôi đi mua tô cháo khác !

.....

Cô vẫn không đáp lại , hắn đi nhanh ra ngoài . Cậu đứng ngoài , đã nghe thấy tất cả . Thấy hắn đi ra , cậu lên tiếng

_ Cô ấy không ăn sao ?

_ Ừ ! Hắn gật đầu , cất bước đi thẳng

Cậu nhìn theo hắn một lát , mở cửa đi vào phòng , đưa mắt nhìn cô gái trên giường một lát , mới cất bước tiến đến , ngồi xuống cạnh cô

_ Nhược Thy !

Cô ngước nhìn cậu , đôi mắt thật bi thương

_ Trông em giờ đáng thương lắm phải không anh ?

_ Không , với anh , em lúc nào cũng là một cô gái mạnh mẽ , dũng cảm ! Cậu ôn hòa , đưa tay xoa đầu cô cưng nựng

Cô cười nhạt

_ Mạnh mẽ , dũng cảm thì có nghĩa gì lý gì khi bây giờ ngay cả tự bước đi cũng là một điều xa vời với em !

_ Em đừng bi quan như thế , chân em chỉ tạm thời không thể đi lại được thôi , sau một thời gian nữa nó sẽ hồi phục thôi mà , em phải mạnh mẽ lên , hiểu không ? Cậu tiếp tục động viên cô

_ Em không biết , em rất sợ , sau này chân em sẽ không thể còn nhảy được nữa , em sợ lắm anh à ! Nhược Thy lắc đầu , khuôn mặt lộ rõ vẻ hoảng loạn

Cậu thấy xót xa lắm , cánh tay từ từ đưa ra , quyết định ôm cô vào lòng , cô không có ý phản kháng , lúc này cô rất cần một bờ vai để dựa vào . Cô mệt lắm rồi

Cậu thấy vui vì điều đó , vỗ vỗ lưng cô , an ủi

_ Em đừng sợ , có anh ở đây , em không việc gì phải sợ . Em là một cô gái tốt nhất định trời sẽ không phụ lòng , biết đâu sẽ có kì tích xảy ra

Nhược Thy đẩy nhẹ cậu ra , hoang mang

_ Sẽ có kì tích thật sao ?

_ Chỉ cần em có lòng tin , nhất định sẽ có ! Cậu mỉm cười , nụ cười tỏa sáng tiếp thêm sức mạnh cho người đối diện

Cô gật đầu , từng lời động viên của cậu làm lòng cô thấy ấm áp hơn , nhìn cậu , cô lại nhớ tới Nhật Hạo . Trước đây mỗi khi cô có chuyện , luôn là anh ở bên an ủi , động viên . Giờ không có anh bên cạnh , nhưng có Vương Nguyên . Cậu không khác gì người anh trai thứ hai của cô

***********************

_ Cậu ăn chút cháo đi , để bụng đói không tốt ! Hải Băng vừa nói vừa cầm tô cháo nghi nghút khói ngồi xuống cạnh cô . Cháo này là hắn mua , nhưng vì sợ cô lặp lại chiến tích cũ , hắn đành nhờ Hải Băng

Nhược Thy nhìn tô cháo , rồi nói

_ Tớ tự ăn !

Hải Băng chiều ý , đưa tô cháo cho cô . Nhược Thy đón lấy , ăn một cách chậm chạp

Đứng bên ngoài cửa sổ , thấy cô đã chịu ăn , cặp mắt hổ phách dịu lại , cơ mặt dãn ra tỏ vẻ hài lòng . Hắn đứng đó một lát , quay người rời đi

Hải Băng ngồi đó , đợi cô ăn hết , mới nói

_ Cậu thực sự ổn chứ ?

_ Không hẳn , nhưng đỡ hơn rất nhiều sau khi nói chuyện với Vương Nguyên !

Nhỏ an tâm hơn khi nghe cô nói thế , không phải ai cũng đủ nghị lực để dễ dàng vượt qua cú shock này , với Nhược Thy đỡ hơn là đã giỏi lắm rồi

_ Cậu đang giữ một bí mật mà tớ không biết ? Nhỏ bỗng hỏi một câu chẳng liên quan gì tới phần trước

Nhược Thy đang uống nước , ngưng lại động tác trong tích tắc , tiếp tục uống cho hết . Cô biết nhỏ đang nói đến điều gì , đặt ly xuống , chần chừ

_ Thật ra ... chuyện bắt đầu từ khi mình quen anh em Minh Luân !

_ Vậy chuyện liên quan đến Minh Luân hay Minh Vy ? Nhỏ khoanh tay

_ Cả hai ... mà không chỉ có hai người họ , còn có cả Dịch Dương Thiên Tỉ !

_ Có vẻ rắc rối ! Nhỏ xoa cằm trầm ngâm

_ Ừ , rất rắc rối ! Cô gật đầu

_ Kể đi ! Nhỏ hối

_ Chuyện là .......bla bla ..... Vậy đó ! Nhược Thy kết thúc bằng một cái thở dài

_ Đúng là rất phức tạp ! Nhỏ đưa ra kết luận khi nghe xong câu chuyện của cô

_ Cậu yêu Thiên Tỉ ? Nhỏ bỗng thay đổi chủ đề một cái xoạch làm cô đỡ không kịp , giật thót , lúng túng

_ Ai ... nói chứ , cậu chỉ giỏi đoán mò !

_ Vậy lí do gì mà cậu lại lo anh ta như vậy , lại còn đỡ cái thùng đó cho anh ta nữa ! Nhỏ nghiêm mặt tra khảo

_ Ừ thì ... ! Nhược Thy gãi đầu ấp úng , ngây ngô đáp _ Tớ không biết như thế có phải yêu không nữa . Chỉ biết luôn nghĩ tới hắn , biết hắn gặp chuyện lại lo lắng , bất an , khi đối diện với hắn lại hay ngại ngùng , tim đập rất nhanh , đỏ mặt . Cậu nói xem ... như thế có phải yêu không ?

_ Cậu có phải tiểu thư Vũ gia thông minh lanh lợi không , yêu người ta rồi mà còn không biết , đổi tên thành Vũ Tiểu Ngốc đi là vừa !

_ Thông minh đâu có nghĩa là phải rành chuyện tình cảm , cậu cũng vậy còn gì ! Nhược Thy trề môi phản pháo , nhỏ đó , ngay cả có thích Tuấn Khải hay không cũng không biết vậy mà còn nói cô

_ Tớ làm sao ? Nhỏ nhíu mày , không hiểu cô ám chỉ điều gì

_ Cậu thích Tuấn Khải chứ làm sao !!! Cô dõng dạc nói

_ Vớ vẩn ! Đến lượt nhỏ lúng túng , cô nói nhỏ thích Tuấn Khải ? Thật là bậy bạ

_ Thôi chối đi , nhìn cái bộ mặt tảng băng mà đỏ lên được của cậu thì rõ rồi , với lại Tuấn Khải cũng thích cậu còn gì , tiến lên đi ! Nhược Thy lém lỉnh

_ Chuyện đó để sau đi ! Nhỏ gạt phắt đi , giờ nên gác chuyện riêng tư lại , một phần là vì nhỏ ngượng , một phần nhỏ cũng chưa xác định được tình cảm của mình

Nhược Thy thôi không nói , cô cũng cùng tâm trạng với nhỏ nên cô hiểu , khi chưa xác định được tim mình sẽ dành cho ai thì nên dành thêm thời gian suy nghĩ , không nên vội kết luận






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro