BỈ NGẠN
Bỉ ngạn tang tóc
Bỉ ngạn bi thương...
Dẫu biết rằng thứ tình cảm này sẽ không có kết quả nhưng vẫn nhịn không được mà trầm luân.
Tôi yêu người...yêu đến quên mất bản thân, quên mất rằng đến vị trí bên cạnh người tôi còn chẳng có thì làm gì có thể mơ tưởng đến tình cảm của người.
Bỉ ngạn hoa tàn thì lá mọc
Có hoa thì không có lá
Vĩnh viễn không thể gặp nhau...
Như tôi và người, dẫu ở cùng một nơi nhưng vĩnh viễn không thể bên nhau, gặp nhau nhưng không thể bày tỏ, thậm chí với tôi nó còn bi thương hơn cả bỉ ngạn, ít nhất trong truyền thuyết thì hoa và lá có yêu nhau, còn tôi và người mãi mãi là người xa lạ. Mãi mãi cũng chỉ có thể lặng lẽ ngắm nhìn người...mãi mãi cũng chỉ là kẻ hèn nhát.
....
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro