
0
Im lặng
Khe khẽ
Rì rầm
Ào ạt tuôn rơi
Giây phút trôi qua khẽ không đợi người...
Họ buông lời người, họ khinh người đáng chê trách, tại sao chỉ một điều nhỏ nhặt, họ lại cằn nhằn lên cao vót thế chứ?
Ừ thì vậy...
Một kẻ vô tâm, ích kỉ này có đáng sống cùng chính cùng loài mai này?
Người cũng chịu... Con người đã đau bao giờ cũng chỉ thấm "nhầm" kêu lên nỗi đau của riêng mình mình. Như một trong những đứa con tinh thần của Nam Cao từng có đoạn này người còn nhớ, từ lời tâm ông giáo, về vợ ông không phải con người sỉ mỏ như thế, mà chỉ vì cái nỗi đau, nỗi đau đó đau riết khiến thị ta chỉ có mình và thị.
Vậy... Liệu có ai bt đến cảm giác của người ko? Chắc là không. Vì mình có than có rên cho mấy thì chỉ là lời than trách cuộc đời. Xã hội là sự giả dối đè chất lên nhau, họ bảo là tốt, người người khuyên nhau như thế, nhưng ai nấy cứ thể điều là mãnh thú cào nhào gầm gừ có khi chui chũi trong lớp vỏ vô hại nhân từ. Mệt mỏi thật, tại sao phải cố đến như thế chứ?...
...
Người chẳng thích kể về mình hay dự định, người thích tạo nên câu chuyện riêng người thế giới của bản thân và cứ sống không như ai liên quan. Người thích vậy, người muốn vậy... Nhưng... Người cũng muốn hòa đồng thật sự như "bình thường" người nói đùa ca hát, nhưng người nặng nề với trách nhiệm lắm rồi... Làm gì cũng vậy, đều tai mắt con người, họ ko im đc hay sao cứ buông lời thế. Suốt cứ là âm thanh ồn ào, nào là mạng xã hội nhón nháo điên cuồng lên, mọi thứ cứ là con rối, hay liều thuốc an thần, một đô-pha-min mạnh mẽ?...
...
Thế gian càng ngày đổi thay
Nhu cầu càng cao hơn
Điều kiện càng khắt nghiệt
Tai mắt nghe phán càng ngã nghiêng
Đời người càng như cỗ máy lập trình sẵn mà bản lỗi cứ thế
Ồn ào cứ inh ỏi hơn
Đâm chọt khẽ chê xét
Không vừa ý thì lấy nhau ra mà đo
Làm như ta đây tốt lắm hay sao mà xét khinh xét đạt
Vẻ ngoài vô thường vẻ lấp luyến người thường
Sâu trong thì lớp mặt nạ dối gian
Lưỡi chả uốn trước, lười chả thiệt lười
Chạy ùa đầu vô dòng người chẳng thấy lối ra
Tiếc thương thay chả những thế cùng
Mà còn nhát nhút loay hoay
Một số phận chả tiến lên
Dậm chân tại chỗ
Đợi người người ảnh hưởng?
Liệu có không vui phỏng?
Liệu có hay?
Rồi đanh câu đớn
Như loài bò sát
Nhát thay, gớm ghê thay
Lòng dạ tởn chỉ muốn khôn tiếng lảnh líu lo
Cớ sao miệng lưỡi như ganh!
Phát khiếp!!
...
Chẳng ai sẽ bt họ đã trải qua những j dù ta cạnh họ lâu nhất
Chẳng ai hiểu thấu mọi thứ họ gánh chịu
Chẳng ai bt cảm giác của họ
Lệ bắt buộc ko đc rơi
Mãi mãi lẽ lặng trong mà nức
...
Đến cuối cùng
Ta được gì?
Ta có gì?
Ta muốn gì?
Ta thấy sao?
Ta sống vì điều gì?
Mãi mãi
Là câu trả lời
?
...
Đến cuối cùng, người muốn gì? Người mong gì cơ chứ?
Chẳng ai cho ai tất cả, biển trời rộng sao mà thênh thang ai thấy thấu chăng?
Khi cuối cùng, ngọn hy vọng lụi tàn, bóng người đen đủi đi xa biệt tạm nơi thân thuộc ngồi chờ giải bày mưu sự. Người cần lửa lò thiu ấm lấy thân tàn ma dại này trớ trêu sao nội cách biệt tan càng vọng toàn ầm ĩ gào lên như cái hổ nuốt tươi há sống con vật yếu ớt?
Vậy sao để nó đi nhỉ?
Người hẫng thờ nguyện nhắm thản nhiên lạnh lùng chẳng đâu tâm ngó ngàng
...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro