Chương 3: Bám ₫uôi
"Nhị ca, cô bé kia là của nhà ai mà theo Nhị ca đến đây thế?.” Một đoàn lớn nhỏ các cậu nhóc hỏi. Vì cha ông của các cậu có quan hệ cách mạng với nhau, các chú bác cũng ở gần gũi nhau, vì thế các cậu nhóc này bắt chước cha ông của chúng, một vài đứa nhỏ tập trung thành một đám, cùng nhau đề xuất các “ chức danh” Lão đại, nhị ca, tam ca.
Mà Giang Khiêm Trạch được bọn chúng nhất trí chọn làm Nhị ca. Lúc mới thành lập ra “ Bang hội”, các cậu học đòi người lớn, phân chia binh quyền bằng cách dùng thực lực, sau đó ai có thực lực cao sẽ được xếp vào các vị trí tương ứng. Trừ Viên Soái, các cậu nhóc khác, nếu ta không đánh ngươi thì ngươi đánh ta, cuối cùng ôm một đống thương tích nhờ đại ca phân xử. Cuối cùng, Viên Soái dùng roi da quất lên mà nói, lập theo thứ tự của tuổi tác, từ lớn đến nhỏ.
Mười mấy cậu nhóc, Viên Soái làm sao có thể đánh thắng hết được, nhưng cậu lại dùng kế. Rõ ràng các cậu đánh nhau ngang sức ngang tài, nhưng Viên Soái khi đau sẽ không khóc, cậu chờ mấy nhóc khác khóc lên vì đau, lúc đó cậu liền dùng sức hướng chỗ đau của người ta mà đánh tới. Không phải cậu không biết đau, mà là tính tình cậu ác độc và âm hiểm hơn so với mấy đứa khác. Cậu cố gắng chịu đau, chịu đựng, sau đó sẽ làm cho người khác đao gấp bội lần so với mình ( mới nhỏ mà đã có suy nghĩ thế này, thật là…).
Có lúc đánh nhau, Giang Chính thấy Viên Soái có thân thủ thật tốt, nhìn nửa ngày rồi nói tiểu tử Viên gia này hẳn sẽ làm nên đại sự .
Các cậu nhóc khi còn nhỏ , đối với một cá nhân có năng lực sẽ sùng bái hoặc e ngại, tuy về sau có thể sẽ thay đổi theo thời gian. Mà tại khu phố này, người các cậu sùng bái nhất là Viên Soái.
Lúc này, Giang Khiêm Trạch dẫn Giang Quân vừa ra tới cửa, lại bị Viên Soái nói ra một câu như vậy.
“Đây là em gái của ta, con của bác ba, tên là Giang Quân, Quân Quân”
Ánh mắt Giang Quân nhìn chằm chằm vào Viên Soái, sau đó đưa mắt nhìn các cậu nhóc đứng phía sau, miệng chu lên, nói: “Các ca ca hảo, em là Giang Quân.”
Viên Soái bắt chước bộ dáng của các lão đại trên tivi, gật gật đầu. Sau đó, đưa tay ngoắc ngoắc mọi người cùng đi theo hắn. Vì đây là thời gian nghỉ hè, cho nên các cậu thường hay lên núi Hạ Hà mà chơi.
Đang đi, bất chợt Viên Soái quay đầu lai, thấy Giang Quân cũng đi theo Giang Khiêm Trạch, trên khuôn mặt trắng nõn hiện lên một sự không kiên nhẫn: “Lão Nhị, ngươi đi mà còn mang theo em gái? Chúng ta làm sao làm được việc gì. . .”
“Ca ca, ta không thể cùng các ngươi chơi đùa sao, các ngươi không mang theo ta đi chơi như lời đã nói, Quân Quân là một cô bé ngoan, Quân Quân muốn chơi cùng mọi người.'"
Viên Soái bị lời nói của cô đánh gãy , còn Lân nhi thì cầm lấy tay Giang Khiêm Trạch không chịu buông ra. Lời nói của cô nghe thật đáng thương, thậm chí còn nghe tiếng khóc thút thít, làm cho Viên Soái không thể nói được gì nữa. Mẹ cậu đã nói rằng, đối với bạn gái phải thật ôn nhu, không thể đánh mắng bạn gái được.
Viên Soái là cháu trai của Viên gia, mà Viên gia từ xưa tới giờ luôn được mệnh danh là gia tộc luôn làm việc thiên. Đáng tiếc là ông của cậu mất sớm, nhưng ba cậu lại là một nhân vật có tiếng tăm.
Viên Hàn Sơn – ba ba của Viên Soái là một người rất cưng chiều vợ, mỗi ngày ông đều nói cái gì mà sinh đứa nhỏ sẽ phá hư dáng người, cho nên ông không muốn để vợ sinh con.
Nhưng cuối cùng, khi thấy gia tộc gần như tuyệt hậu, ông vội vàng đi xin liệt tổ liệt tông của Viên gia, rồi sau đó mới đôn đốc, khuyên can mãi, ông và vợ mới quyết định sinh con.
Bốn mươi tuổi, ông mới lên chức làm cha. Nhưng Viên Soái lại không giống ông, đã tám tuổi rồi mà vẫn không nghe lời ông, cũng không muốn học hành, mỗi ngày đều bị thầy giáo mắng vốn. Viên Hàn Sơn nghĩ, đây là cháu trai duy nhất của Viên gia , không thể là một đứa cháu ngỗ ngược, hỗn láo, vì thế ông bắt tay vào dạy dỗ con.
Dựa vào cách dạy của quân đội, ông dùng phương pháp khắc nghiệt dạy con. Viên Hàn Sơn bắt đầu dùng roi da Tử cải tạo con, mẹ của Viên Soái ngăn cản, nhưng Viên Hàn Sơn cũng bất chấp không nghe. Ông quyết tâm đưa con vào khuôn khổ, không thể để cho tiểu tử này tự do ăn chơi, không chịu học hành, lễ phép…
Kết quả là, dần dần Viên Soái liền hình thành con người có 2 tính cách. Trước mặt ba cậu, cậu tỏ vẻ rất ngoan ngoãn, lễ phép. Sau lưng, cậu lại là một con người tà ác, âm hiểm, thích chọc phá người khác.
Viên Soái và mẹ cậu là đồng minh với nhau , mẹ cậu giúp đỡ cậu đối phó với ba cậu. Còn mẹ cậu nói gì thì cậu sẽ nghe đó, kết quả là, vì nghe theo lời mẹ dạy nên cậu không thể đuổi Quân Quân đi được.
Một đám toàn là con trai, trong đó lại có một cô bé. Giang Quân đi theo bọn hắn, cô bé cảm thấy rất mỹ mãn, thầm cười trong bụng.
Dần dần, Viên Soái có thêm một cái đuôi. Mỗi lần đi chơi, khi bắt đầu đều là Giang Khiêm Trạch dẫn Giang Quân đi, nhưng khi về thì lại được Viên Soái dẫn.
Sự tình như vậy, mấy cậu nhóc trong khu phố bực bội, tìm người đi đánh nhau. Đánh nhau đến long trời lở đất, thương tích đầy mình, nhưng cuối cùng vẫn bại dưới tay Viên Soái.
Thời điểm ấy, Giang Quân sẽ ngoan ngoãn chạy tới, dùng một âm thanh hưng phấn, khen ngợi nói: “Đại ca ca ngươi rất lợi hại a.” Lời này thốt ra ai chẳng muốn nghe, cậu nhóc Viên Soái mười tuổi cũng vậy, được nghe khen ngợi tỏ ra rất thích thú. Dần dần, Giang Quân liền dính lấy Viên Soái, ngoan ngoãn cầm lấy tay Viên Soái.
Lâu dần, Viên Soái nắm tay Giang Quân như trở thành một thói quen , mỗi lần gặp mặt Giang Quân, cậu đều chủ động nắm tay cô. Giang Quân lúc ấy còn nhỏ, đâu viết xấu hổ là gì, chỉ biết là được Lão đại nắm tay thì cảm thấy rất uy phong, thấy mọi người vây quanh mình, cảm giác thật tốt.
“Quân Quân, hôm nay đừng đi chơi nha, ở nhà ông nội dạy con chơi cờ.” Giang Chính ôm cháu gái vào lòng mà nói. Thời gian gần đây, Quân Quân đều tránh mặt ông, đi chơi suốt, cơm cũng không thèm về nhà ăn. Bắt ông phải kêu bảo vệ đi tìm hiểu nguyên nhân, nguyên là cháu gái ông đi theo mấy cậu nhóc trong khu phố đi đánh nhau, đào bùn đất…điều này thật không tốt nha.
“Không được ông ơi, cháu còn muốn đi theo các ca ca đi sờ Tiểu Ngư Nhi( đi bắt cá đó).” Giang Quân buông lời cự tuyệt.
Giang Chính thực bi thương, cháu gái bảo bối của ông, mỗi ngày bỏ chạy không thấy bóng dáng, thoạt nhìn việc mất mẹ không ảnh hưởng gì lớn tới nó, nhưng là, cũng không thể cho nó mỗi ngày cùng nhau lăn lộn với đám con trai, ông không thể đem cháu gái nuôi dưỡng thành con trai được.
Giang Quân thấy ông nội không nói lời nào, có chút sợ hãi, sợ chính mình không nghe lời, ông nội sẽ đem nàng đưa trở về,
“Ông nội, hôm nay con không đi chơi, ở nhà cho ông dạy con chơi cờ.” Ôm cổ ông nội, Giang Quân nhỏ nhẹ nói.
Vì thế Giang Chính và Giang Quân, một già một trẻ chơi cờ vua, bốn phía yên tĩnh, làm nên một hình ảnh rất đẹp.
“Quân Quân, lâu thế, ca ca mang ngươi đi bắt cá!” Viên Soái nhảy vào cổng của Giang gia, trên tay còn cầm cái túi lưới plastic.
Giang Chính trừng mắt: "Quân Quân nhà ta hôm nay không đi ra ngoài.” Nói xong, bắt đầu đuổi người, Viên Soái cũng không dám cùng Giang Chính tranh chấp. Thấy sắt mặt Giang Chính không tốt, “Hưu” một tiếng liền bỏ chạy. Giang Chính thấy tiểu tử của Viên gia không vừa mắt, phỏng chừng Viên Soái là người bắt Quân Quân đi vậy.
Tuy rằng không thể đi chơi, nhưng ở nhà chơi cờ cùng ông nội cũng rất tốt. Thật ngoài ý muốn, Giang Quân lại có hứng thú với cờ vua, lời hứa hẹn đi chơi với đám Viên Soái sau đó cô bé cũng quên.
Lúc đầu Viên Soái thật cao hứng vì không còn cái đuôi bám theo nữa, câu đi chơi rất rui vẻ. Bất quá, mỗi lần đi chơi , cậu đều không tự giác, luôn nói "Quân Quân cẩn thận, đứng bên cạnh đi.” Nói xong mới thấy ánh mắt quỷ dị của mọi người nhìn cậu, cậu mới phắt hiện ra Quân Quân không có ở đây, vì thế cậu đem hết thảy điều này quy kết rằng đó là do thói quen.
Khi Viên Soái mười lăm tuổi, làn da vẫn trắng nõn, nhưng trên mặt có phần anh khí hơn, dáng người cũng cao hơn, thuộc loại mỹ thiếu niên ngây ngô. Lúc ấy, Giang Quân bảy tuổi, chân ngắn, hai má phúng phính, đang học lớp 2, hai người vẫn ở chung trong một khu phố.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro