Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 44:

"Lão bản, xong việc rồi."

Khi nghe câu này Trần Hà Hoa mới khôi phục tinh thần. Rất ít khi bà ta ngẩn người, từ lúc bước chân vào con đường này bà ta đã hiểu rõ thứ đáng sợ không phải đao kiếm, không phải bị vả mặt, dù bị chặt đứt tay chân thì vẫn còn cái mạng. Điều tối kỵ chính là hồ đồ, dù có những lúc bà ta không thể không giả bộ hồ đồ. Cũng may, Trần Hà Hoa thà giả bộ hồ đồ còn khôn khéo hơn những kẻ hồ đồ thật.

Nhưng cũng có lúc bà ta sẽ ngẩn người.

"Dọn dẹp đi, đừng gây động tĩnh." Xem ra Lưu Kim Tuế Nguyệt cần một đợt tu bổ sửa chữa lớn. Trần Hà Hoa mệt mỏi tiến về phía quầy bar, tự rót cho mình một chén rượu. Bà ta muốn thả lỏng tinh thần cho đỡ căng thẳng một chút nhưng lại không dám say, dù sao tiếp theo đây vẫn còn rất nhiều việc phải làm.

Cho dù bà ta chưa nhìn cảnh tượng bên trong nhưng mùi máu tanh quanh quẩn nơi chóp mũi cũng đủ để làm bà ta không phân biệt được giữa hư và thực.

Mấy mạng người, một căn phòng đầy máu, từ bao giờ trong mắt bà ta lại trở nên bình thường đến vậy? Trần Hà Hoa mượn rượu tự hỏi, nhưng bà ta không còn tìm thấy con người thật của mình nữa rồi.

Tiểu Huy là trẻ mồ côi, cha mẹ mất sớm. Trần Hà Hoa từng nghe đồng hương nói Tiểu Huy còn một người anh trai, nhưng mấy năm đầu đã xảy ra chuyện, không ai nhìn thấy nữa, có lẽ đã chết rồi. Tiểu Huy là do bà ta đưa theo, không phải chỉ vì thương xót đứa nhỏ của người bạn đồng hương mà còn vì bà ta muốn bồi dưỡng thân tín bên người. Điều nguy hiểm nhất khi làm ngành này chính là biết quá nhiều. Bà ta biết sớm muộn gì mình cũng không có kết cục tốt đẹp, chẳng qua Trần Hà Hoa hy vọng Tiểu Huy sẽ là người chôn cất mình.

Chỉ là không thể ngờ Tiểu Huy lại chết không minh bạch trước bà ta. Tuy Trần Hà Hoa chưa bỏ chút công sức nào để đi điều tra tình hình cụ thể nhưng không khó để đoán Tiểu Huy đã bị lợi dụng và động vào điểm mấu chốt của ai đó. Về chuyện là ai lợi dụng... Trần Hà Hoa biết, nhất định là Mục Đình—từ lúc Mục Đình xuất hiện, bà ta đã đưa Tiểu Huy vào một con đường cụt.

Còn cả A Phương bên cạnh bà ta, đến giờ vẫn mất tích, có lẽ là...lành ít dữ nhiều. A Phương là một cô gái số khổ, lúc đầu bị đàn ông lừa vào lầu xanh, vất vả bao lâu mới gặp được Chu Đại Trụ. Cũng tốt, để cô ta có cơ hội hoàn lương. Nhưng cuối cùng A Phương lại quay về Lưu Kim Tuế Nguyệt. Mặc cho bà ta bảo vệ che chở A Phương thế nào, cuối cùng A Phương vẫn không thấy tăm hơi.

Làm nghề tình báo sẽ không có kẻ thù vĩnh cửu, nhưng Trần Hà Hoa lại coi Mục Đình như kẻ thù không đội trời chung. Người của bà ta liên tục bị tổn hại nghiêm trọng, trăm phần trăm có liên quan tới Mục Đình. Nếu Mục Đình lộ sơ hở, Trần Hà Hoa nhất định sẽ một đòn giết chết đối phương. Chỉ là bà ta biết rõ tất cả đều đang làm việc cho quan lớn, mà người kia nhất định sẽ không cho phép có hiềm khích gì lúc này. Một khi trở thành điểm yếu của người kia, kết cục nhất định sẽ như Ari, thậm chí còn thảm hại hơn.

Trần Hà Hoa không biết Ari chính là người anh trai mất tích mà Tiểu Huy vẫn luôn tìm kiếm. Đáng tiếc đến chết vẫn chưa được gặp lại nhau.

Lưu Kim Tuế Nguyệt lại mất thêm một mạng người, mà Trần Hà Hoa sớm chết lặng. Mùi rượu tiêu tán, tâm tư cũng tiêu tán theo, Trần Hà Hoa lại trở lại làm "Hoa tỷ" hòa nhã cởi mở.

-------

Trong quán được tổng vệ sinh, mà người bên ngoài lại thấy không ổn lắm.

Trên người toàn là máu của Ari vốn đã khó ngửi, bên ngoài trời nhiệt độ cao càng khiến mùi trở nên tanh nồng hơn. Phương Mạt vặn vẹo cổ, bị tình trạng của chính mình làm cho buồn nôn. Máu khô dính trên mặt, trên người, trên những nếp gấp quần áo cực kì khó chịu.

Đúng lúc Phương Mạt mất kiên nhẫn nghĩ cùng lắm lao ra ngoài bắt xe, Cố Đào dựa vào định vị trên di động của Phương Mạt đã đến nơi, đỗ xe ở lối vào của bãi rác.

Xuống xe quan sát khung cảnh xung quanh, Cố Đào đè thấp giọng gọi, "Mạt? Phương Mạt? Cậu ở đâu?"

Có lẽ do thời tiết quá nóng, Phương Mạt cảm thấy mình phơi nắng đến mức choáng váng. Ánh nắng bỏng rát khiêu vũ trên mặt cậu, nhịp chân dày đặc khiến cậu cảm thấy ngứa ngáy nhưng cậu vẫn nằm yên dựa lưng vào thùng rác không muốn cử động. Phương Mạt ngẩng đầu, nhắm mắt trước ánh nắng trắng xóa, yếu ớt đáp lại, "Em ở đây..."

Ai cũng có thể tưởng tượng ra bộ dáng này của cậu sẽ khiến Cố Đào hoảng sợ đến mức nào.

-------

Đến tận khi yên vị trên xe, nghĩ đến vừa rồi suýt nữa bị nôn đầy vào người, Cố Đào vẫn không muốn nói chuyện với cậu.

Phương Mạt ngoan ngoãn ngồi ở ghế sau, lay lay quần áo bẩn trên người, vẻ mặt ghét bỏ nhịn xuống cơn buồn nôn vọt tới cổ họng, ngồi trong xe điều hòa nhớ lại một màn "lo lắng hãi hùng" vừa rồi của Cố Đào, trên mặt có chút ý cười.

-------

"Ở đâu—MẠT?! Cậu bị sao vậy?! Có chuyện gì?! Bị thương ở đâu?! Hả?! Nói đi?! Phương Mạt! Nói cho anh!!!"

Cố Đào hốt hoảng nắm lấy vai ôm cậu vào lòng, tay kia vòng xuống dưới định bế cậu lên.

Tư thế quen thuộc này khơi dậy một vài ký ức không mấy dễ chịu, trong vòng tay run rẩy của Cố Đào, Phương Mạt giãy giụa muốn hạ chân xuống đất.

"Ưm—Đào ca... đừng lắm... Em muốn...Ọe—"

Cậu hoàn toàn không cố ý, huống hồ cậu còn chưa nôn nhưng lần này cậu thành công được... đáp mông xuống đất.

"Á ui—Đào ca, anh... ưm... Ọe—"

"CẬU!!"

Cũng may, cuối cùng cậu vẫn không nôn vào người Cố Đào nhưng từ đó trở đi hắn duy trì khoảng cách với cậu.

-------

Tim đập thình thịch mãi không chịu bình tĩnh lại, Cố Đào nghe tiếng tim mình đập như đánh trống bên tai mà có chút tuyệt vọng. Tâm trạng hắn tự thay đổi theo tình trạng của Phương Mạt không thể khống chế được, như vậy rất nguy hiểm. Nếu bọn hắn chỉ là hai người bình thường, hiện tượng này ngoài việc khiến mối quan hệ của hai người tiến thêm một bước thì cũng không có gì không ổn. Nhưng hiện giờ quan hệ của hai người... không quá bền vững, biểu hiện này chỉ càng làm hắn thêm khó xử.

Trái tim không dễ lừa như bộ não, Cố Đào ôm ngực, nhận ra cảm giác sợ hãi đến chết đi sống lại là thật, tuyệt vọng cũng là thật. Cánh tay hắn thậm chí vẫn còn giữ tư thế siết chặt, sự việc bất thình lình xảy ra khiến hắn không kịp phản ứng.

Trước đây hắn từng nghĩ đến tương lai về sau của hai người, nhưng toàn bộ sự kiện kỳ lạ xảy ra gần đây đều nhắc nhở, thậm chí là cảnh cáo Cố Đào—đừng nằm mơ nữa!

Nếu lặp lại ngày ở bờ sông đó... Không, hắn thà rằng một trong hai chết sớm luôn!

Mặc dù Phương Mạt không nghe thấy những giày vò nội tâm trong lòng Cố Đào nhưng không có nghĩa cậu không biết. Phương Mạt cúi đầu chà vết máu trên quần áo, đến ngẩng đầu lên nhìn Cố Đào cũng không dám.

Cố Đào nhìn từng động tác của Phương Mạt qua gương chiếu hậu, có thể nhận ra Phương Mạt đang không thoải mái. Cố Đào tâm phiền ý loạn, cầm lấy tập giấy ướt bên ghế phụ ném ra sau, "Quần áo cậu bẩn quá."

"Đào ca," Phương Mạt vừa cởi quần áo vừa nhỏ giọng gọi hắn, nói cho hắn toàn bộ mọi chuyện quỷ dị vừa rồi, "Đào ca, Ari chết rồi."

Nhìn bộ dạng cậu anh cũng đoán được rồi, Cố Đào trong lòng thầm nghĩ nhưng chỉ đáp lại một tiếng "Ừ" tỏ ý hắn đã biết.

"Cậu ấy tự sát trước mặt em. Trước khi chết cậu ấy cho em xem... đoạn video hôm em đi tìm A Phương."

Cố Đào đột nhiên phanh gấp lại.

Cũng may trên đường không còn xe nào khác. Cố Đào định thần lại, nhanh chóng tấp xe vào lề, "Tự sát?! Tại sao?"

"Không biết." Đánh hơi thấy trong lời Cố Đào có chút đáng ngờ, Phương Mạt cảm giác như có thứ gì đó vẫn mắc ngang cổ họng khiến cậu buồn nôn. "Em đi tìm Ari nhưng cậu ấy đã chạy thoát. Em chỉ có thể đi tìm Trần Hà Hoa, muốn tìm một ít manh mối từ chỗ bà ta nhưng Trần Hà Hoa không những không cản em mà còn giúp em tìm thấy Ari đang trốn ở Lưu Kim Tuế Nguyệt. Rồi sau đó Ari cho em xem đoạn video, giống như cậu ấy cố ý chờ em ở đó để nói cho em biết chuyện này, giúp em tìm ra tất cả những manh mối còn thiếu. Sau đó đột nhiên cậu ấy tự sát..." Đến bây giờ Phương Mạt vẫn cảm thấy khó hiểu về chuyện Ari tự sát, cậu ta có thể không cần chết mà? Cậu tin rằng Ari biết không ai có thể mang bất kì thứ gì ra khỏi Lưu Kim Tuế Nguyệt trừ tin tức, nếu không vì sao Ari lại chạy tới đó cầu Trần Hà Hoa giúp đỡ? Là vì lý do gì... khiến Ari làm như vậy? Bị người khác uy hiếp ư? Có lẽ Trần Hà Hoa biết nội tình bên trong nhưng bà ta sẽ không bao giờ nói cho cậu. Phương Mạt nghĩ có lẽ sẽ có người biết, nhưng giờ đã quá muộn rồi, "Có tin gì của Ba Giáp không?"

Cảm giác bị người khác sắp đặt này là sao? Lần này Cố Đào cũng cảm nhận rất rõ việc có kẻ đang âm thầm thao túng mọi thứ ở Thương Lan, mục tiêu có vẻ là chính hắn. Ngay cả Cố Đào, một huyền thoại trong ngành, khi phát hiện ra chuyện này vẫn cảm thấy ớn lạnh sống lưng. Về cái chết của Ari, hắn đã nghĩ đến một số việc nhưng hiện giờ chưa thể nói với Phương Mạt. Nghe Phương Mạt nhắc đến Ba Giáp, Cố Đào im lặng một hồi rồi cười một tiếng khinh thường, "Thằng đó? Loại tiểu nhân nham hiểm." Sau khi nhìn thấy hành vi kỳ lạ của Ba Giáp trên camera, Cố Đào cố tình theo dõi hành tung của cậu ta, nhưng khi thấy bóng Phong Từ vụt qua trên phố, Cố Đào không khỏi đem hai người liên hệ với nhau.

"Nếu đã vậy chúng ta không thể quay lại quán, trong nhà cũng—"

"Không sao." Cố Đào không để Phương Mạt nói hết câu, lập tức hiểu rằng nếu có kẻ đã giăng bẫy lâu như vậy nhất định không phải chỉ để bắt hắn, nếu không chỉ riêng vụ án của Chu Đại Trụ đã đủ để bắt hắn cả nghìn lần. Xem ra chuyện lần trước đã để lộ ra Mã Tư Giới sau lưng hắn, hành động tiếp theo hắn phải cẩn thận một chút.

Cố Đào im lặng quá lâu bắt đầu làm Phương Mạt cảm thấy bất an. Cậu luôn cảm thấy mình đã bỏ lỡ một điều gì đó rất khủng khiếp. Nhưng Phương Mạt không biết suy nghĩ thực sự của Cố Đào, chỉ có thể ngập ngừng thăm dò, nhắc hắn rằng hai người đang trên đường "chạy trốn", "Đào ca, thời gian không còn nhiều."

"Không nhiều? Chúng ta còn phải làm gì sao?"

Nằm ngoài dự kiến của Phương Mạt, Cố Đào không có vẻ gì là định rời đi.

Phương Mạt trong gương chiếu hậu không phải Phương Mạt trong trí nhớ của Cố Đào. Nửa người trên của cậu để trần, vết máu trên người không cách nào lau sạch càng làm làn da cậu trông tái nhợt, vết sẹo cũ vết sẹo mới đan xen chằng chịt với những vệt máu khô đã chuyển màu nâu, nhìn giống như một bức tranh sơn dầu đơn độc cũ nát bị xé rách trong chiến tranh được miễn cưỡng khâu lại, lồng khung kính trưng bày ở viện bảo tàng, mặc dù trông thảm hại nhưng lại khiến người ta muốn đập nát khung kính giả tạo để đạt được một sự thỏa mãn bệnh hoạn.

Từ lúc nào cái tên "Phương Mạt" đã không còn đơn thuần với hắn? Con thuyền, sông, xe ô tô,... Cố Đào nhìn chằm chằm vào cậu, tất cả hiện thực tàn khốc mà hắn muốn quên đều hiện lên. Trong lòng hắn mờ mịt không biết phải làm thế nào với Phương Mạt. Hắn nghe thấy tiếng của chính mình, "Xe hết xăng, về nhà một chút."

Yên bình biết bao? Khó tin biết bao?

"Không kịp đâu, Đào ca!" Day day trán, Phương Mạt do dự một lúc rồi quyết định đem chuyện A Phương nói cho Cố Đào, bày tỏ sự lo lắng của mình, "một khi thi thể bị phát hiện, cả anh và em đều không thể trốn thoát."

Cả anh và em? Cố Đào nghe thấy một từ, một từ không ngừng điên cuồng cảnh báo hắn. Vì thế nên cậu muốn anh buộc phải đưa cậu xuất cảnh lần nữa sao? Phương Mạt, cậu có quên chuyện gì không?

Cố Đào dễ dàng nghĩ tới mục đích ban đầu của Phương Mạt khi nằm vùng bên cạnh hắn, tay siết chặt lấy vô lăng, nhưng hắn lại để ý tới thay đổi trong biểu cảm của Phương Mạt, "Trốn? Vì sao phải trốn? Phát hiện ra thi thể cũng chẳng chứng minh được cái gì, trừ khi..."

Tuy ngoài miệng nói như vậy nhưng một giọng nói điên cuồng gào thét trong tâm trí Cố Đào—

"Là cậu ấy giúp mày tìm ra sự thật! Là cậu ấy giúp mày phi tang thi thể! Vì mày cậu ấy đã không thể quay đầu nữa rồi! Cậu ấy đứng về phía mày! Cậu ấy thật lòng! Có lẽ cậu ấy không còn...đặt Mã ca ở mục tiêu hàng đầu..."

Ngoại trừ câu cuối cùng có chút thiếu thuyết phục, những chuyện khác Cố Đào đều cảm thấy chắc chắn, chỉ là lúc này hắn... không thể quay đầu, cần chậm rãi, chậm rãi...

-------

Nghe những lời này, lòng Phương Mạt trùng xuống.

Hắn không tin cậu.

Trong nháy mắt mọi sự sợ hãi và lo lắng về những chuyện phía sau đều biến mất, đầu óc trống rỗng, Phương Mạt không muốn nói thêm lời nào nữa. Mọi khúc mắc giữa hắn và cậu vẫn luôn ở đó, chẳng qua cả hai đều lừa mình dối người không nhìn đến mà thôi. Là cậu không tự lượng sức mình, đánh giá quá cao vị trí của bản thân trong lòng Cố Đào. Hóa ra dù cậu làm đến mức này vẫn không thể động tới một ngón tay của Mã ca. Bất quá đây cũng không phải lần đầu tiên... Phương Mạt cất tiếng cười chua xót, tuyệt vọng đến đáng sợ. Cậu cứ thế mang theo nửa người nhuốm máu mở cửa xe, bước ra khỏi thế giới của Cố Đào.

Chuyện đến ngày hôm nay, lẽ ra hai người đã có thể đặt một dấu chấm hết "đời này không gặp lại" cho bức tranh của mình. Phương Mạt rời đi, Cố Đào lại khởi hành. Dù là một con đường cũng có hai hướng đi khác nhau.

Nhưng những ngày này liên tục bị tra tấn bởi nhiều chuyện phát sinh, miệng đắng ngắt, trong đầu hỗn loạn, Phương Mạt rốt cuộc không thể thoát khỏi vận mệnh. Đột nhiên cậu cảm thấy trước mắt tối sầm, chân mềm nhũn không chịu nổi sức nặng của cơ thể liền ngã xuống trước cửa xe.

Nhìn thấy cảnh đó qua gương chiếu hậu, cảm giác sợ hãi vừa biến mất lại bao trùm trái tim Cố Đào. Hắn bật người dậy lại bị dây an toàn kéo mạnh về chỗ cũ, bàn tay vươn ra cũng bị cửa xe đập mạnh, xe lắc một cái rất mạnh nhưng tiếng động lớn như vậy vẫn không đánh thức được người đang bất tỉnh trên nền đất.

Cố Đào, người ngày càng tuyệt vọng với tình cảm của bản thân, bình thản bước ra khỏi xe.

-------

Mặc dù Phương Mạt đã nói hiện giờ về nhà rất nguy hiểm nhưng bọn hắn không còn nơi nào khác để đi, Cố Đào chỉ có thể đưa cậu về biệt thự.

Dọc đường đi, người dựa vào cửa kính ở ghế phó lái không hề tỉnh lại. Cố Đào nhếch nhếch khóe miệng, sắc mặt khó coi nhưng tay vẫn dịu dàng đắp áo của mình lên người Phương Mạt. Cũng may, sợ bóng sợ gió một hồi, Phương Mạt chỉ là vì choáng váng mà ngủ thiếp đi...

Dạo này quả thực quá mệt mỏi, có quá nhiều người và nhiều chuyện phải đối phó nhưng Phương Mạt vẫn xử lý chu toàn tất cả, khiến bản thân kiệt sức như vậy. Cố Đào đau lòng vì cậu nhưng hôm nay lại không có cơ hội nói ra, xem ra chỉ đành phó mặc cho thời gian.

Phải, thực tế thật sự có thể cho bọn hắn thời gian để sửa chữa mối quan hệ này sao?

Trở lại biệt thự không có gì thay đổi, Cố Đào cũng không có thời gian đi kiểm tra, dù là cảnh sát hay bất kì ai, nếu đã muốn ra tay với hắn thì sẽ rất bí mật, kiểm tra cũng có ích gì đâu, không cần lãng phí thời gian như vậy.

Cố Đào thay qua quần áo cho Phương Mạt, cũng may không phát hiện trên người cậu có vết thương hay vết bầm tím nào. Phương Mạt ngủ rất say, Cố Đào cảm thấy không yên tâm, muốn gọi cho tên bác sĩ "không tốn tiền" qua kiểm tra cho Phương Mạt xem có bị "nội thương" nào hay không. Nhưng vào đúng lúc quan trọng lại không gọi được cho tên bác sĩ kia.

Chắc đang bận. Cố Đào vốn đang rất lo lắng liền không nghĩ ngợi gì nhiều. Mặc dù hiện tại hắn như con mồi bị vây hãm giữa rất nhiều bẫy rập nhưng hắn có linh cảm thợ săn không phải muốn hắn ngã xuống mà là mong hắn tuyệt vọng chạy trốn.

Nghĩ như vậy, Cố Đào đắp chăn lên cho Phương Mạt, để cậu ngủ yên một mình. Cố Đào lên thư phòng phía trên nghiêm túc nhớ lại những gì hắn làm mấy tháng qua, rốt cuộc hắn đã chọc tức "đại nhân vật" này đến mức nào.

-------

Cố Đào vừa rời khỏi, Phương Mạt nằm trên giường liền mở mắt. Cậu chỉ ngất đi một lát đã tỉnh lại, sau đó liền giả vờ ngủ. Cậu biết mọi chuyện đã xảy ra, từ lúc trên xe đến khi vào phòng ngủ. Sự dịu dàng của Cố Đào vẫn khiến cậu có chút áy náy, nhưng Phương Mạt trước sau như một không dám dễ dàng tin tưởng vào cái gì, dù sao đối với nghề nghiệp của cậu mà nói, chuyện trước mắt quan trọng hơn.

Thương Lan thật sự có biến động, cậu phải nói cho Hàn Sở Đông biết tình hình. Hiện giờ Phương Mạt không có cơ hội trốn ra chỗ Ngũ ca để gọi điện, sau khi cân nhắc kỹ lưỡng cậu quyết định dùng điện thoại của mình để gọi cho Hàn Sở Đông. Thời điểm này chắc chắn Cố Đào không thể kiểm tra điện thoại của cậu.

Chỉ là thời gian thật không khớp, Phương Mạt liên tục gọi ba lần đầu bên kia đều không nhấc máy. Có chuyện gì xảy ra sao?!

Cùng lúc đó, Hàn Sở Đông, người được Phương Mạt chờ mong lại đang có một cuộc họp rất quan trọng.

"... Với sự nỗ lực không ngừng của các đồng chí, đối với mặt hàng cấm, năm nay chúng ta đạt được thành tích rất khả quan. Cấp ủy, chính quyền thành phố đều rất khen ngợi! Đây là một bước khởi đầu tốt, nhưng chúng ta không nên lơ là mất cách giảng. Phần tử tội phạm ở nước ngoài và trong nước vẫn đang rục rịch, chất cấm vẫn còn được buôn bán rất nhiều và rất bí mật, hiện tại cuộc chiến ngăn chặn hàng cấm đang rất cam go! Chúng ta mới đạt được một ít thành tích, hy vọng mọi người sẽ không tự mãn, cố gắng đạt "Hai không Ba chú ý": Không buông thả, không ngừng lại, chú ý giao dịch, chú ý đường đi của chất cấm, chú ý tới nguồn nguyên liệu. Trong công tác sau này..."

Hàn Sở Đông ngồi dưới nghe báo cáo hùng hồn của các vị lãnh đạo trên sân khấu, trong lòng có chút buồn ngủ. Tiếng vỗ tay đột nhiên vang lên, Hàn Sở Đông nhanh chóng làm theo.

Các lãnh đạo mới nhậm chức của đơn vị phòng chống hàng cấm cùng nhau đứng đó đọc những bài báo cáo sáo rỗng giống nhau, không khác một lời, thậm chí trên gương mặt họ cũng không có biểu cảm dư thừa ngoài nụ cười giả tạo.

Hàn Sở Đông đang buồn ngủ bị tiếng vỗ tay làm cho tỉnh hẳn, ông đành lên tinh thần tiếp tục nghe bài phát biểu tẻ nhạt của vị lãnh đạo tiếp theo.

Như thể có linh cảm, đột nhiên ông cảm thấy bất an. Hôm nay ông không mang theo chiếc điện thoại duy nhất có thể liên lạc với Phương Hàn vì sợ có chuyện gì đó xảy ra sẽ ảnh hưởng tới cậu, không ngờ lại khiến ông như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than.

Trùng hợp, ông bỏ lỡ cả ba cuộc gọi của Phương Hàn, nhỡ mất việc lớn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro