Gió mang em đi (Thơ)
Đêm đông hiu hắt buồn vô tận
Chiều tối gió về mang em đi
Gió để lại hương tóc bên cửa sổ
Hay em vẫn đang còn vấn vương.
Một sớm mai trời phủ đầy sương
Quanh căn nhà nhỏ bên đồi vắng
Tôi nghĩ sao cuộc đời chẳng phẳng lặng
Để cho cuộc tình đừng xé ngang.
Còn lại gì sau những hoang tàn
Gió đã cuốn đi, đi thật xa
Tình yêu nhẹ nhàng như sương sớm
Nắng bình minh khẽ chạy trên môi.
Gió ơi gió, cuốn đi chừng ấy thôi
Để lại cho tôi những điều nhỏ
Và mong gió đừng thổi mãi mãi
Mang em đúng chỗ, gặp đúng người.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro