Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 7 - Nhà có biến!


Chap 7

Enjoy~~

Chap này mk trả tem bn nhe ^^ . Chap trước gấp quá nên mk đăng lun :P . Sori bn :*

_________________________________________________________________________

2 ngày sau...

Ai ai cũng phải có , ai ai cũng phải từng mơ

Một niềm hạnh phúc riêng cho con tim biết hy vọng

Và ai ai cũng phải nhớ , ai ai cũng phải từng trông mong một hình bóng nào đó trong lòng .

Ai mang tình yêu đến , ai mang nụ cười cho tôi ?

Dù đường dài vẫn đi bên cô đơn bấy lâu rồi , nhưng trong tôi vẫn hy vọng

Niềm hạnh phúc cho tôi sẽ mau đến.

( Mong một hạnh phúc – Khởi My )

- Alô. Nghe nè con quỷ!!! – Ân trả lời

- Ùa... tụi bây rảnh không dạ? – nó hỏi

- Tao rảnh. Chi vậy? – Ân hỏi lại nó

- Ừm... có muốn đi chơi không? – nó hơi ngập ngừng

- Ủa... mày còn ở đây sao? – Ân ngạc nhiên

- Ùm... thế có đi chơi không thì bảo!!! – nó gằn giọng nói

- Đi... đi chớ mại!!! Mà mày có tính rủ luôn mấy đứa kia không vậy? – Ân hỏi

- Có. Mày rủ giùm tao nha.

- Ừa. Chừng nào đi?

- Ờ. Để coi. Chiều nay luôn được không dạ?

- Chiều nay à?? Ok. Được. Vậy để t nói tụi nó nha.

- Ừ. Xong nhớ phone tao cái nha.

- Ờ mà mấy giờ đi hả?

- À, khoảng 6h15 tại trường nha. Oki???

- Oki. Thôi t đi gọi cho tụi nó biết đây.

- Ờ. Thank mày luôn nha. Bye.

- Ờ. Bye

---------- Ta là cỗ máy thời gian ~~ ----------

- Ê. Mày chưa đi à? – Du hỏi

- À... chưa. Tao có một số chuyện chưa hoàn thành nên tao chưa đi. – nó vừa bấm điện thoại vừa trả lời Du.

- Chuyện gì mà mày chưa đi nữa vậy? – Ân hỏi nó

- Nhiều chuyện. Muốn biết lắm à??? – nó ngước nhìn Ân

- Tất nhiên rồi con kia. – Ân kênh mặt trả lời

- Muốn biết lắm à? – nó nhìn nguyên đám hỏi

- Tất nhiên rồi. Hỏi hoài!!! – nguyên đám đồng thanh

- Vậy đi chơi xong đi rồi biết. – nó nháy mắt

- Tại sao? – Điền hỏi

- Bí mật a~ ! – nó cười mỉm.

- Thôi đi chơi đi!!! – Đăng nói lớn

- OK – nguyên một đám hét lớn. (t/g: đúng là khùng mà == ; nguyên đám: *trừng mắt* nói gì hả???? ; t/g: dạ hk gì *chạy* )

---------- Ta là cỗ máy thời gian ~~ ----------

Sau khi ăn chơi đập phá ở trung tâm thương mại thì hiện tại đám tụi nó đây đang ngồi cà kê cạp phê...à.. là ngồi uống cafe. Chỗ tụi nó khá vắng. Hầu như chỉ có bàn của tụi nó ghép lại thêm hai ba bàn lẻ cho mấy ngườ khác. Nó hiện tại thì đang chúi đầu vô cái điện thoại như đang nhắn tin với ai vậy. Còn tụi nó thì lại chia ra hai phe. Một phe là con gái ngồi túm lại tám. Phe kia là con trai cũng đang chụm lại ngồi nói chuyện về game ( t/g: ==" ). Và, cái giọng lạnh không lạnh mà nóng cũng không nóng của nó vang lên:

- Ê. Có muốn qua nhà tao chơi không? – nó vẫn cúi gầm mặt vô điện thoại hỏi

- Qua nhà mày hả? Thiệt không con kia?? – Ân, Du và Di đồng thanh hỏi.

- Dạ mấy ba mấy má. Thế mấy ba mấy má có đi không thì bảo? – nó hơi nhíu mày nói

- Đi. Đi liền. Dại gì không đi cho biết nhà mày. Nhà mày mày giấu kĩ thấy bà. – Ân nhanh chóng nói.

- Vậy tính tiền đi rồi đi. À mà tới đó tụi bây không cần chào ai đâu. Tụi bây biết mẹ tao mà phải không? – nó nghiêng đầu nhìn tụi nó hỏi.

- Ùa... ủa mà sao không chào ai ? – Du thắc mắc

- Tới đó đi rồi biết. Chỉ cần chào mẹ tao thôi, ok? – nó cười hỏi

- Rồi. Biết rồi. – đám đồng thanh

- Tốt. Đi thôi. – nó đứng dậy bước ra ngoài.

---------- Ta là cỗ máy thời gian ~~ ----------

- Dô chút nữa đi. – nó nói

- Sao nhà mày sâu quá vậy? Tao đi một mình chắc lạc luôn quá!! – Ân nói

- Đó. Bởi vậy. Tao có nói tụi bây cũng chả biết âu mà đi. – nó cảm thán

- Ùa.

- Trên kia kìa. Cổng màu đen đó. – nó đưa tay chỉ ra phía trước.

- Cái nhà đó đó hả??? – cả đám hét to

- Ừ. Có gì sao? – mặt tỉnh bơ quay qua nhìn tụi nó.

Tại cổng nhà nó.

- Nhà mày nhỏ ghê hén An! – Ân, Di và Du lườm nó.

- Có gì sao? Sao tụi bây nhìn gian quá vậy? – nó vừa bấm mật khẩu được gắn trên tường vừa hỏi tụi nó.

- Nhà giàu mà Ân – Du chọc Ân với nó.

- Quá giàu luôn á!!! – Ân và Di đồng thanh

- Nhà tao bình thường mà chài!!!! – nó thở dài – rồi vô nhà giùm con.

Cánh cổng sau khi được nó nhập mật khẩu thì mở ra. Hiện ra trước mắt tụi nó là một khuôn viên rất rộng. Giữa khuôn viên là một hồ nước dạng trung bình có tượng thiếu nữ cầm bình đổ xuống. Phía ngoài được trồng nhiều loại hoa khác nhau. Nó dẫn tụi bạn nó đi vào và rẽ trái. Xung quanh đường đi là các loại cây kiểng khác nhau. Dô tới tới chỗ cho tụi nó là có một cách cửa. Nó đi lại nhấn vào cái nút đỏ trên tường. Cánh cửa được kéo lên và trước mắt chúng nó là các loại xe như xe đạp, xe đạp điện, ôtô, xe máy, xe tay ga, xe phân khối lớn... vân vân và mê mê.... Đám tụi nó dường như đứng hình khi nhìn thấy xe nhà nó.

- Xe nhà mày đó hả An ?!? – nguyên đám hét

- Ùa... thôi lẹ đi rồi vào nhà. Mà còn nhớ nãy tao dặn gì không? – nó nhíu mày hỏi tụi nó.

- Có. Biết rồi. Nói mãi. – đồng thanh trả lời.

Sau đó đám tụi nó đi theo sau nó và vào nhà. Cách cửa nhà nó được làm bằng gỗ nhưng không nặng lắm. Phía trên có hình đầu một con sư tử. Bước vào nhà sẽ có cảm giác khá dễ chịu. Nhà được sơn màu vàng kem, trần nhà màu trắng. Bên phải là tủ đựng giày dép các loại còn bên trái là tủ đựng đồ. Phía bên trái là phòng khách, đối diện là phòng bếp với phòng ăn. Kế bên chỗ đi vô phòng khách có một chiếc bàn nhỏ để một bình hoa và điện thoại bàn. Chính giữa có một cầu thang bắc lên lầu được lót gỗ, sàn nhà cũng được lót gỗ luôn. Nó bước vào nhà và đi tới cửa vô phòng khách nhìn và trong đó. Trong phòng hiện tại có 3 người. Giữa phòng là một bộ sofa và cái bàn nhỏ. Ba người gồm 1 nam và 2 nữ đang ngồi trong phòng ngước lên nhìn nó. Ánh mắt họ chợt hoảng loạn và giật mình. Trên bàn có rất nhiều những tờ giấy a4. Ánh mắt nó khá bình tĩnh.

- Con... sao con lại ở đây? Chả phải con đã lên máy bay qua Nhật rồi sao? – một phụ nữ dáng vẻ trung bình bật dậy hỏi.

- Hừ. Cô có quan tâm sao? Hơn nữa tôi không phải con bà đâu mà bà kêu tôi bằng con. Bỏ ngay từ đó đi. – nó lạnh lùng – Mẹ, chào mẹ.

- Chào con yêu. – mẹ nó ngước mắt lên nhìn nó mỉm cười hiền.

- Chẳng phải con qua bển rồi sao? Sao còn ở đây? – người đàn ông nhìn nó hỏi

- Kệ tôi. Chuyện của tôi không liên quan mấy người. Tôi đi hay ở là quyền của tôi.

- Con dám!!! Con có biết là ta và ông con đã chi bao nhiêu tiền cho chuyến du học của con không vậy? – bà ta hét lớn

- Đó là chuyện của mấy người, không phải chuyện tôi. – nó trợn mắt nói

- Mày...

- Câm miệng bà lại đi. – nó quay sang nhìn ba ta hét lớn – Hừ... già rồi mà trang điểm đậm làm như mình còn trẻ lắm vậy á!!! Bà đừng nghĩ bà lớn rồi bà muốn làm gì thì làm!! Không có cái chuyện đó xảy ra trong nhà này đâu ha! À, còn ông nữa – nó quay sang người đàn ông – ông không là cái thá gì hết thì đừng có mà điều khiển mẹ con tôi.

Chính xác hơn, ba người đó là mẹ, mẹ kế và cha của mẹ kế.

- Câm miệng cho tao. Mày là con nít mà nói chuyện với người lớn như vậy à? Mẹ mày dạy mày cái kiểu gì vậy?

- Bà câm mồm cho tôi. Cuộc sống của tôi, cách cư xử của tôi với mọi người là tự tôi quyết định. Mẹ tôi không liên quan. Bà đừng có mà lôi kéo mẹ tôi vào. - nó quát.

- Mày!!!

- Im. Một là câm miệng ở đây. Hai là cút khỏi nhà ngay cho tôi. – nó bước lại chỗ mẹ và cầm tờ giấy mà mẹ nó đang coi rồi khẽ nhếch môi.

Roẹt..

- Mày... mày làm cái gì vậy hả? – mẹ kế nó trừng mắt nhìn nó.

- Hừ... đúng là dân nhiều chuyện... hám của có khác nhỉ? – nó ve vẩn đám giấy nó mới xé trước mặt rồi vất tung lên trên. Bác Nam, cho người dọn dẹp đám giấy đó đi. – nó nói rồi quay lưng bước đi ra phía đám bạn nó, nó đứng lại ngay ngưỡng cửa – Còn nữa. Căn nhà này tôi là chủ, chắc ông bà cũng biết mà phải không ? – nó khẽ quay nửa mặt lại rồi nhếch môi – Đi lên phòng tao đi – nó quay sang nhìn đám bạn khẽ cười nhẹ.

- À... ờ... thưa cô con đi – tụi nó cuối đầu chào mẹ nó rồi đi theo nó.

Èn nha J))))))

����9�͑��

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: