Chương 7
Ủ rủ bước vào nhà, không thèm ngẩng đầu lên, cứ cúi người mà bước đi.
“Giang Quân”
Giang Quân ngẩng đầu, hưng phấn kêu lên “ Tiểu Hân, đến rồi à!”. Ba bước làm hai bước, cô vội vàng chạy tới, lập tức nhảy lên ôm lấy người đang đứng, hai chân vắt ra sau lưng, hai cánh tay ôm chặt cổ người đang đứng đấy.
“ Sao lại tới đây?”
“Đến thăm Quân Quân, hôn một cái nào”
“Mua~~~~~~~” Giang Quân hôn một cái rõ to lên mặt tiểu Hân.
“ Quân Quân, lại béo ra rồi” Tiểu Hân ôm mông Giang Quân mà sờ sờ.
“Xú tiểu tử, không cho phép kêu tên của tui, phải gọi bằng chị” Giang Quân vỗ đầu tiểu Hân, hờn dỗi nói.
Người ôm Giang Quân, tên gọi là Giang Khiêm Hân, ha ha, nghe tên là biết chính là cháu trai của Giang Chính rồi. Giang Khiêm Hân, là em cùng cha khác mẹ của Giang Quân nhỏ hơn cô 5 tuổi.
Giang Quân vẫn ở tại nhà ông nội, sau khi mẹ cô mất khoảng một năm, ba cô liền cưới mẹ của Giang Khiêm Hân, sau đó liền sinh ra cậu.
Thời điểm Giang Quân có mẹ thứ hai, là năm cô 4 tuổi, lúc ấy ba của cô đến nói chuyện với cô, cô bình tĩnh nhìn ba cô rất lâu, giống như nhìn người xa lạ vậy,rồi sau đó bỏ chay tới Viên gia, cũng không nói đồng ý hay không đồng ý về vấn đề đó.
Chính là lúc nửa đêm, khi Viên Soái đang ngủ trên giường, nghe tiếng khóc nên tỉnh lại mới thấy cô.
Đợi cho đến lúc cô gặp Giang Khiêm Hân lần đầu, lúc ấy Giang Quân đã 8 tuổi rồi, Giang Quân vẫn không muốn gặp em trai, mà lúc ấy Viên Soái lại không có ở đây.
Khi Giang Khiêm Lân đến nhà ông nội, cậu vẫn lẽo đẽo theo sau Giang Quân, kêu “ chị ơi, chị ơi”. Trong lúc không có người, Giang Quân đẩy em trai té ngã,vì bị đau mà khóc lên, Giang Quân thấy bộ dáng của em khóc thì chợt mềm lòng, từ đó tình cảm hai chị em đã tốt lên.
Từ nhỏ, Giang Khiêm Hân đã bị đưa sang Mỹ, cho nên bọ dáng của cậu rất giống tây, chưa đến 14 tuổi mà đã có một thân hình cao lớn, cao hơn Giang Quân một cái đầu, mày rậm mắt to, thân thể khỏe mạnh, có khí phách của chàng trai trưởng thành. Lúc này đang ôm Giang Quân một cách nhẹ nhàng thoải mái, quả nhiên là ăn cơm tây liền khỏe mạnh nha, cậu em này mà đem so với mấy chàng trai cùng tuổi thì quả thật rất chênh lệch.
Hai chị em cô chỉ gặp nhau vào kỳ nghỉ đông, mỗi lần gặp nhau thì rất thân thiết, mọi người thấy cảnh này đã quen, chỉ riêng có một người ngồi trên ghế kia thì cảm thấy rất khó chịu.
Viên Soái ngồi trong phòng khác của Giản gia, đang nói chuyện với ba của Giang Quân thấy Giang Quân đu chặt lên người Giang Khiêm Hân, ánh mắt hiện lên một tia sắc bén.
“Tiểu Hân, sao cơ thể em toàn cơ bắp không thế?” Giang Quân một tay cầm lấy tay Giang Khiêm Hân, tay còn lại ngắt mặt cậu, ngữ khí và hành động vô cùng thân thiết.
“ Quân Quân, trèo xuống, tiểu Hân không được ôm nữa” Viên Soái vừa nói vừa cười.
Giang Quân hừ lạnh một tiếng, vẫn duy trì tư thế đó, Giang Khiêm Hân ôm mông cô, đặt cô xuống ghế sô pha.
Viên Soái thấy Giang Quân thân mật với một cậu con trai như thế, thần sắc trên mặt liền lạnh đi.
Giang chính lúc này không ở trong phòng khác, từ đầu tới cuối, khi mới vào Giang Quân liếc nhìn ba mình một cái, còn lại dành toàn bộ thời gian chơi đùa với Giang Khiêm Hân.
Viên Soái vốn đang cùng ba Giang Quân bàn chuyện, sau khi anh đưa An Khiết về, anh liền lập tức đến đây, vừa ngồi xuống không bao lâu thì Giang Quân về, thấy bộ dáng ủ rủ của cô làm cho anh thật cao hứng. Nhưng khi nhìn Giang Khiêm Hân ôm Giang Quân, ba của Giang Quân ngồi bên cạnh cảm giác được không khí xung quanh lạnh đi, giảm xuống vài độ.
“Giang Quân” giọng nói trầm thấp, mang theo sự cảnh cáo.
Giang Quân liếc Viên Soái một cái, không cam lòng muốn bước xuống, nhưng trên lưng cô lại bị một bàn tay đè lên, không cho bước xuống.
“ Tiểu Hân?” Giang Quân đã hơn nửa năm không gặp em trai, nghi hoặc kêu lên.
Giang Khiêm Hân khiêu khích nhìn Viên Soái, nói “ Quân Quân, lâu rồi không gặp em, chị không nhớ em sao?” Nói xong còn hướng về phía ngực của cô mà cọ cọ
“ Chị đương nhiên nhớ em rồi!”
“Vậy thị cho em ôm một lát đã!” Giang Khiêm Hân không để Giang Quân đi xuống.
“Được rồi, được rồi, ôm đi!” Không nhìn tới ánh mắt như muốn giết người phía sau, Giang Quân vẫn tiếp tục ngồi trên người em trai.
Giang Chính lúc này bước xuống lầu, Viên Soái đã khôi phục lại sắc thái, cùng cười cùng nói chuyện với ba của Giang Quân. Giang Chính vẫn không thích Giang Quân cứ chạy qua Viên gia chơi, sao Viên Soái lại xuất hiện ở đây?
Ba ba của Giang Quân nhìn Viên Soái thay đổi sắc mặt trong nháy mắt, âm thầm cảm thán, con gái ông thật có sức ảnh hưởng lớn tới tiểu tử này.
“Quân Quân sao không rời khỏi người tiểu Hân đi?”
Giang Chính mở miệng nói, hai chị em ngoan ngoãn buông ra, sắc mặt Viên Soái tốt lên, nhưng cũng chỉ trong chớp mắt mà thôi.
Buổi chiều là thời gian nghỉ ngơi,mà ba ba của Giang Quân lâu rồi mới tới, nói chuyện một chút với Giang Chính, sau đó liền cùng Giang Quân đi tới Viên gia luyện kiếm.
Trong phòng tập, chỉ có tiếng kiếm chạm vào nhau. Cuối cùng, một người mặc trang phục màu bạc, vóc dáng cao lớn chỉa kiếm vào yết hầu của người mập hơn, kết thúc ván đấu.
Giang Dục lấy mũ xuống, nhìn anh, sau đó ngồi xuốngsàn nhà thở hổn hển, mồ hôi chảy đầm đìa. Viên Soái lắc lắc đầu, tuy rằng chảy mồ hôi, nhưng hô hấp không dồn dập.
“Lại tiến bộ rồi”Nghỉ ngơi một lát, lấy lại sức lực, Giang Dục không thể không bội phục người trẻ tuổi trước mặt ông.
Viên Soái khẽ cười.
Im lặng một lúc, Giang Dục nói “ Ngươi còn thích con bé?”, khẩu khí rất nghiêm túc.
Hoàng Thành lớn như thế này, Giang Dục và Viên Soái giao tiếp rất nhiều nơi, bởi vì có quan hệ với Giang Quân hai người hiểu nhau rất rõ.
Giang Dục đại khái biết được thân phận của Viên Soái, đối với việc Viên Soái coi trọng con gái mình ông cảm thấy rất khó hiểu. Ông còn nghe đồn rằng, con gái ông và Viên Soái còn có tình cảm với nhau. Ông và cậu ta nói chuyện với nhau hơn nửa giờ, tuy rằng ông cảm thấy mình hiểu rất rõ Viên Soái, nhưng mỗi lần gặp, ông không thể nắm bắt được tâm tư của cậu.
Ông và con gái từ nhỏ tới giờ cũng không thân thiết lắm, từ khi ông đi thêm bước nữa, ông không còn nghe thấy Giang Quân gọi ông một tiếng ba, nhớ đến đây, ông cảm thấy thật bi thương. Nhưng đối với hạnh phúc cả đời của con giá, người làm cha như ông nhất định phải thận trọng.
Vâng” Hiểu được ý tứ của Giang Dục, Viên Soái thản nhiên lên tiếng.
Trong phòng tập lại vang lên âm thanh của đao kiếm.
“ Ai nha,tiểu Hân tránh ra đi, để đấy cho chị, thật tức chết mà” Giang Khiêm Hân và Giang chính đang chơi cờ, Giang Quân ngồi bên ngoài xem, đã làm trái với quy tắc “ Chơi cờ cấm nói”, Giang Khiêm Hân hạ cờ, bên này Giang Quân gào to.
Giang Chính thật cao hứng,nhìn cháu trai cháu gái hợp sức đánh cờ với ông, ông cùng tiểu Hân rất đắc ý.
Giang Khiêm Hân rốt cuộc không chịu nỗi sự tra tấn của chị mình, nhường cho Giang Quân chơi, nhìn cách Lân nhi chơi cờ, Giang Khiêm Hân thật sự hoảng hốt. Lúc hoàn hồn, cậu thấy Giang Quân nháy mắt với mình, hai chị em hợp tác nhiều lần, cậu liền hiểu ngay ý của chị.
Chạy đi bưng cho ông nội một ly trà, Giang Quân thừa dịp ông uống trà, vụng trộm đem di con Mã sang một vị trí khác, sau đó thấy ông không phát hiện ra, liền cười thầm trong lòng.
Vừa mới bước vào cửa, Viên Soái liền thấy hai chị em Giang Quân hợp tác ăn ý, toát ra sự thân mật, Viên Soái nắm chặt tay thành quyền.
Hai ông cháu giằng co một hồi, cuối cùng Giang Quân xuất quân, đem giết chết quân của ông.Giang Chính mất hứng khi cháu gái thắng ông, còn Giang Quân thì cười trộm, chạy tới vuốt lưng cho ông nội.
Buổi tối, bốn bề yên lặng, mọi người đã ngủ say, trọng đại viện Giang gia, một bóng đen thuần thục nhảy qua tường, nhảy lên phòng ngủ trên lầu hai.
“Kịch…”một âm thanh rất nhỏ vang lên, cửa sổ thủy tinh chậm rãi bị mở ra, người đó nhanh nhẹn tiến vào, nhảy xuống không một tiếng động.
Haizz….., ai nói ở đại viện sẽ không bị ăn trộm tới thăm, người này chắc là ăn trộm rồi?
Trên giường có một cô bé đang ngủ say, cái miệng nhỏ nhắn nhếch lên, ngáy một cái, rồi im lặng ngủ tiếp.
Ánh mắt Viên Soái sang quắc, nhìn chằm chằm người trên giường, trong lòng nôn nóng. Anh nửa đêm trốn nhà lẻn vào đâu, sao Giang Quân lại ngủ say như thế?
Rất nhanh, anh cởi hết quần áo ra, vốn định cởi sạch, nhưng cuối cùng lưu lại, xốc chăn lên chui vào. Giang Quân đang ngủ ngon, bất thình lình bị người ôm vào trong ngực, miệng kêu lên một tiếng, rồi ngủ tiếp.
Viên Soái ôm Giang Quân, tăng thêm chút lực đạo nơi thắt lưng.Thôi… đợi khi tỉnh dậy tính sổ cũng không muộn.
Rút tay ra, chuẩn bị ngủ thì cảm thấy người trong lòng dịch ra ngoài, Giang Quân tỉnh.
Đi ra ngoài” một cước đá văng đôi chân dài của anh, Giang Quân rống to lên.
Viên Soái nheo mắt lại, dường như báo trước một tai họa sắp ập tới. Một lần nữa đưa tay ôm Giang Quân vào trong lòng, gác chân lên, cố ý dựa sát cả người vào, cũng không them nói một lời.
Giang Quân hoảng hốt, giãy giụa muốn thoát ra
“Đừng nhúc nhích!”
Hai tay tóm lấy tay của Giang Quân đang đánh lên đầu anh, Viên Soái trầm giọng nói.
Giang Quân không dám động đậy nữa, có một vật cứng cứng, nóng nóng chạm vào đùi cô, nhắc nhở sự tồn tại của nó.
Bị kích động, anh cố kiềm chế lại, tuy trong lòng vô số lần nghĩ tới phát sinh quan hệ với cô, nhưng Viên Soái vẫn cố gắng thu lại cảm xúc, thực sự không dám làm tổn hại Giang Quân.
Người ta là con gái, có đứa con gái nào sắp trưởng thành tới nơi rồi con có thể ôm một người con trai để ngủ, có ai có thể chống đối được “hắn” cứng lên, thật là khó khăn nha! Trong lòng oán thầm, Giang Quân trừng mắt nhìn Viên Soái sao người này không thay đổi thói quen ta?
Mắt thấy Giang Quân trừng mắt nhìn mình, thật đáng yêu chết mất. Viên Soái nhếch miệng cười cười, không kiềm chế nữa, quyết định tính sổ với cô cho thật tốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro