Chương 26 - Tích vũ trầm châu
Bầu Không khí nặng nề. Noãn Chân lên tiếng nói ra suy nghĩ của mình:" Ta lại thấy có một cách người đó biết ra được là ta sẽ nghỉ ngơi trên xe ngựa".
Mọi người ngoại trừ Minh Thiên nhìn nàng đợi nàng nói tiếp. Nhưng nàng lại nhìn sang Tống Duẫn hỏi ý kiến Y:"Tống huynh nghĩ sao?"
Tống Duẫn nhìn gương mặt thanh tú, mắt sáng lấp lánh còn sáng hơn bầu tinh tú trên cao trước mắt. Y cười nhẹ nói:" Nếu có thể điều khiển được tình trạng sức khỏe của Lý đệ, tất nhiên mọi chuyện đều sẽ theo ý hắn".
"Điều khiển sức khỏe của Nhị thiếu gia?", Tô Huân hoài nghi.
Hồng Ngụ suy nghĩ cùng Triệu Tiến sau đó ánh mắt sáng ngời nhìn Tống Duẫn. Đúng là người trong quan trường chỉ cần chút manh mối sẽ nhìn ra xự việc nhanh chóng. Khác với người thường vì ít va chạm đấu đá nên sẽ không nhận ra
"Người đánh xe", hai miệng một lời. Hồng Ngụ cùng Triệu Tiến nhìn sang Tô Huân, vì sáng nay Tô Huân cùng một thị vệ nữa đánh xe ngựa của bọn Lý, Hồng, Triệu.
Tô Huân chỉ vào mình rồi như nhớ đến gì đó, đưa mắt nhìn Noãn Chân:" Chả trách thị vệ kia đánh xe lại cứ đi vào những chỗ gồ ghềnh, thuộc hạ đã từng hỏi qua. Y liền nói lần đầu đánh xe ngựa đường núi nên có chút không quen".
"Mọi chuyện đã rõ, vậy ngươi còn nhớ mặt y không?" Minh Thiên lên tiếng hỏi.
Tô Huân suy nghĩ, rồi gật đầu. Minh Thiên liền gọi Phong Hoài tập hợp mọi người lại với nhau. Thị vệ được tập hợp tổng cộng có sáu người, hai người bị thương lúc chiến đấu cùng đàn sói.
Tô Huân nhìn mọi người, lúc chắc chắn sau đó chỉ vào người đang đứng trong hàng, tay phải bị thương, là một trong hai người bị thương. Dung mạo tầm thường, đứng đó khó hiểu nhìn Tô Huân chỉ vào hắn.
Phong Hoài cũng khó hiểu, vì lúc nãy không ở bên cạnh, nghe mọi người bàn bạc. Minh Thiên nhìn người đó tiến lên hỏi:" Ngươi tên gì?"
Người bị Tô Huân chỉ vào, quy cũ trả lời:" Thuộc hạ tên Bính".
Mọi người đưa mắt nhìn hắn. Phong hoài lên tiếng hỏi:" Có chuyện gì sao?", cũng như hỏi ra mọi thắc mắc của các thị vệ còn lại.
Hồng Ngụ thay mọi người giải đáp thắt mắc: " Hắn chắc chắn có liên quan đến chuyện đàn sói tập kích xe ngựa".
Phong Hoài kinh ngạc nhìn Bính thị vệ. Bính thị vệ vừa nghe liền quỳ trên đất, đầu cuối sát:" Oan quá đại nhân, thuộc hạ không biết gì đến chuyện đàn sói cả".
Noãn Chân nhíu mi tiến lên hỏi:" Ngươi không biết gì? Vậy ta hỏi ngươi vì sao hôm nay ngươi lại đánh xe ngựa thứ hai, trong khi ngươi lần đầu đánh xe ngựa đường núi?"
Thị vệ Giáp bên cạnh liền quỳ xuống trả lời thay:" Bẩm đại nhân là do hôm nay thuộc hạ thấy không khỏe trong người nên mới nhờ Bính thị vệ giúp đánh xe ngựa"
Tống Duẫn cười nhẹ, nhưng nụ cười lại không chạm đến mắt:" Trùng hợp như vậy?".
Noãn Chân hỏi Bính thị vệ vẫn quỳ cúi đầu như cũ:" Nói là ai sai khiến ngươi?"
Bính thị vệ ngước đầu nhìn thẳng vào Noãn Chân sau đó liền cười âm hiểm đứng dậy phóng người nhanh đến chỗ nàng trên tay cầm chủy thủ đâm đến. Nói ra thì chậm nhưng xảy ra thì nhanh. Nàng chỉ nghe từ trong tiếng gió truyền đến tiếng của Bính thị vệ âm lãnh:" Xuống âm tào mà hỏi diêm vương".
Noãn Chân nhanh chóng né đi, nhưng nàng một thân không có võ làm sao đánh lại người có võ. Tống Duẫn đứng bên cạnh liền ôm nàng vào lòng lấy lưng đỡ lấy mũi dao thay nàng, thủy chu liền cắm vào lưng Y một tấc. Bọn Mặc Nông vẫn luôn cảnh giác quan sát liền bay đến đá văng Bính thị vệ bay ra xa, không cho Y làm thêm gì nữa.
Phong Hoài tức giận bay đến kìm lấy Bính thị vệ, không ngờ hắn liền cắn thuốc độc trong miệng tự sát. A Đới thấy thiếu gia của mình đỡ thủy chu cho Noãn Châu, hoảng sở đi đến, hét:" Thiếu gia!".
Tống Duẫn đẩy Noãn Chân ra nhìn nàng:" Đệ không sao chứ?"
Noãn Chân nhìn gương mặt có chút trắng trước mặt, dung nhan tuấn tú có phần ảm đạm liền trầm giọng quát:" Ngươi sao lại ngốc như vậy! Nếu không có bọn Mặc Nông thì thủy chu kia sẽ cắm vào sâu bao nhiêu?! Mặc Nông trị thương cho y".
Tống Duẫn cười khẽ được A Đới và Noãn Chân dìu ngồi xuống:" Đệ không sao là tốt. Dù sao nếu khâm sai đại nhân bị thương truyền ra sẽ không tốt".
"Nhưng lần sau không được manh động như vậy". Noãn Chân không cho là đúng nói.
Mặc Nông là người luyện võ thường xuyên mang dược bên người tiến đến điểm huyệt cầm máu, sau đó trị thương và rút thủy chu ra cho Tống Duẫn. Sắc mặt Tống Duẫn trắng hơn, nhíu mi, Mặc Nông liền đưa một viên dược bổ máu cho Y rồi lui ra.
Noãn Chân để Tống Duẫn nghỉ ngơi, và A Đới bên cạnh chăm sóc đi về phía bọn Minh Thiên đang bàn bạc. Bọn Mặc Nông đi theo sát nàng một tấc không rời.
Nhìn thấy Noãn Chân đến gần, Phong Hoài lo lắng nhớ đến lời dặn của Hoàng thượng trước khi đi là chăm sóc Khâm sai, mọi sự lấy Khâm sai làm trọng, nói có chuyện gì mang đầu về diện thánh.
"Lý đại nhân không sao chứ?"
Noãn Chân lắc đầu:" Ta không sai, Tống huynh thì bị thương không sâu tịnh dưỡng sẽ tốt trở lại. Mọi người đang bàn đến đâu rồi?"
Minh Thiên gật đầu, Triệu Tiến liền thuật lại những chuyện vừa bàn bạc lúc nãy cũng như đề phòng những người khác. Chỉ sợ trên đường đi sẽ gặp nhiều trắc trở. Tin tức Khâm sai đi trước có lẽ đã bị truyền ra ngoài rồi.
Noãn Chân mím môi quyết định nói ra suy nghĩ của mình:" Ta sợ trong triều có người cản trở chúng ta đi chậm lại, cũng như cho Nam Xương bên đó có thời gian chuẩn bị".
Minh Thiên vỗ vai nàng:" Đúng là cao nhân nhất đẳng, thế hệ sau này còn trông cậy vào Lý lang trung rồi". Những gì Noãn Chân vừa nói cũng là những gì Y suy nghĩ.
Cao nhân nhất đẳng: tài trí hơn người, tài hoa xuất chúng.
Hồng, Triệu hai người cùng cười nhìn Noãn Chân trong mắt thêm phần kính trọng. Nàng liền cười trừ:" Những chuyện này đều liên quan đến mạng người. Tích vũ trầm châu. Ảnh hưởng đến lê dân bá tánh là không tốt". Nàng còn nói thêm trong lòng, tất nhiên mạng sống của ta quan trọng nhất. Chuyện này nếu giải quyết không xong khi về triều Tề Thước không lột da nàng mới là lạ.
Tích vũ trầm châu: Ví tình trạng cái không hay nhỏ, đơn giản lúc mới nảy sinh, do giải quyết không khéo và kịp thời mà phát triển thành cái không hay lớn, phức tạp.
Phong Hoài đứng bên cạnh cất lời khen ngợi:" Lý đại nhân nói rất hay. Giờ chúng ta đã đứng trên thuyền rồi, chỉ còn cách đi đến bờ bên kia mà thôi".
Noãn Chân đồng tình nhìn về phía Minh Thiên hỏi ý kiến. Mọi người cũng đưa mắt nhìn y. Minh Thiên trầm tư một lúc mới nhìn mọi người nói:" Trước mắt chúng ta không nên rút dây động rừng. Cứ làm theo lộ trình cũ. Lo lắng cũng vô dụng, nước đến đắp đê, đầu cầu tất thẳng".
Mọi người bàn luận xong trời cũng ló dạng. Ai nấy một đêm không ngủ, mệt mỏi cả người. Liền ngồi xuống nghỉ ngơi sau đó mới lên đường. Trong lúc nghỉ ngơi Noãn Chân và Minh Thiên trò chuyện một chút về tình hình trước mắt.
"Tham ô lúc nào cũng thâm căn cố đế trong quyền lực cùng quan quyền. Muốn chặt đức góc rễ rất khó. Nhưng nếu chặt đi tay chân để rễ đó không thể phát triển thì không phải chuyện không thể". Minh Thiên nhìn bầu trời trên cao, ánh nắng len theo từng phiến lá rọi xuống đất
"Hạ quan hiểu. Mọi sự nghe theo đại nhân chỉ dạy. Chỉ mong phúc thái dân an". Noãn Chân đưa mắt nhìn theo, trong đầu lại nhớ đến phụ mẫu. Nhớ đến lời dạy của phụ thân là làm người nên biết giúp nước mình quốc thái dân an. Từ chuyện nhỏ nhưng có thể tích tiểu thành đại.
"Hay cho câu phúc thái dân an. Được chúng ta cứ đi bước nào rồi tính bước đó vậy". Minh Thiên khen ngợi nàng sau đó liền nhắm mắt dưỡng thần. Nàng cũng yên lặng nhìn cây cỏ xung quanh tĩnh tâm.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro