Vốn không nên tồn tại
Người đừng nói đến chuyện trăm năm
Tôi cũng đừng vội tin những lời hứa.
Chẳng qua lúc hứa người chỉ nghĩ...
Chỉ cần sở hữu trái tim tôi.
Đến một ngày người quên lời người hứa,
Chắc chỉ mình tôi gặm nhấm nỗi buồn.
Vốn dĩ thời gian không đứng yên một chỗ
Mà lòng người lại thay đổi theo thời gian
Cũng chẳng thể trách được lòng người,
Ai lớn mà chẳng phải trưởng thành ?
Làm gì có ai đợi mãi một người,
Trong khi ngoài kia còn bao nhiêu người thương khác.
Bởi mới nói thứ vốn không nên tồn tại
Là "hứa" là "thề" là "mãi mãi yêu thương".
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro