Người mình không thể quên là bạn.
忘不了的人,是你。
现在喜欢的人,是你。
不管以前、现在、还是以后都不想忘记的人,是你。
我渐渐明白了一件事情,我喜欢丁香,白色的粉色的,盛开的枯萎的,我全部都喜欢。就像喜欢她一样,无论她是什么样子,长发短发,是我的或不是,我全部都喜欢。
这个春天,我记住了,她会忘记吗?"
乔燃念作文的时候,班里的同学渐渐不再浮躁,他们就像听故事一样,认真聆听着这个少年的独白。也许唯一不太专心的就是方茴,只有她真正听懂了这篇优美的作文,就因为太懂了,以至于差点流下了泪。
Người mình không thể quên, là bạn.
Người hiện tại mình thích, là bạn.
Bất luận quá khứ, hiện tại hay người sau này mình không muốn quên, vẫn chính là bạn.
Dần dần tôi đã hiểu ra 1 điều rằng, tôi thích hoa đinh hương, màu trắng, màu hồng phấn, hoa đang nở rộ, hoa đang tàn, tôi đều thích cả. Giống như việc thích người ấy vậy, cho dù người ấy thế nào, tóc dài hay tóc ngắn, là của tôi hay không phải của tôi, tôi đều thích.
Mùa xuân này, tôi vẫn nhớ, liệu người ấy có quên hay không?
(Trích dẫn)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro