Chương 2
...Vào một ngày mưa, tôi và anh hẹn nhau đi uống nước. Tôi và anh nói chuyện rất nhiều, rồi bâng quơ tôi nói...em thích anh...khi tôi nói câu này nhận lại là sự im lặng nơi anh. Anh quay ra hỏi tôi :
- Em biết mối quan hệ của chúng ta là gì không ?
Tôi trả lời :
- Là mối quan hệ không biết nên gọi tên là gì, hai con người bên nhau mà không vướng bận gì...!
Anh trả lời tôi bằng một cái im lặng như cách nói " Vậy em hãy tự tìm cho mình một câu trả lời đi là anh có yêu em không..."Như vậy thà anh nói thẳng với tôi rằng " anh không thích em, anh coi em như là em gái hay gì đó thì tốt". Không thì anh bảo " anh không xứng với em đâu, em đi tìm người khác đi " Như vậy có phải tôi có thể dần thoát ra khỏi mối quan hệ này hay không...? Nhưng không, anh không nói gì, làm tôi phải tự suy nghĩ và tôi cứ tự ảo tưởng rằng anh có tình cảm với tôi do anh ngại không muốn nói ra thôi...
...Và ngày cái mối quan hệ mập mờ này kết thúc cũng đã đến. Khi tôi đi trên đường ra siêu thị đã nhìn thấy anh đang đi với một cô gái nào đó...anh đèo cô ấy, cô ấy ngồi ôm anh, đầu cô ấy dựa vào vai anh...nơi cô ấy ngồi là nơi tôi từng ngồi, vòng eo cô ấy đang ôm là vòng eo tôi từng ôm, bờ vai vững chắc cô ấy đang dựa vào là nơi tôi từng dựa vào khi yếu đuối...Tôi ghen, anh à ! Nhưng với thân phận là gì ? Về nhà tôi nhắn tin cho anh " hôm nay em gặp anh đèo cô gái nào đó? Anh đang coi em là gì vậy? Sao anh lại làm tổn thương em như vậy chứ? Và hàng loạt tin nhắn khác...Anh trả lời :
- Cô ấy là người yêu anh! Cô ấy vừa từ nước ngoài về! Em chỉ là em gái thôi, anh nhận anh là người yêu em sao mà em làm như anh là kẻ lăng nhăng vậy?
Khi chờ tin nhắn anh trả lời tôi đã nghĩ " anh đèo em gái anh đi ý mà! Quên không nói với em là em gái anh mới về "...Và khi tin nhắn đến tôi hoàn toàn boàng hoàn...có giọt nước mặt chát đang chảy trên sống mũi tôi và rơi xuống màn hình điện thoại...Tất cả mọi thứ như đang sụp đổ xuống...dòng chữ " anh nhận anh là người yêu em sao mà em làm như anh là kẻ lăng nhăng vậy? " cứ lẩn quẩn trong đầu tôi...
Tôi hận anh và càng căm ghét bản thân mình tại sao lại ngu dốt tin anh đến như vậy...và tôi tự hỏi anh không yêu tôi tại sao lại cứ gieo rắc cho tôi hi vọng như vậy? Sao anh lại quan tâm tôi như vậy ? Để tôi ảo tưởng vị trí của tôi trong lòng anh? Tại sao lại mang tôi ra làm trò đùa như vậy? Tại sao lúc tôi nói tôi thích anh anh lại không thẳng thừng nói là anh có người yêu rồi?...Tôi dần hiểu, tôi chỉ như kẻ thay thế khi cô gái kia ở xa anh vậy! Tôi tự cười bản thân mình sao lại ngốc nghếch như vậy...
Người ta hay nhắc đến chữ duyên và chữ phận. Gặp được nhau là do chữ duyên, ở bên nhau là do chữ phận. Nhưng chúng ta lại là hữu duyên vô phận, chúng ta có duyên gặp được nhau nhưng không có phận để ở bên nhau....
~~~~CÒN TIẾP~~~~
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro