
Chương 87:
"Mạt—" Bản thân Cố Đào vừa mới trải qua đả kích cực lớn còn chưa đứng vững, vừa thấy Phương Mạt cả người mềm nhũn liền bất chấp mọi thứ kéo cậu ngã xuống giường, "Mạt? Cậu sao vậy? Lại phát tác sao? Mạt?!"
Bàn tay đang sờ loạn trên người Phương Mạt bị một bàn tay khác yếu ớt giữ lại, Cố Đào khựng người, ngẩng đầu nhìn đôi mắt Phương Mạt khép hờ, đau đớn ôm trán, "Đau đầu sao?"
"Bụng đau..."
"Hả?" Hắn chưa từng nghe nói lên cơn nghiện sẽ gây ra phản ứng đau bụng... nhưng chuyện này cũng khó nói, có thể do cơ thể Phương Mạt... Cố Đào không dám nghĩ nhiều liền đưa tay muốn bế cậu lên.
"A đừng, đừng, đừng động... em chóng mặt..." Tật xấu động tí là bế này xem ra không sửa được, Phương Mạt cũng lười tốn sức, bàn tay đang che trán chuyển xuống che mắt, yếu ớt nói, "Em đói chết mất, có... có đường không..."
Lần này Cố Đào hiểu, Phương Mạt bị tụt huyết áp.
---------
Mùi nước hầm xương từ trong nồi bay ra có chút nồng đậm, Cố Đào cau mày, ném hai miếng ngô và cà rốt vào nồi đun thêm một lúc, sau đó mới cảm thấy có chút vị ngọt.
Nước canh trong nồi không trong cũng chẳng có màu trắng sữa, so với công thức hắn dùng thì kém xa, nhưng mùi vị vẫn khá thơm, thôi thì... cứ vậy đi.
Canh lại sôi, Cố Đào đổ sủi cảo vào trong nồi, cẩn thận trông chừng.
Không phải đột nhiên Cố Đào yêu thích nấu nướng mà bởi vì dạo này Phương Mạt càng ngày ăn càng ít, dù ăn gì cũng đều không có hứng thú. Mặc dù Phương Mạt thường xuyên an ủi hắn rằng do dạo này quá nhàn rỗi, ít vận động nên không thể ăn quá nhiều, nhưng làm sao Cố Đào có thể không hiểu?!
Mỗi một ngày bọn hắn đều lén gạt đi những bí mật mà trong lòng cả hai đều hiểu rõ, những ngày như vậy... phải sống thế nào đây? Cố Đào không muốn tiếp tục nữa, Phương Mạt không thể thay đổi, vậy hắn thay đổi.
Cố Đào biết Phương Mạt lớn lên ở Bắc Kinh, nhưng nghe giọng nói và ký ức của Phương Mạt, hắn lại cảm thấy cậu hẳn là sinh ra ở vùng duyên hải phía nam. Cố Đào nghĩ nghĩ, có lẽ hương vị quê hương sẽ làm Phương Mạt trong lòng vui vẻ hơn một chút.
Khang Bang dù sao cũng là nước ngoài, có quán ăn Trung cũng khó có hương vị quen thuộc, vì thế... Cố Đào tự mình nấu ăn cho Phương Mạt.
Nước canh sôi cuối cùng cũng chuyển sang màu trắng, lớp vỏ sủi cảo gần như trong suốt có thể thấy được màu của nhân, đó là màu hồng, tôm đặc sản của Khang Bang—cũng là nguyên liệu duy nhất mà Cố Đào có thể nhanh chóng lấy được.
"Ăn cơm thôi—" Cố Đào hét vọng lên tầng, dụi dụi đôi mắt bị hơi nước làm nhòe đi.
---------
"Đào ca." Mặc dù bát sủi cảo kia chỉ có tên là đúng, nhưng Phương Mạt vẫn cố gắng ăn hết. Cậu đương nhiên hiểu tâm ý của Cố Đào, vì thế so với bản thân mình, thật ra cậu càng đau lòng cho Cố Đào nhiều hơn. Tâm nguyện của cậu... đã thành, sống chết đối với cậu chỉ như một cái chớp mắt. Nếu cơ thể cậu tiếp tục suy yếu như hiện giờ, đến cuối... chắc cũng không quá khó chịu. Chỉ là khi cậu không còn thở nữa, Cố Đào bị bỏ lại phải làm sao bây giờ?
Đương nhiên, Phương Mạt đã từng mơ mộng về những thứ như tình yêu, nhưng khi đó cậu và Cố Đào chưa gặp nhau. Với mối tình đầu, Phương Mạt đã mơ mộng về một cuộc gặp gỡ kỳ diệu với cô gái mình thích, mơ mộng về việc cùng chung sống, về những lời ước hẹn lãng mạn, về một đám cưới khó quên, về việc có một đứa con đáng yêu... Chỉ là tất cả những điều đó giờ đây đều không thể thực hiện được. Cố Đào hoàn toàn khác những gì cậu từng tưởng tượng, chỉ có sự đồng điệu về tình cảm tận đáy lòng đủ để an ủi cậu. Nhưng nghĩ lại, thật ra bọn họ cũng có một cuộc gặp gỡ không cố ý, cùng chung sống oanh oanh liệt liệt, có những lời hứa sinh tử, chỉ không có một đám cưới—nhưng dù Cố Đào có muốn cậu cũng không đồng ý! Còn đứa con... làm sao có thể... À, không đúng! Cậu có Tiểu Thạch Đầu, tuy đã lâu không liên lạc nhưng có Hàn Sở Đông chăm sóc, thằng nhóc hẳn sẽ có một cuộc sống tốt. Chỉ là cậu chưa từng được nghe đứa nhỏ ấy gọi một tiếng "cha", chuyện này... cũng không thực tế...
Phương Mạt lắc đầu, xua đi những suy nghĩ rối rắm bất chợt hiện lên ấy.
"Sao vậy? Lại choáng à?" Sau khi thu dọn bát đũa, Cố Đào quay lại liền nhìn thấy Phương Mạt lắc đầu, vẻ mặt không vui.
"Không... có sao, em ăn hơi nhiều..." Nhớ tới việc Cố Đào không thích mình nói "không sao", Phương Mạt vội vàng "tố khổ" như hắn muốn.
"Không sao." Cố Đào vuốt thẳng cổ tay áo xoay người đi ra ngoài có chút thần bí.
Một lát sau, Phương Mạt mở to hai mắt nhìn Cố Đào nhẹ nhàng đặt một đĩa mứt quả trước mặt mình, hắn cười chân thành như thể đang khoe công.
Đột nhiên đôi mắt mất kiểm soát, Phương Mạt nhất thời lúng túng không biết phải làm sao liền vội vàng đưa tay lên che, nhưng động tác quá rõ ràng, cậu hạ góc cổ tay xuống, nhìn giống như đang... đỡ trán?
"Nếm thử xem?" Chiếc đĩa sứ đặt xuống mặt bàn bằng đá cẩm thạch vang lên một tiếng 'cạch' êm tai, Cố Đào đẩy chiếc đĩa về phía Phương Mạt. Nhưng hắn lại thấy một giọt nước rơi xuống mặt bàn màu trắng, rồi lại một giọt nữa. Cố Đào im lặng, động tác đình trệ, thậm chí ngay cả hô hấp cũng ngừng lại.
Thật sự rất yên tĩnh.
Ngoài cửa sổ đột nhiên vang lên tiếng côn trùng kêu, trong thoáng chốc che lấp tiếng nức nở khe khẽ, hòa vào cùng tiếng côn trùng mà khóc.
Như thể bị mù tạm thời, Cố Đào ngồi đối diện với Phương Mạt, mỗi người một chuỗi, im lặng cắn mứt quả, vờ như không nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của nhau. Hương vị của từng viên mứt sơn tra chua đến tận tâm can, đắng đến tận đáy lòng.
---------
Đêm khuya, Cố Đào rời khỏi Phương Mạt đang say ngủ. Hắn thề đây là lần cuối cùng, dù sao có một số việc... hắn không muốn để Phương Mạt biết.
Dùng những nguyên liệu còn lại, Cố Đào làm một bát sủi cảo khác, thay sang một bộ quần áo trang trọng, mang theo hộp đồ ăn rời khỏi biệt thự nhỏ.
Hắn muốn đi tìm Mã Tư Giới nói chút chuyện.
Tuy rằng lính canh đều là người mới nhưng thân phận của hắn đã không còn là bí mật, dù giữa đêm bọn họ vẫn để hắn vào.
Mã Tư Giới rất coi trọng việc giữ gìn sức khỏe, bình thường giờ này gã đã đi ngủ, Cố Đào vào cửa trại tử rồi mới cảm thấy có lẽ thời điểm không thích hợp lắm nhưng hắn không thể đợi được. Đủ loại chuyện xảy ra với Phương Mạt khiến hắn không thể trì hoãn, có những chuyện nếu không nói ra hắn sẽ phát điên.
Nhưng đêm nay đèn trong phòng Mã Tư Giới vẫn còn sáng.
Đứng dưới lầu nhìn lên, xuyên qua cửa sổ hé mở có thể nhìn loáng thoáng một góc phòng, bên cạnh chiếc bàn gỗ lộ ra nửa cánh tay, xem ra Mã Tư Giới quả nhiên không ngủ. Cố Đào bước lên, hiếm khi hắn vào phòng ngủ của Mã Tư Giới.
Cho dù quan hệ giữa bọn hắn có thân thiết đến mức nào đi nữa, cần nói chuyện cũng sẽ nói ở phòng trà hoặc phòng khách, Mã Tư Giới và hắn như hai con sư tử bảo vệ lãnh thổ của mình, không dễ dàng đặt chân lên lãnh địa riêng tư của nhau.
'Cộc, cộc'
"Vào đi." Thấy Cố Đào, Mã Tư Giới không hề có chút ngạc nhiên, nhấc ấm trà lên rót hai chén, "Ngồi đi, đến muộn như vậy, xem ra cậu có chút chuyện phiền lòng rồi."
Vừa vào cửa, Cố Đào ngước mắt lên nhưng không nhìn thấy ánh mắt của Mã Tư Giới, hình như gã đang bận việc gì đó trên bàn, có vẻ rất vội, "Bận sao?"
"Ừ, luôn có một số kẻ không nghe lời khiến người khác phiền lòng."
Hiếm khi nghe Mã Tư Giới thở dài, Cố Đào thấy gã tháo kính xuống, xoa xoa trán mệt mỏi một hồi mới đeo lại kính lên.
"Nhìn hơi mờ..."
Vào một đêm bình thường nhưng cũng không bình thường, tự mình nghe thấy nhìn thấy, Cố Đào mới cảm thấy trong lòng khó chịu. Trong lúc hắn không để ý, người anh trai cao lớn cường tráng vẫn luôn đứng chắn trước mặt hắn trên mặt đã có nếp nhăn, ánh mắt đằng sau lớp kính cũng không còn sung sức như năm đó, thay vào đó... là vẻ tang thương nhìn thấu lòng người dễ đổi thay cùng gánh nặng ngày càng không giấu được.
Mã Tư Giới thật sự rất mệt mỏi.
Ngày thường gã vẫn luôn kiêu ngạo, lúc này lại thu hồi hết, quả nhiên chỉ có ở trong không gian riêng tư như phòng ngủ người ta mới thể có trạng thái thả lỏng nhất.
"Cái gì đây? Cho anh sao?" Hộp đồ ăn cực lớn đặt ở góc bàn khiến người khác không thể không nhận ra, thấy Cố Đào không nói lời nào, Mã Tư Giới trầm giọng hỏi.
Bừng tỉnh khỏi suy nghĩ của riêng mình, Cố Đào do dự một chút, có rất nhiều điều muốn nói đến bên miệng nhưng hắn lại cố kìm nén, cuối cùng chỉ nói, "Chuyện đó để nói sau, em có cái này muốn đưa anh."
Đêm dài yên tĩnh, giọng nói của hai người đều trở nên dịu dàng. Cố Đào rút ra từ trong túi áo một chiếc bọc, nhẹ nhàng đặt vào tay Mã Tư Giới chờ gã mở ra.
"Cái gì vậy?" Tuy hỏi vậy nhưng cảm giác quen thuộc khi chạm vào đã nói cho Mã Tư Giới biết bên trong là gì.
Không ngoài dự đoán, bên trong túi vải là chuỗi phật châu quen thuộc gã vẫn luôn cầm trên tay. Dù sao cũng là vật cũ, không cần đếm Mã Tư Giới cũng biết tất cả hạt châu đều đủ rồi. Cố Đào đã tìm thấy hết sao? "Có tâm."
"Không có gì, chẳng qua đúng lúc em biết hạt châu cuối cùng ở đâu..." Cố Đào liếc mắt nhìn thay Mã Tư Giới, "Nói cho cùng là em làm đứt, xin lỗi."
"Đây không phải chuyện cậu muốn nói, A Đào, cậu cần nói gì... cứ nói đi. Đêm đã muộn rồi." Nhìn vẻ vui mừng hiện rõ trên mặt, Mã Tư Giới không giấu giếm niềm vui khi tìm lại được vật cũ, mà vẻ mặt của gã khiến Cố Đào do dự hết lần này đến lần khác.
"Thật ra cũng không có gì. Em chỉ cảm thấy gần đây có quá nhiều việc phải làm, khó tránh khỏi mệt mỏi..." Cuối cùng Cố Đào cũng mở hộp thức ăn ra, một mùi hương thơm tươi mát lan tỏa trong phòng, "Anh nếm thử một chút?"
"Anh không quen ăn khuya như vậy." Mã Tư Giới không bao giờ ăn đêm, nhưng gã muốn để mặt mũi cho Cố Đào, "Cứ để đó đi, lát nữa đói anh ăn." Nhìn sủi cảo trong bát, gã ít nhiều đoán được dụng ý của Cố Đào, "Có phải... Phương Mạt có chuyện không?"
Chiếc hộp gỗ va vào cạnh bàn, một mảng sơn nhỏ rơi ra, đáng tiếc. Đầu ngón tay lướt qua vết xước nhỏ, cú va đột ngột đã làm mất đi vẻ đẹp của đồ sơn mài, tựa như quan hệ của bọn hắn, góc cạnh sắc nhọn, không hề thông thuận.
"Phải, em lại nằm mơ."
Giấc mơ đều là ngược. Mã Tư Giới nhớ gã đã từng nói như vậy để an ủi Cố Đào, nhưng hôm nay nhìn hắn dường như lại có biến cố mới, "Rốt cuộc có chuyện gì?"
Nằm mơ là cfó thật.
Cố Đào không cần bịa chuyện để nói dối gã về việc này. Giấc mơ đó không hề đáng sơn, thậm chí còn là một giấc mơ đẹp. Nhưng chính vì thế lại khiến Cố Đào tỉnh dậy càng thêm sợ hãi.
Trong giấc mơ, chẳng những Phương Mạt thoát khỏi cơn nghiện, sức khỏe cậu từ từ tốt lên, thậm chí còn buông bỏ lập trường đối lập mà cùng hắn mở một phòng tập quyền anh ở Thương Lan. Ngoài việc tổ chức một số cuộc thi ở bên ngoài, bọn hắn còn dạy cho trẻ em, tuy có chút mệt mỏi nhưng rất vui vẻ.
Giấc mơ đó rất dài, đủ dài để Cố Đào thật sự hài lòng, đủ dài để bọn hắn sống đến cuối đời.
Cố Đào mơ hồ nhớ lại đoạn cuối của giấc mơ, hắn nắm lấy tay Phương Mạt, nhẹ nhàng đeo chiếc nhẫn trắng sáng bóng lên ngón tay áp út của cậu...
Bọn họ... làm sao có thể nói chuyện cả đời?!
Đắm chìm trong giấc mơ, hô hấp của Cố Đào có chút rối loạn, hắn kích động thở gấp mấy lần rồi lại nhìn Mã Tư Giới một lúc, sự kính trọng trong mắt đã bị thay thế bởi cảm xúc khác. Hắn muốn chất vấn có phải Mã Tư Giới biết Hồ Cường đã làm gì với Phương Mạt hay không, thật ra hắn càng muốn biết có phải chính Mã Tư Giới là người đứng đằng sau sai bảo Hồ Cường, nhưng... hắn nhìn Mã Tư Giới đối diện với ánh đèn, đôi mắt đằng sau cặp kính không nhìn ra cảm xúc.
"Cậu rốt cuộc muốn nói cái gì?" Mã Tư Giới ngồi trở lại bàn trà, đặt chuỗi hạt trên tay xuống, ngồi thẳng người.
"Anh..." Thanh âm có chút khàn, trong tiếng ngắt quãng lại có một tia run rẩy khó nhận ra, vừa như sợ hãi, vừa như áp lực, lại như đau đớn, như tuyệt vọng.
Cố Đào quyết định không nói nữa, hắn rút ra từ tầng dưới cùng của hộp đồ ăn một món đồ và đặt trước mặt Mã Tư Giới. Đó là một chiếc DV hỏng, đã bị gãy làm đôi.
Món đồ này rất phổ biến nhưng Mã Tư Giới nhận ra. Gã liếc nhìn món đồ vỡ nát rồi lại nhìn Cố Đào, chờ hắn khởi binh vấn tội.
"Hay anh xem cái này đi." Bàn tay hắn đặt lên bàn trà, để lại một mảnh nhỏ màu xanh. DV hỏng nhưng thẻ nhớ bên trong vẫn còn. "Có thể dùng máy tính của anh xem."
Máy tính trên mặt bàn vẫn bật, phát ra tiếng quạt tản nhiệt nhè nhẹ. Cố Đào mới để ý đó là máy tính Mã Tư Giới dùng để "làm việc". Bình thường không ai có thể nhìn thấy nó, hiện giờ... Mã Tư Giới đang dùng nó để liên lạc với ai?"
"Không cần." Từ chối lời "đề nghị" của Cố Đào, Mã Tư Giới cũng trở nên lạnh lùng hơn, "Nếu cậu muốn nói đến nội dung bên trong, anh đã xem rồi."
"Vậy anh—" Cố Đào kích động đứng dậy, lao qua bàn đến gần Mã Tư Giới.
"Chính là như cậu nghĩ." Chén trà lạnh ngắt trên tay, đáng tiếc còn chưa kịp uống, "Nếu đã vậy, cậu muốn làm gì?"
Hắn vung tay hất bay chén trà trong tay Mã Tư Giới, chiếc chén rơi xuống đất vỡ tan thành nhiều mảnh, bắn tung tóe như một đóa hoa điêu tàn. Cố Đào hung tợn kéo cổ áo gã, thu hẹp khoảng cách giữa hai người, nắm đấm giơ lên sát bên tai nhưng một lúc lâu sau vẫn không hạ xuống được.
"Nó là cảnh sát." Mã Tư Giới nói rất rõ ràng, giọng nói rất bình tĩnh.
Cố Đào hét lên, "An Đình cũng vậy!!!"
"Nên anh giết cô ta." Trong tư thế bị khuất phục này, nét bi thương như ẩn như hiện trên mặt Mã Tư Giới, không biết là vì cái tên không thể nhắc tới kia hay vì nắm đấm sắp lao đến của Cố Đào.
"Anh tại sao... tại sao..." Hắn không thể nói ra lời đó, hắn vẫn không thể nói với Mã Tư Giới.
"A Đào, nhược điểm này—" là nguy cơ lớn nhất tới sinh tồn của cậu!
"Nhưng em là người—" Là người, sao có thể xóa sạch tình cảm?!
Bàn tay của Mã Tư Giới cuối cùng cũng nâng lên vỗ nhẹ vào gáy Cố Đào, cảm thấy cơ bắp nơi đó đã cứng lại và bắt đầu hơi run rẩy, Mã Tư Giới thay đổi sắc mặt, chuyển bàn tay tới vỗ vào mặt Cố Đào, nhẹ nhàng nhưng có chút khuất nhục, "Không thể, con đường cậu đi đã định, cậu không thể có tình cảm." Thấy Cố Đào vẫn chưa động đậy, Mã Tư Giới nói tiếp, "Cho nên nó sớm muộn cũng phải chết, chết trên tay anh, hoặc... trên tay cậu."
Cánh tay của Cố Đào run lên, hơi thở phả vào sườn mặt gã, hết lần này đến lần khác hắn đều nhịn lại. Nhưng Mã Tư Giới không muốn hắn nhịn, "Không ngờ mạng nó lại lớn vậy, liều cao thế vẫn không chết—"
"AAA—" Cuối cùng, Cố Đào đấm mạnh xuống.
Mã Tư Giới bị hắn đánh bay ngược ra ngoài, đập đầu vào tường không thể động đậy. Cú đấm này hơi quá mạnh, tai trái gã ù đi không nghe thấy gì, đầu óc hơi choáng váng, chỉ có thể ngồi không dám động.
Tiếng bước chân đến gần, Mã Tư Giới không hề mở mắt mà buông bàn tay đang che mặt xuống. Hiếm khi gã rơi vào tình trạng chật vật như vậy, hốc mắt trái của gã bị nứt và chảy máu, nửa khuôn mặt sưng tấy, đỏ lên một mảng.
Cố Đào lại kéo áo gã, nỗi đau trên mặt còn lấn át cả cơn giận. Không phải Mã Tư Giới không có sức đánh trả, nhưng gã không ra tay chính là gián tiếp thừa nhận mọi chuyện đều là do gã làm...
Cú đấm thứ hai dù thế nào cũng không thể đấm được, tay của Cố Đào sưng đỏ, đau đớn không thôi. Nhưng đau đến mấy cũng không sánh bằng nỗi đau trong lòng hắn. Mã Tư Giới hủy hoại Phương Mạt, hủy hoại tất cả những gì thuộc về hắn, nhưng ngay đến mạng sống của hắn cũng là Mã Tư Giới cho!!!
"Anh..." Câu nói này nhỏ đến mức gần như không thể nghe thấy nhưng lại lọt vào tai Mã Tư Giới, bay vào tâm trí gã giữa những tiếng tạp âm ồn ào. Đã lâu rồi Cố Đào không gọi gã, trong ký ức của gã, tiếng gọi của Cố Đào mang theo niềm vui, tin tưởng, kính trọng, chưa từng tràn ngập bất lực và thống khổ như hôm nay. Nếu không phải vì mối quan hệ này, Cố Đào sẽ giết gã. Trong lòng Mã Tư Giới thừa biết Cố Đào sẽ không và không thể tha thứ cho những gì gã làm. Nhưng gã không cần! Nhìn thoáng qua máy tính, Mã Tư Giới nhất định phải tàn nhẫn, hiện tại là thời khắc mấu chốt, gã không thể chết, chỉ cần hai ngày, hai ngày nữa thôi kế hoạch của gã sẽ được kích hoạt, không nhiều, gã chỉ cần hai ngày...
Hai ngày nữa...
"A Đào..." Hai ngày nữa là...
Lửa giận như muốn thiêu đốt hắn, lẽ ra hắn phải đấm thêm một cú nữa, nhưng cơ thể hắn không còn chút sức lực nào. Cố Đào lui về sau một bước, hai tay run rẩy chống trên mặt đất, khó khăn thở dốc. Hắn nghe thấy tiếng Mã Tư Giới gọi mình, vì thế hắn lảo đảo đứng dậy, nghiêng nghiêng ngả ngả lao ra ngoài.
---------
'Ting' một tiếng, máy tính báo có thư mới.
Mã Tư Giới cố gắng chống lại cơn chóng mặt và đau đớn quay trở lại máy, ấn vào điểm đỏ trên màn hình—
"7h sáng mai, vườn sồi. 5A, khu lớn."
Thời gian và địa điểm được viết rõ ràng, 5A là vật phẩm, để chỉ vật phẩm cấp cao nhất. Khu lớn là toàn bộ nhà kho. Người nọ lần này muốn rất nhiều, xem ra là muốn một lần làm cho xong.
Hàng trong tay gã chỉ đủ cho lần này, nếu thành công, chứng tỏ kẻ kia dã tâm không nhỏ lại có lá gan lớn. Nếu thất bại... hàng bị kiểm tra và tịch thu, người đó cũng không tổn thất gì, toàn bộ đẩy lên người gã, cũng là một cuộc buôn bán có lời.
"Tính toán tốt đấy nhỉ..." Với một cú nhấp chuột, thư bị hủy. Mã Tư Giới ngồi sụp xuống bên bàn trà, nét mặt thâm trầm.
Mùi thơ nhè nhẹ bị gió bên ngoài cửa sổ thổi đến trước mặt, là bát sủi cảo Cố Đào đưa tới. Gã ăn chay, Cố Đào biết rõ việc đó. Trong nháy mắt nét mặt Mã Tư Giới dịu đi, người không bao giờ ăn đêm như gã cuối cùng cũng ăn một miếng.
Chút hơi ấm cuối cùng trong cuộc đời gã, vậy là đủ rồi.
---------
Đi mãi trong làn gió đêm, Cố Đào dần bình tĩnh lại, chấp nhận toàn bộ sự thật, thuyết phục bản thân về lập trường của Mã Tư Giới và Phương Mạt, cũng thuyết phục bản thân học cách trân trọng, học cách buông tay. Bọn họ không còn nhiều thời gian, hắn không thể phung phí. Hắn vội vàng trở lại biệt thự nhỏ, mở cửa phòng ra Phương Mạt vẫn đang ngủ, cậu uống thuốc xong ngủ rất say.
Thuốc của bác sĩ Thôi bị Phương Mạt lén ném đi, đúng lúc hắn bắt gặp.
"Chỉ là thuốc giảm đau thôi, em không muốn cả ngày đều mơ mơ màng màng..." Phương Mạt nói vậy, Cố Đào không thể từ chối.
Nhưng để cơ thể cậu được nghỉ ngơi đầy đủ, Cố Đào vẫn đưa cậu uống một chút thuốc an thần. Phương Mạt cũng rất nghe lời không từ chối ý tốt của hắn.
Các khớp tay sưng đỏ vẫn còn rất đau, Cố Đào mặc kệ, hắn vén một góc chăn nhẹ nhàng nằm xuống. Một lát sau, Phương Mạt cảm nhận được sự ấm áp liền nhích lại gần, ôm cánh tay hắn càng ngủ sâu hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro