Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 18

Thân thể cao lớn của Lục Đình Nhạc đè lên trên người nàng. Đôi mắt phủ một tầng sương dục tình đắm đuối nhìn nàng thở. Giữa màn đêm tĩnh mịch không một tiếng động, khuôn mặt ửng đỏ của Minh Nguyệt mập mờ hư ảo, đôi môi sưng vù của nàng mang theo hơi thở của hoa đỗ quyên vẫn còn vương trên môi hắn. Mắt phượng của hắn quét một lượt trên thân thể trần trụi của nàng, thân thể nữ tử trắng trẻo trơn mượt mềm mại khiến Lục Đình Nhạc thoáng mất kiềm chế.
Lục Đình Nhạc lặng yên một lúc rồi lại nghiêm mặt nói:
-Nguyệt nhi ta đói.
-Ngươi đói thì kêu người mang ngự thiện lên đi. Nàng chớp chớp hai mắt khó hiểu nhìn hắn.
Tại sao đang lúc làm chuyện ái muội này hắn lại kêu đói. Mà thực ra người đói phải là nàng mới đúng. Cả ngày làm tân nương chỉ ăn một miếng điểm tâm, còn hắn được hẳn một bàn yến tiệc, đói cái nỗi gì.
-Ngươi kêu người dọn ngự thiện lên đi ta cũng thấy đói, giờ ta đi tắm đã. Nàng đứng dậy bước tới tấm bình phong đang đi thì bị kéo lại, Lục Đình Nhạc trực tiếp đẩy nàng nằm xuống, cả thân thể hắn ngồi lên đùi nàng, hai tay chống bên hông nàng, không để nàng nhúc nhích. Vẻ mặt ngưng trọng như đang bàn chuyện quốc gia đại sự buông một câu:
-Nguyệt nhi ta muốn ăn nàng.
Hai mắt Kiều Minh Nguyệt trợn ngược, thật sự muốn thổ huyết mà ra đi cho rồi. Nàng thật rất muốn đẩy Lục Đình Nhạc ra khỏi người nàng mà quăng cho hắn một câu:
-Nhạc ta không phải là đồ ăn. Nàng đặt hai tay lên ngực hắn mà đẩy.
Hắn nghe nàng nói vậy thì bật cười, Lục Đình Nhạc thản nhiên cúi xuống dùng đôi môi mềm mượt của hắn trượt nhẹ trên chiếc cổ trắng ngần của nàng, bình thản vừa hút vừa cắn trên xương quai xanh của nàng.Dường như vòm cổ là vị trí nhạy cảm. Minh Nguyệt bị hắn cắn nhẹ một cái liền cả người rung lên buột miệng vang ra một tiếng ư ngắn, khiến cho Lục Đình Nhạc không kiềm chế được đẩy nhanh tiến trình màn dạo đầu kia. Tay hắn rơi xuống một bên gò bồng nắn nắn xoa nhẹ. Một bên gò bồng còn lại của nàng bị đôi môi trơn mượt ngậm chặt nhẹ nhàng mút, cắn. Trong khuôn mặt thanh tú của Lục Đình Nhạc đã ửng đỏ một tầng sương, bộ dạng vừa nghiêm cẩn lại vừa ngây ngô, thực khiến người ta muốn phụt máu mũi.
Minh Nguyệt lần đầu thực nghiệm cảm giác đụng chạm thân thể với một nam nhân như thế này. Cả cơ thể liền cứng ngắc bất động, mặc cho hắn càn rỡ quấy nhiễu đôi gò bồng trơn tròn ma mị kia của nàng. Chỉ là cảm giác phía trước ngực được một bàn tay thương tiếc nhẹ nhàng xoa bóp, kiềm chế không tăng lực miễn cho nàng tổn thương. Lục Đình Nhạc chơi đùa đôi tiểu bạch thỏ được một lúc, cảm thấy đã kích động được cơ thể nàng liền không chờ được nữa tách hai chân nàng ra, nhẹ nhàng đưa vật cứng thô to đã sớm ngẩng đầu của hắn làm quen với nơi cơ mật của nàng. Liền sau đó tìm được cổng vào, đẩy mạnh tiểu hoàng tử tấn công vào tử cấm thành. Minh Nguyệt cảm nhận được vật cứng to lớn đang đâm vào nàng, một cảm giác đau đớn liền ập đến, đau đến xé ruột xé gan, như muốn tách cả cơ thể nàng ra. Nàng cắn môi dãy dụa:
-Nhạc.......đau quá.....mau...lấy...ra đau quá.....oa oa...Nàng đau quá mà khóc nấc lên.
Lục Đình Nhạc chỉ vào được một nửa đã bị cổng hẹp của nàng hoảng sợ giữ chặt lấy, thấy nàng đau đớn đến phát khóc van xin như vậy, liền mủi lòng. Nghe nói nữ nhân lần đầu rất đau, thấy thê tử đau đớn như vậy, trong lòng hắn lại cơ hồ sinh ra nỗi tiếc thương không chịu được. Lý trí rất muốn buông nàng ra nhưng thân thể hắn lại không chịu nghe lời. Chỉ là đã đến nửa đường rồi, căn bản là không thể rút ra được nữa, chỉ có thể tiến tới mà thôi:
-Nguyệt nhi ngoan kiên nhẫn một chút thả lỏng ra, một hồi nữa sẽ hết đau, ta sẽ làm nhẹ mà. Lục Đình Nhạc đưa tay vuốt làn tóc sớm đã bị một tầng mồ hôi của Minh Nguyệt làm kết dính ra sau đầu nàng, dịu dàng trấn an. Minh Nguyệt vẫn cảm tưởng thân dưới bị xé toạc không ngừng gào khóc.
-Nhạc đau lắm ta xin ngươi rút ra đi oa...oa. Nàng lấy tay bấu chặt vào vai hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #trinh