Chương 30 : Cái đuôi
TFBOYS tan giờ làm , cả ba vừa ra đường , thấy Nhược Thy vừa xuống xe một cách vội vàng , Vương Nguyên liền lên tiếng gọi
_ Nhược Thy !
Cô quay người , thay vì đáp lại người vừa gọi tên mình , cô lại nhìn hắn trân trân , khẽ thở phào trong lòng . May quá , hắn không sao
Bị cho ăn bơ , cậu không cam tâm , tiếp tục hỏi
_ Em tới đây làm gì thế ?
Giờ cô mới chịu rời mắt nhìn cậu , ấp úng tìm cách lấp liếm
_ Ờ ... em tiện đường qua đây nên muốn vào xem các anh quay phim , các anh tan giờ làm rồi à ?
_ Ừ ! Cậu ngây thơ gật đầu
Còn hắn tất nhiên là không tin , nhưng hắn không lật tẩy cô trước mắt thiên hạ đâu , như thế chẳng còn gì là thú vị
_ Em về luôn chứ ? Anh hỏi
_ Dạ ! Cô mỉm cười , cùng TFBOYS lên xe về khách sạn
Đến khách sạn , cô liền bỏ lên phòng . Mở cửa đi vào , lúc chuẩn bị đóng cửa lại , bỗng một bàn tay to lớn của ai đó chặn cửa lại , không cho đóng
Nhược Thy ngước nhìn chủ nhân bàn tay kia , chau mày . Lại là hắn , hắn lại muốn kiếm chuyện gì với cô nữa đây
_ Anh làm gì vậy ?
_ Chẳng làm gì ! Hắn nhún vai _ Chỉ muốn hỏi chút chuyện
_ Chuyện gì ? Cô tằng hắng
_ Lí do cô đến phim trường ! Hắn khoanh tay lại kiểu như tra khảo phạm nhân
Nhược Thy chột dạ , tự dưng hắn lại hỏi làm gì , không phải hắn đang nghi ngờ điều gì chứ ? Chắc không đâu , có lẽ tại cô lo hơi quá
Nhanh chóng ấy lại vẻ cao ngạo , cô đáp
_ Chẳng phải tôi đã nói rồi , tôi chỉ tiện đường đi qua thôi
_ Cô biết không , cô nói dối rất tệ ! Hắn nhìn cô , thái độ hết sức nham nhở
_ Nói dối ???? Tại sao tôi phải nói dối anh ??? Cô kênh mặt tự tin
_ Có lẽ ... ! Hắn xoa cằm ra chiều suy nghĩ , rồi cúi sát mặt cô , nhỏ giọng _ Vì cô nhớ tôi mà không dám nói , chẳng hạn !
_ Hơ , anh ảo tưởng hơi bị nặng đấy ! Cô nhìn hắn khinh bỉ . Đóng mạnh cửa lại , tựa lưng vào cánh cửa , lòng chửi thầm hắn . Là cô lo hắn bị hại mới chạy tới đó , vậy mà hắn còn bỡn cợt cô . Biết vậy cô chẳng thèm quan tâm hắn , mặc kệ Minh Luân xử hắn cho biết
Hắn đứng ngoài , nhìn cánh cửa đóng im lìm , môi nhếch lên hiện ý cười . Quay người trở về phòng
***********************
Bữa tối , Thiên Tỉ ăn xong trước , uống cạn ly nước , hắn thong thả nói
_ Em ra ngoài một lát !
Hắn đứng lên , rời khỏi bàn ăn . Nhược Thy đang ăn , thấy vậy vội vã uống ngụm nước rồi đứng lên
_ Tôi đi cùng anh ( nói với anh , cậu ) Hai anh ăn sau nha !
Hắn quay lại , nhìn cô thắc mắc
_ Theo tôi làm gì ?
_ Ê , cái này anh nhầm rồi nha , đi cùng và đi theo có hai nghĩa khác nhau hoàn toàn đấy ! Nhược Thy đính chính , cái giọng triết lý hết sức
_ Khác ở chỗ nào ? Hắn nhíu mày
_ Muốn biết thì quay về học sơ trung đi ! Cô kênh mặt , bước đi trước
Trán hắn xuất hiện vạch đen , con nhóc này hôm nay to gan thế cơ đấy dám nói đểu hắn . Chắc chán sống rồi đây mà
Nhếch miệng , hắn cất bước theo sau
Lại một lần nữa , cặp mắt đen tròn đáng yêu trở nên u ám , buồn bã
Đi được một lát , Nhược Thy cố tình đi lùi lại , đến khi đứng sau hắn vài bước chân , cô mới dừng lại
Hắn thấy thế , hỏi
_ Sao thế ?
_ Không sao , chỉ là không thích bị người ta nhìn sau lưng !
_ Cô đúng là dị hợm ! Hắn phán
_ Kệ tôi ! Cô chun mũi
Hắn lắc đầu , không nói nữa . Tiếp tục cuộc tản bộ
Nhược Thy luôn theo sau và giữ một khoảng cách nhất định với hắn . Mắt đảo ngang dọc tứ tung như tìm kiếm gì đó . Nhưng cô chẳng thấy gì gọi là một chút bất thường . Xung quanh , mọi thứ luôn diễn ra rất bình thường . Vậy mà cô luôn có cảm giác bị theo dõi . Có những ánh mắt đang nhìn theo cô và hắn , cái cảm giác đó rất rõ ràng
Liệu có phải cô quá đa nghi không ?
Nhưng như vậy thì có sao khi cô đã biết chắc chắn Minh Luân sẽ gây bất lợi cho hắn . Giờ cô chẳng hề biết chính xác kế hoạch của cậu , nên ngoài việc có thể làm là bám theo hắn , cô còn có thể làm gì hơn . Cô biết như vậy hơi quá lố nhưng còn tốt hơn là ngồi im một chỗ thấp thỏm
Đến một quán kem , hắn dừng lại , hỏi
_ Ăn kem không ?
Nhược Thy nhìn quán kem trước mặt , mắt sáng hơn ánh đèn , tâm hồn ăn uống lại trỗi dậy , hớn hở đáp
_ Ăn ! Nói xong , không đợi hắn nói câu thứ hai , cô chạy vọt vào quán
Hắn lắc đầu , đúng là háu ăn , chỉ cần nghe nhắc đến từ ăn là chạy nhanh hơn đạn
Không vội vàng , hắn bỏ tay vào túi quần , thủng thẳng vào trong ,đến bàn Nhược Thy đã chọn , ngồi xuống
_ Gọi kem đi , tôi gọi rồi ! Nhược Thy gõ đầu ngón tay xuống bàn , điệu bộ rất yêu đời
_ Kem bạc hà ! Hắn đáp trỏng trơ
_ Chị ơi cho thêm một ly kem bạc hà ! Nhược Thy gọi lớn
Lát sau , chị chủ quán trẻ bưng ra một khay kem chất đống như núi ( ví hơi quá )
_ Kem tới đây ! Chị chủ quán vui vẻ , đặt 8 ly kem chocolate và một ly kem bạc hà ra bàn
Hắn nhìn đống kem trên bàn , choáng váng
_ Cô gọi sao ? Hắn hỏi
_ Chứ anh nghĩ là ai ! Cô đáp tỉnh bơ , cầm ly kem đầu tiên , thản nhiên ăn
_ Cô là heo à ? Hắn nhìn cô , châm chọc
_ Cấm anh xúc phạm tôi ! Cô nghiêm mặt , chẳng phải vì lo cho an toàn của hắn , cô mới bỏ ngang bữa tối , để cái bao tử chưa đầy biểu tình phản đối ầm ĩ nãy giờ . Vậy mà hắn còn nói cô là heo , đáng ghét
_ Đó là sự thật , không phải xúc phạm ! Hắn thản nhiên , cầm ly kem lên nhàn nhạt bỏ muỗng kem vào miệng
Nhược Thy liếc hắn một cái , rồi cúi xuống ăn tiếp . Không thèm đôi co với hắn
Hắn chỉ ăn có một muỗng duy nhất lại đặt ly xuống bàn , lấy điện thoại ra nghịch . Hắn vào quán kem là vì cô , chứ hắn vốn không thích ăn đồ lạnh , nó không tốt cho cổ họng của một nghệ sĩ như hắn . Lâu lâu , hắn lại liếc nhìn cô một cái như đảm bảo cô vẫn còn bên cạnh hắn
Nhược Thy cúi ăn lia lịa , lâu lâu liếc nhìn hắn . Trông hắn lúc này thật ung dung tự tại , cô tự hỏi nếu hắn nếu hắn biết mình đang trong thời kì nguy hiểm thì hắn sẽ thế nào ??
_ Làm gì mà lén lút thế , nếu muốn chiêm nghưỡng vẻ đẹp của tôi , cứ thoải mái mà ngắm , tôi đâu cấm ! Hắn vừa nghịch điện thoại vừa nói
Nhược Thy giật thót vì bị bắt quả tang , sao hắn biết cô lén nhìn hắn nhỉ ?? ( người ta cũng nhìn chị đó chị ơi ) . Nhanh chóng lấy lại bình tĩnh , cô bĩu môi
_ Mắc ói quá đi , làm ơn bớt cao ngạo dùm cái ! Rồi hướng mắt về phía quầy tính tiền , nói lớn _ Chị ơi tính tiền !
Chị chủ quán cầm hóa đơn đi tới
_ Của em hết 80 tệ !
Nhược Thy móc bóp ra , lấy tiền . Hắn ngăn lại
_ Để tôi trả !
_ Không cần , tôi không thích mắc nợ người khác ! Cô kiên quyết , đưa tiền cho chị chủ quán
Hắn không nói gì , mặc kệ cô
_ Về thôi ! Cô đứng lên , đủng đỉnh ra ngoài
Hắn tắt điện thoại , đứng lên . Cả hai cùng nhau về khách sạn
****************************
Căn phòng vàng nhạt chủ đạo chứa đầy giai điệu du dương , trầm bổng phát ra từ cây đàn cây đàn piano . Những bàn tay Nhược Thy đệm từng nốt nhạc một cách say sưa , những lúc đàn cô như hòa vào âm nhạc , quyên đi muộn phiền , cũng như khai thông được đầu óc , giải tỏa bế tắc
Kết thúc bản nhạc , cô đóng nắp phím đàn lại . Đứng lên đi ra ngoài , thấy hắn vừa đi ngang qua , cô chạy tới đập vào vai hắn
_ Này , anh đi đâu đấy ?
Hắn dừng lại , nhìn cô , đáp
_ Ra ngoài , hỏi làm gì ?
_ Tôi đi cùng anh ! Cô cười lấy lòng
_ Không ! Hắn dứt khoát , ngán ngẩm ra mặt , biết ngay là cô sẽ nói như này mà . Cái câu " tôi đi cùng anh " hắn thuộc lòng luôn rồi . Cả tuần nay , mỗi lần hắn đi đâu ( trừ lúc đi làm và vệ sinh) cô đều lẽo đẽo theo hắn . Có đuổi thế nào cô vẫn cứ bám theo hắn , cứ như sam í . Không biết dây thần kinh cô đứt bao nhiêu dây rồi
_ Sao không ? Tôi chỉ đi theo thôi chứ có làm phiền hay ảnh hưởng gì đến chuyện riêng tư của anh đâu ! Cô mặt dày đáp lại
_ Rốt cuộc là cô bị gì thế , bám theo tôi cả tuần chưa đủ sao ? Muốn đi cô tự đi không được sao , mắc gì phải theo tôi . Cô nghĩ là không phiền nhưng tôi thì thấy rất phiền đấy ! Hắn khó chịu , lần đầu tiên sau ba năm , hắn nói một câu dài như thế . Đúng là cô đi theo thì chẳng ảnh hưởng gì , nhưng hắn là con trai , có những lúc , những nơi mà một cô gái như cô không thể theo hắn được . Chẳng lẽ hắn lại phải nói thẳng ra như thế
Cô biết hắn khó chịu chứ , cô cũng đâu muốn làm cái đuôi của hắn đâu . Nhưng để hắn đi một mình , cô rất bất an , thà để hắn nhắng vài câu còn hơn ngồi một chỗ ôm gối thấp thỏm . Bức bối lắm
_ Anh phiền kệ anh , tôi không thấy phiền là được ! Cô kênh mặt , ngang ngạnh . Xem như không nghe anh nói gì , kéo anh đi _ Đi thôi ! tôi hứa sẽ luôn giữ khoảng cách
Hắn bó tay với con nhóc ngang ngạnh , càng ngày càng khó hiểu này . Đành phải để cô theo
_ Nói xem , anh định đi đâu ? Nhược Thy hồn nhiên , chẳng bận tâm tới khúc gỗ đang vô cùng khó chịu bên cạnh
_ Fencing ! Hắn đáp cụt ngủn ( tiếng Pháp nghĩa là đấu kiếm )
Cứ nghĩ Nhược Thy sẽ xụ mặt , ai ngờ cô còn hào hứng hơn cả hắn . Hỏi vồn vã
_ Ở đâu ?
_ Cô thích ???? Hắn trợn mắt , là đấu kiếm đó , không phải thứ đồ chơi để đùa đâu
_ Không được sao ! Cô hống hách , chỉ là đấu kiếm thôi mà , hắn có cần ngạc nhiên thế không
Hắn nhìn cô dò xét , con nhóc này có thật sự biết đấu kiếm không ? Hay chỉ nói bừa để được theo hắn ?
Nhược Thy nhăn mày , nhìn cái biểu hiện khinh khỉnh của hắn chắc hẳn đang nghĩ cô nói dối đây mà , hắn lúc nào cũng coi thường cô như thế
_ Đi nhanh lên , còn đứng đó làm gì ! Cô đẩy hắn chạy đi
Hắn dẫn cô tới trung tâm võ thuật lớn nhất Quảng Châu , chọn một phòng tập
_ Cô thật sự biết chứ ? Hắn hỏi lại một lần nữa cho chắc . Hắn biết cô biết võ nhưng đây là môn đấu kiếm phương tây , không phải ai biết võ cũng biết dùng kiếm này . Không khéo còn tự làm bản thân bị thương
_ Không biết mà là rất rất biết ! Nhược Thy nhấn mạnh từng từ một , rất quả quyết _ Tôi đã học được năm năm rồi , đừng coi thường tôi như thế
_ Vậy đấu không ? Hắn thách thức
_ Nếu thắng ? Cô vênh mặt tự tin
_ Một điều kiện ! Hắn khoanh tay lại , vẻ tự đắc
_ Ok ! Cô búng tay một cái rất kêu , đi tới phòng chọn đồ
Hắn nhìn theo , khóe môi nhếch lên nụ cười thích thú . Hắn rất muốn biết tài nghệ cô tới đâu mà cao ngạo như thế
Hắn ung dung theo sau cô vào phòng , cả hai chọn cho mình một bộ đồ bảo hộ , mũ , găng tay và một cây kiếm vừa ý nhất , chuẩn bị màn đấu tay đôi
Mặc đồ xong xuôi , hắn cất giọng khí khái
_ Cô là con gái , nhường cô một bước !
_ Không cần , tôi thích đấu công bằng ! Nhược Thy phẩy tay , cô ghét được ưu tiên , đã là thi đấu thì phải công bằng , như vậy mới hưng phấn
_ Chiều theo ý cô ! Hắn _ Bắt đầu
Cả hai tiến lại gần hơn , đưa kiếm ra trước thủ thế , chưa vội tung chiêu . Chân bước uyển chuyển , mắt luôn quan sát từng chút cử động của đối phương . Khi thời cơ tới , Nhược Thy tung đòn trước , hắn không phải dạng vừa , phá chiêu thức của cô kèm theo tung một chiêu phản đòn lấy uy
Cứ như thế cả hai vờn đi vờn lại , đã nửa tiếng mà chưa phân thắng bại . Hắn phải công nhận Nhược Thy có thân thủ rất nhanh nhạy , từng nhát kiếm cô đưa ra đều dứt khoát . Quen cô lâu như thế mà đến hôm nay mới biết cô là một cao thủ . Nhưng có là cao thủ thì khi gặp hắn cũng chỉ là một người bình thường thôi
Hắn nhếch miệng với suy nghĩ của mình , tay nhanh nhẹn đảo lưỡi kiếm vô mấy vòng , hất ra xa , đồng thời đưa tay còn lại ôm lấy eo cô sát vào cơ thể mình
Quá bất ngờ , Nhược Thy chưa kịp định thần lại thì thấy mình đã nằm gọn trong vòng tay hắn , hai khuôn mặt sát nhau chỉ chưa đầy một phân . Sẽ nghe được hơi thở của nhau nếu không có hai lớp kính nhựa ngăn cách
Hai cặp mắt chạm nhau , Nhược Thy đơ ra , to mắt nhìn hắn . Tim cô đập loạn nhịp , hai má nóng ran , đỏ ửng . Gì thế này ? Cảm giác này là sao ? Rốt cuộc là cô bị sao vậy chứ ???
_ Em thua rồi ! Hắn thì thầm , cái giọng rất ám muội
Nhược Thy bừng tỉnh sau câu nói ấy . Cô ngại muốn tìm lỗ chui vào ngay lập tức , vội đẩy hắn ra , nhưng không được , hắn dường như không có ý thả cô ra , vẫn ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn
_ Bỏ ra coi , anh làm gì vậy ? Cô khó chịu , hai tay dốc hết lực đẩy hắn ra
Hắn buông ra , ghé sát mặt cô , cất giọng nhẹ bẫng
_ Một điều kiện ... tôi cho cô nợ ! Nói xong , hắn đi vào phòng cất đồ
Đợi hắn đi khỏi , Nhược Thy mới dám bỏ mũ ra , thở phì phò , hai tay quạt quạt vào mặt
Nóng !!!! nóng quá . Sao nóng thế này nhỉ , có phải tại bộ đồ này quá dày hay máy điều hòa bị hư
**************
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro